Cúp máy. Anh vẫn chưa hết bàng hoàng vì cú điện thoại vừa rồi. Người mẹ mấy lâu nay mất tích bỗng gọi về, chẳng phải sẽ làm người ta giật mình sao. Cùng lúc cậu cũng vừa về:
-Tôi tìm được áo anh rồi, may chưa có ai lấy mất. – Cậu có vẻ mừng rỡ - Ủa, anh sao vậy?
Trông mặt anh cực kì hình sự, ngồi trên ghế tay bóp cằm, nhìn cậu trân trân.
-Cậu cất áo đi, ra tôi nói cái này.
…
-Mẹ cậu vừa gọi…
-HẢ?? – Cậu hét lên – M… Mẹ…
-Bình tĩnh, mẹ cậu ổn cả, đang trên đường tới đây ngay thôi.
Cậu chạy lại cái điện thoại, bấm số vừa nhận.
******
-Mẹ! là mẹ hả? – giọng gấp gáp
-… … …
-Ơ, vậy ạ. Dạ, cảm ơn bác. – Nói xong cậu cúp máy.
-Ủa sao vậy? – Anh thắc mắc.
-Đó là số điện thoại của hàng xóm tôi…
-Oh, tôi có bảo bà ấy đến đường Y. , cậu ra đón đi.
Yuu không nói gì, chạy ngay ra cửa, anh cũng đi theo. Sắp gặp lại mẹ, cậu nôn nao, vừa mừng vừa lo, mừng vì mẹ vẫn ổn mà đến đây, lo vì không biết có chuyện gì khiến mẹ phải đi như vậy, khiến cậu cứ đi đi lại lại, trong khi anh cũng giống cậu nhưng lại ngồi yên đăm chiêu:
-Yuu, cậu đứng lại một chút được không? Tôi chóng mặt quá!
-Hừ...
…
…
Chốc sau, một chiếc moto chạy từ từ cặp lề đường, đến trước chỗ cậu và anh thì dừng lại. Người cầm lái là một phụ nữ đứng tuổi, tóc xõa quá vai, bộ quần áo trông có vẻ bê bết. Cậu quay ngay lại. Ánh mắt hai người chạm nhau. Đó, là mẹ cậu.
-MẸ!
-Yuu!!
Bà bước xuống xe, đón lấy cậu con trai yêu quý đang chạy ra. Hai người ôm chầm lấy nhau.
-Con nhớ mẹ lắm. – Cậu nói khi hai hàng nước mắt lăn dài.
-Mẹ cũng vậy.- người phụ nữ cũng khóc.
-Mẹ! Mẹ đã ở đâu vậy?
-Chuyện dài lắm con à, mẹ sẽ kể con nghe sau.
Lạc mất người thân yêu không tin tức dù chỉ một ngày, cũng đủ giết chết tinh thần một người rồi. Huống hồ đây là mẹ con, đã không biết người kia đã ở đâu, làm gì suốt một tuần. Lo lắng bao nhiêu cho đủ… Anh đứng trên thềm hạnh phúc nhìn hai mẹ con đoàn tụ,” vậy là Yuu đã ổn rồi”. Chờ đến khi họ tách nhau ra anh mới nhanh nói:
-Cô và Yuu vào nhà đi chứ ạ.
-Mẹ – cậu nắm tay bà dắt lên.
--------------------------------
…
-Vậy à, cảm ơn cháu nhiều lắm. Ta không biết làm gì để trả ơn cháu cho vừa đây. – Bà cầm ly nước trên tay vừa nói.
-Dạ không ạ. Giúp người là chuyện nên làm mà cô, với lại Yuu ở đây cũng giúp cháu rất nhiều.
Bà quay qua nhìn đứa con của mình, nhẹ xoa đầu cậu. Anh mới hỏi:
-Xin lỗi, nhưng cô có thể cho cháu biết chuyện gì đã xảy ra với nhà mình được không ạ.
-Phải đó mẹ, tất cả là sao vậy mẹ?- cậu cũng nôn nao.
-À… chuyện khá dài, có lẻ ta phải bắt đầu từ 5 năm trước. – Bà bắt đầu kể:
- …Hồi đó ta có một người bạn, cũng là nhân viên của ta. Trong một lần công ty có việc làm ăn giao thiệp với một doanh nghiệp khác, ta điều cô ấy đi công tác, chuyện đáng ra không phải do cô ấy làm, nhưng ta muốn cổ đi để có kinh nghiệm thêm, nếu tốt ta sẽ đề bạt lên nhân viên cấp cao. Cô ấy từ chối vì e ngại, nhưng ta ép đi. Không may, một vụ tai nạn giao thông xảy ra trên đường đi, và cô ấy đã không trở về, mang theo đứa con trong bụng chỉ vừa hai tháng. – Ánh mắt bà buồn bã.
- ...Người chồng cô ấy đã quy tội cho ta là đã gây ra cái chết của vợ con mình…
*Flashback 1*
5 năm trước.
-Dạ, chị gọi em ạ? – Cô gái trẻ lịch sự chào người đàn bà đang ngồi ở bàn làm việc trong căn phòng đầy hồ sơ sổ sách mà cô vừa bước vào.
-À, Sanae. Chị có chuyện này muốn bàn với em, em ngồi đi.
-Dạ.
-Uhhh… Bên phía Tập đoàn xây dựng AMC ở khu vực phía bắc vừa hoàn thành công trình căn hộ chung cư cao cấp của mình. Họ đang cần một cơ sở cung cấp về trang trí nội thất, và họ có ý muốn đặt hàng bên công ty chúng ta. Nhưng tất nhiên em biết là ta đang gặp phải sự cạnh tranh của bên Dream House. Nên giờ chị muốn em đi một chuyến công tác, nhằm giành lấy khách hàng của chúng ta và kí hợp đồng mua bán cho lần này.
-Ơ… nhưng mà chị Haruko, đi kí hợp đồng, đó đâu phải chuyên môn của em. – Cô gái e ngại.
-Chị biết chứ, chị có thể điều Miura hay Aki đi, nhưng lần này chị muốn em thử sức mình ở một vị trí mới, công việc mới, sẵn để em bản lĩnh hơn, mà chị cũng có lí do chính đáng để thăng cấp cho em.
-…
-Mạnh mẽ lên nào, chẳng phải gia đình em sắp có thêm một thành viên nữa sao? Lương của em cũng cần tăng đó chứ. – Bà đánh tâm lý.
-Dạ vâng, nhưng khi nào đi vậy chị?
-Cuối tuần này. Chị nghĩ em sẽ ở lại khách sạn một đêm, vì cuộc họp sẽ diễn ra sáng chủ nhật.
-Dạ…
-Vé máy bay và chi phí ăn ở thì chị sẽ lo, em không phải tốn đâu.
-Dạ, vậy còn việc gì em cần biết nữa không chị?
-Không em, chỉ vậy thôi.
-Vậy em xin phép.
Nói rồi cô gái đi ra ngoài. Sanae và Haruko vốn quen nhau từ trước, Sanae kém sáu tuổi. Sau khi Haruko xây dựng được công ty, Sanae đã đến làm cho bà. Gia đình Sanae vốn thuộc hạng trung, nhưng công việc cô ổn định nên đời sống cũng dần tốt hơn, cô vừa cưới chồng cách đây nửa năm. Và giờ đang mang thai đứa con đầu lòng được hai tháng. Cô rất hạnh phúc bên gia đình…
…
-Alo, chị ơi. Em chắc phải xin lỗi chị về chuyến công tác.
-Sao vậy, em không muốn đi à?
-Dạ không, nhưng là ông xã em không muốn em đi. Anh ấy lo lắng…
-Ôi, đi có mấy hôm mà. Chồng em lo quá thế.
-Dạ.. em cũng chẳng biết sao nữa…
-Thế chị hỏi, em có muốn đi không?
-Dạ có ạ.
-Uh, vậy được. Để chị sang nói một tiếng với chồng em. Anh ta phải biết là chị cần em làm việc hiệu quả trong lần này tăng lương và thăng cấp cho em chứ.
-Dạ em cảm ơn chị.
Haruko tối hôm đó sau khi rời công ty có ghé sang nhà đôi vợ chồng để thuyết phục. Anh chồng lúc đầu vốn e ngại không muốn cho vợ mình đi. Nhưng là giám đốc của một công ty, với tài hùng biện sắc sảo, cộng thêm dáng vẻ đầy quyền lực, bà cũng đã thuyết phục được người chồng, có vẻ miễn cưỡng, nhưng cũng đồng ý.
…
…
Mọi chuyện diễn êm xuôi: từ lúc Sanae bay, ở khách sạn, và kí hợp đồng thành công. Sau cuộc họp cô có gọi báo tin cho bà nhiệm vụ đã hoàn thành. Bà vui vẻ khen ngợi. Nhưng đến giờ phút cuối, bi kịch lại xảy ra: Sanae sau khi đáp máy bay thì xe của công ty đã có mặt để đưa cô về tận nhà:
-Cô Sanae! – Người đàn ông vẫy gọi khi thấy cô kéo vali ra khỏi sân bay.
-Anh Aki!
-Tôi đây, là sếp phái tôi đến đưa cô về, nào đưa hành lí cô đây.
Aki vui vẻ giúp cô ra xe, chiếc xe hơi đen loáng. Aki lái xe và cô ngồi cạnh ghế trước.
-Chúc mừng Sanae vì chuyến đi thành công.
-Anh quá lời rồi, đây chỉ mới lần đầu tiên của tôi, làm sao so với anh được, anh là đứng đầu trong lĩnh vực giao thiệp khách hàng ở công ty mà.
-Haha, tôi chẳng qua làm lâu kinh nghiệm thôi. Sếp bảo lần này sẽ thăng chức cho cô đấy, giờ cô có thể vui vầy bên gia đình rồi.
-Uh huh, tôi thật biết ơn giám đốc… AH! AKI! COI CHỪNG!!
Một chiếc xe khác đang chạy từ phía đối diện với tốc độ cực lớn, đang hướng thẳng trực diện vào xe của Aki và cô. Aki đã không tránh kịp…
***
Tiếng va chạm chát chúa. Hai chiếc xe với phần đầu nát bét dính vào nhau, những mảnh vụng, kính vỡ văn tung tóe, dầu nhớt chảy tràn ra đường. Người ta vội vàng hô hoáng nhau đến giúp đưa những người trong xe ra. Aki và tài xế xe gây tai nạn được đưa ra trước, còn Sanae do bị dính chặt bên trong vì chiếc xe bị ép. Hai người đàn ông lực lưỡng đang loay hoay cố đưa cô ra ngoài. Bỗng, một tia lửa xẹt ra từ hệ thống điện acquy trong xe, chạm vào vết xăng dầu đâu đó, làm chiếc xe cháy bùng lên như đầu ngọn đuối. Ngọn lửa lớn, không ai có thể tiếp cận được. Mọi người xung quanh hốt hoảng hét toáng lên, vì cô gái còn ở trong xe. Vài người nhanh chóng chạy đi tìm bình chữa cháy mini, quay lại và nỗ lực giập tắt được đám cháy. Cũng lúc xe cứu thương đến, nhưng đã quá muộn, …
…
Đám tang diễn ra trong không khí ai oán não nề, từ tiếng khóc vật vã của ông bố bà mẹ vừa mất đi đứa con gái, mang theo cả đứa cháu ngoại chưa thành hình. Còn người chồng, ngất lim đi sau khi nghe tin Sanae chết thảm, lúc tỉnh dậy thì kêu khóc tên cô, rồi lại ngất… Haruko, đứng một góc nhà, lòng như chất đá, rơi nước mắt nhìn tấm hình cô gái trẻ đẹp dựng ngay ngắn trên đầu chiếc quan tài; cảm giác tội lỗi đang ăn mòn lấy nội tâm của bà. Tuy biết rằng đó là một tai nạn ngẫu nhiên, nhưng khó tránh khỏi đau xót, vì chính bà đã ép cô đi. Đáng ra cô đã nghe lời chồng ở nhà, nhưng bà còn đến thuyết phục… để giờ đây một gia đình đã tan vỡ…Người chồng, chốc chốc cứ nhìn bà trong nước mắt, và phía sau nước mắt đó, là một sự căm phẫn,…
Sau đám tan, Haruko đã gởi một số tiền lớn đến gia đình Sanae, như một phần trong lời xin lỗi vô vùng mà bà biết không thể nào đền trả lại cho được. Nhưng người chồng đã không nhận…
-----------
*Flashback 2*
11 ngày trước hiện tại.
-Alo, Yuu, con hiện giờ thế nào?
-Con đang dự buổi văn nghệ tối nay ạ.
-Oh, vậy hả? Tối nay ngủ lại trại phải không?
-Dạ.
-Uh, cẩn thận bọn muỗi đấy con.
-Con biết rồi. Mẹ đang làm gì đấy?
-Mẹ vừa xong việc, chuẩn bị về nhà. Thôi con chơi đi, nhớ ăn tối nhe không.
-Dạ.
Haruko bình thản tắt điện thoại, ra xe về nhà. Chiếc xe lăn đều trên con đường quen thuộc, vậy là hôm nay bà sẽ ăn tối một mình. Bình thường mọi ngày bà về, cùng làm thức ăn với Yuu và hai mẹ con sẽ cùng ngồi vào bàn, trò chuyện về một ngày làm việc và học tập như thế nào. Cuộc sống bình dị của hai mẹ con là thế, tuy nhà giàu, nhưng bà không thuê người làm,vì Yuu không đồng ý, Yuu muốn tự mình chăm sóc căn nhà này, cậu còn muốn học nấu ăn với mẹ vì đó là sở thích của cậu.