Hãy hỏi những bông hoa Trang 7

-Mà cậu đánh ác thiệt đó Ky – Leo nói – Nhớ vụ thằng Honsu đầu gấu trường mình hồi đó không – Leo nhìn Jin – Nó làm con người ta gãy cổ, gãy xương dùi, phải nằm viện mấy tháng, quá cỡ!

Yuu nghe lạnh xương sống.

-Ơ, thì đòn nó như thế tớ phải đánh như thế, người nào trúng đòn thì sẽ bị như thế.– Ky khổ sở nói.

-Đấy, nhờ cậu đánh như thế nên bố mẹ cậu phải sang nhà người ta xin lỗi, và bồi thường một khoảng tiền như thế. – Jin nhại theo.

Cả bọn cười phá lên. Anh ngắt :

-Thôi đi, hai cậu làm Yuu sợ tớ đấy. – Anh vừa nói vừa sửa lại miếng bông dán trên má cậu.

-Khỏi can, tôi đã sợ anh rồi. – cậu nói ngay.

Anh nhìn cậu kiểu “Sao cậu cũng dìm tôi thế”. Hai đứa kia lại cười lên, làm không khí rộn ràng hẳn.

-Thôi, đi làm thức ăn nào cả nhà. – Ky khởi xướng.

Vậy là bốn chàng trai lao vào bếp, Ky bảo Yuu nghỉ ngơi không phải làm nhưng cậu nhất quyết không chịu. Phải rồi, cậu là bếp trưởng mà, cậu vừa làm vừa chỉ huy ba tên còn lại, riêng Jin và Leo thì trình độ nấu ăn dở tệ nên chỉ làm lính. Leo được giao rửa và lặt rau, vụng về thế nào mà nước văng tung tóe ướt hết cả người. Jin cũng chẳng hơn, cắt hành lá, băm băm băm một hồi lại băm trúng tay mình… Khiến Leo hốt hoảng mắng cho một trận. Còn anh thì luôn đứng cạnh cậu, mỗi khi thấy cậu bưng bê cái gì đó thì giành lấy, anh sợ cậu đau… Bữa tối nhanh chóng hoàn thành vì đông tay hay làm, tất cả được dọn lên sàn và cả bốn người quây quần nhau, vừa ăn vừa cười nói vui vẻ. Tuy hai người bạn mới quen nhưng cậu thấy rất thoải mái và tự nhiên, đặt biệt là cái tính tưng tửng của Leo. Hai người kia cũng rất thích Yuu, vì cậu dễ thương thế kia mà. Đến đoạn Leo hỏi:

-À mà Yuu này, sao nhóc phải ở đây vậy?

-Ơ… Leo, chuyện đó để về sau có gì tớ sẽ nói cho cậu, giờ không nên hỏi Yuu đâu. – Ky nghe xong lập tức ngắt lời.

-À, ok ok. Xin lỗi Yuu. Leo hiểu vấn đề nhạy cảm nên không hỏi nữa.

-Không sao đâu, tôi ổn mà. Để tôi nói. – giọng cậu bình thản. Nhưng không khí có phần chìm xuống.

-Yuu… - Ky e dè

Cậu mỉm cười nhìn anh gật nhẹ. Thế là cậu bắt đầu kể….

-Thật là khủng khiếp. – Jin lắc đầu chắc lưỡi.

-Ôi, tội nghiệp Yuu quá đi mất. – tới lượt Leo cảm thán

-Vậy là Yuu sẽ ở đây cho tới khi gặp mẹ.- Jin tiếp.

Anh và cậu gật.

-À, quên nữa. Hôm là đúng một tuần Yuu ở đây, đó là lí do của buổi tiệc tối nay. – Ky cố ý xóa tan không khí nặng nề từ câu chuyện của cậu. Cậu hơi nhướng mắt nhìn anh.

-OH!! Thì ra là thế à – Leo hào hứng. -  vậy ta phải làm tưng bừng lên chứ! À Yuu này – Leo đặt tay lên vai cậu – Bọn anh nhất định sẽ giúp nhóc tìm được mẹ, đừng lo gì cả. Khi nào buồn thì hãy gọi cho anh, hay Jin cũng được. Bọn anh sẽ động viên và ủng hộ nhóc hết mình.

Mặt cậu tươi rói hẳn lên.. Nhưng không biết bên cạnh có gương mặt cực kì khó chịu.

-Chắc tôi chết rồi. – Ky nói giọng trầm trầm buồn bã, đưa tay lên xoa xoa trán, rồi nhìn Leo qua bàn tay với ánh mắt kiểu “cậu dám cướp Yuu đi à?”. Leo nhận ra, rùng mình bào chữa:

-Ờ…không không, tất nhiên là Yuu có gì không ổn thì phải báo cho Ky ngay đó biết chưa, có buồn cũng phải báo cho Ky trước…. hi hi. – Trông Leo ngố chết được.

Cả bọn cười phá lên, cậu cũng vậy.

-Hahaha…hahaha…

Cậu hơi cúi xuống đặt tay lên cằm, cười giòn tan thoải mái. Bỗng cả bọn ngưng bặt, tập trung hết nhìn vào cậu.

“Wow!”. Hai người kia thầm nghĩ.

Chỉ có anh là… không nghĩ được gì, lại bị knock-out nữa. Có một điều mà mãi tới giờ anh mới nhận ra : từ đầu lúc gặp nhau đến giờ anh chưa bao giờ thấy cậu cười tự nhiên như vậy, đa phần cậu cứ buồn buồn, không cảm xúc, mà anh nghĩ là do cậu nhớ mẹ hay nhớ nhà; đôi khi thấy cậu ngồi thẫn thờ ngoài cửa, anh lo nhưng cũng chẳng biết nói gì, sợ lại động đến nỗi đau. Tất cả ở cậu chỉ là cười mỉm mà thôi, vui lắm cũng hé miệng để lộ hàm răng trắng, chứ cười nhắm mắt bịt môi như vậy, là lần đầu tiên!.

Cậu lúc này phát hiện ra cả bọn nhìn mình, mới nín mà hỏi:

-Hể… tôi bị làm sao à?

Không ai trả lời.

-Sao vậy mọi người?

-Yuu, có ai bảo cậu là cậu cười rất đẹp chưa? – Jin nhẹ nhàng.

-Ơ… – cậu bối rối.

-Không những thế, tớ thấy nụ cười đó còn dùng để giết người được nữa cơ.- Leo nhướng mắt to mắt nhỏ nhìn Jin.

-Hả? – Cậu ngạc nhiên.

-Người bên cạnh nhóc chết ngồi kìa. - Leo chỉ Ky khi thấy anh vẫn ngồi nhìn cậu như tượng nãy giờ.

Cậu quay sang, anh lập tức quay chỗ khác.

-Tha cho Ky đi Leo. – Jin cứu cánh.

-Hehe, Uh, thôi ăn tiếp đi mọi người.

Thật ra hai người kia đã nhận ra thằng bạn thân mình có gì đó với cậu nhóc kia từ nãy giờ rồi. Chơi chung biết bao lâu, họ hiểu Ky hơn ai hết; cái cách anh giúp cậu trong bếp, chỉnh miếng bông băng trên má cho ngay ngắn, cách anh nhăn trán nhìn cậu bị thương… họ đều để ý; đặc biệt sau khi nghe chuyện của Yuu, ngay cả họ cũng thấy thương, huống hồ hai người ở chung như thế trong một tuần. Jin và Leo tin rằng, Ky ngoài niềm thương cảm đối với một người gặp nghịch cảnh, còn có… Thế nên, Leo, kẻ nhộn nhất trong bọn, rất hay chọc ghẹo anh.

Bữa tiệc nho nhỏ của cả bọn kết thúc. Hai vị khách quý chào gia chủ ra về. Trước khi đi còn nắm tay vỗ vai Yuu, dặn dò động viên đủ thứ, rằng “Yuu, nhóc phải cười nhiều đấy nhé”, “ Yuu, mạnh mẽ lên nha, khi nào rảnh bọn anh sẽ lại ghé thăm”…. Hôm nay đúng là vui, cậu quen được hai người bạn mới, và có một buổi tối rộn ràng đầy ắp tiếng cười.

 

 

Chapter 6 : MẸ

 

 

Chủ nhật Ky được ở nhà.

Theo thói quen, cả hai vẫn dậy từ sớm. Anh và cậu đều tuy gia đình khá giả nhưng không phải dạng công tử - ngủ nướng, cơm bưng nước rót. Một điều tồi tệ nhất trên đời này là phí phạm thời gian, mà ngủ nhiều là một trong những việc giết thời gian vô bổ nhất. “Một ngày đã rất ngắn ngủi, không có lí nào lại để nó ngắn thêm chỉ vì nằm lì trên giường” – đó là quan niệm sống của anh.

Một buổi sáng cuối tháng 11, trời se lạnh. À phải rồi, là mùa đông mà. Sau khi dùng xong bửa sáng, Ky rủ cậu đi dạo ra công viên nhỏ gần nhà, cậu đồng ý. Nắng vẫn chưa lên vào thời điểm này trong năm, mặt trời chắc còn dưới chân trời. Sương vẫn mờ mờ, và đường phố vắng vẻ, thưa thớt có vài người chạy bộ thể dục, anh chàng giao báo, hay ông lão tóc bạc đang cắt tỉa chậu hoa kiểng trước nhà. Ai ai cũng vận cho mình một cái áo ấm để không phải run lên khi đi dưới thời tiết thế này. Hai người bước song song cùng nhau, tản bộ dọc theo con đường, vừa đi vừa kể nhau nghe về thời thơ ấu, rằng hồi đó đã chơi những trò ngốc như thế nào, rồi nói về tương lai và mơ ước: Anh muốn trở thành một kiến trúc sư, còn cậu thì học kinh doang để sau này có thể tiếp quản công ty của mẹ mình, …

Đi loanh quanh công viên mấy vòng, cuối cùng anh và cậu đến ngồi trên chiếc ghế đá, tận hưởng cái cảm giác tuyệt vời một sáng chủ nhật mùa đông:

-Cậu đang làm gì thế?- Anh hỏi khi cậu đang bấm bấm cái điện thoại của mình.

-Tôi chơi game.

-Oh…

Bỗng anh nghĩ ra một trò trêu cậu.

-Cậu có nghĩ mình nên vận động một chút không?

-Hả?

-Vầy nè!- Anh giật cái điện thoại trên tay cậu.

-Ế! Trả lại cho tôi, tôi sắp thắng rồi.

-Không, đến đây mà lấy. – Anh giấu tay.

-Anh! trả lại đây!

Rồi cả hai đuổi nhau lòng vòng quanh cái ghế.

-Đứng lại!!

-Hahaha.

Anh bỏ chạy lên bãi cỏ, cậu chạy theo. Anh nhanh thật, nhưng cậu cũng nhanh không kém, cả hai vờn nhau. Đến đoạn cậu phóng tới chộp lấy anh rồi cả hai ngã xuống, lật tay anh ra lấy lại cái điện thoại.

-Hừ, đồ chết tiệt anh!.- Cậu hậm hực ngồi dậy mở cái điện thoại ra.

-…

-Hey! – Thấy anh nằm im bất động, cậu gọi

-…

-Ky!!

-…

-Này!! Anh sao vậy?.- cậu bắt đầu hoảng – Ky!! – Cậu sấn đến lay lay vai anh, anh vẫn nằm im ru.

Bất chợt anh mở mắt ra, ôm lấy cậu kéo ngã đè lên người mình. ****

-Ah…Anh…

-Nằm im nào, một chút thôi.

-…

“Ấm quá”

“Ấm quá, mình muốn ôm Yuu mãi thôi”. Cảm giác như ngây ngất, cả thân hình nhỏ của cậu nằm gọn trong vòng tay anh, đầu áp lên ngực. Một tay anh đưa lên luồng vào gáy, khẽ kéo cậu sát vào hơn nữa. Hít một hơi thật sâu mùi hương từ mái tóc. Anh dần nhận ra cậu đã lấn sâu vào cuộc đời anh mất rồi…

 

Một chốc sau, thấy có vài người qua lại đằng xa, cậu nhanh chóng vuột tay anh đứng dậy. Đi ra khỏi bãi cỏ, giấu gương mặt đỏ ửng của mình. Anh nhìn theo tiếc nuối, vẫn còn nằm đó, nhắm mắt, cố lưu giữ cảm giác vừa nãy. “Thật tuyệt…”

-Hể! Cậu về à?!- Anh vội bật dậy khi thấy cậu đi xa, và chạy theo.

 

……………………….

 

Họ về nhà khi nắng đã bắt đầu lên.

-Yuu, cậu chưa có áo khoác đấy, tối nay ta sẽ ra shop tìm cho cậu một cái.

-…Hể… Chết rồi! Tôi để quên áo của anh ở công viên rồi!- Cậu la lên. Sáng nay cậu đã mượn áo anh.

-Oh.

-Để tôi ra lấy. – Cậu vội vàng.

-Để tôi đi cho.

-Không. Anh ở nhà đi.- Nói rồi cậu vút ra cửa.

“Thiệt là…” Anh nhìn theo cái dáng nhỏ mà mỉm cười . “Cũng nhanh như sóc đấy chứ”

Bất chợt, điện thoại cậu reo. Anh tò mò lại nhìn xem. “Không có tên”.

-Alo, xin lỗi, Yuu hiện giờ không có ở đây ạ! .- Anh bắt máy.

-… hm? Thế cậu là ai vậy ?- Giọng một phụ nữ, có vẻ ngạc nhiên.

-Tôi là bạn của Yuu.

-…- đầu dây bên kia nói gì đó.

-HẢ??? – Anh hả một cái rõ to, tay suýt đánh rơi cái điện thoại, anh lắp bắp:

-X…xin lỗi, cháu… có thể… nghe lại được không ạ.

-Ta là mẹ của Yuu.

Lúc này anh mới tin vào tai mình, bà lại nói tiếp.

-Thế Yuu đang ở chỗ cháu hả?

-Dạ vâng, cậu ấy đang ở nhờ nhà cháu, nhưng vừa đi ra ngoài. Xin lỗi nhưng cháu có nghe tin tức, cô vẫn ổn chứ ạ?

-…

-Dạ được chứ ạ, cháu sống một mình, cô cứ đến. Cô biết đường Y. gần khu trung tâm chứ ạ?

-…

-Dạ, vậy cô hãy đến, Yuu sẽ ra đón.

Loading disqus...