Chapter 4: Mơ trong niềm đau
Học viện Dân Lập gồm các cấp: mẫu giáo, tiểu học, cấp II, cấp III và đại học. Các khối này nằm ở vị trí như ngôi sao năm cánh. Khối tiểu học ở hướng Đông Bắc.
“Mấy cậu muốn gì?”
Cậu bé bảy tuổi bị nhóm bạn đồng học dồn vào góc tường vắng vẻ, khuôn mặt cậu lạnh băng dù đôi tay cầm cặp sách đang run rẩy. Có lẽ vì tức khí điệu bộ bình tĩnh của cậu nên đám trẻ mặt hầm hầm, bẻ tay răng rắc. Một đứa mập dường như là thủ lĩnh bước ra nở nụ cười gian ác.
“Đồ ẻo lả, có chịu xin lỗi hay không?”
“Rõ ràng là mấy cậu có lỗi, mình chỉ đi mách cô sự thật là mấy cậu không chịu làm trực nhật…”
“Im đi! Để xem cậu còn cứng đầu đến khi trên mặt có vết sẹo không?”
“Ủa, Tuấn kiếm đâu ra cái thứ này?”
“Đó là gì vậy?”
“Ngốc quá, đây gọi là lưỡi lam. Mình lấy cắp của ông anh…” Cậu tranh thủ lúc tên mập huyên thuyên giải thích, cả đám đang chăm chú vật lạ, liền thừa cơ chạy trốn. Nhưng không may cặp mắt ti hí của tên mập đã phát hiện ra cử động của cậu, hét lên. “Bắt nó!!!”
Sau tiếng hét của tên mập, lập tức hai tên bự con xông đến chắn đường, xô cậu vào bức tường. Cậu nhắm mắt lại chờ đợi, tự nhủ không có gì đáng sợ, cùng lắm chỉ đau một chút thôi. Nghĩ là thế nhưng không ngăn được trống ngực đập mạnh.
“Mấy cậu làm gì vậy hả?!”
Nghe thấy tiếng quát lớn, tính trẻ con tò mò khiến cậu quên cả sợ hãi mở mắt ra. Vừa lúc nhìn thấy lưỡi dao lam đã cách da mặt cỡ một lóng tay, cậu kinh hãi trợn mắt ngó lưỡi thép mỏng trân trân, biết là phen này sẽ mang sẹo. Ngờ đâu một bóng đen lao tới ôm lấy cậu, lưỡi dao trượt khỏi mục tiêu nhưng vừa kịp gây một đường dài trên khuôn mặt kẻ đến sau, máu đỏ thẫm rơi xuống bụi cỏ xanh dưới chân.
“Trần Diên Vĩ? Chạy mau, phen này tiêu rồi!!!”
Cả đám hốt hoảng la hét, chạy trốn đến rớt cả giày. Cậu không biết Trần Diên Vĩ là ai nhưng cậu bé này đã vì cứu cậu mà khuôn mặt bị thương.
“Không sao chứ? Có bị đau ở đâu không?” Bàn tay che vết thương bị nhuộm đỏ, thế mà cậu bé tên Trần Diên Vĩ lại chỉ lo hỏi cậu có bị đau hay không. Cậu tái mặt, đớ lưỡi, chỉ còn biết lắc đầu. Mùi máu tanh nồng làm cậu sực tỉnh, cậu vội lấy ra một chiếc khăn tay để bịt vết thương cho cậu ta, miệng trách móc.
“Đồ ngốc, sao tự nhiên xông ra làm gì để bị đau chứ? Chúng ta mau đến phòng y tế thôi!” Cậu vừa nói vừa nắm tay kéo cậu bé bị thương vào tòa nhà, chẳng mấy chốc đã đến trước cửa phòng y tế.
“Vĩ này ghét nhất bọn ỷ mạnh hiếp yếu!” Vĩ cười nhe răng đáp, vung tay làm dấu chữ thập như các siêu nhân trong bộ phim truyền hình buổi chiều.
Cậu phì cười, cảm thấy cậu bạn này tuy có ồn ào nhưng tình tính khá tốt. Cậu giơ tay ra nói. “Mình tên Iris.”
“Chào cậu, cứ gọi mình là Vĩ.” Cậu bé cũng chìa tay ra bắt, hai bàn tay nhỏ chạm vào nhau như lời thề cam kết. Một tình bạn bắt đầu từ ngày hôm đó, hoặc mối quan hệ còn xa hơn nữa trong tương lai.
TV…………TV
Ở một nơi cách đó không xa, cả đám nhóc đang cắm đầu chạy bỗng đứng khựng lại. Những tấm lưới sắt không biết từ đâu bỗng xuất hiện tạo thành bốn bức tường không lối thoát. Hắc Long đứng bên ngoài tấm lưới, toàn thân mặc đồ đen, giơ bàn tay đeo găng, đẩy gọng kính đen, nhẹ nhàng nói.
“Dám làm bạn thân của Hắc Long này bị thương? Đâu có bỏ qua dễ vậy!” Cái nhếch mép của tiểu ác ma, không khí xung quanh bỗng đóng băng.
Tiếng gào thê sờ thảm tiếp nối vang vọng lên tận trời cao.
TV………….TV
Iris đang lấy tập học ra chợt nghe tiếng suỵt nhỏ của Vĩ, nhìn sang thì thấy anh lấm lét vẫy tay qua cửa sổ. Cậu đứng dậy đi đến bên anh, hỏi nhỏ. “Lại chơi trò gì thế?”
“Đi theo mình, có một thứ rất hay muốn cho cậu xem.”
“Nhưng sắp tới giờ học rồi…”
“Cậu có đi hay không?” Anh làm mặt giận hỏi, cậu liền gật đầu, liếc nhìn thầy giáo đang quay lưng viết bài lên bảng. Cậu hít thở sâu lấy can đảm, rón rén leo qua cửa sổ chạy theo Vĩ.
Từ ngày kết bạn đến giờ, cậu luôn làm theo yêu cầu của anh, dù chúng có vô lý đến đâu. Từ học sinh ngoan cậu mau chóng biến thành trẻ hư, bị cha mẹ la rầy nhiều lần nhưng cậu quyết không nói ra nguyên nhân. Nếu để người lớn biết cậu thay đổi là do anh tác động, nhất định họ sẽ không cho hai đứa chơi cùng nữa. Tuy chỉ mới quen nhau không bao lâu, nhưng cậu và anh thấy thân thiết như đã ở cạnh từ khi sinh ra, cậu không bao giờ muốn chẳng còn được gặp anh.
“Woa!”
Iris không kiềm được phải reo lên. Một cánh đồng hoa Diên Vĩ. Hoa này thường mỗi bông mang một sắc màu, đỏ, cam, vàng…đủ bảy sắc màu. Nhưng trong cánh đồng hoa này chỉ có duy nhất một loại, hoa có bảy cánh, mỗi cánh mang một màu, y như cầu vồng vậy. Cậu đoán đây không phải là hoa tự nhiên mà do con người cố ý lai tạo.
“Có thích không? Mình mới phát hiện nó gần đây thôi, là do thầy y tế bí mật lai tạo, nên không có ai biết nơi này ngoài hai đứa mình!” Vĩ đắc ý nói. Rồi anh cúi xuống ngắt một bông hoa cài lên tóc Iris. Mặt cậu đỏ bừng, ấp úng nói.
“N…ngốc! Mình không phải con gái, cài hoa làm gì!?”
“Hợp mà!” Anh nhe răng cười nói, quả thật bông hoa bảy sắc màu cài lên tóc cậu trông càng đẹp, không biết do hoa đẹp vì người, hay người đẹp nhờ hoa? Cậu xấu hổ lấy đóa hoa khỏi tóc, nhưng không vứt đi mà mân mê trong tay.
“Iris, khi nào lớn lên mình sẽ mua mảnh đất này, tất cả hoa Cầu Vồng đều dành tặng hết cho cậu.” Nụ cười của anh càng rạng rỡ hơn bởi nắng, gió thổi tung mái tóc vàng óng.
“Cám ơn.” Cậu cười bẽn lẽn, cảm thấy niềm hạnh phúc như dòng chảy lan đi khắp thân thể cậu. Từ trước đến nay không ai tặng quà cho cậu, bởi chỉ cần cậu nói một tiếng là có ngay tất cả. Lần đầu tiên nghe anh nói sẽ tặng quà, dù đó chỉ là lời hứa trẻ con, dù nó sẽ nhanh chóng bị lãng quên, hiện giờ cậu đã thấy vui sướng lắm rồi. “Vĩ này…”
“Gì hả?”
“Đừng cho ai khác biết về cánh đồng này nhé?”
“Ừ, hứa không để bất cứ ai biết. Đây là bí mật của hai ta.” Vĩ gật gù đồng tình.
“Ai vi phạm sẽ nuốt một ngàn cây kim!” Iris hớn hở nói.
“Hở? Vậy thì đau lắm…” Vĩ nhăn mặt.
“Cậu có hứa không?” Iris phùng má giận dỗi.
“Thì…hứa.” Anh rụt cổ lè lưỡi rồi cũng chìa tay ra.
Hai ngón út lồng vào nhau chứng minh cho lời thề.
TV……………TV
Kể từ lúc biết được cánh đồng hoa Cầu Vồng, cái tên hai đứa nhất trí đặt cho hoa Diên Vĩ lai tạo, mỗi ngày cậu đều cùng anh đến nơi đó chơi. Hôm nay cũng vậy, cậu trông mong tiết học mau chóng kết thúc. Chuông reo, cậu hớn hở đứng bật dậy, vơ vội tập vào cặp sách, nhưng chưa kịp đi đã bị một người chặn lại.
“Lucifer Iris, cậu muốn trốn trực nhật ư?”
“Trực nhật?” Cậu quay đầu nhìn theo hướng người đó chỉ, trên bảng ghi tên hai người trực nhật là: Lucifer Iris và Lê Duy Phương.
“Mình là Lê Duy Phương, học sinh mới chuyển trường mà còn phải trực nhật. Cậu đừng hòng trốn.” Cậu bé lùn có đôi mắt to tròn, chống nạnh bảo.
Iris không còn cách nào khác đành để cặp lại trên bàn, lủi thủi đi sắp gọn bàn ghế. Phương lấy trong cặp ra một chai nước rửa kính để lau khung cửa sổ. Trong lúc lôi chai nước ra khỏi cặp, Phương vô tình làm rớt một bông hoa xuống đất. Cậu tốt bụng cúi xuống nhặt lấy, nhưng khi nhìn kỹ, tay cậu run rẩy, không tin nổi mắt mình.
“Phương, cái này cậu lấy ở đâu ra?”
Phương vội giật lấy bông hoa từ tay cậu nhét sâu vào cặp, trả lời cộc lốc. “Của người ta tặng.”
Một câu nói tưởng chừng đơn giản nhưng với cậu lại không giản đơn. Hoa Cầu Vồng trên khắp thế giới chỉ duy nhất một nơi có, mà nơi ấy chỉ có ba người biết. Kẻ tạo ra nhất định giữ bí mật để sau này công bố với giới khoa học, cậu không nói với ai, vậy thì người còn lại là…
TV…………………TV
“Sao lâu quá chưa tới?” Vĩ lầm bầm, sốt ruột nhìn kim đồng hồ nhích từng chút một.
Anh ngã người nằm xuống bụi hoa, gió thổi đưa mùi hương thơm nồng hòa quyện vào không gian. Từ khi gặp Iris, anh không còn thấy cuộc sống đáng chán nữa. Nói chuyện với cậu rất nhiều mà đề tài dường như không bao giờ cạn. Trước khi gặp Iris, Vĩ luôn cảm thấy lạc lõng, không có ai làm bạn ngoại trừ Hắc Long. Tất cả cũng tại anh mang họ Trần và bộ óc có IQ hơn người chút xíu, nên người ta một là tránh xa anh hai là tiếp cận lợi dụng. Chỉ có Iris khác, cậu coi anh như một người bạn bình thường, hơn nữa suy nghĩ của anh và cậu khá giống nhau. Anh có cảm giác như đã tìm thấy người bạn đồng cảm trong tâm hồn.
Đang suy nghĩ nhưng anh không quên để ý xung quanh, thấy cậu chạy về phía mình liền đứng dậy, mừng rỡ reo lên.
“Iris, sao bây giờ mới t-”
*Bốp*
“Đồ thất hứa! Tồi tệ! Suốt đời không thèm chơi với Vĩ nữa!!!”
Iris đến và đi nhanh như gió, chỉ để lại dấu năm ngón tay trên má Vĩ và giọt nước long lanh như sương sớm đọng trên cánh hoa Cầu Vồng.
Bỏ lại một người đứng ngẩn ngơ.
TV……………….TV
Vĩ một tay sờ má, chân nặng nề cất bước tiến về phía trước mà chẳng rõ là đi đâu. Anh cau mày, không hiểu tại sao cậu giận dữ đến thế? Từ khi quen nhau, hai đứa chưa một lần cải vã, nên vấn đề càng thêm nghiêm trọng. Nhớ lần gặp cuối cùng cả hai còn rất vui vẻ, anh không hiểu mình đã làm gì sai để bị Iris chửi là đồ thất hứa? Vĩ vò đầu bứt tóc, khổ sở vì không tìm ra được nguyên nhân.
“Làm gì mặt buồn hiu vậy?” Hắc Long đột nhiên xuất hiện choàng tay qua vai anh. Vĩ nhìn lên hắn đúng một giây rồi lại nhìn xuống, tiếp tục thở dài. Hắc Long không buông tha, cười nhăn nhở chọc. “Không phải bị nhỏ nào bỏ đó chứ?”
“Này, đừng quên chúng ta là học sinh tiểu học đó, yêu đương gì chứ.” Vĩ bực bội hất tay hắn ra.
“Cậu đúng là ông cụ non, bây giờ là thời nào còn lạc hậu vậy? Trẻ mẫu giáo đã đính hôn rồi đấy, học sinh tiểu học biết yêu là chuyện bình thường, huống gì chúng ta học lớp 6 rồi còn gì.” Vừa nói tay hắn vừa mở cửa. “Thầy ơi, cho em xin vỉ panadol, em bị nhức đầu…”
“Đã bảo anh họ cứ yên tâm, sẽ không ai biết em là con gái đâu!!!”
Lời nói thoát khỏi môi không kịp thu lại, Phương đông cứng người khi thấy Hắc Long và Vĩ đứng trước cửa. Cố giữ vẻ bình tĩnh, cô bé mỉm cười hỏi. “Mấy cậu đã nghe hết rồi hả?”
Hắc Long linh cảm mùi nguy hiểm, không muốn bị dây vào rắc rối nên cười ruồi nói. “Bạn có nói gì sao? Mình không nghe gì hết.”
Hắn vừa nói vừa lùi lại, nhanh như cắt xoay lưng định chạy đi, Vĩ cũng nhanh không kém, bám sát theo sau. Nhưng đáng tiếc, hai cái cổ áo bị đôi tay dài nắm lại quăng vào phòng tối, áo choàng blouse trắng che khuất chút ánh sáng còn lại cố len vào khe cửa. Cánh cửa đóng sầm vùi chôn bao nhiêu hy vọng thoát thân.
“Chào mừng quay trở lại.” Tiếng cười khúc khích âm vang trong căn phòng tối.
.....................