_ Em muốn đi lắm à? - Anh liếc mắt nhìn. Thật ra thì hỏi cho có thế thôi, chứ anh thừa biết "vợ" của mình nhiễm tính con gái hơi bị nhiều: mê shopping, mê ăn uống (mặc dù không hề lên cân) và mê tiệc tùng. Chưa bao giờ cậu bỏ qua một lời mời nào cả, dù cho có bận tối mắt tối mũi.
_ Hồi chiều, Daniel có gọi hỏi em về hắn. Có lẽ nó cũng được mời đấy.
_ Vậy là em sẽ đi, đúng không? - Anh mỉm cười khi cậu bắt đầu giở trò khiêu khích.
_ Có lẽ, còn anh? - Cậu ngước nhìn anh dò hỏi, mặc dù đã biếc chắc câu trả lời.
Đẩy cậu ngồi dậy để tránh làm ướt cả tay áo của mình, anh cười khuất phục:
_ Chán thật, dù không muốn nhưng có lẽ anh cũng phải đi thôi. Anh còn phải trông chừng em chứ!
_ Cái gì? - Cậu bĩu môi.
*********
Dòng sông về đêm sáng rực lên bởi hàng trăm, hàng nghìn ánh đèn điện. Những cơn gió lạnh cuốn theo từng đợt sóng lăn tăn vỗ vào mạn thuyền. Chiếc du thuyền Marianna nằm chễm chệ trên bến cảng, mấy cột ống khói dựng thẳng lên trời, uy nghi và đường bệ. Với thân hình đồ sộ như một con cá voi khổng lồ, chiếc tàu nặng nề hạ cái cầu tàu trải thảm đỏ trên từng bậc thang xuống, đón chào những vị khách sang trọng.
Hai chiếc Mercedes sóng đôi nhau lăn bánh vào tầng hầm, hai chàng trai, một cô gái bước ra, tiếng lên boong tàu. Anh em nhà Mc Lawrence thì không có gì để bàn cãi, họ vốn dĩ đã quá tuyệt rồi, còn quý cô Amelia cũng duyên dáng thướt tha không kém trong chiếc váy trắng dài hở hai vai, khéo léo ôm lấy cơ thể cô, nổi bật một cách tự nhiên những đường nét hoàn hảo. Cô quàng lấy tay Steven, tình tứ như một cặp tình nhân vậy. Vừa đi hết cầu thang và tận hưởng luồng gió mát lùa vào mặt, tim của Steven bất giác hẫng đi một nhịp khi thấy Yushiro, Shiyuren và Daniel đang đứng ở mũi tàu, nói chuyện với nhau.
Như một tên trộm bị bắt quả tang, anh vội vã rút tay lại và xích ra xa cô tiểu thư xinh đẹp một tí. Khoảnh khắc chờ đợi bỗng chốc dài ra cả thế kỉ, rồi cuối cùng, cái thời điểm đáng sợ đó cũng kết thúc khi Daniel quay lại và trông thấy ba người. Một vẻ ngạc nhiên vô cùng xuất hiện trên mặt cậu, nếu lúc đó anh chú ý thì bên cạnh mình, Amelia cũng có biểu hiện tương tự. Cậu bước nhanh về phía anh:
_ Thế giới này nhỏ thật nhỉ?
_ Vâng, nhỏ thật đấy! - Jasmine lẫn Amelia đều đồng thanh đáp lại.
Rồi họ quay sang, mở to mắt nhìn nhau và một lần nữa cùng hỏi:
_ Anh/cô biết anh ta à?
Đến lượt Daniel, người cũng bối rối không kém:
_ Hai người quen nhau sao?
Hiển nhiên ở đây, người sửng sốt cộng kinh hãi đến độ há hốc mồm không phải là Daniel, Jasmine hay Amelia mà chính là Steven. Anh không thể ngờ được rằng ba con người mà anh không hề muốn họ gặp nhau tí nào thì lại quen biết nhau cả rồi. Đúng là đại họa! (chẹp,vui thế thì đại họa nỗi gì ^^)
Sau một vài lời giải thích vắn tắt để mỗi người cơ bản hiểu được tình hình, Jasmine mới mở lời:
_ Tôi và anh đã biết nhau rồi, không cần giới thiệu lại làm gì. Còn đây là tiểu thư Amelia Odel Terresa, vợ chưa cưới của anh trai tôi.
Ngay lúc đó, thề có Chúa trên cao, Steven sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để có thể bịt miệng đứa em đáng nguyền rủa của mình lại nhưng vô ích. Tim anh gần như ngừng đập và anh đã nín thở để chờ xem sự phản ứng của Daniel. Trong lòng anh bỗng chốc nhộn nhạo lên bởi hai dòng suy nghĩ cứ không ngừng dằn co nhau. Một mong cậu đừng giận, nếu không mọi việc anh cố làm bao lâu nay sẽ chấm hết, nhưng một lại muốn cậu giận, vì như thế có nghĩa là cậu có một chút nào đó nghĩ đến anh. Sự thông minh, nhanh nhẹn thường ngày của anh vèo một cái bay đi đâu mất, lưỡi anh cứ trơ ra không nói được lời giải thích nào. Việc duy nhất mà anh làm được lúc đó là đứng nhìn cậu không chớp mắt.
Sự im lặng lại một lần nữa đổ ập xuống, nặng nề, kéo dài đến độ khiến người ta ngạt thở. Một chút ngạc nhiên thoáng qua khuôn mặt được thể hiện bằng việc Daniel hơi nhướng mắt lên. Khẽ mỉm cười, một nụ cười xã giao, nhưng cũng đủ làm mười mấy con tim vô tình trông thấy phải ngây ngất, cậu cúi đầu, lịch thiệp nói:
_ Daniel Rowlands này xin tiểu thư thứ lỗi vì đã thất lễ.
Amelia khẽ nhún vai, gật đầu đáp lại thay cho câu: "Chẳng sao đâu mà."
_ Quả là một anh chàng may mắn, thưa tiểu thư. - Cậu nháy mắt một cách ẩn ý với cô gái rồi quay bước đi.
Tất nhiên Amelia hiểu rõ hàm ý câu nói vừa rồi. Cô biết Daniel đã nhìn thấy Steven đeo cái hoa cài áo mà hôm nọ cậu giúp cô chọn. Cô khẽ lắc đầu, thở dài chán nản.
Steven đã chết sững người ra từ khi trông thấy nụ cười trên môi cậu. Cậu dường như không động tâm một chút nào trước câu nói của Jasmine. Cậu quá vô tình, vô tình đến nỗi khiến anh phải chua xót. Lẽ nào đối với cậu, anh không có một tí ý nghĩa nào sao?
Jasmine đưa mắt nhìn ông anh mình, thế là mọi chuyện đã đúng như kế hoạch, có khi còn tốt hơn cậu tưởng ấy chứ. Đưa tay lên nhìn đồng hồ, 21h50, đúng 10 phút nữa tàu sẽ khởi hành, và đây là cơ hội duy nhất để cậu trốn. Ngó ngang ngó dọc một hồi để chắc chắn là cái kẻ đáng ghét kia chưa xuất hiện, cậu bèn bước lùi từng bước nhẹ nhàng và rời khỏi boong tàu. Lẩn giữa dòng người toàn các quý bà quý ông, cậu cúi đầu thật thấp để không ai nhận ra mình và với tài luồn lách, chẳng khó khăn gì để cậu xuống được tầng hầm.
Những chiếc xe cáu cạnh đậu san sát nhau tạo cho con người ta một cảm giác hào nhoáng đến choáng ngợp. Chiếc du thuyền này hội đủ cách nhà doanh nghiệp trẻ tuổi tiếng tăm trên toàn thế giới. Jasmine phải thầm phục Hyena, danh tiếng của anh ta lớn đến độ những người dù thích hay ghét đều phải đến dự buổi tiệc này. Bất chợt nhận ra rằng mình đang khen cái tên quái quỷ kia, cậu vội lắc lắc cái đầu để mấy cái ý tưởng vớ vẩn ấy bay biến đi. Toan mở cửa xe ra, bỗng một cánh tay từ sau vươn tới, giữ chặt lấy cánh cửa, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chứa đầy vẻ trách móc và có cái gì đó rất đáng sợ rót vào tai cậu:
_ Little kid, cậu đền đáp lòng tốt của tôi bằng cách bỏ đi mà không một lời từ biệt như vậy sao?
Jasmine cố kềm lại để không giật bắn người lên. Hyena đã đi theo cậu, hoặc đã ở đây chờ cậu, anh ta đến sau lưng cậu lúc nào, cậu không hề hay biết. Cậu thầm mắng mình ngốc, trong phút chốc đã quên mất rằng anh ta có thừa thông minh để đoán ra được việc cậu sẽ âm thầm trốn đi. Cậu không dám quay lại, việc đối mặt với Hyena khiến cậu sợ hơn bất cứ thứ gì, đặc biệt là khi anh giận.
_ Thế nào? Trả lời tôi đi chứ! - Hyena đưa mặt tới gần, thì thầm vào tai cậu.
Cậu vẫn im lặng chịu trận và thầm mong việc này sớm kết thúc.
_ Đừng quên chính cậu là người đã tạo nên vở kịch này. Và cậu phải theo dõi nó cho đến khi kết thúc! - Anh tiếp tục bằng cái giọng đều đều kia.
Vẫn là sự im lặng đó, nhưng hiển nhiên đã mang ý phục tùng, anh mỉm cười:
_ Đi thôi! Còn một bài diễn văn đang đợi tôi kìa.
Nắm lấy cổ tay cậu, anh lôi tuột đi.
Chết dí trong cái lòng bàn tay cứng còn hơn cả gọng kìm của Hyena, Jasmine chẳng còn cách nào khác ngoài việc để anh ta kèo mình đi xềch xệch. Cậu có cảm tưởng mình như một con diều gặp phải lúc trời đứng gió, lê lết một cách thảm thương dưới đất. Cũng chẳng có gì lấy làm ngạc nhiên, chiều cao của hai anh chàng này chênh lệch đến nỗi không còn gì đển nói. Do đó không tài nào cậu theo kịp với những sải chân gấp gáp của anh.
Lên đến boong tàu, Hyena mới chịu buông tay Jasmine ra:
_ Đừng đi lung tung nữa đó! - Anh khẽ cười, rồi bước vào đám đông, cất cao giọng cho bài diễn thuyêt khai mạc của mình.
Tiếng còi tàu vang lên lất át mọi thứ âm thanh, nhận chìm luôn cả hy vọng nhỏ nhoi của Jasmine xuống dòng nước về đêm lạnh lẽo. Còn tàu vĩ đại dần dần tách bến, lướt mình trên những con sóng đang thi nhau vỗ vào hai bên mạn. Đó cũng là lúc buổi tiệc xa hoa bắt đầu. Nó sẽ được kết thúc sau khi con tàu trở về cảng vào sáng hôm sau.
---oOo---
Món ăn được dọn ra, sang trọng nhưng không phải là quá xa lạ với những vị khách mời có mặt, dĩ nhiên trong đó có cả Shiyuren. Việc thay mặt tổng giám đốc tiếp xúc với khách hàng thường xuyên, những buổi chiêu đãi đã cho cậu một kiến thức về ẩm thực sâu rộng hơn hai năm trước rất, rất nhiều.
Cầm hai li rượu sóng sánh màu vàng ngọt lịm, Shiyuren bước đến mũi tàu, nơi Yushiro đang đứng đợi:
_ Rượu vang nguyên chất từ Pháp đấy! - Cậu đưa một li cho anh.
Nhấp một ngụm, anh tiếp tục đưa mắt trầm ngâm về phía trước, ánh trăng mờ mờ đổ bóng xuống mặt sông loang loáng, tạo nên những con sóng lăn tăn bạc đầu. Duỗi thẳng tay ra để thưởng thức luồng khí trong lành mát rượi, cậu nói:
_ Em không hiểu...
_ Hiểu gì? - Anh quay lại.
_ Rốt cuộc Steven đang làm gì? Em tự hỏi không biết anh ta có thật lòng yêu Daniel không nữa.
_ Em nghi ngờ điều đó à?
_ Anh không thấy anh ta đã đến đây cùng với cô tiểu thư ấy sao? Quấn quít như một cặp đôi thật sự! - Cậu cao giọng, gần như gắt lên.
Hơi lùi người lại, anh không khỏi giật mình trước sự bộc phát bất ngờ của cậu:
_ Sao em mất bình tĩnh thế?
Thở mạnh ra, cậu quay mặt đi, hay đúng hơn, cậu nhìn xuống dòng nước sáng lấp lánh dưới ánh đèn dọc hai bên bờ.
_ Em đã có lỗi với Daniel. - Cậu nói bằng một giọng buồn buồn - Em luôn mong sẽ có người thay em bù đắp lại được cho nó và em tin rằng Steven có thể. - Cậu siết chặt hai bàn tay lại - Do đó em không thể chấp nhận được việc anh ta đã có vợ chưa cưới! Anh ta không có quyền bắt cá hai tay như thế!
Anh quay lại, dựa lưng vào lan can, mắt hướng vào boong tàu, nơi mà bàn ăn đã được dọn sạch để lấy chỗ làm sàn khiêu vũ. Ban nhạc công ngồi ở một góc, bắt đầu dạo nên những giai điệu du dương đầu tiên.
_ Anh đã nói với em rồi, Steven không phải là loại người đó. Anh tin rằng cậu ta chẳng vui vẻ gì với việc này đâu.
_ Thế tại sao anh ta lại cười tươi đến thế?
_ Shiyuren, em đừng quên gia đình Steven là một dòng dõi quý tộc chính gốc. Từ nhỏ cậu ta đã được dạy dỗ rằng phải luôn lịch sự trước mọi phụ nữ dù mình có thích họ hay không. Cậu ta cười không có nghĩa là cậu ta vui.
Trong khi đó, về phía Steven, sau một hồi bị Jasmine lôi kéo, cuối cùng anh cũng đã cùng Amelia bước ra sàn khiêu vũ. Họ bắt đầu dìu dắt nhau theo những cung đàn trầm bổng, uyển chuyển chẳng kém gì hai vũ công, mặc dù đây là lần đầu tiên họ nhảy cùng nhau.
Ở góc khác của con tàu, sau khi ngắm cặp nam nữ kia nhảy chán chê rồi, Daniel quay mặt đi, thả hồn vào gió. Vì một lẽ gì không rõ, mà từ lúc bắt đầu buổi tiệc này, cậu đã có một cảm giác khó chịu. Một cái gì đó bức bối cứ không ngừng trào lên cổ, khiến cậu chỉ muốn hét lên cho thỏa. Ngay từ cái phút nhìn thấy Steven bên cạnh cô gái xinh đẹp kia, tim cậu đã xuất hiện một nỗi đau kì lạ. Cảm giác đó dường như cậu đã từng trải qua, nhưng ở đâu và khi nào thì cậu không rõ, chỉ biết một điều, nó rất quen. Cậu nhắm mắt, hít thật sâu nhằm xua nó đi nhưng vô ích, cơn đau vẫn tiếp tục và cứ quặn thắt từng hồi.
_ Daniel! - Tiếng của Shiyuren đột ngột vang lên sau lưng.
Từ từ quay lại, cậu khẽ mỉm cười với ông anh mình.
_ Sao em không vào đó?
_ Em không thích. Không khí ở đó ngột ngạt quá!
_ Thật là... - Shiyuren vỗ mạnh vào vai Daniel - Ta đến đây đâu phải chỉ để chơi. Nơi tụ hội nhiều nhà doanh nghiệp thế này là một cơ hội tốt để em mở rộng quan hệ làm ăn đấy!
Daniel gật gù, nhún vai theo cái kiểu dửng dưng và bất cần đời.
_ Họ nhảy đẹp nhỉ? - Cậu chuyển đề tài bằng cách hướng mắt về phía Steven và Amelia đang cùng nhau bước những bước cuối cùng trước khi điệu nhạc kết thúc - Rumba, đó là điệu vũ của tình yêu... - Cậu nói, trong chất giọng có phần nào mai mỉa.
Shiyuren ngẩn người ra trước câu nói của đứa em, nhưng khi hiểu ra rồi, cậu bèn cười khoái chí:
_ Hãy tỏ ra có tinh thần trách nhiệm một tí đi. Cả hàng dài mấy cô đang muốn được em mời khiêu vũ kìa.
_ Em không quan tâm.
Shiyuren thở dài, chán nản quay đi. Tuy nhiên ngay khi Daniel vừa tĩnh tâm lại, thì ông anh cậu đột ngột chạy đến, hôn lên má cậu cùng với lời rù rì vào tai:
_ Cho em nửa tiếng để kiếm về cho Regalis 10 cái hợp đồng. Không xong thì biết tay anh!
Một lần nữa, như cơn gió vụt đến rồi vụt đi, Shiyuren bước nhanh về phía các quý cô, để lại sau lưng Daniel vẫn còn ngỡ ngàng tròn mắt.
Cậu ngơ ngẩn nhìn theo. Nếu là khi trước, khéo cậu đã nhảy cẫng lên vì sung sướng nhưng giờ đây, cảm giác đó dường như đã nguội lạnh dần. Thứ hạnh phúc cậu vừa nhận được không đủ để dập tắt đi cơn đau âm ỉ đã bắt đầu nhen lên trong lòng cậu.
Dòng sông về khuya thật buồn tẻ. Tiếng nước lạo xạo vỗ vào hai bên mạn tàu nghe đến nhạt nhẽo. Trên chiếc du thuyền này, ngày hôm nay, mỗi người dường như đều mang một tâm trạng. Ngước nhìn lên những ngôi sao thi nhau nhấp nháy trên bầu trời cao vời vợi không một áng mây, Jasmine khẽ rút người lại trước cơn gió lạnh. Chợt trước mắt cậu tối sầm lại, một cái áo khoác to đùng và nặng chình ***** chẳng biết từ đâu rơi xuống ngay người cậu. Khi thoát ra khỏi cái áo được rồi thì cậu mới phát hiện ra là Hyena đã ngồi cạnh cậu từ lúc nào.
_ Trông cậu cứ như cái mền ướt ấy! - Anh cười.
Jasmine trừng mắt nhìn, tay vo cái áo lại thành một cục rồi ném vào mặt anh.
_ Tôi tưởng cậu lạnh? - Anh đưa tay đón lấy.
_ Cám ơn nha, tôi chẳng dám nhận đâu.
Anh ngả người ra ghế, dõi mắt theo cái nhìn từ đôi mắt xanh biếc của Jasmine:
_ Cậu thích người đó à?
Giọng anh thật nhẹ nhàng nhưng lọt vào tai cậu lại chẳng khác gì tiếng sấm. Quay phắt lại, cậu không giấu được vẻ mặt tái mét của mình:
_ Anh...anh nói cái gì?
_ Tôi nói sai à? - Anh cười, nhìn về phía đám đông các khách mời. Nhưng hiển nhiên là Jasmine hiểu anh muốn ám chỉ ai.
Gục mặt xuống thay cho sự thú nhận, cậu hỏi:
_ Làm sao anh biết?
_ Ánh mắt của cậu thể hiện quá rõ điều đó, Jasmine thân mến.
Cậu ngước lên, lần đầu tiên trong suốt thời gian dài, cậu mới nhận ra rằng với cậu, Hyena có quá nhiều cái "duy nhất". Người duy nhất dám bắt nạt cậu, người duy nhất làm cậu sợ, người duy nhất khiến cậu mất bình tĩnh khi đối diện và một điều mà cậu không bao giờ muốn thừa nhận, anh là người duy nhất hiểu cậu, hiểu cậu hơn bất kì ai. Những điều trước kia anh làm cho cậu, giờ quả thật hữu ích vô cùng. Lúc này đây, thêm một lần nữa, anh lại làm được một điều "duy nhất", người duy nhất biết được bí mật của cậu.
Bảy năm đủ để làm thay đổi một con người, sự giáo dục của gia đình cũng như mấy năm làm việc trên thương trường, cậu đã học được cách che giấu cảm xúc đến hoàn hảo. Đứng trước mặt người khác (tất nhiên là trừ Hyena), họ chỉ thấy được khuôn mặt vui vẻ của cậu, chưa bao giờ có một ngoại lệ cả. Cậu không tin là anh có thể đọc được gì trong mắt cậu, bởi vì cậu đã đè nén thứ tình cảm ấy xuống tận sâu trong tim rồi. Anh biết được, đơn giản vì anh quá hiểu cậu.
Lại cúi xuống, cậu nói, giọng nhỏ như tiếng vi vu của một cơn gió:
_ Làm ơn... đừng nói với ai...
Thời gian trôi qua thật chậm chạm khi chờ đợi câu trả lời của anh, rồi khi không kìm được nữa, cậu bèn đưa mắt nhìn lên. Anh vẫn ngồi đó, bên cạnh cậu, nhưng mặt lại hướng đi nơi khác. Cậu không nhìn rõ được mặt anh vì một phần đã bị cặp kính đen che mất, do đó cậu không biết được thái độ của anh như thế nào. Thêm một lúc nữa, rồi anh quay lại, cười nói:
_ Trông tôi giống một kẻ nhiều chuyện lắm sao?
Một cục đá to đùng trong cậu thoắng cái được dỡ bỏ. Cậu khẽ gật đầu lộ vẻ biết ơn:
_ Anh phản ứng khác với tôi nghĩ đấy. Mà này, anh sẽ không làm gì người đó chứ? - Jasmine e dè.
Anh khẽ lắc đầu, đáp:
_ Bị cậu ghét, thế đã là quá đủ. Tôi chẳng muốn rồi cậu sẽ nhìn tôi bằng con mắt thù hận đâu.
Khẽ mỉm cười với vẻ biết ơn, cậu chợt nhận ra rằng cũng không đến nỗi đáng ghét như cậu tưởng.
_ Cám ơn...
Thở hắt ra, và bằng một nụ cười hiền nhất mà người ta có thể thấy được ở một tay mafia, anh xoa đầu cậu như xoa đầu đứa trẻ:
_ Chỉ cần cậu thích gì dù người đó là ai, tôi cũng sẽ ủng hộ cậu. Nhưng tôi e là cậu phải nhanh lên, kẻo lại không kịp đấy!
Con tàu vẫn nặng nề trôi theo sóng, gió lạnh vẫn từng cơn thốc lên boong tàu. Chìm ngập giữa những suy nghĩ hỗn độn đầy rối rắm, rồi trong cơn mơ chập chờn đầy mệt mỏi, Jasmine nhận ra mình đang cuộn người trong chiếc áo khoác ấm áp của Hyena.
Càng về khuya, boong tàu càng trở nên vắng vẻ hơn trừ một số người vẫn còn nhã hứng thức suốt đêm. Steven sau khi xem xét chắc chắn rằng Jasmine không có ở quanh đây và Amelia thì đang mải mê với những câu chuyện của phụ nữ cùng các quý cô, anh bèn lân la đến bên Daniel:
_ Daniel... - Anh ngập ngừng.
Hơi giật mình vì đã bị gọi đột ngột, cậu quay lại.