Chủ thể

The Host

Tác giả: Yuuhi (Alex)
Nguồn: Diễn đàn YaoiLand
------------******------------
Xếp loại: 18+
Thể loại: SA, Mid Hard Yaoi
Một câu chuyện khá thú vị và đầy ảo tưởng. Hi vọng mọi người sẽ thích.
--------------------------------------------
Thế giới phải đối mặt với một điều khủng khiếp khác. Đó không phải là chiến tranh, đói nghèo hay bệnh tật. Một thế lực có vẻ còn mạnh hơn cả những thứ đó, và nó đang chi phối mỗi con người trong cuộc sống hiện đại này.

Tập đoàn những sinh vật lạ từ một thiên hà khác đang nhòm ngó đến Trái Đất. Và nó đã gửi những binh lính đầu tiên của mình xuống hành tinh này. Lần xuất quân đầu tiên là năm con trùng trong suốt, nhiệm vụ của nó là xâm nhập vào trong cơ thể con người. Khi những tội ác, lỗi lầm của vật chủ mà nó kí sinh càng gia tăng, thì càng lúc tấm thân của nó cũng bị nhuộm một màu đen tối. Đến khi nào toàn thân nó là một màu đen mù mịt, chính là lúc chủ thế của nó phải trả một cái giá khá đắt ... Và cuộc xâm nhập vào tinh cầu xanh đã khởi động.

Đó là thế giới vào năm 2xxx.

Chương 1. Xuất Hiện

Thành phố Vua Ánh Sáng lúc nào cũng thật sôi động và náo nhiệt. Không bao giờ nó im ắng được cả. Dường như nó luôn vận động suốt ngày đêm và điều đó đã là hiển nhiên. Càng ngày, càng xuất hiện thêm nhiều tòa nhà cao ốc được xây dựng và sửa mới. Con người đang muốn tạo dựng những tòa nhà cao đến tận trời thì phải. David nghĩ thầm khi ngồi ngắm khu cao ốc Nước Mắt Đen, đó là một khu phức hợp bao gồm nhiều lĩnh vực, từ điện tử, làm đẹp, đào tạo người mẫu, ... và ao ước có một tấm vé vào làng thiết kế thời trang đã là một thứ gì đó ăn sâu vào trong chính con người anh. David khát khao được vào làm ở Dark Tears để có cơ hội thể hiện bản thân minh và tiến xa hơn trong chuyên môn của mình. Còn bây giờ thì cậu ta đang phải ngồi đợi trong quán cafe đối diện khu cao ốc đó với tách trà xanh lạnh nguội và một hộp bánh chẳng còn lấy đến một mẫu trong ấy.

Xe vẫn chạy đông nghẹt trên đường, và con người ta cũng vội vã làm việc của mình. Và hình như không ai để ý đến ai. Vô cảm và chỉ muốn hoàn thành tốt phần của mình đã được phân công. Đó có lẽ là điều nhàm chán nhất của một thành phố năng động, sầm uất và không nghỉ ngơi.

Lấy tay chậm chậm một tí nước trên bàn và ghi một vài thứ gì đó trên mặt kính, cũng có thể anh đang vẽ một cái gì đó. Nhưng cũng không biết đó là thứ gì, anh vừa kéo nét này thì cái trước đó đã khô mất tiêu tự lúc nào. Và cứ như thế, David cứ làm mỗi công việc đó để giết thời gian của mình, và cố chờ đến đầu giờ chiều để xin được vào phỏng vấn.

"Một tách cafe có là một ý kiến hay vào lúc này không David?"

Anh nhìn lên người vừa mới nói chuyện. Đó là một chàng trai dáng người vừa phải. Không quá cao, nhưng lại sở hữu một dáng vẻ thật đẹp đẽ. Khuôn mặt sáng ngời bởi cặp mắt lôi cuốn người khác, và một cái cằm luôn gợi lên sự khiêu khích cho đối phương.

"Sẽ không thể từ chối nếu đó là lời mời của cậu, Denny ạ."

David nói trong một thứ tiếng uể oải, và ngã dài ra tấm đệm phía sau mà nhìn chàng trai tóc màu hạt dẻ đang mỉm cười đứng trước mình.

"Sao cậu không làm một điều gì đó ý nghĩ hơn thay vì phải ngồi khư khư ở đây cho đến chiều?"

"Chẳng có gì để làm cả."

"Vô vị đến như thế sao?"

David lại nhìn Denny, mỉm cười ranh mãnh. "Cũng có đấy, nhưng không phải là bây giờ." Rồi anh tiếp tục công việc của mình. Những dòng nước tiếp tục được vẽ ra, và tiếp tục bị biến mất sau đó.

"Chúng ta có thể kiếm một nơi nào đó ..."

"Mình không có tâm trạng, Denny ạ." David nhỏ nhẹ nói trong một điệu bộ khó kiềm chế. "Mình thực sự đánh cược và canh bạc của đời vào đầu giờ chiều nay."

"Mình hiểu, nhưng căng thẳng như thế này không phải là cách hay."

Denny nói lí nhí và cố né tránh cái nhìn dữ dội từ David.

Thành phố vẫn cứ ồn ào tấp nập những xe và người. Không gian trong quán thì êm dịu và không xô bồ như ngoài ấy. Tiếng nhạc vẫn du dương như cố làm dịu mọi toan tính, lo âu trong mỗi con người. Denny và David vẫn ngồi đó, chờ đến chiều. Thỉnh thoảng họ ngớp một ngụm thứ nước đen và đắng. Chỉ có thể.

...

Không gian mở ra trước mắt David thật là hoành tráng và lộng lẫy. Anh không thể tưởng tượng ra sự chuyên nghiệp của khu thiết kế thời trang sẽ như thế nào cho đến khi anh bước vào đó. Những con người năng động và luôn bận rộn với những bộ đồ mốt nhất đang túi bụi với công việc của mình. Một cái bàn to và dài giữa cái không gian rộng lớn này chưa đầy những trang giấy trắng mà trên đó là những phát thảo sẽ được chọn để tung ra thị trường trong thời gian sắp tới. "Thật tuyệt vời!" Anh mừng thầm trong bụng. Trên tay cầm bộ hồ sơ xin việc, nó cứ chốc chốc lại run lên vì hồi họp. Anh bước qua qua những người bộn bề đó. David đi trên một cái sàn nhà sáng bóng, phản chiếu cả những ánh đèn rất rỏ. Đi ngang qua một dãy hành lang nhỏ hẹp hơn, với hai bên là những bức tranh của các người mẫu nổi tiếng trong các mẫu trang phục đẹp và ấn tượng. Giờ anh đang đứng trước căn phòng của Giám đốc bộ phận Thời Trang của tập đoàn Dark Tears. David gõ cửa và anh nghe thấy tiếng nói vọng từ trong. "Mời vào!"

Căn phòng phía sau cánh cửa đó trông rất ấn tượng từ cái nhìn đầu tiên của David. "Thật là không thể hình dung được là căn phòng lại đẹp đến thế!" Anh như vỡ òa trước khung cảnh trước mắt và thốt lên khá to. Đảo mắt nhìn xung quanh, như muốn thấy tất cả những gì ở bên trong căn phòng này. Anh thích thú với những bức tranh trừu tượng được treo trên tường, những bình hoa nhân tạo với những dáng vẻ khác nhau, và trong nó cũng được trưng những loại hoa kì lạ. Căn phòng đưa phối trộn và sơn với hai màu tương phản: trắng và đen. Khung cửa sổ lớn phía sau bàn làm việc của giám đốc càng khiến cậu bị lôi cuốn. Nó cho mọi người ngắm được vẻ đẹp kiêu sa của thành phố Vua Ánh Sáng.

"Tôi rất làm vui khi thấy được sự hồ hởi trên khuôn mặt của cậu, chàng trai trẻ ạ."

Giờ thì David mới nhớ đến mục đích của mình khi đến đây. Cậu đưa mắt nhìn về vị giám đốc đang ngồi sau một cái bàn lớn và trước cái khung cửa sổ to lớn.

Đó là một người đàn ông đã gần bốn mươi. Nhưng trông ông vẫn còn rất phong độ và lôi cuốn. Mái tóc hoa râm. Nhưng người đối diện sẽ không để ý đến tiêu tiết ấy bởi họ sẽ bị cuốn hút bởi đôi mắt nâu xẫm tuyệt vời và một nụ cười rất lôi cuốn của ông. Với một bộ vest đen thật sang trọng, ông uy nghiêm với giọng của một kẻ lớn. "Tôi sẽ làm được gì cho cậu, cậu trẻ kia?"

"Chào ông, tôi là David Blackwell. Tôi hi vọng rằng..."

"À, cậu đến đây để xin một công việc đúng không? Trình bày ngắn gọn được rồi."

Người đàn ông trung niên cắt ngang lời của anh, và vẫn chầm chầm nhìn toàn diện con người David.

"Vâng, tôi muốn trở thành một nhà thiết kế thời trang cho Dark Tears. Và tôi nghĩ mình có đủ khả năng và trình độ để làm việc đó."

"Được đấy, có tự tin đấy. Nhưng sẽ là những gì để chứng mình cho điều cậu vừa nói hả Blackwell?"

David lại run run vì hồi họp khi đưa sấp hồ sơ xin việc của mình trên bà trước mặt người đàn ông trung niên kia. Anh nhìn thẳng và đôi mắt của ông, nói một cách nhẹ nhàng nhưng chắc chắn.

"Trong đây có một vài mẫu tôi thiết kế. Tôi nghĩ là ông sẽ thích khi xem nó."

Vị giám đốc từ tốn tháo khóa, kéo những xấp giấy trắng có những phác thảo thời trang trên ấy. Đôi chân mày ông câu lại khi xem xét từng mẫu. Rồi khuôn mặt ông cũng giãn ra, nụ cười hấp dẫn nở trên môi của ông.

"Cậu Blackwell tôi rất tiếc là ..."

"Thưa ông, hãy cho tôi một cơ hội. Tôi sẽ chứng minh để ông thấy khá năng sáng tạo, và cảm giác sáng tác của tôi."

Divid thành khẩn cầu xin ông tỏng nỗi lo lắng càng dâng cao hơn trong lòng mình.

"... rất tiếc vì không thể từ chối cậu. Chúng thật tuyệt. Tôi rất vui khi cậu đầu quân về chúng tôi."

"Tôi rất rất vui khi nghe được điều đó từ ông." David nói trong xúc động.

"Thôi được rồi, hãy sắp xếp đi nhé. Và báo cho tôi khi nào cậu có thể đi làm."

"Tất nhiên là ngày mai. Ông nghĩ sao?"

"Không vấn đề gì cả!"

Ông nở một nụ cười thật tuyệt vời và nhìn chầm chầm vào anh. David cuống cuồng thu dọn xấp hồ sơ của mình và cúi chào tạm biệt ông. Trước khi đóng cửa lại, anh cũng không quên một lần cúi chào lần nữa và rối rít cám ơn.

"Mai gặp lại cậu, Blackwell. Tôi là Richard Stevens."

"Rất cám ơn ông, ông Stevens."

Cậu mỉm cười và đóng cửa lại.

...

Căn phòng bừa bộn hôm nào của David bỗng chốc gọn gàng và sạch sẽ đến bất ngờ. Nó tinh tươm và có một trật tự đáng yêu mà chủ nhân của công việc này đã dành rất nhiều thời gian để sáng tạo và dịch chuyển.

"Cậu thấy món quà mừng cậu được đi làm thế nào hả David?"

"Cậu làm mình khá hài lòng, nhưng tại sao lại có nhiều màu hồng thế Denny nhỉ?"

"Nó là biểu trưng cho hạnh phúc mà." Denny mơ màng nhìn bạn mình.

"Chả biết đi làm ở đó có được suông sẽ không, nhưng giờ tớ muốn thét lên thật to vì sung sướng."

David gào lên và chồm tới ôm chầm lấy Denny, người bạn thân thiết của mình. Còn anh chàng trong thế bị động kia thì lại đỏ ửng cả mặt, nóng bừng cả thân thể vì một cảm xúc khác. "Tớ cũng vậy đấy David ạ."

"Hôm nay tới sẽ khao cậu một chầu ăn mừng ngày mai tớ sẽ là một nhân viên của Dark Tears." Anh chàng toe toét cười lộ rỏ ràng những niềm vui sướng trên khuôn mặt.

"Ý kiến tuyệt vời lắm. Nhưng món quà tớ tặng cậu bây giờ sẽ thú vị hơn, trước khi chúng ta kiếm một cái gì đó mà lót bụng." Denny thân thiện cười và chìa một gói quà được chính cậu gói cận thận.

David tỏ ra hạnh phúc rất nhiều khi nhận được món quà bất ngờ này. Cậu mỉm cười nhìn bạn mình rạng ngời. Rồi từ từ tháo lớp vỏ bọc ở ngoài một cách thật cẩn thận. Rồi anh chàng vô cùng sung sướng với món quà đó.

"Tớ sẽ khoác nó lên mình vào ngày mai, Denny ạ! Nó tuyệt đẹp."

"Nó chỉ thật sự đẹp khi nằm trên cơ thể đẹp đẽ của cậu mà thôi." Denny nói trông một sự xấu hổ, thẹn thùng.

Anh chàng cầm trên tay chiếc áo mà bạn mình tặng, ngắm nghía nó trong sự thích thú. Miệng luôn nở nụ cười. "Denny quả là một người chu đáo." Anh chàng nghĩ thầm và tiến tới bên bạn mình, vỗ nhè nhẹ vào cái vai nhỏ nhắn, êm ái. "Tới đói rồi, chúng ta đi thôi."

Họ đi ăn tại một một khu phố người Việt. Những mùi hương ngào ngạt mê hoặc chiếc mũi và tấm trí của người đi lại qua đường. Và rồi cả hai ghé vào một quá nhỏ gần ngã tư Công Chúa Kẹo đông nghịt người qua lại, mặc cho bây giờ đã quá nửa đêm.

Chăm chú nhìn vào menu những món ăn việc. Thích thú với những hình ảnh mô phỗng món ăn được ghi chú kế bên và thành phần nguyên liêu. Cả hai quyết định kêu cho mình hai tô bún mắm.

"Tớ nghĩ rằng món này sẽ thú vị đây, chiến hữu ạ." David nháy mắt.

"Hi vọng là sẽ thế, trông chúng thật hấp dẫn."

"Cậu không thấy nhàm chán khi làm ở quán cafe nhỏ xíu ấy sao Denny?"

"Mọi người ở đó thật hòa đồng và tốt bụng. Lương cũng đủ cho tớ trang trải cuộc sống. Không gì đòi hỏi thêm. Đến khi tớ tốt nghiệp."

"Yên tâm, tớ sẽ lo cho cậu. Tớ hứa đấy."

"Tớ chỉ cần cậu mãi bên tớ thôi." Denny nhìn bạn mình đầy thiết tha.

"Tất nhiên là không thành vấn đề."

Mùi thơm ngào ngạt của tô bún mắm khiến cho cuộc nói chuyện của họ bị đứt đoạn trong giây lát để mà trầm trồ và ngắm nghía một món ăn thú vị, hấp dẫn và trông có vẻ rất ngon.

"Tớ nghĩ mình sẽ gọi thêm một phần nữa." David nói khi trong miệng đã đầy những cọng bún.

Denny chỉ mỉm cười về cái tính khá ngây thơ của cậu bạn mà mình cùng sống chung một mái nhà. Và lòng cậu lại xao xuyến hơn khi bắt gặp cái ánh mắt đầy ma lực của David nhìn mình. "Cậu thật là đẹp trai và quyến rũ." Denny nghĩ thầm.

Mất hơn một giờ họ mới có thể rời khỏi cái quán nho nhỏ ấy với cái bụng đầy căng và thả dọc con đường vắng lặng về nhà của mình. Không khí toát lên một cái lạnh lẽo của không khí về đêm. Tuy nhiên con đường vẫn đông đúc những người qua lại. Đèn vẫn tiếp nối đèn sáng trưng có mọi vùng. Tiếng những động cơ máy cũng không bao giờ dứt. Họ cũng không dứt những tiếng người, trò chuyện, bán tán, bình luận về mọi thứ, trong đó có nói về cái tô bún mà họ vừa mới ăn xong.

Sáng hôm sau, David thức rất sớm. Anh có lẽ không ngủ được vì trong lòng tràn đầy sự háo hức cho buổi đi làm ngày hôm nay. "Thế là ta đã đường hoàng bước vào Dark Tear rồi." David mỉm cười khi đang tự ngắm mình, trần truồng trong phòng tắm. Anh mỉm cười khi thấy nét điển trai của mình hiển hiện trong đấy. Mái tóc màu đen cổ điển luôn được anh chăm chút càng khiến cho khuôn mặt đầy nam tính của anh thêm nổi bật. Chiếc mũi cao và một cặp môi nóng bỗng. Anh ngắm toàn thân mình, với những đường cong tuyệt hảo đang hiện rỏ trên người. Giờ thì cả cơ thể anh đang được thư thả dưới làn nước mát lạnh của buổi sáng sớm. "Có nên tự sướng sáng nay không nhỉ?" David nghĩ thầm khi đang xoa xà phồng khắp thân thể của mình khiến nó láng mịn và trơn trượt. Anh lại cảm nhận sự dễ chịu của những tia nước bắn lên người mình, thư giãn làn da không vết tì nào cả. "Có lẽ là để khi khác." Anh mỉm cười nhìn mình trong gương rồi với lấy cái khăn bông choàng khắp người.

Divid bước ra thì đã thấy Denny sẵn sàng cho anh với bộ đồ được ủi thẳng thướm và một buổi ăn ngon tuyệt còn nghi ngút khói.

"Tớ xin lỗi vì đã làm cậu thức giấc vào giờ này." David bối rồi.

"Cũng đã 6:00 rồi. Tớ cũng không ngủ được vì bị ảnh hưởng sự háo hức của cậu đấy." Denny mỉm cười nhìn cậu bạn tuyệt đẹp của mình.

David trông thật rạng ngời và cực kì hấp dẫn với chiếc áo sơ mi trắng mà chính Denny đã tặng tối qua. Chiếc cavat màu xanh đậm và khoác bên ngoài là chiếc vest đen khiến cậu trông lịch lãm và giống một người thành đạt đầy chững chạc.

"Rất tuyệt rồi, David ạ. Và bây giờ thì bữa ăn của chúng ta đã sẵn sàng."

"Tuyệt lắm."

David rảo những bước thật tự tin và phấn khởi trên những lát gạch sáng bóng có thể phản chiếc trung thực ánh đèn điện dạ xuống từ bên trên. Anh đi qua dãy hành lang với những bức tranh của những người mẫu trong những bộ trang phục thời trang. Vẫy tay vui vẻ chào họ. Cửa phòng giám đốc mở ra và anh tiến vào đó.

"Chúc ông một buổi sáng thật tuyệt vời, ngài Stevens."

"Trông cậu tuyệt lắm."

"Cám ơn ngài."

"Và hi vọng rằng cảm giác sáng tác cũng đẹp và ấn tượng như cái vẻ ngoài của cậu hiện này."

"Tôi sẽ hết sức cố gắng thưa ngài Stevens."

"Tôi sẽ gọi anh là David. Và hãy gọi tôi là Richard."

"Tất nhiên là không thành vấn đề, ông Richard."

David mỉm cười thật tươi trước khi chào tạm biệt ông để tham gia vào hoạt động thiết kế vốn rất bận bịu và nhộn nhịp của những nhà tạo mẫu ở gian phòng lớn đặt ở phía trước lối ra vào phòng của giám đốc. Anh tiến gần lại cái bàn rộng đặt những mẫu phát thảo ấn tượng và chọn lấy một tờ. "Mẫu thiết kế của Arron Nguyen." Một người Việt Nam, anh mỉm cười khi thấy cái tên đó.

"Tôi nghĩ cậu là người mới. Rất vui khi nhận được sự đóng góp của cậu vào Dark Tear."

Giọng nói khá trong trẻo và lôi cuốn khiến David phải lập tức quay sang để biết được ai đã vừa mới thốt lên như thế. Đó là một phụ nữ da trắng, mái tóc đỏ hung, trông bà thật kiêu hãnh với khuôn mặt rạng ngời của mình. Bà trông đã gần bốn mươi.

"Chào bà, tôi là David Blackwell. Một người mới. Hi vọng được sự chỉ bảo của bà, và mọi người."

"Tôi là Kate. Kate Brown."

"Chào bà,bà Brown."

"Hãy gọi tôi là Kate." Bà nở một nụ cười duyên dáng.

Thế là Kate bắt đầu hướng dẫn những công việc mà Divid phải làm, và có thể làm. Có khá nhiều điều mới mẻ mà cậu chưa từng nghĩ trước đó. Nhưng nó không làm cậu thấy ngại, mà ngược lại càng cảm thấy thú vị trước những công việc và giai đoạn đó.

Kate dẫn anh giới thiệu với một số bạn đồng nghiệp mà bà quen thân: Anna, Linda, Christina,... Còn đây là David.

Nhưng anh thực sự ấn tượng là một cô gái đứng gần đó. Mái tóc một màu đen huyền thật đẹp và suông mượt. "Cô ấy là một người châu Á." David nghĩ thầm và mạnh dạn tiến tới làm quen. Và sau đó họ đã trở thành bạn đồng nghiệp nhanh chóng chỉ sau vài câu chào hỏi xa giao. Anh biết được cô cũng là người Việt Nam, Amy Phương Huỳnh.

Những ngày sau đối với David là những ngày đầy thú vị và cực kì tuyệt vời. Anh làm việc say mê. Và anh còn say mê một điều khác nữa, đó chính là vẻ ngoài tuyệt đẹp và mộc mạc những không phải không kiêu sa của Amy. Niềm cảm hứng sáng tác của anh dường như dựa trên những cảm xúc đặc biệt mà anh dành cho cô. Những tác phẩm của anh rất đẹp và tuyệt vời, tất nhiên được mọi người đánh giá rất cao.

David thường mời Amy đi ăn trưa. Họ đi ăn rất vui và trò chuyện với nhau rất nhiều. Từ việc cảm thấy hứng thú với UFO, hay một tình huống khủng long sống lại vào thời đại ngày nay. Amy rất biết nói chuyện, và nói rất có duyên là đằng khác. David hay nhìn cô mỗi bữa ăn, và càng ngày càng nhiều hơn những cái nhìn lén như thế. "Chắc mình đã yêu cô mất rồi." Anh chàng nghĩ thầm.

Rồi họ bắt đầu có những cuộc hẹn và những buổi tối thứ năm cố định. David bao giờ cũng đến sớm khoảng mười lăm phút và náo nức chờ đợi như một đứa trẻ chờ quà từ cha mẹ, hay của một người lớn nào đó. Họ đi ăn, đi ngắm mặt mặt biển vào buổi tối. Đôi khi họ còn khiêu vũ.

"Amy! Anh yêu em vào ngày đầu tiền anh nhìn thấy em." David cố lắm rồi cuối cùng cũng ngập ngừng mà nói tròn câu của mình.

Cô nàng cười bẽn lẽn khi nhận được lời thú nhận chân thành từ chàng trai. "Em cũng như thế, nhưng thật khó để có thể mở lời. Và bây giờ thì em rất vui."

Anh chàng vui sướng đến tột cùng và ôm chầm lấy cô nàng rồi la to trên sàn khiêu vũ. "Ôi hạnh phúc quá, cô ấy cũng yêu tôi." Họ nhận được sự vỗ tay nồng nhiệt từ các đôi bạn nhảy khác. Tối ấy họ về rất khuya.

"Cậu vẫn chưa ngủ à? Khuya lắm rồi đấy, như thế không tốt cho sức khỏe đâu." David vẫn còn cảm giác háo hức vì đã tỏ tình thành công.

"Dạo này cậu có vẻ khá bận rộn và về khuya nhỉ?"

"Biết làm sao bây giờ. Mà Denny này, mình có một chuyện muốn nói với cậu."

"Chuyện gì vậy?"

"À! Mà thôi. Sẽ có lúc cậu sẽ gặp thì tốt hơn."

David hí hửng đi về phòng mình, để lại Denny ngồi tiu nghỉu như thế trong phòng khách mà nhìn theo. "Ngủ sớm đi nào chiến hữu." Vẫn không quên một lời quan tâm, David nói vọng ra.

Đêm hôm ấy, David dường như không ngủ được. Niềm hạnh phúc và cảm giác bay bỗng khiến anh muốn trời mau sáng để có thể đến Dark Tears ngắm người yêu của mình. Anh cứ lăn qua, lăn lại, trăn trở trong một niềm vui sướng.

Sáng sớm, vừa mới thức dậy, anh chàng thật sự bất ngờ vị sự có mặt của Denny trong phòng của mình. Cậu ta đang ngồi đấy, rất gần anh, và cứ nhìn chầm chầm vào anh. Đôi mắt có vẻ buồn bã.

"Có chuyện gì vậy Denny thân yêu?"

Cậu ta vẫn nhìn anh như thế. Rất lâu, rồi anh chàng cũng thốt ra được một vài lời.

"David này, thật khó để có thể nói ra điều này, nhưng có lẽ mình phải nói cho cậu biết."

"Tất nhiên rồi, hãy chia sẽ với mình nào chiến hữu."

"...Thật ra ... thật ra... mình thích cậu, mình thật sự thích cậu. Mình rất rất thích cậu. Lâu lắm rồi. David à, mình yêu cậu."

David kinh ngạc nhìn Denny mà không thể nói được lời nào ngay lúc ấy. Anh chàng cố tự giải thích cho chính mình cái lời mình vừa mới nghe được. "Denny nói yêu mình, chắc là yêu như kiểu tình bạn thì phải." Anh nghĩ thầm. Và cái sự suy nghĩ anh biến mất nhanh chóng khi Denny chồm tới ôm lấy anh, và đặt một nụ hôn lên môi. Thật lạ lùng và không thể tưởng tượng được.

"Mình nghĩ là có một sự nhầm lẫn ở đây, Denny ạ." David nói khi vừa đẩy cậu bạn ra khỏi mình và kịp thoát được một nụ hôn đầy ướt át đó.

"Mình xin lỗi vì những điều mình vừa nói, và những gì mình vừa làm. Không có chuyện gì đâu." Denny nói trong khi đang cố chạy thoát khỏi phòng David.

Anh chàng nhìn theo bạn mình mà không biết phải làm thế nào vào lúc này. "Hi vọng rằng sẽ không có vấn đề gì." David nhủ thầm.

Buổi đi làm ngày hôm ấy với David là cả những suy nghĩ hỗn loạn. Anh đang rất hâm hở muốn gặp Amy. Lại cũng rất lo lắng cho Denny, anh sợ cậu ấy buồn và sẽ làm một điều gì đó ngốc nghếch. Tất như như muốn nổ bùng trong cái đầu nhỏ bé của anh. Ngồi trên bàn làm việc trước giờ làm, anh chỉ có thể cắn bút và không làm được thêm bất cứ điều gì.

"Chào anh yêu, hôm nay trông anh có vẻ không được tốt lắm."

"Anh nghĩ bởi cả đêm qua anh đã ở xa em." David đứng dậy và hôn lên má người yêu mình.

"Anh đúng là một tên nói dối chuyên nghiệp. Một tên lừa đảo đáng yêu." Amy cười.

"Trông có vẻ là một cặp xứng đối đấy chứ! Nhưng phải tạm xa nhau thôi. David, ông Stevens muốn gặp anh." Anna nói.

Và năm phút sau anh đã có mặt tại văn phòng ông giám đốc.

Khung cảnh tuyệt đẹp trong căn phòng Stevens, và cái kiêu sa của Vua Ánh Sáng qua khung cửa sổ kính to lớn kia không làm cho David xao xuyến nữa. Anh chỉ thấy bối rồi, bức rức trong lòng, và những cảm giác hỗn lộn vào lúc này đang khiến anh đau cả đầu.

"David, tôi đánh giá rất cao khả năng làm việc của cậu. Cảm xúc sáng tác của cậu thật tuyệt vời. Và trong dự án lần này, tôi quyết định đề cử cậu vào mười thiết kế viên ưu tú nhất của bộ phận thiết kế." Richard quan sát vẻ mặt của anh trước khi nói tiếp qua đôi mắt cuốn hút của mình. "Anh sẽ biết được chín người còn lại là ai. Và bây giờ tôi muốn biết ý kiến của anh."

"Tôi còn biết nói gì hơn trong lúc này. Nó quả thật rất tuyệt vời."

Anh mỉm cười, và ông giám đốc cũng mỉm cười.

Sau khi rời khỏi phòng làm việc của Richard, giờ đây anh đang đứng trước gương, nhìn thấy chính mình trong phòng vệ sinh nam. David cảm thấy mình không được khỏe. Đầu anh bỗng nhức như búa bổ. Nó cứ nhói lên từng cơn. David quị xuống dưới sàn gạch. Mắt mờ hẳn, không thể nhìn rỏ một thứ gì.

"Tít ... tít ... tít ...Báo cáo RX 00005 đã vào được trong chủ thể. Báo cáo hết ... tít ... tít ... tít ..."

David không còn cảm thấy đầu mình đau nhức một chút nào cả. Anh ung dung bước ra phòng làm việc chung của các nhân viên. Mặc dù anh vẫn còn rất lo nghĩ về Denny, nhưng mọi thứ dường như tan biến hết, khi trước mặt anh là người yêu xinh đẹp của mình.

"Em yêu, anh có một tin vui."

Loading disqus...