“ Hô! Bạn Núi thế mà thông minh nhỉ? “
“ Vậy … “ Tự nhiên tôi thấy cổ mình khô khô “ … Mày cũng thích thằng Cá à? “
Mặt Bốn Mắt ngớ ra, nhỏ nhìn tôi nheo mắt.
“ Cũng thích thằng Cá? “
“ Ờ. Thì mày mượn tao để khích thằng Cá không phải thích nó sao? “
“ Cũng? “
“ … Thằng Cá dạo này toàn phóng sát khí vào tao không à, nó thích mày chứ gì nữa? “
Tôi nhăn nhó đáp. Tự nhiên cảm thấy bực bực, mắc mớ gì tôi phải giải thích ra tường tận vậy chứ? Đương không làm ông tơ bà nguyệt cho tụi nó à? Mà thật ra thì thấy mình bực cũng hơi vô lý, có lẽ do làm không công chăng?
“ Mày …” Nhỏ Bốn Mắt nhìn tôi như một kiểu của con Xiêm rồi đứng dậy cầm cặp “ Tao về đây! “
Nhỏ nói rồi đi thẳng. Bỏ tôi lại với cái mặt ngu một đống.
Sao hai con nhỏ này có thái độ gì kỳ vậy ta? Bộ tôi nói không đúng sao?
Tự nhiên, trong đầu bỗng xuất hiện một tư tưởng. Dù sao bạn Núi cũng đâu ngu đến nỗi mà không biết phân tích phải không? Nếu xét ngay từ đầu thì, không có khả năng Bốn Mắt lấy tôi ra làm kế khích tướng thằng Cá. Vì người như nhỏ, thích cái gì sẽ đọat lấy ngay chứ chả vòng vo tam quốc làm gì. Cái thứ hai nữa là tôi nghe phảng phất đâu có mùi lừa, bọn con Xiêm đâu đương không lại hợp tác với nhỏ Bốn Mắt ép tôi đóng giả bạn trai nhỏ. Thằng Hâm thân với Cá như thế, nếu Cá nó thích Bốn Mắt thì thể nào mỏ làng của thằng này cũng sẽ loan báo liền, tác hợp liền chứ ngồi đó mà chơi trò mèo vờn chuột à. Hơn nữa, điều quan trọng nhất là thái độ của hai con kia. Hai con nhỏ đó từ trước đến giờ luôn ủng hộ việc tôi với Cá là một cặp, nếu bảo nhỏ Bốn Mắt thích Cá thì có hơi bị quá vô lý. Nên phần nhiều, tụi nó bày ra chuyện này để ghép đôi tôi với Cá …
Khụ. Tự nhiên muốn ho.
Nói như vậy, không lẽ Cá với tôi có tình ý à?
Tự nhiên, cảm thấy kỳ kỳ. Không, cảm thấy hay hay thì đúng hơn.
Dù sao, tôi cũng không ghét Cá. Dù sao, tôi cũng không chấp nhận được bị bọn kia dắt mũi.
Cá à?
Cũng chẳng tệ đâu nhỉ?
Quân tử báo thù … đâu cần đợi đến vào năm học nhỉ? Hí hí
Ở một nơi nào đó lanh quanh mấy quán kem, có một hội mà ai cũng biết đó là hội gì ấy tụ tập lại với nhau bàn quốc sự
“ Mày !!!!! Thằng Núi nó cũng ngu à? “
Bốn Mắt gào lên thống thiết. Nhỏ có vẻ hơi bị bức xúc.
“ … Tao cũng đâu ngờ nó ngỗng đực như vậy? Thằng Núi vốn nổi tiếng thông minh mà ta? Chẳng lẽ riêng chuyện tình cảm nó ngu à? “
Con Xiêm cũng cau mày nói.
“ Nhân bất thập toàn … Có thể lắm. Nhưng nó không biết thì càng tốt thôi. Dễ quờn hơn mà “
Thằng Gấu cười đểu nói. Nhìn mặt thằng này là biết nó đã nghĩ ra cái gì đó.
“ Mày có ý tưởng gì hả? “
Hâm hỏi ngay.
“ Cứ thực hiện cú kiss của mày đi Bốn Mắt. Sau đó để bọn tao khích thằng Cá. Hành hạ tụi nó trước đã, cho tụi nó quằn quại trước đã, rồi chơi một cú Aphrodisiac vào. Thằng Cá dù sao cũng đã thích thằng Núi rồi. Thằng Núi cũng không ngoại lệ đâu. Chỉ cần Cá không nổi giận là không sao rồi “
Thằng Gấu cười cười nói. Ý tưởng của thằng này như thường lệ, nhỏ Bốn Mắt là ủng hộ đầu tiền. Nhỏ hí hửng gật đầu tán đồng.
“ Được đó! Được đó! Cứ vậy mà làm đi. Tao gai tinh ba cái vụ ngỗng đực lắm rồi “
“ Khoan! Làm vậy có liều quá không mày? Nhiều khi … cũng kỳ “
Con Xiêm vân vê cằm cân nhắc. Nhưng thằng Hâm đã nhanh chóng gạt đi,
“ Lo gì chứ? Cùng lắm là tạo hiện trường giả thôi “
“ Ừ! “ Bốn Mắt cười hô hố “ Ăn chơi thì sợ gì mưa rơi chứ? Tới luôn đi “
…
Nghe đâu, sắp có chuyện vui để coi à nha.
Việc đầu tiên cho kế hoạch bảo thù của bạn quân tử là … chết bạn Cá.
Yêu bạn Cá … Bạn Cá yêu
Hí hí … Tranh thủ trả thù luôn mấy vụ bạn Cá hành mình.
Hí hí … Bạn Cá yêu của tôi.
Yêu quá!
Dồn bạn Núi vào đường cùng à, bạn Núi túng thế phải tùng quyền à nha … Hí hí
Cá vẫn chết đuối
Tôi đẩy nhỏ Bốn Mắt ra, nhìn nó nửa sửng sờ, nửa tức giận.
“ Mày làm cái chó gì thế? “
Tôi cau có hỏi sau khi đã lột miếng băng keo ra khỏi miệng mình.
“ Chơi một chút thôi mà “
Bốn Mắt đáp lại với khuôn mặt tỉnh tỉnh đang cười.
“ Sorry nhé Núi. Bọn này có việc cần phải làm với cái này “
Con Xiêm cũng đột ngột xuất hiện từ sau cửa nhà sách, tay quay quay cái T200 trên tay. Tôi nheo mày nhìn hai đứa nó, đủ thông minh để biết tụi nó đang tính tóan chuyện gì.
“ Tụi mày … muốn gì đây? “
Tôi cảm thấy khó chịu. Không phải vì tụi nó làm những việc này trắng trợn trước bao nhiêu người khác, mà là sỹ diện của một đứa con trai. Có chết tôi cũng không ngờ được mấy đứa bạn mình lại chơi cái trò quái đản thế này. Tính tống tiền tôi, hay là bày trò chọc thằng Cá đây?
Khoan.
Chọc Cá???
Tự nhiên trong đầu hiện lên một câu thành ngữ “ Mượn gió bẻ măng”. Nghe đâu là gió đã nổi lên rồi, bạn Núi dại gì không đi bẻ măng nhờ?
“ Yên tâm đi! Bọn tao không tống tiền mày đâu mà lo “
Con Xiêm nháy mắt với tôi nói. Nhỏ Bốn Mắt cũng thêm vào.
“ Chắc chắn sẽ không đả động gì tới bạn Núi hết “
Tôi nhìn nhỏ Bốn Mắt và Xiêm chằm chằm. Tuy đóan rằng tụi nó thể nào cũng bày trò gì đấy với Cá, nhưng không thể nào biết chính xác trong mấy cái đầu đen tối của hai con nhỏ này đang tóan tính cái gì. Giả vờ bực mình một chút, tôi hất hàm hỏi tụi nó.
“ Chậc. Vậy là xong rồi phải không? Coi như tao hết nghĩa vụ làm bạn trai của mày chứ gì?”
Tôi làm mặt lạnh với tụi nó, khiến cho Bốn Mắt và Xiêm có hơi lúng túng. Cũng phải thôi, bạn Núi rất ít khi trở nên lạnh lùng với ai, một khi tôi đã thế thì chắc một điều tôi đang rất là không vui. Nhỏ Bốn Mắt nhìn Xiêm hội ý cái gì đó rồi gật đầu trả lời tôi.
“ Ừ… Chỉ vậy thôi “ Nhỏ toe nụ cười dễ thương của mình, có mấy phần cầu hòa “ Thanks bạn Núi nhé! Nhân tiện cái vụ kiếm hiệp …“
“ Đừng nhắc! “
Tôi vội vàng ngắt lời nhỏ. Gì chứ kiếm hiệp thì, nghĩ đến thôi tôi cũng đủ ớn lạnh. Nỗi ám ảnh của đời tôi đấy. Chung qui thì cũng vì hồi nhỏ, bên cạnh nhà tôi có một con bé nó mê truyện kiếm hiệp. Suốt ngày đem tôi ra làm “đại hiệp”, hết “chàng, chàng” rồi “thiếp, thiếp”. Đã thế, còn thường xuyên diễn cái cảnh anh hùng cứu mỹ nhân với nó. Thề có chúa, nội việc bị mấy thằng trong xóm đánh bầm dập vì trò chơi của con này, thì việc bế nó như hoàng tử ẵm công chúa thôi cũng đủ hãi. Thà con bé ấy nó mỏng manh yếu đuối, dễ thương xinh xắn thì tôi cũng cam tâm. Đằng này, mẹ ơi, ADN của Thị Nở cùng với Chung Vô Diệm cộng thêm với con heo nái nữa ra nó. Bảo tôi suốt ba năm trời chịu sự hành hạ ấy thì sao mà không khiếp chứ. Tôi cạch kiếm hiệp từ ấy. Film, truyện, tranh ảnh gì cũng không dám ngó tới kẻo lại khơi gợi cái quá khứ đau thương của một đời người. Đời bạn Núi đúng thiệt là hẩm hiu. Quen với đứa con gái nào cũng chẳng bình thường được lấy một ít. Chẳng lẽ tôi không có có duyên với con gái đến vậy?
“ Thôi. Tao về đây. Bye! “
Tôi khoác cặp lên vai rồi quay lưng bỏ đi.
“ Không cần tao chở về à? “
Nhỏ Bốn Mắt gọi với, nhưng tôi chỉ dơ tay ra sau vẫy chỉ ý từ chối. Dù gì thì thằng Cá cũng bảo sẽ đến đón tôi, hơn nữa, tôi cũng hết hứng đi chung với nhỏ này rồi. Mất công nhỏ lại nổi hứng bất tử hành tôi thì chỉ còn nước than trời.
Nói mới nhớ, phải gọi cho thằng Cá để nó còn biết chỗ nào mà đón tôi chứ nhỉ? Nghĩ thế, tôi lấy máy ra gọi.
“ Call Failed “
Ba lần liên tiếp.
What’s the hell?
Thằng này dở chứng gì đây? Sao lại ngắt máy tôi? Ngắt rồi tắt máy luôn? Bệnh gì vậy nè trời???
Đừng bảo tôi phải đi bộ từ đây về nhà nha. Nửa tiếng đồng hồ đó …
Thiệt tình, thằng Cá nó bệnh gì không biết nữa. Không lẽ lại quên như chuyện phở bữa trước? Đời nào ha. Dù sao thì tôi cũng bảo nó đi đón ngay lập tức mà, nó cũng ừ ừ rồi mà. Hay là thằng này đi đường bị sao? Mà bị sao thì làm quái gì ngắt điện thoại tôi được? Chẳng hiểu.
Tôi thật không muốn cuốc bộ tý nào. Dù sao thì lười là bệnh phổ biến và bất trị của toàn thế giới, không thể nào cưỡng lại được. Đã là bệnh của toàn cầu thì tất nhiên bạn Núi cũng lười, gọi thằng Gấu vậy!
“ Nói lẹ lên mày, tao đang chơi! “
Giọng thằng Gấu vang lên trong điện thoại sau một hồi lâu chuông đổ. Biết ngay là nó đang chơi dở dang trò gì đó mà, vậy thì làm sao bảo thằng này đi chở tôi bây giờ trời. Thôi kệ, cứ nhờ đại vậy
“ Mày chịu khó chạy qua chỗ Thống Nhất chở tao về hộ cái, lười đi bộ quá “
“ Ủa? Thằng Cá nó đi đón mày rồi mà? “
“ Hở? Có thấy cái mặt nó đâu? Nó đi lâu chưa? “
“ Ngay sau khi mày gọi luôn đó! Nó bỏ hóa đơn thanh tóan trà sữa lại chạy lấy mày. Tụi tao tính mai xử nó đây! Mà sao nó chưa đến chỗ mày được? Từ chỗ uống đến nhà sách chưa mất 10 phút mà?“
Cá đi đón tôi. Ngay sau khi tôi gọi. Đi nhanh thì sẽ chỉ mất năm phút. Nếu Cá đi với tốc độ như thế thì khả năng nhiều sẽ đến đúng lúc Bốn Mắt tạo hiện trường kiss giả tôi. Với những hành động kì quái của nó thì khả năng đúng là Cá đã thấy chuyện không muốn thấy. Dù thích tôi hay thích Bốn Mắt thì nó cũng đã hiểu nhầm.
Hí.
Bạn Núi đang không biết làm sao để xác định Cá thích ai. Bây giờ thật là cơ hội ngàn vàng.
Nhà Cá thẳng tiến vậy. Lâu rồi chưa ăn phở nhà nó, nhớ ghê nơi à nha.
Đang rất là không có tâm trạng. Đang rất là rồi rắm. Đang rất là bực bội. Đang rất là muốn ngủ.
Nhưng.
Cái bản mặt của thằng Núi toe tóet nó đập vào mắt khiến tôi không thể nào chịu đựng nổi. Tự trong thâm tâm đang vô cùng bức xúc rằng có thật là mình thích cái thằng này không. Nếu thật sự thích nó thật thì cảm thấy có chút không cam tâm, có chút hối hận, có chút … muốn đánh người.
“ Mày làm gì ở nhà tao? “
“ Đến hỏi tội mày “
Nó cười cười đáp, đồng thời xộc thằng vào phòng tôi mà không một lời xin phép. Thằng khỉ này tự nhiên như ruồi. Mà nó bảo hỏi tội tôi là hỏi tội cái gì? Dạo này có đụng chạm đến nó đâu?
“ Đừng nói là mày quên mất chuyện lúc nãy tao gọi mày đi đón tao nhé “
Núi nhìn tôi cười cười nói.
Đi đón Núi. Núi hôn Bốn Mắt. Bực mình.
“ Cái mặt gì thế? “
Nó nghiêng đầu nhìn tôi hỏi, hai tay dơ ra, tính làm gì thì tôi dư sức biết.
“ Thôi ngay cái trò thổ dân béo má người khác đi nghe chưa! Tao cấm đấy “
Hất tay thằng này ra trước khi nó cạm vào mặt tôi, tôi cộc cằn nói.
“ Ok! Ok! “ Núi cười cười “ Thật ra tao đến đây chỉ để hỏi một chuyện thôi “
“ Về chuyện tao không đi đón mày thì sorry. Tao buồn ngủ đột xuất “
Tôi vội nói trước. Thiệt tình không muốn đối diện với Núi lúc này một chút nào hết. Trong lòng gờn gợn khó chịu gì đâu. Nhìn cái mặt gai tinh, được con gái hôn là cười cái kiểu đó hả? Cái thằng …
“ Tao không hỏi về chuyện đó! Tao hỏi về cái chuyện Bốn Mắt hôn tao .. “ Nó nói ngập ngừng, mắt nheo nheo nhìn tự nhiên khiến tôi giật mình “ … mày thấy rồi quay xe bỏ về ấy là sao? Bộ thích … “
“ Tao không có thích mày à nha! “
Chết Cha. Lỡ miệng.
Má ơi! Lạy ông con ở bụi này rồi.
Xong rồi. Xong rồi. Toi đời bạn Cá rồi. Nghĩ sao mà nói câu đó trước mặt thằng này cơ chứ. Tôi có nên biện hộ hay bào chữa gì không ta? Mà biện bào cãi gì đây ha? Khẽ lắc đầu, giờ không nghĩ được cái gì cả, quan trong là phản ứng của thằng Núi kìa. Tôi bất đắc dĩ đưa mắt nhìn nó, cầu trời rằng nó sẽ không bị sốc hay đại loại cái gì tệ hơn thế.
Cái mặt nó vẫn cười rất là toe toét. Cái miệng tóet đến mang tai lần kìa.
“ Hí hí! Quả là tao đóan đúng “
Tôi nói câu thích nó, và người đáng lý ra mắt chữ A miệng chữ O là nó thì không phải, ngược lại là tôi mới quái. Tôi nhìn nó, cái giọng cười quái gở lâu năm mới có của thằng này đập vào thính nhĩ. Linh cảm gì đó không hay.
“ Mày … có bị làm sao không? “
Tôi khó khăn lắm mới hỏi được nó câu này. Thật sự là không yên tâm về vấn đề thần kinh của thằng Núi lắm. Trong Hội Điên, tính khí không bình thường thằng này được xếp vào hạng đầu. Thằng này bịnh mà.
Hay là do chuyện này shốc quá nó không chịu nổi không biết?!
“ Đâu tao hoàn toàn bình thường mà “ Núi nhún vai đáp, giả lả cười. Bỗng, nó nhìn quanh quất trong phòng tôi rồi lại cúi người sát sát mặt tôi. “ Mà …lại đây tao nói cái này nè “
Tôi nghiêng đầu qua né mặt nó. Không quên tặng thằng này cái nhìn nghi ngờ thăm dò.
“ Lại đây đi!! “ Nó quắc tay, nháy mắt nói. “ Tao nói chuyện này cho nghe “
Thái độ có vẻ mờ ám, bí mật lắm. Nhưng không hiểu vì tính tò mò nổi lên hay sao đó mà tôi cũng cúi ngừơi xuống để coi thằng này nó tính thì thầm gì.
Đột ngột, tay thằng này kéo đầu tôi dí sát vào mặt nó.
G.O.D.
“ CÁI THẰNG KHỈ KIA MÀY ĐÃ LÀM CÁI GÌ VẬY HẢ??? “
Ở một thành phố nhỏ ven biển, trên một con đường nhỏ có tên và trong một căn nhà nhỏ bán phở, có một thằng nhỏ hét lên đủ làm rách trời.
“ Chuyện gì vậy mẹ? Thằng Cá nó lên cơn à??? “
Bà chị của Cá vừa mới bước vào nhà đã suýt nữa té bật ngửa ra nhờ tiếng hét siêu âm của thằng em mình. Cô nhìn mẹ với ánh mắt hoảng hốt hỏi.
“ Không có! Thằng Núi nó vừa mới đến. Chắc lại gây sự gì với thằng Cá rồi “
Mẹ Cá lắc đầu thở dài nói trong khi bà chị Cá nghe đến từ Núi là hí hửng hẳn lên.
“ Con chạy lên coi có chuyện gì! “
Bà ấy nói chưa dứt lời thì đã biến hẳn lên lầu với tốc độ của tên lửa. Với trình độ có đẳng cấp của mình, bà chị Cá không quên cầm theo một cuốc thủy tinh, nhanh chóng áp nó vào cửa và làm cái việc thường tình vô cùng vĩ đại của các trinh thám là nghe lén.
“ Mày … Mày … tao giết mày~~ “
Tiếng Cá nghiến răng trèo trèo rít lên sau cánh cửa. Nghe đâu có còn tiếng bẻ tay rôm rốp nữa.
“ Calm down! Calm down mày … Thì tao đã làm gì đâu … Bình tĩnh … ê … ê … mày tính giết người Á!!! “