- Ủa anh về hồi nào vậy – Giọng ngọt ngào và say ngũ.
- Sao ngũ ở đây ?
- Em đợi anh về nên ngũ quên mất.
Rồi Khoa dáo dác nhìn chung quanh nhà thì không thấy bóng dáng của Tú và Trường
- Tú, Trường đâu hết rồi ?
- À………Trường đi từ sớm, còn cậu nhóc gì đó em không biết.
- Vậy ai mở cửa em vào?
- Ờ……..ờ…..- Vy lúng túng.
- Sao? Đừng nói em leo vào nha.
Sau một hồi lưỡng lự , Vy không thể giấu mình , giấu Khoa được nữa nên quyết định nói ra tất cả.
- Bốp…….- Một cái tát thật đau Khoa dành tặng Vy
- Anh đánh………đánh em à?
- Tại sao cô lại làm như vậy, Tú có biết chuyện gì đâu, tại sao lại đối xử với Tú như vậy ?
- Tại sao thì em nói với anh rồi, em không muốn nó phá hoại tình cảm em với anh
- Nhưng tôi không hề yêu cô.
- Nhưng…………….
- Cô im đi. Đi ra khỏi nhà tôi, tôi chả thèm nhìn gương mặt độc ác của cô nữa.
- Anh………………..
Không lâu sao, Vy đã ôm mặt đi ra khỏi nhà. Khoa cảm thấy sợ sệt, sợ điều gì không may xảy ra với Tú khi Khoa nhìn lên đồng hồ đã mười hai giờ đêm. Khoa bỗng dưng thấy mình có lỗi biết bao. Cứ đứng ngồi không yên, thấp thỏm mong chờ.
Tại túp liều
Mắt Tú bắt đầu hé ra, mắt đao đảo như tìm kiếm thứ gì đó. Rồi thấy bóng dáng Trường ở ngoài nghe điện thoại nhưng gương mặt Trường rất bực.
Trường quay mặt vào thì thấy Tú đang nhìn mình.
Trường đi vào.
- Em đang ở địa ngục phải không anh ? - Giọng Tú yếu ớt.
- Ngốc. Nếu vậy thì tôi chết luôn rồi hay sao. Tỉnh dậy là may mắn lắm rồi.
- Anh lại cứu em hả ?
- Không. Chỉ vô tình gặp thôi – Trường lắc léo.
- Nhờ có anh ,nếu không em đã trò chuyện với Diêm vương rồi.
- Ngốc nữa. Mà mọi chuyện thế nào, tại sao lại ở đây. Chuyện gì đã xảy ra?
Tú bắt đầu kể ra hết mọi chuyện. gương mặt Trường đã bắt đầu sục sôi.
- Tôi sẽ kiếm con nhỏ đó tính sổ.
- Tính sổ, anh nói chuyện giống giang hồ vậy ?
- Ờ, tôi vốn là giang hồ rồi. Vì tôi không c……h….a. Ờ không, nhóc thấy trong người thế nào rồi ?
- Đỡ nhiều rồi, nhưng em lạnh quá. – Tú co người
- Lấy áo tôi nè, sẽ đở hơn – Trường không ngại cởi áo gió của mình đưa Tú
Tú lại là gương mặt ngơ ngơ, nhìn Trường
- Sao vậy, không muốn mặc à
- Không phải, nhưng…….nhưng em không hiểu tại sao anh lại trở nên đối xử tốt với em như vậy ?
- Bộ trước tới giờ tôi đối xử tệ với nhóc lắm à.
- Đúng rồi………à mà không…….không phải. Mà sao anh lại cứu được em ,anh đi đâu ở nơi này ?
- Tôi……….tôi …….tôi đi công chuyện – Trường lúng túng.
- Anh có công ty ở trên cánh đồng cỏ này sao ?
- Ờ…….không có. Mà trong người thấy sao rồi ?
- Câu này anh hỏi em hai lần rồi đó.
- Vậy à……. ờ………..Chuyện là vầy…………..
Trường kể ra hết mọi chuyện, lấy tay khoác áo vào Tú khi Tú vẫn cầm nó trên tay.
- Không ngờ, em lại làm anh quyết tâm đi học món mì như vậy, em vui lắm.
- Vui thật à – Rồi Trường khẽ cười khi thấy nụ cười của Tú nở ra đẹp như hoa.
Cơn mưa lạnh lẽo tự dưng ở đâu trút xuống. Không gian xung quanh lạnh lẽo lại bao trùm lấy cả hai người. Túp lều rách nát này đã bắt đầu nhiểu hạt mưa . Tú nhìn Trường một cách trìu mến.
- Thật ngại quá, vì em mà anh phải chịu mắc mưa như thế này.
- Không có gì đâu. Tôi cảm thấy bực mình lắm. Xe thì hết xăng, điện thoại thì mất sóng, lại không có một bóng người ở đây. Làm sao mà về đây ?
Rồi cả hai nhìn nhau rồi cùng lắc đầu.
- Bây giờ em nghĩ mình nên tạm thời mình đợi tạnh mưa nhe anh?
- Nhưng biết chừng nào mới hết, mưa này chắc lâu lắm.
- Em biết anh không quen ở những nơi này, em đã liên lụy anh….
- Tôi đã nói không có gì rồi mà……vậy thì chúng ta đợi tạnh mưa.
Cả hai nhìn mưa rơi một lát, rồi một lúc sau Tú đã ngã gục vào vai Trường vì buồn ngũ. Trường tay run run vì lạnh. Nhưng Trường để ý thấy Tú cũng lạnh không kém nên muốn ôm Tú vào lòng để đở lạnh, nhưng Trường không làm được, thấy có gì đó ….ngài ngại……….
Trường quyết định nhường luôn chiếc áo sơ mi của mình để đắp cho Tú mặc dù rất Trường đang run cằm cặp. Trường luôn tự hỏi tại sao phải làm vậy, đây là lần đầu tiên mình đối xử tốt với một người. Nhưng sao lại là cậu nhóc này…………………..
Đợi một hồi lâu mưa dừng hẳn….Trường mừng gỡ.
- Nhóc dậy đi, hết mưa rồi.
- Ờ……- Tú say ngũ
- Về thôi, nhanh lên.
Tú đứng dậy thì trên người mình phủ hai chiếc áo, rồi trông qua Trường thấy một anh chàng bờ môi đang run run, cơ thể trần. Có lẽ Tú biết chuyện gì đã xãy ra lúc mình ngũ
- Anh……….anh mặc áo vào đi.
- Không….không cầ…n……đ….â…u – Trường đang run
- Nhưng anh run hết người rồi kìa.
- Vậy à ? - Trường tỏ ra mạnh mẽ
- Tôi không sao, thôi đi thôi – Trường nắm tay Tú.
- Còn xe ??..anh………
- Để đó đi. Cái đó không quan trọng
Tú nhìn Trường với cặp mắt yêu mến, nhưng không biết phải suy nghĩ thế nào về Trường nữa vì lúc này anh ấy quá tốt với mình.
Đi được một hồi xa, Tú bỗng dưng ngã khụy xuống vì mõi mệt, yếu sức.
- Nhóc sao vậy, có sao không ? – Trường lưng trần lo lắng hỏi
- Ờ….em không đi nổi nữa, anh cứ về trước đi, đừng lo cho em…
- Ngốc…..sao ngốc vậy, sao chỉ biết nghĩ cho người khác vậy chứ ?
- Em đã nợ anh nhiều……….rồi……….
Chưa dứt lời, Trường đã nhấc Tú lên lưng để cõng.
- Không….anh để em xuống.
-Tôi không thể để nhóc ở lại một mình được, không thể - Trường quyết đoán.
Rồi nước mắt Tú rơi xuống vì quá xúc động. Không biết nói gì hơn. Nhưng gánh nặng lại đặt trên vai Trường khi trời liên tục trút xuống những đợt mưa
- Anh à….mưa nữa rồi. Quay lại thôi, quay lại nếu không anh sẽ………..
- Không sao…..sắp ra lộ lớn rồi……tôi chịu được mà.. nhóc ráng mà chịu mắc mưa chút xíu.
Trường cắn môi mà chịu đựng đi trên con đường đầy mưa, thêm một cánh đồng xanh ngắt của cỏ lại mở ra là thêm một con đường dài đối với Trường.
- Anh có chịu nổi nữa không?
- Nhóc nhẹ…mà…..không……sao đâu – Trường buốt lạnh
Tiếng òa khóc nức nở của Tú đã vang lên một phần vì sợ sệt, một phần sợ Trường sẽ không chịu nổi
- Sao khóc…….đừng khóc…….tôi chịu được mà… ráng nhe.
Tú mệt mỏi cả người vì vẫn còn rất yếu mà lại hứng thêm mưa, Trường da đã thâu lại, mặt không còn đỏ hồng mà là một màu xanh ngắt ,tiếp tục cõng Tú không ngừng nghĩ.
- Nhóc à……nhóc à……..nhóc có sao không? Sao im lặng vậy…nhóc…….
- Em không sao - Giọng Tú yếu hơn lúc nào hết
- Anh có sao….. không………anh lạnh không……..em lạnh quá !
Câu hỏi của Tú làm Trường thấy ấm lòng vì có người thật sự quan tâm mình.
- Tôi…..tôi không sao…….ráng chịu nh….a nhóc.
Gần ra lộ lớn
- Nhóc nhóc à……sao im lặng luôn rồi……nhóc.
Tú đã ngất xíu trên lưng Trường vì đã không chịu nổi nữa. Trường như muốn phát khóc khi thấy Tú mặt mày xanh xao, yếu ớt nhưng với mình thì không kém. Cái lạnh khủng khiếp thật sự đã tràn ngập vào người Trường, làm một cơ thể khỏe mạnh của người đàn ông như Trường cũng không chịu nổi, nên Trường ngã khụy xuống và ngất xỉu. Trên lưng Trường vẫn là cậu bé yếu gầy – Tú.
Hình ảnh như thế trời đất đã phải động lòng mà rớt nước mắt thêm nữa, mưa ngày càng rơi mạnh, to và khủng khiếp. Nhưng có ai ngờ trời càng xúc động thì càng làm mặt Tú và Trường càng xanh thêm.
Mưa vẫn rơi trên con đường, hai thân thể xanh ngắt vẫn nằm chồng lên nhau…….đến khi………….
- Tú…..Tú – Tiếng Khoa gọi
Mắt Tú từ từ hé ra, mắt cố gắng nhìn chung quanh thì thấy Khoa đang bên cạnh mình
- Đây là đâu hả anh ? – Tú giọng yếu ớt
- Đây là bệnh viện, anh xin lỗi vì đã để Vy làm em ra nông nổi thế này. – Khoa gục đầu
Tú không nói gì cả, mắt vẫn tìm kiếm thứ gì đó
- Tại sao em lại đi vào con đường đó ?
- Em……….em……..không biết, em đi một hồi thì lạc vào đó.
- May là có người đưa kịp vào bệnh viện, nếu không cả chết hết rồi – Khoa thở dài.
- Hai người ?
Rồi Tú từ từ bình tĩnh lại và nhớ ra mọi chuyện, vội gọi tên Trường.
- Anh Trường, anh Trường đâu rồi anh? – Giọng Tú gấp gáp và lo lắng.
- Trường ở phòng bên nhưng khỏe hơn rồi. Còn em là sức khỏe yếu nhất đó. Ráng giữ gìn sức khỏe.
- Em muốn qua thăm anh Trường – Tú bật dậy
- Tại sao, tại sao từ lúc tỉnh dậy em chỉ muốn gặp Trường thôi là sao…sao không ngó ngàng đến anh hả….có biết anh lo cho em nhiều lắm không?....
- Tại anh Trường đã cứu em…………em xin lỗi
Tú bắt đầu nhớ lại mọi chuyện tối hôm qua rồi kể cho Khoa nghe. Khoa có vẻ sầu sầu rồi đi từ từ qua phòng Trường.
Tại phòng Trường.
- Cảm ơn cậu đã cứu Tú….lỗi do tôi cả. – Khoa nhẹ giọng
- Sao cậu lại để con nhỏ đó đối xử với nhóc như vậy ? – Trường mệt mỏi
- Mình xin lỗi, đáng lẽ mình không để Vy đến nhà, mình xin lỗi và cảm ơn cậu rất nhiều
- Lời xin lỗi của cậu có tác dụng thế nào hả, nếu hôm qua mình không nhóc thì bây giờ chuyện gì đã xảy ra. – Trường căng thẳng
Khoa bắt đầu nhìn Trường với gương mặt đầy căng thẳng, và chính lúc này Khoa phát hiện Trường đã thay đổi hẳn tính tình.
- Chỉ cần khám sức khỏe lại một lần nữa thôi, cậu có thể xuất viện rồi đó. – Bác sĩ vào phòng nói
- Cảm ơn bác sĩ – Khoa nói
- Khoan đã, - Trường gọi gấp
- Cậu nhóc nằm phòng bên, có sao không bác sĩ, chừng nào xuất viện – Trường bật dậy
- Cậu bé đó còn yếu lắm cần ở lại một hai ngày nữa để kiểm tra – Bác sĩ nói
- Ờ……cảm ơn.
Khoa nhìn Trường
- Cậu lo lắng cho Tú từ khi nào vậy, mình nhớ cậu ghét Tú lắm mà ?
- Không phải, tôi chỉ hỏi thăm thôi.
Nói tới đây, Trường bỗng dưng nhớ ra
- cậu từng nói nhóc đó là con nhà giàu, vậy tại sao lại ở đây, mọi chuyện là sao ?
- Chuyện là vầy nè – Khoa bắt đầu kể lại
Tâm hồn Trường như bay bay, ngớ ngẫn rồi nghĩ : “ Thật là khốn…tại sao trên đời lại có loại ba mẹ như vậy chứ, thứ đó không bằng xúc sinh, tại sao lại đối xử con ruột cảu mình như vậy. Rồi Trường cũng cảm thấy hoàn cảnh Tú có chút đáng thương giống mình, rồi nghĩ về nhóc nhiều hơn, thương cảm hơn, lo lắng hơn……………….”
- Cậu không sao chứ Trường – Khoa vỗ tay Trường
- Ờ………không sao……bay giờ mình chuẩn bị xuất viện đi.
Ngày hôm sau Tú đã khỏi hẳn và xuất viện, về nhà với sự đưa đón của Khoa. Tại phòng Tú:
- Em nhớ ăn uống nhiều vào – Khoa khuyên
- Em cảm ơn…..em biết rồi – Tú nói
- Anh nhất định không để chuyện gì xảy ra với em nữa đâu, anh sẽ bảo vệ em.
- Ờ…………..
- Anh yêu em nhiều lắm, nhóc à.Hãy để anh lo cho em suốt cuộc đời này nhé.
Tú vẫn im lặng và cảm thấy sao sao, dường như cảm giác ở bên cạnh Khoa có gì khác hẳn khi được Trường quan tâm, che chở. Tú nghĩ đến Khoa, Khoa lúc nào cũng nói yêu mình nhưng không hề, không hề có cái gì đặc biệt, anh ấy chỉ biết những lúc mình bị tai nạn, bị sự cố thì mới xuất hiện, nếu không có việc gì thì anh ấy không hề ở bên cạnh, như vậy gọi là yêu sao?
- Thôi em đừng suy nghĩ nhiều, ngũ đi em.
Khoa bước ra ngoài, Trường đứng ngoài cửa vô tình nghe hết mọi chuyện và cử chỉ của hai người. Cảm thấy bức rức khó chịu, rồi như lặng người.
Tối đến. Tại hồ bơi nhà, nơi Tú thường ngồi. Cậu bé trong đầu lúc này không nghĩ về Khoa nữa mà cứ toàn nghĩ về Trường, nhớ đến chuyện hôm trước Tú không thể quên được từng cử chỉ, hành động chứa đựng đầy tình cảm của trường. Phải chăng là……………
- Nhóc thấy đở chưa – Trường vô tình đến
- Anh Trường………. – Tú mĩm cười
- Sao cười – Trường ngạc nhiên
- Tại em…….em thấy vui – Tú nói
- Sao vui……..?
- Tại sáng giờ em tìm anh…….nhưng không thấy.