Xin lỗi em, anh đã yêu anh ấy! Trang 16

Vi ôm chặt lấy Hà:

- điều gì đã khiến anh không thể ban phát cho em chút tình cảm khi anh biết em đã từ bỏ tất cả danh dự phẩm giá để tìm đến với anh?

Hà rít một hơi thuốc rồi nói tiếp:

- trong cuộc đời, chúng ta là nạn nhân của nhau. Chúng ta chỉ có thể chấp nhận chính điều kiện hòan cảnh của mình.

- Anh Hà! Anh đã khiến cho em mê muội – Vi thổn thức.

- Anh cũng không thể nào vượt qua được chính anh. Đấy là một mối tình anh đã trải qua. Còn chúng ta? Giữa anh và em chưa có tình yêu. Hãy còn rất sớm để em đi tìm cho mình một hướng đi mới. Đừng đánh cắp của mình một cơ hội. Đừng yêu đơn phương. Đấy chỉ là một cái lồng giam con chim đáng lẽ nó sẽ được mãi mãi cất cánh tự do.

- Anh đã ăn cắp cơ hội của em! Anh đã nhốt trái tim của anh trong chiếc lồng hờ hững lãnh đạm của anh. - Vi nấc lên.

- Xin lỗi em, anh đã hòan tòan không cố ý! - Hà nói lên một lời xin lỗi rất chân thành.

Sau này Hà biết được Vi phẫn chí, cô quyết định đi tu. Chiếc áo dòng có lẽ là lời giải thích thỏa đáng nhất mà Vi có thể tìm thấy cho mình. Rồi ngay cả chuyện ẩn dật mình vào đời sống tu hành cũng không được yên ổn. Một sự vụ đau lòng xảy ra khi gã thợ sửa điện được nhà dòng nhờ sửa hệ thống điện của căn nhà ngang, cơ sở của nhà dòng bị sập sau một trận lốc lớn.

Cửa bị khóa trái lại, Vi giãy giụa trong tiếng nấc khi bàn tay hộ pháp của người thợ điện đã khống chế tòan bộ thân xác của Vi. Vụ hiếp dâm chóng vánh xảy ra khi màu áo dòng của Vi vẫn chưa kịp nhạt màu. Nhà dòng không ai dám truyền tin ra ngoài và chỉ xử lí nội bộ. Vi có chửa như một nghiệt oan ngoài ý muốn. Đứa trẻ sinh ra là một bé gái. Người ta đặt tên cho nó là Thu.

Chính Hà sau này đã nhận con bé về nuôi để cho Vi có thể tìm thấy một phần còn lại của cuộc đời mình trong bốn bức tường kinh kệ.

Chương 53 - ỚT HIỂM

Hiên tìm mãi mới ra được ngôi nhà mà hai mẹ con cô Mệ đã dọn đến đây. Hà ra đi đột ngột không nói một lời nào. Cầm số tiền trong tay khi Hà đưa cho, Hiên đã vội đưa vợ lên thành phố để chữa trị căn bệnh ung thư vú.

Một người quen đã cho Oanh tá túc để tiện việc đi lại điều trị. Hiên vì còn có mẹ già và con dại nên buộc phải gửi vợ cho người quen rồi trở về Long Khánh gấp. Khi anh về đến nhà thì bà Nhụ đưa cho con trai một gói giấy. Bà Nhụ bảo:

- Hai hôm trước thằng Hà nó đưa cho mẹ cái này, bảo là phải giao tận tay cho mày. Mẹ thấy nằng nặng, cứ như thể là vàng ấy!

Hiên mở gói giấy ra, đúng là vàng thật. Một sợi dây chuyền nặng, những chiếc nhẫn kích cỡ to bé, dày mỏng đủ cỡ. Vài đôi hoa tai đã được tháo mất hạt đá. Có cả một cái nhẫn to thù lù, nom rất cục mịch, tuồng như để đánh ra làm của chứ không phải để đeo như đồ trang sức.

Một lá thư được Hà viết gửi cho Hiên. Chữ nắn nót rất đẹp, đẹp y như chữ của người con gái. Thư có nội dung viết rằng:

Gởi anh Hiên,

Em đã quyết định ra đi. Mẹ cũng đã ủng hộ em. Em đã suy nghĩ rất kỹ, câu chuyện tình cảm giữa em và anh không thể kéo dài mãi được. Thôi thì đây cũng chính là một cơ hội để em và anh chia tay. Khi viết nên điều này không có nghĩa là em đã hết thương anh. Làm sao em có thể hết thương anh khi em biết mình không thể tìm được một người thứ hai như thế để có thể thay thế anh được.

Tuổi thơ của chúng mình đã đi vào thế giới của nhau. Em biết rằng chẳng có ai sẽ đem lại cho những cảm giác êm ái như anh đã giành cho em. Những lần anh lén vợ để tìm đến với em, cảm xúc mâu thuẫn giằng co. Em cũng không thể biết tại sao em lại không thể gạt anh ra khỏi đầu của em được. Em đã cố. Cố nhiều lần lắm! Gặp anh thì không thể nào ân cần như ngày xưa được. Xa anh thì lòng lúc nào cũng bâng khuâng xúc động, dằng dai, đau khổ.

Chúng ta có lẽ không thể cứ tiếp tục như thế này mãi được. Anh đừng tìm kiếm em nữa. Số tiền em gửi u là để anh lo liệu cho Oanh. Tương lai của anh cũng chính là ở nơi này. Hãy cho em được làm cơ hội trở thành một phần trong hạnh phúc chung thân cuộc đời của anh.

Em sẽ không bao giờ quên anh được. Và em cũng chẳng có ý định quên anh. Vì chỉ có anh mới là người em yêu thương nhiều nhất. Em chỉ muốn thay đổi và em lựa chọn là người đứng bên lề hạnh phúc của anh.

Chúc anh mãi mãi hạnh phúc.

Vũ Hà

Hiên đọc đến đọan cuối thì nét chữ đã nhòa đi. Anh nghe rất rõ lời Hà đang nói. Hình như đó không phải là một lá thư mà là một tiếng nói sâu thẳm của thế giới tâm hồn.

Hiên bỏ mẹ và con trai ở nhà trông rồi đi vội ra sau vườn. Anh vừa gạt nước mắt để cố tình đọc lá thư lần nữa. Những cành cà phê vụt vào mặt khi anh đang lầm lũi đi về phía ngôi lán cũ.

Lán đã mục và mái tranh đã hư hao khá nhiều. Hiên vật người xuống chiếc giường tre đã cũ. Mùi các nan tre thấm nước mưa ẩm mốc xộc vào mũi Hiên. Anh nhớ trên chiếc giường này anh và Hà đã truyền cho nhau rất nhiều hơi ấm. Dư âm và kỷ niệm hình như vẫn còn đâu đây. Hiên bao giờ cũng cười sảng khoái. Còn Hà thì cứ nghiêm nghị, chẳng bao giờ cười, hoặc thảng Hà còn khóc nữa.

Giờ thì Hiên nằm đây. Anh tấm tức khóc, anh cảm thấy thương hà quá! Cứ như thể một phần tâm hồn của anh đã bị người ta lấy lưỡi liềm cùn mà cắt. Liềm nhụt, vết cắt không ngọt, day dứt, tóe máu. Đau và khổ. Hiên vật mặt xuống phản, cố tìm lại chút hương thừa của ký ức. Tất cả đều phản bội anh bằng một thứ mùi rêu ẩm ướt.

- Hà ơi! Tại sao em phải ra đi? Tại sao em lại phải bỏ anh? Không có em, anh làm sao sống trọn vẹn được. Em biết rất rõ như thế mà! Phải không em!

Nước mắt cứ thế lăn thật nhanh. Lăn ra như thể chưa bao giờ chúng được lăn ra nhiều như thế. Đây là lần đầu tiên Hiên khóc, khóc như một đứa trẻ, khóc không thể nào dỗ được.

Chương 54 - MỒNG TƠI

cô Mệ đã đi chợ từ sớm. Từ ngày dọn về Gia Kiệm, cô ở nhà chẳng có vịêc gì làm nên đã ra chợ buôn bán lặt vặt cho đỡ buồn chân. Hà thuê một mặt bằng ngay đường lớn rồi trương bảng hiệu cắt may. Vì anh không thể quên Hiên được nên đấy trở thành một nỗi đau ngầm, chẳng có bất cứ một loại thuốc giảm đau nào xoa dịu được.

Một người hàng xóm cho Hiên bíêt là Hà đang mở tiệm may ở Gia Kiệm, gần nhà thờ Xứ Võ Dõng. Hiên đã đi tìm Hà. Vào giữa trưa, trời nóng gắt và khách cũng chẳng có ai vì tịêm may của Hà mới mở.

Từ xa, Hiên nhìn thấy tên bảng hiệu tiệm còn khá mới. Nhìn qua, Hiên giật mình. Hiên thấy tên của mình được đặt cho tiệm may, hàng chữ màu xanh, in đậm nổi hẳn trên nền màu trắng.

- Hà! sao em bán nhà bỏ đi mà không cho anh biết? - Hiên trách Hà khi hai người vừa gặp mặt.

- Em đã nói rõ trong thư rồi. - Hà không giấu được niềm xúc động khi nhìn thấy Hiên.

Hiên ôm chặt lấy Hà, bất kể đấy là một cửa hiệu may đang mở cửa:

- Anh không thể nào sống thiếu em được!

Hà đẩy Hiên ra:

- Ngồi xuống nói chuyện đi anh Hiên. Em đã nói rõ trong thư rồi sao anh không chịu hiểu!

Hiên xẵng giọng:

- Anh không thèm hiểu. Em tưởng em là cái gì chứ? Em tưởng em là em có thể chạy trốn được ký ức và kỷ niệm của chúng ta hay sao?

Hà lắc đầu:

- Em biết mình không thể thoát khỏi ký ức được. Nhưg em biết mình cũng không thể nào giữ nó mãi. Em quyết định ra đi là để tìm cho mình một lựa chọn. Anh có hiểu là em chỉ muốn anh được trọn vẹn hạnh phúc hay không?

- Muốn anh hạnh phúc mà em nỡ đối xử với anh thế hay sao? - Hiên gằn giọng.

- Anh không hiểu gì cả? Em không thể mãi mãi... Em ... Anh đừng để cho em phải khó xử. - Hà cố gắng phân trần.

Hiên đóng vội cánh cửa của hiệu may rồi ôm Hà thật chặt:

- em đã để anh phải khó xử trước. - Nói xong Hiên hôn túi bụi lên mặt Hà. - Anh đã yêu em, em biết rất rõ điều đó mà. Vậy tại sao em bỏ đi?

- Anh đừng tham lam nữa. Hãy sống cho vợ và con trai của anh.

- Em không hiểu gì cả. Anh cần có cả em nữa. Em có hiểu anh không?

Hà ngồi bên bàn may. Anh cũng thật sự không ngờ Hiên lại tìm đến đây. Hà chợt nghĩ đến Oanh, anh liền hỏi:

- chị Oanh bây giờ ra sao rồi?

- Cô ấy không liên hệ gì đến em cả. - Hiên xẵng giọng. Anh biết mình bực bội gay gắt vô cớ mà vẫn không sao kiềm chế được.

Hà nghiêm nét mặt nhìn Hiên:

- anh yêu em cũng như em yêu anh. Nhưng chúng ta không thể sở hữu tình yêu một cách ích kỉ như thế được. Tình yêu không thể đóng khung như nước chứa trong bình. Tình yêu phải được tự do, tự nguyện, được giải phóng.

Hiên vật tay thật mạnh xuống bàn, phấn và kéo nảy tung lên. Giọng anh như người mất trí:

- Em giỏi lắm! Anh không nói lại em.

Hà biết anh có trách nhiệm phải cảnh tỉnh Hiên:

- nếu anh tìm đến với em bằng thái độ này, từ nay anh đừng bao giờ tìm đến đây nữa. Đừng đánh mất mình và cũng đừng ép em phải nói những điều em không muốn nói. Đừng phá vỡ những gì chúng ta đã có, đang có.

Hiên lại đập tay thật mạnh xuống mặt bàn một lần nữa:

- em thách anh phải không, Hà?

- Anh đã mất bình tĩnh rồi! - Hà bối rối.

- Em thách anh phải không, nói đi? - Nước mắt Hiên chợt ứa ra.

Hà quay mặt đi, anh cảm thấy là mình cũng gần rơi vào tình trạng cảm xúc không thể kìm hãm được. Hà biết khi nói chuyện, nhất định anh cũng sẽ khóc theo. Cảm xúc đang dâng lên ở hồi gay cấn nhất. Hiên ôm chặt lấy Hà, anh giọng rưng rưng:

- Hà ơi! Đừng bao giờ bỏ anh.

- Nhưng anh cũng đừng bao giờ bỏ gia đình của mình.

Sau đó hai người họ ngồi im như thế rất lâu.

Cuối cùng Hiên gật đầu hứa:

- Ừ! anh sẽ không bao giờ bỏ gia đình của mình. Xin lỗi, anh đã to tiếng với em.

Kể từ lần đó, hai người họ thỉnh thỏang vẫn hay gặp nhau. Hiên thường chỉ ở lại ban ngày, nắm tay và hôn vụng Hà khi Hiên có thể.

Cô Mệ một hôm bị xe hàng tông vào lúc trời chiều chạng vạng. Nguyên nhân của vụ tai nạn là do hai chiếc xe chở khách tranh giành nhau, một chiếc cố tình vượt mặt nên đã đâm vào cô Mệ lúc ấy đang ẵm một đứa trẻ, con của một người quen. Cả cô Mệ và đứa trẻ đều chết tại chỗ.

Từ đó Hà sống chỉ có một mình. Hiên cũng ghé lại thường xuyên hơn và lần nào Hiên cũng ngủ lại qua đêm.

Chương 55 - CAU TƯƠI

Thằng Huy trở nên rắn mặt một cách khác thường. Nó đi chơi khuya và thường ăn cơm nguội một mình. Hiên biết mình không thể nào ngồi im được mãi. Anh biết mình phải có trách nhiệm nói chuyện với con. Lẩn tránh nhau cũng chẳng phải là cách tốt nhất, Hiên nghĩ đã đến lúc anh phải trực diện nói chuyện với đứa con trai của mình.

Hiên chủ động nói:

- Bố đã biết rõ tại sao con không còn kính trọng bố nữa! Bố thật sự có lỗi.

Thái độ chân thành của người cha đã khiến cho thằng bé không thể nào vùng vẫy được. Nó hậm hực nhưng không thể nào nổi lọan một cách dễ dàng:

- Bố không tôn trọng mẹ. Bố không tôn trọng chính bố.

- Con nói đúng. Bố chẳng có gì để biện hộ. Bố chỉ muốn con hiểu về số phận của con người.

Thằng bé chưng hửng, thái độ của ông bố hôm nay không được bình thường.

- Tại sao bố có thể... Tại sao bố lừa dối mẹ? Tại sao? Tại sao bố và chú Hà có thể... Đấy là những điều không thể nào chấp nhận được! Bố biết rất rõ như thế mà.

Hiên chăm chú lắng nghe con, sau cùng anh từ tốn nói:

- con nói đúng! Nhưng trong cái đúng của con người luôn chứa đựng những cái sai. Và nhiều lúc trong những cái sai, chúng ta nên nhìn ra cái đúng!

Thằng bé gắt lên:

- Bố đang biện hộ và chối quanh! Bố khiến con thất vọng. Tại sao một người đàn ông có thể ngủ chung và làm tình với một người đàn ông khác?

Hiên lắc đầu đau khổ:

- con may mắn có một tuổi thơ bình thường. Chú Hà không được may mắn như con. Dù sao thì chú ấy và bố cũng có lỗi với mẹ và với con. Ở đây không phải lỗi do ai, mà ...

- lỗi ư? - Thằng bé cắt ngang – Bố đã phá nát hy vọng của con và sự trung thành của mẹ. Bố không thể nói một câu dễ dàng như thế! - Huy nói, giọng nó đanh cứng lại.

- Bố cũng chẳng còn lời nào để nói. Huy ơi! Chúng ta là những con người, luôn luôn có những sự yếu đuối. Và đôi lúc cuộc đời bắt chúng ta không có quyền lựa chọn.

Thằng bé chua xót nói:

- ai cấm bố? Ai cấm chú Hà? Cả hai người đều ích kỉ, đều tham lam!

Hiên lắc đầu:

- trong cái nhìn của con, đấy là điều chính xác. Bố không kì vọng con hiểu ra trong lúc này. Bố chỉ muốn nói với con là bố thành thật muốn con tha lỗi cho bố. Trong lúc này, bố chỉ mong có bấy nhiêu thôi.

Huy bắt đầu khóc, nó biết bố nó thật đáng thương:

- nhưng ai sẽ chữa lành cho con?

- Bố cũng không biết nữa, nhưng bố chỉ biết xin con, hãy cho bố được sống. Bố yếu đuối và ích kỉ lắm! Bố không muốn mất con, mất mẹ và mất chú Hà. Tất cả mọi người đều là một phần của cuộc đời bố.

Hiên ôm lấy con trai. Anh khóc. Thật sự đây là thực tế anh không thể nào phủ nhận được. Thằng Huy không phản đối, nó ngồi im để bố vòng tay ôm vai nó.

- Còn mẹ, bố không biết mẹ là phụ nữ sao? Phụ nữ không thể chia người đàn ông của mình với một người đàn ông ... hay một người nào khác!

Loading disqus...