Xin lỗi em, anh đã yêu anh ấy! Trang 12

Ông bố không thể giải mã được tâm lý của cậu con trai. Huy thường hay nói chuyện rất tự nhiên cởi mở với bố. Nó mạnh dạn hỏi bố về đủ mọi chuyện trên đời. Huy đã từng hỏi bố:

- bố ơi! Tại sao ban đêm con ngủ, sáng dậy con thấy quần mình ướt là sao? Không giống như đái dầm. Bố hiểu con nói gì rồi chứ!

Hiên đã trả lời con trai vì tin rằng thằng bé đã trưởng thành nên mới hỏi anh thẳng như thế:

- Cũng là chuyện tự nhiên thôi. Đàn ông khi vào tuổi như con ai cũng đều vậy cả. Đấy là tinh dịch của con, xuất ra từ dương vật. Lớn lên rồi sẽ hết.

Nhưng hôm nay thì Huy không tỏ ra thân thiện gần gũi với bố như ngày xưa nữa. Ông bố nhìn lên khuôn mặt con trai. Ngày xưa ông cũng giống nó lắm. Thời ấy vào tuổi nó, anh đã từng có một cuộc đời trẻ thơ trong sáng. Một tình bạn đầy cảm động. Giờ thì đứng trước thằng con trai. Hiên muốn hiểu nó đang suy nghĩ cái gì trong đầu nhưng anh không thể nào suy diễn nổi. Cuối cùng anh hỏi con:

- Có phải con với cái Thu giận nhau?

- Không liên quan gì đến nó! - Thằng Huy trả lời, trong giọng nói của nó có chút vẻ xẵng.

- Chú Hà làm cho con buồn à?

Thằng bé định nói: cả bố và chú ấy! Nhưng nó không nói ra được. Nó cảm thấy hậm hực và khó chịu. Hiên không biết là con trai đã hiểu mối quan hệ giữa mình và Hà. Cuối cùng anh lại đóan:

- hay là bố đã làm điều gì khiến cho con bực bội?

- Bố im đi! - Huy bỗng trở nên cay đắng, giọng bất cần.

- Huy! Có chuyện gì con phải nói chứ? - Ông bố chẳng hiểu mình đang bứt dây động rừng.

- Bố không cần phải nói? Bố biết con đang nói về điều gì rồi. - Thằng bé khóc.

Hiên không thể nào tin vào mắt mình. Huy tuy đang ở tuổi 16 nhưng nó không phải là đứa trẻ có tính khí thất thường. Hiên biết con trai mình rất chững chạc. Nó là đứa thông minh và rất rõ ràng trong đối thoại. Vậy mà giờ đây con trai Hiên đang trở thành một đứa trẻ hòan tòan khác hẳn:

- Bố chẳng hiểu chuyện gì cả? Mọi người đang vui thì con đùng đùng nhất định đòi về nhà cho bằng được. Con có biết như thế là thiếu văn hóa hay không? Con đã 16 tuổi rồi.

- Bố không có quyền dạy con! Bố không xứng đáng! - Huy gào lên theo.

- Huy! Bố cấm con! - Hiên bỗng trở nên mất bình tĩnh.

- Hãy cấm bố trước! Thật con không ngờ. Bố tệ lắm... - Thằng bé bật khóc lên.

Người đàn bà răng vổ bán nước mía vẫn nhẫn nại róc mía. Chị ta tỏ vẻ bàng quan hững hờ như thể những câu chuyện khác chẳng ăn nhập gì đến mình. Tình thực chị ta đang miên man suy nghĩ. Những tế bào thần kinh đang ráo riết xử lý những tình huống phán đoán trong đầu của chị. Tất nhiên trong trường hợp này chị chỉ nghĩ là ông bố tội nghiệp kia đang có một thằng con ngỗ nghịch. Chị chẳng hiểu những gì chị đang nhìn thấy. Những câu chuyện của cuộc đời thường chẳng có gì ăn nhập giữa bên ngoài và bên trong.

40.KHẾ CHUA

Hiên ôm vợ.

Anh cảm thấy niềm hưng phấn ban nãy thật ra chỉ là một sự đánh lừa trơ trẽn nhất. Anh tưởng mình sẽ đến được với vợ như anh có thể đến được với Hà. Thật bất ngờ, khi không còn một mảnh vải nào trên người Oanh, Hiên cảm thấy những xung lực ban nãy chợt tan chảy nhão nhọet, chẳng ra hình thù gì nữa. Bộ phận sinh dục quan trọng nhất của anh bỗng trở nên bất hợp tác. Hiên bất ngờ thật sự với chính mình.

Oanh quay sang ôm lấy Hiên. Chị nhớ đến lần mẹ chị đã kể về những chuyện quan hệ chăn gối lần đầu. Mẹ bảo:

- đàn ông cũng có nhiều người về chuyện ăn nằm ấy họ không thể tự tin trong lúc đầu được đâu, con phải khiến cho họ thích mình.

Oanh ngước mắt nhìn mẹ:

- Thế phải làm sao hở mẹ?

- Thì mình đừng có nôn nóng, tìm lời lẽ mà khiến cho họ tự tin hơn. Bà mẹ ân cần giải thích.

- Con chẳng hiểu gì cả? - ngày ấy Hiện và Oanh vẫn còn chưa trên dâu dưới bộc với nhau.

- Khờ quá cái con này. Thì bảo anh cứ ôm em đi, em chỉ cần có thế thôi. Thế là em cũng đủ hạnh phúc lắm rồi.

Hóa ra kinh nghiệm của người đi trước bao giờ cũng thật thâm thúy và sâu sắc.

Đêm nay trong vòng tay Hiên, Oanh nhớ lại lời mẹ dặn hôm nào. Với Hiện thì Oanh chẳng cần phải nói như thế. Hiện ngấu nghiến Oanh như người nghiện vớ được rựơu ngon. Còn Hiên thì ọăt ạo, chẳng giống Hiện tí nào.

Hiên đã cố gắng nhưng những cố gắng của anh càng lúc càng trở nên thất bại thảm hại hơn. Dương vật của Hiên máu không chịu tụ tập lại. Anh bất lực với chính mình, hoang mang, dao động. Bàn tay và đôi môi cố bù đắp lại khiếm khuyết của dương vật nhưng tất cả chỉ là những mân mê sờ sọang rất dư thừa và nhâng nháo.

Đùi Oanh nóng rực. Cơ thể cô ấy với những đường xong mà Hiên vẫn từng tưởng tượng khi Oanh còn mặc quần áo giờ đây phô ra vẫn không thể đánh thức bản năng làm đàn ông của mình.

Hiên cay đắng nhận ra anh cũng không hơn gì Hà. Hóa ra Hiên và Hà đều là những người đàn ông thực sự không có cảm giác với phụ nữ. Với những người đàn ông bình thường khác thì họ hấp dẫn bởi những đường nét khêu gợi của người phụ nữ. Còn với Hiên, thân thể của một người phụ nữ như Oanh chẳng khác nào như sỏi mà anh chỉ là một con gà trống thiến đã bị rù. Trời ạ. Anh cũng có đủ hai tinh hòan và một dương vật nhưng không thể nào rung cảm trước một âm hộ đang sẵn sàng chờ đợi của vợ.

- Hãy ôm em đi! Em chỉ cần được anh ôm em. Bây nhiêu đó cũng đủ rồi!

Oanh thổn thức. Cô nói câu nói ấy bằng cả sự thành thật vì cô thấy thương Hiên thật sự. Oanh nhớ đến thái độ khẩn trương của chồng khi anh mắng cô vì đứa con ốm nặng. Oanh nhớ đến những lời nói trìu mến và những cử chỉ ân cần của Hiên. Hóa ra Oanh không phải đang đóng kịch. Cô chỉ nói lên điều trái tim cô muốn nói.

Anh đã cố gắng lắm mà làm không được! - Hiên gục mặt vào giữa hai nhũ hoa của vợ. Vai anh run bần bật. Anh biết mình không thể nói dối Oanh được mãi.

- Hãy cứ ôm em như thế này này...

Oanh lấy tay của Hiên đặt lên bụng mình. Bàn tay chị ấn lẫn bàn tay của chồng. Hiên ngoan ngõan như một con cừ ngơ ngác. Cỏ non đầy dưới chân mà con cừu không biết gặm. Miệng nó bị khóa chặt bởi một vòng đai. Tiếng Oanh vẫn nhẹ nhàng:

- Em chưa bao giờ được hạnh phúc như lúc này, vì em có anh bên cạnh.

Hiên càng bối rối hơn. Hạnh phúc thế nào được, hả Oanh ơi! Vợ chồng phải có sinh họat tình dục chứ? Anh không thể làm được điều mà bao nhiêu người đàn ông khác làm. Oanh ơi! Nếu em biết anh có thể xuất tinh thoải mái sung mãn với Hà thì em sẽ thất vọng về anh vô cùng. Trời ơi! Sao trời nỡ nghiệt oan với chúng tôi đến thấ này?

- Em chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ nằm gần em, truyền hơi ấm cho em, bảo vệ em! - Tiếng Oanh cất lên từ trái tim mình.

- Oanh ơi! Làm sao bây giờ hả em? - Hiên chua xót trong giọng nói.

- Hãy cứ ôm em. Ôm em ngủ cho đến sáng. Em chỉ cần được anh ôm em như thế này thôi.

Hiên khóc vì anh bất lực thật sự. Tòan thân anh nóng hổi vì xấu hổ. Nhiệm vụ của người đàn ông anh không thực hiện được. Nhục ơi là nhục! Oanh ơi! Hà ơi! Cuộc đời của tôi ơi!

- Hãy cứ ôm em. Em chẳng cần gì hơn nữa.

Bất giác Oanh tin rằng dù cho Hiên không thể đem lại cho cô những điều mà Hiện đã làm, Oanh nhất định sẽ kính phục và trọn vẹn bổn phận làm vợ đối với Hiên. Chị thật sự tin thế. Dù sao thì Hiên vẫn có quả tim cao thượng. Hơn nữa chẳng phải người đàn bà nào cũng quan trọng đến nhục cảm của những vùng thể xác.

Oanh chỉ biết mình thương yêu Hiên và giờ đây chị đang thật sự hạnh phúc.

Chương 41 - DỪA KHÔ

đêm trở lạnh, phủ trùm lên tất cả. Hiên giật mình trở dậy trước. Nó thấy lạnh. Lúc ấy Hà vẫn chưa ngủ. Thằng bé vẫn còn đang mãi nghĩ về những lời ban nãy của thằng Hiên đã nói, đã thề thốt.

- Em đã ngủ chưa, Hà ơi? - Hiên hỏi.

- Lạnh quá, ngủ không được. - Hà cũng đang lạnh run như Hiên.

- Hãy ôm anh đi! Em sẽ ấm hơn. - Hiên nói nhỏ.

- Thôi đi! - Hà vẫn còn mắc cỡ. Nó vẫn chưa khẳng định được là Hiên đang đùa hay đang nói thật.

Hiên xoay người lại, nó gác chân lên hông của Hà. Hai tay nó luồn ra phía sau lưng thằng Hà rối lấy lực thật mạnh để kéo Hà sát lại gần nó hơn. Hơi thở của thằng Hà phả vào ngực nó thật ấm. Máu trong người hai đứa rần rật chạy. Cảm giác ấm nồng bắt đầu hun nóng khi lượng testosterone được tháo xích đang bắt đầu vùng lên.

Rồi thằng Hiên bất chợt thu người ngồi bật dậy. Trời rét nhưng tòan thân nó nóng hực. Nó cởi phắt áo ra ném xuống nền đất, Hà nằm im bất động. Có vẻ như nó đang chờ. Nó biết mình không thể có bất cứ chú ý hành động nào. Dù sao thì đây cũng là đêm đầu tiên thằng Hiên nói lời yêu nó. Vì thế nhất cử nhất động đều không thể nào sơ hở được. Nó biết nó đang phải đè nén cảm xúc của mình lại. Đây là cuộc phiêu lưu quan trọng nhất trong cuộc đời nó.

Thằng Hiên cúi xuống cởi áo cho nó. Thằng Hà vẫn tỉnh nhưng không hề phản đối. Nó biết nó phải nằm im. Không thỏa hiệp nhưng cũng không chống đối.

Con chó chợt sủa gậu lên vài tiếng.

Mặc. Hiên như quên mất lối về. Hà thì vĩnh viễn muốn mình mãi mãi là người đi lạc. Hai đứa trẻ cứ xóăn lấy nhau. Tất cả đều theo đuổi cùng một đích.

Yêu thương tâm hồn được định nghĩa bằng những cơ năng sinh lý. Chúng chẳng thể nào vượt qua chính mình. Một kinh nghiệm tự tạo mà sau này hai đứa đã cùng nhau trân trọng gọi đó là kỉ niệm.

Sét đánh ngang dọc khi trời không có mây. Rồi tíêng sấm đùng đòang kéo theo thành chuỗi. Con chim lao thẳng ức vào bụi mận gai. Tóe máu. Nó trút linh hồn. Hơi thở bắt đầu ngắn và cạn dần. Đỉnh điểm dâng lên không thể nào cưỡng lại được. Mặt đất rung chuyển, những tế bào da thịt bắt đầu nhốn nháo, cảm xúc bị đẩy vào một ngõ hẹp không thể nào quay lại được.

Mặt đất nghiêng quá 90 độ. Ban đầu chỉ là một sự xuống dốc không thể nào hãm phanh lại được. Sau đó hai linh hồn bám chặt lấy nhau, rơi xuống theo trọng lực tự do.

Một cơn chấn động kinh khủng khi thềm hai lục địa dưới đáy đại duơng chũi vào nhau, biển nhận một nguồn năng lược khổng lồ rồi bất ngờ nổi giận. Cơn sóng thần vì thế đã không thể nào cưỡng lại được. Cơn sóng thần tràn đi, tạo thành một cột nước khổng lồ truyền đi khắp vùng da thịt. Cuối cùng con sóng thần ấy đổ ập vào hòn đảo yêu thương, quét sạch tất cả những cảm xúc tỉnh táo bình thường của những than dừa đang thẳng đứng.

Kết quả là tất cả những công dân ngây thơ trên hòn đảo yêu thương đã bị hủy diệt không còn một ai sống sót. Tuổi dậy thỉ xơ xác. Hồn nhiên hoang tàn. Và sự trong sáng đã hòan tòan trở thành hoang địa.

Cơn lốc cuối cùng lắng xuống.

Mặt biển thanh bình trở lại. Bờ cát chỉ còn vương lại một vài đụn bọt biển. Trên bụng thằng Hà là một vũng chất nhày thật sự, dính dính. Nó biết mình được yêu và cũng đã yêu. Co thắt của tình yêu đã chính thức được thể hiện trên cơ thể, qua một lần trút hơi thở, cho đi, và hòan tòan tự nguyện.

Thằng Hiên vật ra giường, thở mạnh. Cảm giác sung mãn. Cuối cùng nó quay sang ôm lấy thằng Hà. Mặt thằng Hà đầy nước mắt vì hạnh phúc. Thằng Hiên hôn lên vai bạn tình. Nó nhẹ nhàng nói:

- cảm ơn em!

Đấy cũng là nghi thức mở đầu cho những chu kỳ yêu thương tiếp nối sau này.

Chương 42 - XOÀI CHÍN
mẹ nó đang nhặt rau đay. Thằng Huy đang xé những con cua màu tím để làm cơm giúp mẹ. Hai mẹ con cùng ngồi dưới một gốc mít già, tỏa bóng mát che gần kín một khỏang sân sau. Nghe kể đấy là cây mít ngày xưa chú Hà đã trồng. Thằng Huy hỏi mẹ:

- trong hôn nhân có phải khi mình bị phản bội là điều đau khổ nhất, phải không mẹ?

Mẹ nó tay vẫn nhặt những ngọn rau xanh mượt chẳng nói gì. Thằng bé hình như không có nhiều kiên nhẫn bằng mẹ, nó hỏi tiếp:

- có bao giờ mẹ tin rằng đấy là điều vô liêm sỉ nhất không?

Mẹ nó ngẩng đầu lên:

- Sao con lại hỏi mẹ những điều như thế? Những câu chuyện này là của người lớn!

- Con cảm thấy đấy là một sự đánh lừa trơ trẽn nhất! Hèn nhát và ích kỉ nhất! Bẩn thỉu và đê hèn nhất. - Thằng bé nới với mẹ nó.

- Nhưng mẹ vẫn chưa chiểu tại sao con lại hỏi mẹ? - Người mẹ bây giờ bắt đầu lắng nghe con trai.

- Con thấy thương cho những người đàn bà chung tình lại bị phụ bạc. Bị đánh lừa.

Người đàn bà bắt đầu ngừng tay nhặt rau. Chị nhìn con trai thật kĩ:

- có chuyện gì đã xảy ra nên con mới hỏi mẹ những câu như thế?

Huy vật mạnh một con cua vừa xé xong cho vào cái rổ nhôm:

- mẹ có mắt mà như không có! - nó cố gắng không nói ra câu này nhưng không thể kìmhãm được..

- sao con lại nói với mẹ như thế? - Người mẹ có vẻ quan tâm hơn.

- Mẹ biết chú Hà chứ? - Huy nghiến răng lại.

- Biết! Chuyện gì thế hở con? - Ngừoi mẹ bắt đầu nghiêm nét mặt lại. Chị cảm nhận được một điều gì đó không bình thường trong thái độ của con trai.

- Bố và chú ấy! Cả hai người họ cùng đánh lừa mẹ. - Thằng Huy bật khóc. Nó cảm thấy thương mẹ nó.

- Họ làm sao hả con...

Thằng Huy lấy tay lau nước mắt. Nó bắt đầu kể lại những gì nó thấy.

Chương 43 - KHỔ QUA

đêm bất ưng thằng Huy thức dậy. Liếc qua đồng hồ đeo tay đã hơn hai giờ sáng mà bố nó vẫn chưa đi ngủ. Nó định ra ngoài đi tiểu trước rồi sẽ đi qua phòng chú Hà. Rất có thể nó sẽ được nghe hai người họ nói chuyện. Thỉnh thoảng nó vẫn ngồi hóng chuyện hai người như thế.

Con đường dẫn ra phía sau đi ngang qua phòng chú Hà. Trăng đêm hôm ấy sáng vằng vặc. Cửa sổ phòng chú Hà cửa hé ra. Giường không buông màn và đứng từ bên ngoài nó có thể nhìn thấy giường ngủ của chú.

Đi tiểu xong thằng Huy bước đến gần cửa sổ. Nó biết là nó chẳng nên nhìn vào phòng của người khác. Nhưng hôm nay nó tự cho phép mình phá lệ. Bước đến cửa sổ, nó nhìn thấy một cảnh tượng hết sức quái đản và quá sức bất ngờ.

Trên giường của chú Hà nó nhìn thấy hai người đàn ông. Tất cả đều không có một mảnh vải nào trên người. Thằng Huy nhận ra rằng người đàn ông đang nằm ở vị trí bên trên là bố nó. Mái tóc của chú Hà nó cũng chẳng lạ gì.

Nó bàng hòang. Tiếng thở của bố nặng nhọc. Có tiếng rên khẽ của chú hà. Nó thấy rùng mình. Một luồng điện chạy dọc theo cột sống. Nó chóang váng như người bị cắt mất nguồn khí ôxy. Hai ống chân nó bủn rủn như sắp khụyu xụp xuống. Cuống họng khô đắng. Đôi mắt nó nhòa đi vì nước. Miệng nó tươm ra một thứ dịch nhờn nhợn khiến nó gần như muốn nôn thốc nôn tháo ra. Hai bàn tay nó nắm thật chặt lại thành hai quả đấm.

Thằng Huy muốn ói thật sự. Nó kịp tay lên che miệng lại rồi bước nhanh ra phía trước nhà. Nó ghê tởm cả hai người đàn ông mà nó đã từng luôn luôn thương yêu kính trọng. Trời ơi! Bố ơi! Mẹ ơi! Chú Hà ơi!

Đấy cũng chính là lý do vì sao nó khăng khăng đòi được về nhà sớm hơn so với lịch hai cha con đã dự định. Và đấy cũng chính là vì sao người đàn bà răng vổ bán nước mía đã chứng kiến được cuộc cãi cọ lớn tiếng của hai cha con họ hôm nào.

Loading disqus...