Xin lỗi em, anh đã yêu anh ấy! Trang 10

- Anh thương con bé lắm, Hà ơi!

- Em biết! Nhưng con bé đâu có muốn anh buồn như lúc này. - Hà nói nhỏ.

- Hà ơi! Nó là đứa trẻ đáng thương! Anh có lỗi với nó. Với mẹ của nó...

Hà gỡ nhẹ cây xà beng ra khỏi tay Hiên rồi tiếp tục đào. Anh văm mạnh cây xà beng xuống đất như muốn trút hết những bất lực của mình vào lòng đất cứng. Hiên vẫn ngồi im như tượng. Hà càng hăm hở hơn với tất cả sức lực của mình. Chỉ mới có ba phút mà bàn tay của Hà đã trượt da, phồng lên, bỏng rát. Không màng. Anh tiếp tục đào. Lỗ huyệt sâu dần hơn và bắt đầu đi vào một lớp cát pha sỏi. Anh phải lấy xẻng để hất những mảng đất lên bờ. Đào cho đến khi cái huyệt đã sâu gần đến ngực thì Hiên nói:

- thôi sâu đủ rồi em ơi!

- !!!

Hà không nói. Anh vẫn cố đào sâu hơn. Trong tâm tưởng của mình, anh tin rằng đấy là điều anh duy nhất có thể chia sẻ, để Hiên biết được anh đã cố gắng. Dù sao thì Hà chỉ có thể làm được những điều gì anh có thể. Và anh luôn muốn làm tất cả mọi điều tốt đẹp cho Hiên. Trong phút đặc biệt này, hành động là kênh trao đổi duy nhất khi ngôn ngữ đã thật sự trở thành bất lực.

Vì thế Hà vẫn muốn đào sâu hơn. Hình như anh cũng muốn chôn sâu hiện thực nỗi đau của chính mình.

Chương 34 - XƯƠNG GÀ
chôn con xong, Oanh như người hóa dại.

Bà Nhụ hình như cũng nhận thấy mình đã quá ích kỉ. Đun cho con dâu bát cháo đậu xanh, bà cố tình đập thêm vào đấy một quả trứng gà. Giọng bà tỏ ra rất hối hận:

- mẹ xin con. Cố mà húp lấy bát cháo.

Oanh thẫn thờ. Đôi mắt nhìn về cánh đồng nơi người ta đã đem con chị ra chôn nơi ấy. Chẳng có gì đau cho bằng một phần máu thịt của mình đã ra đi vĩnh viễn. Linh hồn Oanh hình như đã thoát xác. Tuy con chưa một lần biết nói nhưng giữa chị và con bé luôn luôn có những liên hệ thiêng liêng sâu nặng hơn ngôn ngữ rất nhiều.

- Húp lấy vài thìa cho mẹ bớt khổ tâm. Coi như con hãy tha thứ cho sự hồ đồ của mẹ.

- !!!

Oanh vẫn không nói gì cả. Chị vẫn còn chưa hòan hồn. Lời thú nhận của bà mẹ chồng trong lúc này chẳng còn ý nghĩa gì với chị nữa. Bà mẹ vẫn ngọt nhạt, giọng thân thành rất thực tâm:

- Mẹ biết mẹ đã không ra gì. Con không tha thì mẹ cũng chẳng tha cho mình được. Con cố ăn vài thìa cháo. Coi như mẹ chẳng còn xứng đáng là mẹ chồng của con nữa.

Oanh vẫn không nhúc nhích. Tâm hồn chị đã chất nặng quá tải với nỗi đau mất con. Bà mẹ ngồi nán thêm dăm phút nữa, sốt ruột vì bát cháo đang nguội dần dần. Cuối cùng bà thở dài đánh sượt một cái rồi đi ra nhà ngoài. Chỗ đấy Hiên đang ngồi dựa lưng lên bậu cửa. Bà Nhụ bảo con trai:

- Mày chịu khó vào bảo vợ mày ăn lấy vài thìa cháo. Mẹ là mẹ hết cách rồi! Hình như vợ mày nó còn đang giận mẹ lắm!

Hiên không trả lời mẹ. Anh đứng lên đi vào nhà trong. Trên phản Oanh vẫn đang ngồi bất động, Hiên ngồi gần xuống bên vợ:

- Cố ăn lấy vài thìa cháo, em ạ!

Trên nét mặt Oanh một thóang cảm xúc hiện ra. Chưa bao giờ Hiên gọi Oanh thân thiết như vậy. Cả năm chung sống, họ hình như chỉ là hai kẻ xa lạ. Ngoài những trao đổi tối thiểu liên hệ đến đứa con gái và những chuyện lặt vặt trong nhà, hai người chẳng bao giờ nói chuyện thân mật gần gũi với nhau bao giờ. Oanh chẳng khác nào như một nàng phi được tiến vào cung vua rồi bị quẳng vào lãnh cung, không người đoái hoài chăm chú.

- Ăn đi em, ăn mới có sức để sống chứ! - Hiên biết anh không thể thúc Oanh được. Nhưng thà có vài lời tử tế với cô ấy vẫn hơn là không có câu nào.

Trên khuôn mặt Oanh chợt lăn ra hai giọt nước mắt. Đấy cũng chính là những dấu hiệu cho thấy tâm trạng của chị vẫn còn họat động. Hiên lấy tay lau nước mắt cho vợ:

- Ăn ba muỗng thôi cho anh an tâm! - Nói xong Hiên nâng bát cháo vẫn còn ấm lên. Khoắng thật nhẹ, anh cố múc chỗ cháo lõang có ít đậu xanh nhất: - Nghe anh đi. Ăn vài thìa thôi, em nhé!

Nước mắt trên khuôn mặt tái xạm nhợt nhạt của Oanh càng lăn ra nhiều hơn nữa. Chẳng hiểu đấy là những giọt nước mắt tủi thân, cảm động, hay chỉ là những giọt nước mắt tự thương hại cho mình, cảm thấy mình đã bị hắt hủi quá lâu.

- Em không ăn anh không chịu được. - Hiên vẫn giữ muỗng cháo trước miệng Oanh. Ân cần và kiên nhẫn như một người mẹ đang cố dỗ đứa con của mình.

- Anh để đấy đi, chút xíu nữa em ăn. - Oanh nói, hơi trong phổi thóat ra rất nhẹ.

- Lại dối anh chứ gì? Ăn đúng ba muỗng thôi rồi anh không ép nữa. - Giọng Hiên chân thành đến độ trẻ con. Khuôn mặt anh năn nỉ gần như mếu.

Oanh gượng xoay người lại, miệng chị há ra, nước mắt ứa xuống khi muỗng cháo được Hiên nhẹ nhàng nâng lên cho cháo chảy vào miệng vợ. Hiên cảm động, anh thấy thươmg Oanh nhiều quá! Thì ra một năm nay anh chưa bao giờ quan tâm đến Oanh. Trong suốt thời gian ấy, Hà cũng né tránh Hiên và chỉ trao đổi vài câu mỗi khi có việc cần. Giữa anh và Oanh cũng chỉ là một quan hệ không có bất cứ sự quan tâm nhỏ nhặt nào đáng kể.

- Ăn nữa đi em, ngoan nào. - Một muỗng cháo nữa lại được Hiên nâng lên.

Oanh lắc đầu.

- Cố lên, chúng ta sẽ làm lại từ đầu. Anh và mẹ sẽ đền bù lại tất cả những gì từ trước đến nay.

Hiên ngồi xích lại gần vợ hơn. Anh lấy tay vén lại mái tóc cho Oanh. Chị khóc càng tợn hơn. Hiên đặt bát cháo xuống rồi lấy tay bóp nhẹ vai cho Oanh. Lạ thật! Thân xác là của Oanh nhưng Hiên lại nghĩ đến Hà. Dù sao thì lòng thương cảm bao giờ cũng dễ lẫn lộn và khó nói trước được. Hiên cố gạt ý nghĩ ấy ra khỏi đầu của mình.

Oanh càng khóc nhiều hơn. Hình như chưa bao giờ chị nghe được những lời nói dịu dàng như thế. Đấy là một liều thuốc chữa lành mà chị đang rất cần trong lúc này. Oanh biết người đàn ông ngồi bên cạnh chị không phải là Hiên của những buổi đầu.

Chị cảm thấy lòng mình thương Hiên rất lạ. Chẳng giống cảm giác như Oanh đã dành cho Hiện ngày xưa. Có vẻ Oanh thương Hiên nhiều lắm. Một thứ tình thương kết tủa từ cả linh hồn và thể xác.

Chương 35 - CẢI MUỐI

thằng Huy chạy ùa vào nhà chú Hà. Bé Thu biết tin bố con Huy sẽ lên thăm nên trong lòng vui như mở hội. Con bé cố gắng học trong sách để làm một cái bánh nướng thật to. Vừa nhìn thấy Huy, con bé nhảy cẫng lên:

- A! Anh Huy đến rồi.

Thằng Huy ngỡ ngàng. Cu cậu vẫn chưa thật định thần thì Thu lại reo lên, thái độ vui vẻ lộ liễu không thể giấu được:

- Em nghe ba nói anh và bác Hiên lên chơi, em chờ mấy hôm nay!

Con bé nhí nhảnh hay cười. Huy thấy ngường ngượng. Dù sao thì cu cậu cũng đã có cảm tình với Thu, ngặt là lâu ngày không gặp nên thằng Huy khó chủ động. Thu cao hơn trước, mái tóc mượt hơn. Ngực và mông cũng đã tròn trịa hẳn ra.

- Lần này anh và bác Hiên ở chơi lâu không? - Con bé vẫn tíu tít.

- Chắc là vài hôm thôi! - Cuối cùng Huy trả lời con bé.

- Có mỗi vài hôm thôi. Sao không ở chơi cả tuần? Hè rồi mà! - Con bé có vẻ không vui.

- Thì bố với anh đi thăm chú Hà và Thu vì ở nhà không có ai nấu cơm cho! - Huy kể.

- Thế bác gái đi đâu rồi? - Thu nghĩ mình là con gái nên có quyền xăm xoi, nhiều chuyện.

- Mẹ đi thăm dì Mậu, nhà dì ở mãi ngoài Nha Trang. Phải mấy hôm nữa mới về.

Thu nắm lấy tay huy kéo ra ngoài sân:

- ra đây giúp em chặt buồng chuối, anh Huy.

Cô bé nói thế vì Thu biết ba của mình bắt đầu từ phía vườn sau đi vào. Cô không muốn câu chuyện của mình với Huy được hai ông bố nghe thấy.

Hà bước từ ngoài sân vào. Quần áo vẫn là thứ đồ cũ mặc để lao động. Chân tay Hà còn đang bám đầy bùn đất. Bốn mắt nhìn nhau, ngỡ ngàng. Hà cất tiếng phá tan sự im lặng:

- sao nói là mai anh mới đến!

Tính là tính như vậy. Nhưng sẵn không có việc gì làm nên đi sớm. Lớp này anh bỏ chuồng heo trống để khử trùng sau trận dịch. Đang rảnh rỗi.

- Biết sớm, báo con Thu nó làm cơm.

- Ăn gì cũng được mà. Khách sáo làm gì?

Có chút xa xôi ngượng ngập. Bao giờ cũng thế, mỗi lần đi thăm Hà, Hiênl uôn cảm thấy một khỏang cách giữa hai người. Sau đó họ dần dần mới trở về tình trạng ấm áp như ngày xưa. Hiên muốn ôm chầm lấy Hà nhưng hình như giữa hai người có một khỏang cách vô hình, một lực cản không dễ gì vượt qua được. Hiên biết Hà cũng muốn mình được ôm nhưng cả hai đều chỉ càm nhận được điều đó! Và cả hai đều biết mình nên dừng lại.

- Dạo này anh khỏe không? Chị Oanh có có khỏe không? Hà đã thay đổi cách xưng hô với Oanh từ khi Hiên lấy Oanh.

- Anh vẫn thế, có phần dễ mỏi lưng hơn trước, ngủ cũng ít hơn. Oanh cũng hay than mệt hơn xưa.

- Hèn gì trông anh già hơn. - Hà cười.

- Tại vì anh nhớ chú. - Nghĩ điều gì đó nên Hiên nói tiếp: - Chú thì cũng vậy! - Đã từ hơn tám năm trở lại đây, Hiên chỉ gọi Hà bằng chú vào ban ngày.

- Thằng Huy có đi cùng với anh không? - Hà vẫn chưa biết là Huy theo bố đi chơi. - Anh định nói với Hiên là: em già cũng là vì nhớ anh! Nhưng Hà đã không nói ra.

Hiên trả lời Hà:

- Thằng Huy có đi với anh. Nó với con Thu chạy ra ngoài nhà rồi.

- Anh đi chị Oanh có nói gì không? - Hà hỏi.

- Oanh đi Nha Trang, mấy hôm nữa mới về.

Câu chuyện giữa hai người đại khái vẫn thế. Tòan những câu chuyện của hiện tại chẳng ăn nhập vào đâu. Cả hai đều có tuổi, thời trẻ đã đi qua như một kỷ niệm đẹp. Hà nhận ra mái tóc của Hiên đã có thêm sợi bạc. Hiên cũng nhận ra Hà hốc hác hơn xưa. Chỉ có đôi mắt của hai người là vẫn sáng, vẫn nhìn nhau trìu mến.

- Chú có nhớ anh không? - Cuối cùng Hiên hỏi. Anh cũng không biết tại sao mình lại hỏi như thế, vì trong tâm tưởng anh biết Hà sẽ chẳng thể nào quên được mình.

Nhớ chứ? Em đâu phải gốc cây đâu mà biểu không có tình.

- Anh nhớ chú lắm. Nhất là khi nhìn thằng Huy, anh nhớ đến ngày xưa.

- Em cũng nhớ anh khi nhìn con Thu. Em nghĩ đến chị Oanh, rồi em lại nghĩ đến chuyện chúng mình.

- Cuối cùng thì chúng ta cũng về già. - Sau cùng Hiên nhận xét.

- Chỉ có trái tim là vẫn trẻ. Và chúng ta vẫn chẳng lựa chọn gì được ngoài sự chấp nhận sự quen! - Hà nói như anh đang nói với chính mình.

Rồi cả hai không nói gì nữa. Trong đầu hai người đang có những luồng tư tưởng chạy qua rất nhanh. Hiên nghĩ đến ngày tháng cũ. Hà nhớ lại kỷ niệm ngày xưa. Bất chợt cả hai cùng mỉm cười. Hình như cả hai đều ngượng ngập. Họ đã thay đổi, đã không còn là thằng Hiên và thằng Hà của ngày xưa nữa.

Bất chợt kỷ niệm lại ùa đổ về.

Chương 36 - TÓC XANH

lán bắt đầu ấm hơn khi có hơi người.

Hiên treo lại cái đèn bão rồi bắt đầu dọn phản. Hà xếp gối chăn cho tử tế. Anh chàng nhún trên chiếc phản xem nó có chắc chắn không. Hiên sau khi sắp xếp các thứ xong, anh xích con chó lại rồi vo một viên thuốc lào bỏ vào nõ điếu.

Hà ngồi dậy, hai tay bó gối. Anh quan sát Hiên rất kỹ. Dưới ánh đèn dầu, nhìn Hiên đẹp trai vì ánh sáng nhập nhọang tạo ra một sống mũi thẳng, một bờ môi có đường cong và mái tóc hắt lên mặt những hình răng cưa lớn. Bất chợt Hà cảm thấy trong tâm trí như có điều gì đang xao động.

Hiên kéo một hơi thuốc lào ro ro thật dài, hắt cái điếu phun sái thúôc ra ngoài, anh thở ra một làn khói trắng lên bầu không khí, sau đó anh nói:

- năm nay được mùa, tao sẽ sắm lấy chiếc xe máy chạy với người ta! Sẽ chở mày đi chơi. Thích đi đâu, chỉ cần bảo tao một tiếng.

Hà không trả lời, cu cậu vẫn đang đắm mình vào những suy nghĩ lan man. Cứ thế, mỗi lần Hiên thay đổi vị trí thì Hà lại suy nghĩ so sánh về những đường nét trên khuôn mặt của Hiên. Sau cùng Hiên đứng lên, nó bảo:

- giá có chai rượu, Hà nhỉ!

- Thôi đi cha, coi trộm mà rựơu chè gì? - Hà bật cười. Bất chợt Hà nhớ đến lần đầu tiên mình say rượu. Kí ức lần ấy vẫn còn nằm như in trong trí hà. Anh chàng nhớ mình đã phải ngủ lại nhà của Hiên và khiến cho mẹ cả một đêm trằn trọc không sao ngủ được vì lo lắng.

- Mày có đói bụng không? - Hiên lại hỏi.

- Ăn cơm hồi chiều vẫn còn no. Mà có gì ở đây mà ăn? - Hà hỏi vì thấy câu nói của Hiên nghe có vẻ vôlý quá.

- Có khoai mì ngoài vườn. Ăn khoai mì nướng khi trời lạnh cũng hay lắm. Muốn ăn thì bảo một câu, tao đi nhổ cho. - Hiên cố tình ra vẻ đãi khách cho thật chu đáo.

- Thôi đi cha. Ăn khoai mì đêm say chết.

Hiên leo lên phản nằm xuống. Cái chõng dã chiến gá tạm nên nhỏ hẹp, một người nằm thì thừa mà hai người nằm thì thiếu. Hà nép sát người vào bên trong. Hiên cố tình giỡn, lấn vào sâu hơn.

Im lặng bao trùm.

Chỉ có tiếng những con côn trùng đang ri rỉ kêu. Tiếng chúng nghe không rõ, lại tan chảy vào nhau, sếnh như hồ, thành ra cảm giác im lặng như được người ta sơn lên một lớp men màu cánh kiến.

- Hà này! Mày đã thích con bé nào chưa?

- Hỏi kì cục! - Hà xoay thế người lại, cong như con tôm luộc.

- Sao lại kỳ cục? Chẳng lẽ mày không thích đứa nào? - Hiên vặn vẹo.

- Vậy chứ ông có thích đứa nào không? - Hà hỏi bạn

- có chứ!

- ai vậy? Hà bất chợt hỏi nhanh.

- Đứa này nè. - nói rồi Hiên bất ngờ thúc mạnh cùi chỏ vào người Hà.

Hà bất ngờ. Cảm xúc bị sổ tung như một cuộn chỉ rối. Dù biết là Hiên nói đùa nhưng Hà vẫn cảm thấy thích thú trong lòng. Bao giờ Hà cũng quý mến Hiên. Giữa hai đứa, Hà không hiểu sao Hiên bao giờ cũng tự nhiên, rổn rảng. Hiên nói những điều gì Hiên muốn nói. Hiên có thể làm những điều gì Hiên thích làm. Hà chẳng biết rằng chính thái độ ông cụ non của mình đã khiến cho Hiên có một cảm xúc đặc biệt. Nhiều lúc Hiên nghĩ thằng Hà hòan toàn vô hại, nên nó cảm thấy thật sự an tòan để làm tất cả những gì nó muốn làm trước mặt thằng bạn. Giống như người ta có thể vô tư cởi quần thay áo trước mặt một con mèo già.

Cả hai im lặng. Con chó dưới chân giường ngáp. Nó nhớ cái ổ ấm của nó. Nằm ở đây vừa lạnh vừa không an toàn. Động vật cũng như con người, chúng không muốn sống ở những môi trường chúng chưa quen thuộc.

Loading disqus...