Trốn tìm Trang 8

Chương 8

“Mày cứ chọn những gì mình thích.” Minh bảo với Vũ. “Dù nó có là một cục rác, dù cả thế giới phỉ báng nó, chỉ cần mày thích là được.” Rồi, nó quăng cho cậu hàng chồng phim và nhạc.

Nhưng mà Minh ơi, mọi người sẽ lánh xa tao. Mày có thể không cần cả thế giới, nhưng tao cần.

“Mày cứ làm những gì mình thích. Dù cả thế giới cho nó là rồ dại, chỉ cần mày tin vào bản thân là được.” Rồi, nó kéo cậu tới cây dương cầm.

Nhưng mà Minh ơi, mọi người sẽ khinh bỉ tao. Mày có thể đứng lên chống cả thế giới, nhưng tao thì không.

Có lần Vũ hỏi: Mày không sợ tao giết người cướp của, san bằng thế giới à? Nó cười khì: tao tin mày.

“Mày cứ thích bất cứ ai mày muốn. Dù cả thế giới kinh tởm, căm hận người đó, chỉ cần mày yêu và tin người đó là được.” Rồi, nó nhìn cậu.

Nhưng mà Minh ơi, lỡ người đó không yêu tao? Tao có thể không cần cả thế giới yêu tao, nhưng chỉ riêng người đó thì có.

****

“Thế nào?” Phong sóng bước cạnh Vũ. Chín giờ tối, đường vắng tanh, lấp loáng vài ánh đèn đường.

“Tuyệt vời.” Vũ reo lên, ánh mắt lấp lánh. Gió đêm mát lạnh vuốt ve đôi gò má đỏ hồng. “Bé tí xíu mà dạn dĩ thật. Như con chim non ấy, tiếng đàn trong vắt, ngân nga, chẳng phức tạp cầu kì mà cứ thế thấm đẫm tâm hồn.”

“Ừ.” Phong mỉm cười. Hôm nay thực chất là một buổi giao lưu với một thiên tài nhí. Chín tuổi, nhưng đã nổi tiếng khắp thế giới.

“Tôi cứ nghĩ được gọi là thần đồng thì sẽ khác người lắm.” Vũ cười rạng rỡ. “Nhưng không. Cũng tròn xoe bụ bẫm. Cũng hay cười hay nói, hỏi những câu ngây ngô, lúc trò chuyện thì vung tay múa chân khí thế. Mà thích nhất là phần khán giả yêu cầu nhé. Mọi người nhao nhao cả lên, còn cậu ấy thì nhăn trán suy tư xem mình nên “vọc” bài nào trước.”

“Tôi thấy cái thiên tài của cậu ấy không phải ở chỗ kĩ thuật điêu luyện, mà chính là ở trước cả trăm khán giả mà vẫn như đang một mình đùa nghịch với bàn phím.” Phong chăm chú nhìn cậu.

“Ừ. Tôi sẽ chẳng bao giờ làm được như thế.” Vũ hạ giọng.

“Sao lại không?” Phong nâng cằm Vũ lên, bắt cậu hướng thẳng ánh mắt vào anh. “Cậu rất có tài năng. Tôi khẳng định.”

“Phong… mọi người sẽ thấy đấy.” Vũ bối rối chuyển tầm mắt đi.

“Tối thế này thì ai thấy chứ.” Phong cười ôn hòa. “Sao cậu chẳng bao giờ nhìn thẳng vào mọi người vậy Vũ? Mắt cậu rất đẹp mà.”

“Bởi vì… nếu nhìn thẳng… sẽ không che giấu được gì.”

“Vì sao phải che giấu? Cảm xúc được sinh ra để làm gì nếu không thể bộc lộ? Cậu lấp liếm thì bản thân cậu cũng không thấy được, và dần dần sẽ không thể kiểm soát nó. “

“…”

“Cậu có biết, sáng nay, cậu đã làm tổn thương Minh?”

“A?”

“Cậu nhẫn xuống vì sợ tôi sẽ chê cười cậu? Cậu có nghĩ tới cậu đang vô tình xây nên một bức tường giữa cậu và cậu ấy?” Phong vuốt ve tóc cậu. “Vũ à, tôi ghét sự giả dối. Và tôi không bao giờ chê cười một người dám thẳng thắng đối diện với chính mình.”

“…”

“Vì sao cậu từ chối thi vào nhạc viện hè này?”

“Bởi vì… từ một trường cấp ba danh tiếng, tương lai rộng mở, nhảy vào con đường nghệ sĩ với cuộc sống bấp bênh, cậu nghĩ có nên không? Và, mọi người sẽ nói gì?”

“Trong cái tương lai rộng mở ấy, cậu có hạnh phúc?”

“…”

“Vì sao cậu không coi trọng mình? Cậu cảm thấy mọi người hơn cậu ở điểm nào?”

”Tôi… nhàm chán… ăn nói vụng về… không biết kết bạn… cứ đứng trước mọi người là lúng búng...”

“Cậu không hề nhàm chán.” Phong áp tay lên má cậu. “Cậu không tin tôi khi tôi nói cậu rất thú vị? Cũng không tin Minh?”

“Nhưng…” Vũ hoảng hốt cụp mắt xuống.

“Cậu không ăn nói vụng về.” Phong đặt một ngón tay lên môi cậu, ra hiệu im lặng, tay kia nhẹ nhàng mơn trớn gò má. “Còn nhớ lúc cậu nói với tôi về ông nội cậu chứ? Tôi xúc động lắm, cảm thấy bao xiềng xích trói buộc bản thân vỡ bung và thân thể nhẹ bỗng. Chưa bao giờ tôi hạnh phúc như lúc ấy.”

Vũ bất giác lùi ra xa, thất thần. Trái tim hẫng đi một nhịp. Đã có một thời, cậu nghe được những lời này, nhỉ? Ngọt ngào như giấc mộng, mỏng manh như giấc mộng, vỡ tan trước một tiếng động khẽ, để lại cái xác khô với tâm hồn rách nát.

“Không phải cậu không biết kết bạn.” Hai cánh tay Vũ bị kéo lại, siết chặt, đôi mắt đen thẳm hướng thẳng vào cậu, tha thiết, khẩn khoản. “Chỉ là những người đó không hiểu cậu. Minh từng nói với cậu rồi mà, cậu không phải thánh nhân, họ cũng không. Vũ à, chẳng ai có được cả thế giới, cũng chẳng ai cần cả thế giới phải yêu mình. Cậu muốn một sự chấp nhận phù phiếm, giả tạo và chênh vênh hay sự gắn bó thật lòng, vững bền mãi mãi?”

Miệng Vũ hơi hé, nhưng chẳng phát ra tiếng nào. Thứ gì đó nóng rực nghèn nghẹn nơi cổ họng, bỏng rát.

“Còn nữa, cậu lúng túng trước mọi người vì cậu sợ phải giả vờ trước họ.” Phong thả lỏng tay, nụ cười thấp thoáng trên môi, nhu hòa, trìu mến. “Còn nhớ cậu đã từng nói gì với tôi không? Thêm bớt một chút về bản thân để duy trì các mối quan hệ cũng không có gì là xấu, nếu chỉ dừng lại ở mức xã giao. Đừng lo lắng, chừng nào cậu vẫn giữ được cái “tôi” của chính mình thì cậu sẽ không bao giờ biến mất khỏi cõi đời này. Vả lại…” Giọng anh nhỏ dần, khàn đặc.” …cậu không cô đơn, vẫn còn những người yêu cậu vì chính bản thân cậu.”

Vũ giật mình, quay sang. Ánh mắt Phong mông lung, hỗn độn nhiều cảm xúc. Bàn tay lần theo từng đường nét trên khuôn mặt cậu, chuyên chú như đang thưởng thức tác phẩm ưu việt nhất của tạo hóa. Xúc cảm ấm áp mơn man trên từng phân da thịt, nấn ná thật lâu ở vành tai. Tiếng thở dài vang lên, và Phong buông thõng tay xuống.

“Thôi về đi. Muộn rồi.”

“Ừ…” Vũ bất giác chạm lên vành tai. Âm ấm. Trái tim lại không ngừng nhói lên.

Cả hai không nói thêm gì suốt quãng đường còn lại.

****

Thứ hai.

“Vũ, mày cho tao mượn Phong tí hen?” Minh cười nịnh nọt, khoác tay qua vai Phong.

Vũ trừng mắt nhìn nó, hung hăng ngoảnh đi. “Mày hỏi nhầm người rồi.”

Một câu trả lời nhiều nghĩa, Minh thầm cười khổ. “Tao coi đó là một lời chấp thuận nha. Mày đừng có hối hận đó.” Nó lôi Phong ra khỏi lớp.

Vũ len lén nhìn theo, thở dài thườn thượt. Cậu biết, giận thế này thật là vô lí, nhưng không giận thì còn vô lí hơn.

Minh kéo Phong vào một phòng học không người.

“Sao, sao, chuyện tiến triển tới đâu rồi? Ôm hôn chưa?” Nó huých cùi chỏ vào tay Phong, chớp chớp mắt.

“Cậu đi lạc đề rồi Minh.” Phong hơi nhíu mày.

“Xấu xa, giấu nghề. Uổng công tôi vặn nát óc bày kế cho hai người.” Minh bĩu môi. “Thôi, trở lại việc chính, ông thuyết phục được nó không?”

“Tôi làm hết mức có thể rồi.” Phong đăm chiêu. “Phần còn lại là của cậu ấy. Nhưng nhìn chung là khá khả quan.”

“Nó bướng như trâu.” Minh thở dài. “Tôi càm ràm suốt ngày cũng không thông được cái đầu đặc sệt của nó.”

“Điều quan trọng không phải nói bao nhiêu, mà là nói thế nào, Minh ạ.” Phong nghiêng đầu.

“Tôi biết.” Minh nhẹ giọng, cười khẽ, rồi bất ngờ ngoác miệng ra thật rộng. “Nên tôi mới nói, nó cần ông.”

“Cậu hèn lắm.” Ánh mắt Phong thoáng vẻ giễu cợt.

“Hơ?” Nụ cười của Minh đóng băng.

“Cậu quá hèn nhát để đập thực tế vào mặt Vũ, nên vĩnh viễn không thể kéo cậu ấy khỏi ám ảnh. Cậu quá hèn nhát để cô lập cậu ấy với cái thể giới mà cậu ấy luôn ước ao, nên vĩnh viễn không thể bảo vệ con người thật của cậu ấy. Cậu quá hèn nhát để giữ cậu ấy lại, nên cậu thua.”

Minh gục đầu xuống, đôi mắt mất dần tiêu cự. Đột ngột, nó ngước lên, nhìn xoáy vào Phong, bật cười. “Ông cũng hèn đâu kém. Khoác lên một lớp vỏ bóng lộn để lừa phỉnh mọi người, kể cả Vũ, vì ông sợ nó sẽ ghê tởm thứ ẩn sau vỏ bọc ấy.”

“Tôi luôn đối với Vũ bằng con người thật của mình.” Phong điềm tĩnh đáp, đáy mắt rực lên một ngọn lửa.

“Ồ, vậy tôi chờ xem ngày nó nhìn thấy “con người thật” của ông.” Minh nheo mắt, cười mãnh liệt hơn. “Hay là để tôi cho nó biết ngay bây giờ? Hẳn là sẽ thú vị lắm.”

“Cậu nghĩ cậu ấy sẽ tin cậu?” Phong mỉm cười.

“Ông muốn cá không?” Minh giơ ngón út ra, ngoắc ngoắc.

Phong chăm chú quan sát người đối diện, một con người anh chưa từng thấy. Trâng tráo, hững hờ, bình tĩnh đến vô tình. Một nụ cười nở rộng trên môi anh.

“Minh à, cậu rất nhạy bén.” Phong từ từ tiến lại, đặt hai tay lên vai Minh.“Nhưng rất không biết điều. Những kẻ như vậy sẽ gặp hậu quả thế nào cậu biết không?”

“Ông cho tôi là một thằng trói gà không chặt?” Minh nhếch môi, dấn lên phía trước. “Vả lại, ở một cái nơi mà tôi chỉ cần hét lên một tiếng là cả trường sẽ đổ xô lại, ông nghĩ ông làm được gì?”

“Có rất nhiều cách để bịt miệng một con người.” Đôi bàn tay trượt xuống, bấu chặt lấy lưng nó. “Và, có thể cậu mạnh, nhưng vẫn có vô số người hơn cậu.”

Minh bị hung hăng kéo lại. Nó kịch liệt giãy giụa, nhưng hai cánh tay như hai gọng kềm ép chặt lấy nó. Đầu bị giật ngược ra sau, đối diện với khuôn mặt âm u đang áp sát. Hoảng hốt nuốt dần thần trí. Một hàm răng cắn phập lên vành tai, khiến nó suýt nữa thét lên.

“Ông dám?” Minh trừng mắt, nghiến chặt răng.

“Vì người tôi trân trọng…”Phong thì thầm. “… không có gì tôi không dám làm.”

Đôi môi lướt dọc gò má nó, trườn dần xuống khóe miệng.

Minh nhắm tịt mắt, cong người lên chờ đợi chuyện tiếp theo. Khốn kiếp, bất cứ vật thể lạ nào bò vào miệng nó mà không có giấy phép, sẽ chết không toàn thây.

Hơi thở phả nhẹ lên môi nó. Sau đó…

”Hù.”

Sức ép trên người đột ngột biến mất.

“Cậu là một thằng chết nhát.” Tiếng cười khẽ làm Minh giật mình, mở bừng mắt. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt nó là khuôn mặt thích thú của Phong.

“Coi như một lời cảnh báo…” Phong vuốt nhẹ lên vành tai nó. “… cho những điều còn kinh khủng hơn.” Anh đút tay vào túi quần, thong thả bỏ đi.

Minh đờ đẫn dõi theo bóng hình đang khuất dần.

Người nó khuỵu dần xuống, đôi tay ôm chặt lấy thân mình.

“Hết hồn…”

Loading disqus...