Chương 6
Bố Vũ mất trong một tai nạn giao thông. Vũ vừa tròn bốn tuổi. Ấn tượng về bố rất mơ hồ.
Cuộc hôn nhân của bố mẹ bị gia đình bố phản đối. Ông bà không chấp nhận một con bé nghèo xác xơ quyến rũ đứa con trai cưng và chia cắt mối tình thanh mai trúc mã của nó với cô bạn xinh đẹp, thùy mị, người có thể mang đến cho họ gấp đôi gia tài và danh tiếng.
Ông bà không ngờ rằng, hai năm sau, nhà cô gái bị dính vào một đường dây buôn lậu nổi tiếng nhất thời ấy và phá sản.
Ông bà không ngờ rằng, mười năm sau, tài sản của mẹ đã gấp mười lần của cải của gia đình kia.
Vũ gặp ông bà lần đầu năm mười tuổi. Liên kết đứt lìa bao lâu bị gượng ép nối lại, bằng những câu thân mật nhạt nhẽo và những nụ cười rất kịch.
****
Mẹ hay ôm Vũ vào lòng, vuốt tóc, dịu dàng bảo, phải nghe lời thì mẹ mới yêu. Tay mẹ mềm và ấm, giọng êm ái như dòng suối mát lành.
Vũ rất nghe lời. Cậu không “lêu lổng ngòai đường với bạn”, không “vứt thời gian vào những trò giải trí vô bổ”. Cậu đi học suốt ngày. Học trên trường. Học vẽ. Học đàn. Cậu chọn tất cả những gì mẹ chọn, thích tất cả những gì mẹ cảm thấy hay. Mẹ ghét tất cả những gì khác với mẹ, vì như thế là không chuẩn mực. Cậu là con trai bà, nên cậu phải hòan hảo, phải gương mẫu.
Mẹ Vũ là hoa khôi của trường, thành tích lại luôn đầu bảng. Mặt lúc nào cũng đăm chiêu, chăm hơn bất cứ người nào trong lớp, chỉn chu đến từng chi tiết. Chưa từng đi đâu chơi với bạn bè, không biết yêu đương là gì suốt thời đi học.
Thế giới của cậu không có ai khác ngoài mẹ. Không được phép có.
À cũng không hẳn, còn bà ngoại nữa chứ. Bà ngoại nhỏ nhắn hiền lành của cậu. Bà ngoại tóc bạc phơ, miệng cười móm mém và nếp nhăn nơi đuôi mắt thật dài. Bà ngoại đón cậu đi học về bằng bát chè đậu mát lạnh, phe phẩy quạt cho cậu suốt những đêm hè cúp điện. Xoa lưng cho cậu trước khi ngủ, bắc thang cho giấc mơ bằng vô vàn câu chuyện. Cổ tích, và cả chuyện xưa. Một làng quê bé nhỏ núp bóng dưới tán đa già. Một người phụ nữ thắt lưng buộc bụng đem cô con gái duy nhất lên thành phố học.
Bà ngoại mất năm Vũ học lớp chín.
****
Minh gặp Vũ năm lớp bảy. U uẩn như bóng ma. Mắc chứng tự kỉ trầm trọng. Tóm lại, loại người mà nó không bao giờ đụng vào.
Minh dễ tính. Nó chơi được với tất cả thể lọai trong lớp. Vài phút trước còn ngồi tán nhảm với bọn con gái về mấy bộ phim Hàn vắt ra nước mắt, lát sau đã bô bô với tụi con trai về phim cấp bốn nóng bỏng tay. Bạn bè vô số, nhưng chẳng thân thiết với ai.
Minh không có khiếu lắm về âm nhạc. Từng thử học đàn và thất bại thảm hại. Nhưng nó không hối hận vì đã thử. Nếu không, nó sẽ chẳng bao giờ “biết” Vũ.
Đó là hôm đầu tiên Minh đến. Nó lướt mắt qua căn phòng vuông bé xíu. Không có gì đặc biệt. Vài dãy ghế dài san sát với dăm ba đứa học sinh ngồi chờ – hậu quả của việc lấn giờ, cắt giờ lộn xộn, nét đặc trưng của một chỗ học bình dân. Cũng chả sao – Minh nhún vai – vừa đủ cho một thằng tập sự.
Một đứa nào đó đang nghe cô giáo giảng về bản nhạc. Thằng nhóc gục đầu xuống, co người lại, trông như con thỏ sợ sệt. Kiểu đó thì làm ăn được gì nhỉ, Minh đảo mắt.
Thằng nhóc đặt tay lên phím đàn. Minh thủ thế, chuẩn bị đối phó với trường hợp xấu nhất: viêm màng nhĩ cấp độ cuối. Người nó căng lên. Và, từ từ… từ từ… duỗi ra hoàn toàn. Vì ngẩn người. Một giai điệu lập đi lập lại, mỗi lần lại hơi khác một tí. Từ rộn rã vui đến mang mác buồn, từ thong thả đến vội vã, từ đơn giản đến phức tạp. Cảm xúc biến đổi, dồn dập dần, cho đến khi ngập ứ trong Minh. Như một con người, bản chất vẫn thế, nhưng biểu hiện thì luôn thay đổi.
Thằng nhóc kết thúc âm cuối, đứng lên, xoay người bước ra cửa. Lúc thằng nhóc đi ngang, Minh giật mình nhận ra, nó biết người này.
Hôm sau, nó bắt chuyện với Vũ. Giai đọan đầu còn gian nan hơn cả san núi làm đường. Vũ câm như hến, còn nó phải gắng gượng lắm mới không xô ghế bỏ đi vì chán. Nhưng, nó nổi tiếng về khoản chai mặt mà, chút khó khăn bé như cái lỗ mũi thì làm gì được nó. Và dần dần, nó tìm ra cách. Trói cậu trong một đống hỗn tạp và bắt cậu chọn ra thể loại mình thích rồi ngồi bàn luận với cậu về nó. Thú vị, thật sự thú vị, Minh chưa thấy ai nhạy cảm và tràn ngập cảm xúc như cậu. Chỉ là, cảm xúc ấy luôn gói gọn trong những phạm vi nhất định. Từ lúc nào không hay, nó trở thành một con vịt, thỏa thích vùng vẫy trong một cái hồ trong veo, sâu thẳm và đầy ứ nước. Vịt không thể thiếu nước, nên bám dính lấy cái hồ ấy không rời.
Vũ trở thành bạn thân của Minh. Đứa bạn thân duy nhất.
****
Bà ngoại Vũ mất đúng lúc cậu gần thi chuyển cấp, vào trường cấp ba danh tiếng nhất thành phố.
Bà là niềm an ủi duy nhất của Vũ những tháng ngày địa ngục lớp chín. Đêm nào cũng mơ thấy phòng học thêm chật chội với những khuôn mặt mười lăm tuổi bơ phờ, hốc hác như thể đã trải qua nửa đời người, cùng đống sách vở ngồn ngộn đè nát thân thể. Nụ cười móm mém của bà soi rọi trí óc mờ đục cùa cậu, bàn tay khô gầy xoa dịu cái trán nóng hổi, đôi mắt mờ đục chống đỡ cho bộ não đã nhũn nhão đi đến cuối chặng đường thức đêm học bài. Vũ muốn bà đừng thức chờ, nhưng bà lắc đầu, bảo bà già rồi, ngủ ít. Vũ cũng không nói gì nữa. Cậu là đứa cháu ích kỉ, thèm khát được ở gần tình yêu của bà từng giây từng phút.
Bà yếu dần những ngày gần cuối năm rồi nhập viện. Mẹ cho cậu vào thăm, nhưng phải mang sách theo. Gương mặt mẹ lạnh, nhưng đáy mắt buồn rười rượi. Vậy nên, ngày nào Vũ cũng ngồi cạnh bà ngoại, nuốt từng con chữ vào lòng. Cùng với nước mắt.
Một ngày, Vũ bước vào. Bà đang yên lành ngủ. Cậu khẽ khàng ngồi xuống, bày sách vở ra. Rồi, không nhịn được, vươn tay ra vuốt ve má bà như mọi lần. Lạnh lẽo. Vũ giật mình, chạm khẽ lên mũi bà. Đầu óc trống rỗng, cả thế giới trắng xóa.
Mẹ một mình chu toàn đám tang cho bà. Điềm tĩnh, không nhỏ lấy một giọt nước mắt. Tươi cười an ủi những người đến viếng. Mẹ bắt đầu về sớm hơn, giành làm tất cả việc nhà. Lúc nào cũng đốc thúc, động viên cậu. Nhưng không bao giờ an ủi. Thi thoảng mới liếc mắt vào phòng cậu, rồi bỏ đi ngay.
Mẹ bảo, con trai phải mạnh mẽ nên chút chuyện cỏn con này sẽ không thể làm con nản lòng đâu nhỉ. Vì con là con trai của mẹ mà.
Luôn luôn là thế. Vì cậu là con trai của mẹ nên không được phép sai lầm.
Có những đêm khuya khoắt, Vũ không ngủ được, nằm khóc. Thèm một bàn tay vỗ về. Chợt nghe tiếng lạch cạch. Mẹ. Vẫn đang chong đèn làm việc.
Vũ nhập viện một ngày trước khi thi. Suy nhược. Mẹ ngồi cạnh, lặng lẽ khóc. Rồi, bà cũng suy sụp.
Vũ thấy mình hèn kém. Cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn khuôn mặt bà gầy mòn dần, trơ mắt nhìn mẹ khuỵu dần xuống. Thật ra, mẹ không mạnh mẽ như mọi người vẫn tưởng. Chỉ là, sợ hãi phơi ra sự yếu ớt của bản thân, tự xây nên một bức tường, để rồi tự nhốt mình trong đó, bơ vơ. Vũ biết, mẹ luôn lẩn tránh cậu, lặng lẽ khóc một mình. Điều kiện tài chính hoàn toàn đủ cho một người giúp việc, nhưng mẹ không muốn. Khi mà hình bóng bà vẫn còn hằn rõ trên từng đồ vật.
Bà ngoại là trụ đỡ duy nhất của mẹ. Bây giờ đến lượt Vũ. Nhưng mà, cậu làm không được.
Lúc ấy, Minh xuất hiện. Nó không nói gì, chỉ yên lặng nắm chặt tay mẹ, ân cần nhìn cậu.
Căn nhà u ám của hai mẹ con sáng lên vì một nụ cười rạng ngời. Bầu không khí rệu rã bị xua tan bởi một bóng hình lăng xăng qua lại, từ “phụ một tí”, “giúp phân nửa” đến “làm luôn cho tiện”. Hoài nghi của mẹ cậu nhạt dần rồi biến mất trước đôi mắt sáng ngời ấy.
Minh trở thành trụ đỡ cho hai con người lúc nào cũng lung lay chực đổ.
Minh trở thành người thứ ba trong thế giới của Vũ và mẹ.
Minh thay đổi cậu, và cả mẹ cậu.
Nhưng mà Minh ơi, sao mày không bao giờ khóc trước mặt tao?