Trốn tìm Trang 20

Chương 21

A/N: Chương 20 đến 23 sẽ là chuyện xảy ra năm lớp mười.

****

Phong vừa có một giấc mơ đẹp.

Bóng lưng đứng trên gò đất lộng gió, đôi tay giang rộng. “Kì thực, để thích gì đó đâu có khó. Tôi thích gió, mát rượi, thoải mái, nhẹ lòng, thế thôi.”

Đôi mắt nheo lại hờn giỗi. “Tôi ghét bản mặt lừa tình đó. Có gan thì đem con người thật ra mà đối chọi với tôi.”

Nụ cười rạng rỡ như ánh dương. “Mục đích sống của con người á? Là mang hạnh phúc đến cho người yêu thương.”

Tiếng thở dài như làn khói mỏng, u uất, mơ hồ. “Vườn đẹp nhỉ, nhưng sao yên ắng quá, yên ắng đến lạnh lẽo, trơ trọi.”

Phong mỉm cười, mở tung cửa sổ.

Ngày tuyệt đẹp.

****

“Mình nghỉ đi.” Dì Nguyệt đóng sách lại, quay sang, nháy mắt. “Hình như cháu đang có chuyện vui.”

“Dạ?” Phong cười hiền. “Vẫn thế mà ạ.”

“Lại giấu dì.” Hàng mi dài cụp xuống, phủ bóng trên đôi mắt long lanh hờn dỗi. “Nghe tiếng đàn dì nhận ra ngay, truyền cảm hẳn. Còn nữa…” Dì nắm lấy tay Phong, dịu dàng nhìn anh. “…Cháu cười nhiều hơn.”

“Cháu bao giờ chẳng cười ạ.” Phong siết nhẹ tay dì.

“Không phải như cách cháu đang cười.” Dì Nguyệt thì thào, khuôn mặt tối sầm trong khoảnh khắc rồi sáng bừng, giọng cao hẳn lên. “Mà dạo này, bạn cháu hay đến chơi nhà nhỉ?”

“Dạ?” Phong khẽ nhăn mày. Chắc dì lại hỏi chị Thi giúp việc. “Vâng.”

“Chị Thi khen bạn ấy lắm, bảo bạn ấy lễ phép lại hay giúp đỡ.”

“Cậu ấy?” Phong nhướng mày. “Không đâu dì. Chỉ được cái lanh chanh, lóc chóc, tùy tiện, ham chơi, thiếu quy củ.”

“Và là bạn đầu tiên cháu mời đến nhà.” Dì Nguyệt tủm tỉm.

“Vì cháu sợ phiền khách trong quán. Cậu ấy cứ lôi cháu tới cây dương cầm và bám dính lấy suốt buổi.” Phong thở dài.

“Dương cầm?” Dì Nguyệt tròn mắt “Ôi, dì muốn gặp bạn ấy quá. Hôm nào nhất định phải giới thiệu với dì đấy.”

“Vâng.”

****

“Trời hôm nay thật đẹp.” Minh ngồi khoanh chân, vùi mặt vào gối, hít hà, mắt lim dim.

“Mưa như trút nước là đẹp?” Phong ngồi cạnh, hờ hững nhìn vào màn hình TV.

Tiếng mưa rơi văng vẳng vọng vào căn phòng mát lạnh, loãng tan vào dòng giai điệu trữ tình, êm dịu. Ngoài kia, sau lớp của kính, cây cối uốn mình quằn quại, mưa rào rào đập lên bờ vai những con người lùm xùm trong lớp áo mưa ngột ngạt, đang hối hả chen chúc luồn lách.

Minh mơ màng cười. “Nếu trời mưa, chúng ta sẽ nằm đọc sách, nghe nhạc, xem phim, hoặc chẳng làm gì cả, cứ nằm ườn ra như thế. Nếu trời nắng, chúng ta sẽ ngồi lì trong quán, ngắm trời, ngắm cảnh, ngắm người. Nếu trời râm, chúng ta sẽ chạy rông ngoài đường, tấp vào bất cứ quán cóc nào hay hay. Nếu trời gió, chúng ta sẽ đi thả diều. Nếu…”

“Nếu trời sập?” Phong nhếch môi.

“Chúng ta sẽ chết trong hạnh phúc.” Minh hướng đôi mắt long lanh về phía Phong.

“Sẽ không.” Phong đặt ngửa bàn tay lên chiếc gối chắn giữa hai người, nhìn chăm chú vào đấy. “Dẫu trời sập, tôi vẫn không bao giờ chết. Chừng nào tôi chưa thắng.”

“Ông chẳng lãng mạn tí nào.” Minh trừng mắt. “Hiếu thắng nữa.”

“Chính cậu bày ra mà?” Phong mỉm cười, nheo mắt thách thức.

Minh nguýt một tiếng rõ kêu rồi thở dài, mím môi suy nghĩ. Chầm chậm, đầu ngón tay đặt lên bàn tay, di chuyển thành những vòng tròn nho nhỏ, tiếp nối là những đường vạch dài chồng chéo, đan xen đến gần như đặc kín. Sau đó, nó ngước lên, nhìn thẳng vào anh.

Khóe miệng Phong giật giật, nụ cười méo mó dần. “Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra.”

“Ờ.” Ngón tay trượt dần xuống, mân mê vỏ gối. “Chuyện đó không nên xảy ra.”

“Cũng thật lạ.” Phong với lấy một chiếc gối trên giường, chất lên chiếc cũ. “Chúng ta chẳng biết gì về nhau nhưng luôn đoán đúng.”

“Làm gì có. “Tôi biết ông là một kẻ…”

“Ngưng. Tôi biết cậu định nói gì. Ý tôi là, gia đình, quá khử, cậu chẳng biết gì cả.”

“Vì ông không bao giờ nhắc đến.”

”Vì cậu không bao giờ hỏi.”

“Nếu hỏi ông sẽ trả lời?”

“Không.”

“Vậy hỏi để làm gì?”

“Bởi vì không nhận được câu trả lời nên không bao giờ hỏi?”

“Chỉ có thằng điên mới đi hỏi.”

”Cậu đâu có bình thường.”

“Nhưng tôi biết đâu là giới hạn chịu đựng.”

“Của ai, cậu hay tôi?”

“Cả hai.”

“Vậy nếu đổi lại là cậu, cậu cũng không trả lời?”

“Ờ, vì ông cũng không bao giờ hỏi.”

Phong bật cười. “Chúng ta thật giống nhau.”

“Ờ.” Minh ôm chặt chiếc gối vào lòng, nụ cười leo lét trên môi. “Quá khứ thiêng liêng lắm, nếu cứ nhắc lại mãi, vẻ đẹp của nó sẽ rơi rụng dần.”

“Sai rồi.” Phong thì thầm. “Quá khứ là ung nhọt, nếu chạm vào mãi, nó sẽ vỡ bung.”

“Gia đình là tổ ấm gìn giữ quá khứ.”

”Sai. Gia đình là mầm mống của ung nhọt.”

“Đó.” Minh thở dài. “Lí do chúng ta không nên hỏi.”

“Ừ.” Phong thở ra khe khẽ.

Hai đôi mắt vô thức hướng về phía cặp gối chồng lên nhau.

Sát bên cạnh mà xa vời vợi.

Giấu mình sau mặt nạ mà bàn tay cứ vươn ra.

Khao khát cắt nát lớp mặt nạ tinh xảo mà sợ hãi nhìn thấy con quái vật đang ẩn nấp.

Hạnh phúc đầy ứ mà chênh vênh.

Chống đỡ bằng những giới hạn mỏng manh.

****

“Dạo này trời thật đẹp.” Minh nằm dài trên bàn, ngước nhìn bầu trời đặc kín mây đen sau khung cửa sổ, cười vu vơ.

“Dạo này mày thật quái.” Vũ dằn mạnh cây bút lên trang giấy.

Minh lim dim mắt.

“MÀY CÓ COI TAO RA CÁI QUÁI GÌ KHÔNG VẬY?”

Minh ngồi phắt dậy, tròn mắt nhìn thằng bạn đang đỏ bừng mặt vì giận, vỗ vai cậu. “Vũ, mày… có sao không vậy?”

“Mày mới có sao.” Vũ gạt phắt tay nó, cười lạnh. “Mày gọi tao qua đây để làm cái khốn nạn gì? Ngồi nghe mày lảm nhảm một mình hoặc tự độc thoại với bản thân?”

“Tao… không có…” Minh cụp mắt xuống. “Mấy bữa nay tao phải suy nghĩ vài chuyện… nên thi thoảng có hơi... ”

Vũ đứng dậy, bước ra cửa. “Vậy thì đi lo cho chuyện của mày đi. Tao không thích ai ở cạnh tao mà coi như tao không tồn tại.”

Minh dõi theo bóng hình khuất dần, cười khẽ. “Chậc, dỗi rồi.”

****

Nhạc viện, sáu giờ tối.

Minh đi thơ thẩn dọc dãy hàng lang tầng hai vắng hoe, tối om. Nửa tiếng nữa hòa nhạc mới bắt đầu, và nó chợt nổi hứng muốn… bắt ma, thực hiện châm ngôn đúc kết từ kinh nghiệm xương máu: nếu phải chọn giữa điên vì bi kịch và tửng vì phởn, hãy chọn biện pháp thứ hai. Tỉnh cơn rồi, tửng và phởn sẽ cười xòa, còn điên và bi kịch sẽ lập tức đi tìm dép ném vào mặt.

Nhưng, phởn và tửng cần có hội. Vậy nên, nó đang tìm một bạn ma làm đồng bạn. Một bầy càng chuẩn.

Để xem...

A, kia rồi. Dãy hàng lang đối diện!

Một bóng trắng, một bóng đen. Ối, đừng nói là một cặp nhé! Minh bưng lấy mặt, tròn miệng, mắt nhấp nhánh. Áp mình vào sát tường, nó rón rén tiến về hướng ấy.

Nhấn mạnh lại là nó đang phởn, nên đương nhiên sẽ phóng đại một tẹo. Hai cặp chân chình ình thế kia thì ma mẽo cái khỉ gì! Ừm – Minh xoa cằm – ôm nhau sát rạt thì chắc là một cặp đang hú hí. Theo tiêu chuẩn “ba không” của con người văn minh, hiện đại, lựa chọn sáng suốt nhất là chuồn. Vấn đề là, nó đang chán, nó đang rỗi, và – nhắc lại lần thứ ba – nó đang phởn, nên sẽ chõ mũi vào chuyện riêng của người khác, và xách… quần lên chuẩn bị đối phó trường hợp xấu nhất.

Hai bóng người xoay vai về phía nó. Người phụ nữ đang gục mặt vào bờ ngực người đối diện, nức lên từng tiếng. Chiếc váy dạ hội trắng khuất trong bóng tối, mơ hồ như một bóng ma. Người con trai với thân hình mảnh khảnh vòng tay quanh người cô, thì thầm gì đó, khiến cô lắc đầu nguầy nguậy. Người con trai thở dài, ngoảnh đi. Khuôn mặt phủ bóng, đường nét ẩn hiện, nhu hòa mà ấn tượng, hoàn mĩ mà vặn vẹo, đẹp đến ma mị. Đôi mắt lạnh băng lướt qua nơi nó nấp nó, nụ cười méo mó nở rộ. Minh sững người, đầu óc trống rỗng.

Lặng lẽ, chầm chậm, nó bỏ đi.

****

“Mày muốn gì?” Vũ trừng mắt. Sau màn tát nước sôi vào mặt ba hôm trước, chắc chỉ có thằng bạn cậu đủ chai mặt mò đến đây. May cho Minh là theo phán quyết tối cao của mẹ, cậu phải giữ nó lại ăn cơm trưa, nếu không nó đã bị sút văng khỏi nhà.

“Tao muốn xin lỗi.”

Vũ giật bắn người rồi ngửa đầu, cười ngất. “Xin lỗi? Xin lỗi vì cái gì? Vì chưa bao giờ nói thật với tao? Vì chưa bao giờ để tao trong mắt?”

Minh ôm chặt cậu, để yên cho người trong lòng kịch liệt giãy dụa, không ngừng thì thào. “Xin lỗi, Vũ, xin lỗi. Tại tao. Tao cứ ngỡ… cứ ngỡ… nhưng…”

Chống cự đến mệt lả, Vũ gục đầu lên bờ vai nó. “Là tao… là tao có lỗi… Tao không đáng tin… Tao không đủ tư cách… Tao không giúp gì được cho mày.”

Minh mỉm cười, hạ giọng thật khẽ, thật êm. “Mày có lỗi gì đâu nào. Mày đã cố hết sức rồi. Nhưng tao bướng như trâu ấy.”

“Mày không có lỗi… Mày chỉ không hiểu cảm giác của tao.”

“Bất lực đứng cạnh nhìn người thân yêu khổ sở?” Minh thở dài. “Tao hiểu chứ. Tao vẫn luôn hiểu. Tao chỉ không thể…”

“Vì sao vậy? Vì sao?” Vũ ngước lên, khẩn khoản nhìn nó.

“Vì… nếu cứ lặng im để cảm xúc nguội dần, cả tao lẫn mọi người đều sẽ không tổn thương.”

“Không phải.” Vũ siết chặt vai áo nó. “Ngược lại, cả mày lẫn mọi người đều tổn thương.”

Minh cười yếu ớt. “Khi tao biết thì muộn rồi. Đã thành phản xạ, gần như là bản năng sinh tồn ấy.”

“Không có cách gì… quay lại sao?” Ánh mắt Vũ mê mang, chờ mong. “Phản xạ… có thể thay đổi.”

“Nhưng…” Minh ngoảnh đi.

Từng giây chầm chậm trôi.

Rồi, lời thì thầm như gió thoảng. “Nhưng tao không phải người sẽ thay đổi mày?”

“… Mày… là bạn thân nhất của tao, là người rất quan trọng đối với tao.”

“…”

“…”

Vũ nhoẻn cười, ôm lấy hai gò má nó. “Vậy, làm cho thằng bạn này một chuyện đi.”

“Hơ…” Minh ngẩn người, lúng túng cụp mắt xuống. “Nếu tao làm được.”

“Tình cảm của tao, mày không đáp lại cũng được, lờ đi cũng chẳng sao. Nhưng hãy để tao giữ lấy nó.”

“Nhưng… mày sẽ…”

“Tao biết điều gì tốt nhất cho tao.”

Nụ cười của Vũ sáng bừng, rạng rỡ, trong veo, như dòng nước ấm áp ùa vào tim, ngọt ngào, pha chút mặn đắng.

“Ờ…”

Vũ nắm tay nó kéo ra cửa. Nụ cười dán chặt trên môi, không hề méo mó đi. “Xuống phụ mẹ làm cơm đi mày.”

“Ờ…”

****

Minh nằm phịch lên giường, ngây ngẩn nhìn màn hình điện thoại.

Người vẫn không gọi.

Sáu ngày rồi, nó không đến. Không tin nhắn, không gì cả. Lặng lẽ biến mất.

Nó đã vô tình vượt giới hạn. Nhưng, nó không phải là người quyết định liệu trò chơi có nên kết thúc. Cũng như khi bắt đầu, nó luôn là người chờ đợi.

Bảy ngày, bảy ngày là hạn định.

Loading disqus...