Trốn tìm Trang 14

Chương 15

Róc rách.

Róc rách.

Những dòng chảy đủ màu rỉ ra từ những lọ thủy tinh bé xíu nằm ngổn ngang, vẽ nên vô vàn vệt loang lổ trên lòng bồn tắm trắng bóng. Đủ thứ mùi nước hoa hỗn độn trộn lẫn, nồng nặc bốc lên, giành giật từng ngóc ngách trong căn phòng nhỏ, chen chúc đến ngột ngạt. Một bóng người ngồi lặng lẽ, chống tay lên thành bồn, thích thú xăm soi những vệt nước quyện vào nhau, trôi tuột xuống lỗ thoát.

“Đồ lập dị.” Hơi thở quen thuộc phả vào tai, kèm theo một tiếng cười khẽ.

Phong ngẩng lên, nhếch môi. “Đồ bốc phét.”

“Bốc phét hồi nào, ngay đây này.” Người chun mũi, chìa ra trước mặt anh một hộp vuông bọc giấy gói cẩn thận. “Ai bảo hôm qua lặn mất tăm, không nhìn thấy thì làm sao mà đưa cho Phong.”

“Vì tôi không muốn gặp cậu.” Phong gạt phắt tay người đi, giọng lạnh băng. “Đều tại cậu.”

“Ờ phải, chính xác, không sai, đều là tại tôi.” Người cười xòa, dụi mặt lên lưng anh, bàn tay lại chìa ra. “Giận tôi cũng được, nhưng đừng giận lây nó chứ.”

Phong thở dài, đón lấy món quà, đứng phắt dậy khiến người ngã bổ ra sau, xoay gót bước thẳng ra cửa.

Người lẳng lặng theo sau. Cả hai ngồi bệt xuống giường, không nói gì.

“Sinh nhật vui không?” Người đột ngột quay sang.

“Ờ, vui.” Phong cười khẩy, với tay lên bàn, đặt hộp quà xuống, lấy một hộp giấy lớn, đưa cho người. “Nhận được một đống nước hoa đắt tiền và hàng tá những lời ngon ngọt rác rưởi.”

“Phong bảo họ tặng cho Phong mà?” Người mở nắp hộp, mân mê những chai lọ tinh tế trong tay, ánh mắt lấp lánh. “Họ cũng đâu tệ, đẹp, thông minh, lại biết cư xử.”

“Đương nhiên, người bố tôi chọn mà.” Phong cười nhạt. “Những nàng tình nhân xuất chúng bị vứt xó sau vài tháng đang cố giành lại sủng ái thông qua cậu con trai cưng của ba.”

“Đừng như thế.” Người thở dài, đặt hộp xuống, nắm lấy tay anh. “Họ làm gì thì mặc họ.”

“Nhưng tôi ghét họ.” Phong cắn môi, ánh mắt rực lửa. “Tôi tránh ra xa, và tất cả động chạm kinh tởm chấm dứt. Tôi nhắm mắt lại, và tất cả nụ cười giả dối biến mất. Tôi bịt tai lại, và tất cả giọng điệu õng ẹo kết thúc. Nhưng tôi không thể bịt mũi lại mãi mãi, và đống mùi kia cứ xộc thẳng vào não tôi. Phát ói.” Phong gục đầu xuống, bụm miệng lại, thân hình run lên mãnh liệt.

Người hoảng hốt ôm chặt lấy anh, giọng nói gấp gáp, thấm đẫm xót xa. “Đừng như thế, Phong. Chuyện qua rồi cứ để nó qua đi.”

“Nhưng tất cả là lỗi của tôi!” Phong gào lên.

“Chẳng ai có lỗi cả, không phải Phong, cũng không phải bố Phong.” Người lại thở dài, vuốt ve lưng anh. “Đó là lựa chọn của dì ấy.”

Phong ngước lên, đôi mắt đỏ ngầu. “Nhưng nếu tôi cố gắng hơn, mọi chuyện đã không như vậy.”

“Phong đã cố hết sức rồi.” Người áp đôi má lạnh ngắt lên khuôn mặt anh, giọng run rẩy. “Nhưng chúng ta đều không thể làm gì cho dì ấy.”

Phong đờ người, đôi mắt mất dần tiêu cự. “Là vì dì ấy không muốn ở bên tôi nữa ? Dì ấy chán ghét tôi?”

“Không. Dì ấy chưa bao giờ chán ghét Phong… Dì ấy chỉ không thể ở bên Phong.”

Lời nói như tiếng sét đánh vào đầu Phong. Thần trí anh tê liệt, thân thể xụi lơ trong lòng người. Đột ngột, anh vòng tay ôm chặt người, thì thầm. “Cậu thì sao, cậu sẽ ở bên tôi mãi mãi chứ?”

Thân thể người giật thót lên, cựa quậy dữ dội. “Phong, đừng, buông ra.”

“Cậu ôm tôi được thì vì cái chó gì tôi không thể ôm cậu?” Phong hét to, ngón tay bấu sâu vào lưng người. Anh cảm thấy rõ ràng thân thể kia run lên khe khẽ.

“Vì nếu Phong ôm tôi...” Người hôn lên trán Phong, cười nhẹ.”…tôi sẽ biến mất.”

Và người tan ra.

Phong điên cuồng chộp lấy những mảnh nhạt nhòa còn xót lại, nhưng chỉ chạm tới hư không.

Bàn tay trống rỗng.

Trái tim trống rỗng.

Cả thế giới trắng xóa.

Phong mở bừng mắt. Ánh nắng rọi qua khung cửa, vẽ nên những vệt sáng nhạt trên khuôn mặt anh. Chiếc đồng hồ quả lắc tích tắc từng tiếng đều đặn.

Mơ?

Lâu lắm rồi, anh không mơ như thế.

Từ khi nào nhỉ?

À, từ khi anh gặp Vũ.

Phong mỉm cười, mở tung cửa sổ.

Một ngày chủ nhật tuyệt đẹp, và anh có rất nhiều việc phải làm.

****

Phong trìu mến ngắm nhìn người trước mắt. Búp bê vô hồn của anh đang điềm tĩnh cười với mẹ cậu, lưu loát lặp lại những lời bọn họ đã bàn hôm qua. Bờ vai cậu run nhẹ, khuôn mặt đỏ bừng, nhưng đôi mắt sáng rực. Mỗi khi bối rối, cậu lại lén liếc về phía anh, gượng cười và tiếp tục.

Vũ luôn đem đến cho anh hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Phong nhớ rõ, ấn tượng ban đầu của anh về cậu rất mơ hồ. Dạng con trai cù lần cả đời sẽ làm con rối cho người khác. Vậy mà, chẳng biết tự lúc nào, anh đã bị cuốn hút. Cậu rót đầy tâm hồn rỗng không của anh. Cậu cho anh những gì đã mất.

Phong không hiểu sao mọi người không ưa vẻ ngoài của Vũ. Anh thấy cậu rất đẹp. Anh yêu đôi mắt trong veo, đôi khi lại ánh lên rạng rỡ. Anh yêu giọng nói thoảng qua như làn gió, yêu vành tai nhỏ chốc chốc lại đỏ hồng. Anh yêu nhất thân thể bé nhỏ ôm gọn trong vòng tay ấy, yêu cái hơi ấm tỏa ra nhè nhẹ, yêu cái xúc cảm mềm mại mà chân thật của da thịt. Anh yêu những ngón tay thon dài lúc nào cũng ngoan ngoãn nằm yên trong bàn tay anh. Anh yêu cảm giác yên bình khi ở bên cậu.

Mỗi giây phút, con quái vật đều thét gào, vùng vẫy đòi xé toạc lớp vỏ bọc để chui ra, nhưng anh luôn đè nén. Một ngày nào đó, quái vật sẽ biến mất không tăm hơi, nên Vũ không cần biết nó. Sẽ chẳng tốt lành gì nếu cậu biết.

Phong tin anh đang làm đúng.

****

Phong đứng trước cổng chính, nhấn chuông. Chốc lát sau, tiếng lạch cạch vang lên. Cửa mở, anh lặng lẽ theo Minh vào nhà.

“Bố cậu đâu?”

“Đi dự tiệc.” Minh ngồi xuống chiếc salon trong phòng khách, đập đập khoảng nệm bên cạnh. “Ngồi đi. Sao, hôm nay thế nào?”

“Hoàn hảo.” Phong thong thả ngồi xuống. “Vũ xuất sắc đến đáng kinh ngạc. Dù tôi vẫn không ưng ý lắm chuyện cậu ấy ôm đồm cả hai nhiệm vụ.” Anh khẽ nhăn mày.

“Không còn cách nào khác.” Minh thở dài. “Ông thấy mẹ nó rồi đúng không? Ông nghĩ trong một ngày chúng ta có thể thuyết phục dì ấy?”

“Một người phụ nữ đáng sợ.” Phong nhếch môi. “Dùng sự ngọt ngào để điều khiển người khác.” Anh nhớ như in khuôn mặt lã chã nước mắt và giọng nói run rẩy cứ liên tuc lặp đi lặp lại : “Con làm không được đâu, Vũ. Con đâu cần phải làm vậy.”

“Đừng nói thế.” Minh trừng mắt. “Bác ấy không như ông tưởng đâu. Bác ấy rất tốt, chỉ hơi yếu đuối thôi.”

“Ừ, tim tôi hẹp lắm, không vĩ đại được như cậu.” Phong cười khẩy.

“Có những chuyện ông vĩnh viễn cũng không chịu hiểu.” Minh ngoảnh đi.

“Có những chuyện tôi vĩnh viễn cũng không muốn hiểu.” Phong hờ hững nhìn đồng hồ. “Cậu nói xong chưa?”

“Ờ…” Minh từ từ quay đầu lại, ngập ngừng nhìn thẳng vào anh. “Ông chắc từ giờ ông tự lo được chứ?”

“Chắc.” Phong điềm nhiên mỉm cười. “Chỉ cần cậu không chõ mũi vào thì mọi chuyện sẽ ổn.”

Minh cụp mắt xuống, thở ra khe khẽ. “Hiểu rồi. Yên tâm, dạo này tôi bận phát khùng, không hơi đâu đi lo chuyện thiên hạ.”

“Cậu chưa bao giờ rảnh rỗi nhỉ?” Phong đứng lên. “Có ngày chết vì lao lực đấy.”

“Chia buồn với ông, ngày đó còn xa lắm.” Minh đứng phắt dậy, bước sầm sập ra cổng.

****

“Thật đẹp.” Người dựa lên lan can, thích thú nhìn xuống ngàn vạn chấm sáng li ti như những ngôi sao rơi rụng từ bầu trời.

“Đẹp chỗ nào?” Phong hờ hững liếc xuống.

Người nguýt một tiếng. “Đồ có mắt như mù.”

“Thị lực tôi hoàn toàn bình thường.” Phong ngửa đầu lên đón làn gió đêm mát lạnh. “Nhưng đống đèn màu giả tạo ấy không hấp dẫn tôi.”

“Giả tạo cũng có nét đẹp riêng của nó.” Người tủm tỉm. “Đó là thành quả cả một quá trình vùng vẫy đấu tranh của thành phố này.”

“Ừ, vùng vẫy đắp lên những thứ rác rưởi và để rơi vô vàn giá trị quý báu.” Phong nhắm mắt lại. Anh không muốn nhìn thấy ánh mắt lấp lánh kia – ánh mắt phản chiếu cả thế giới, và hình bóng anh bỗng trở nên nhạt nhòa.

“Mặt trái của toàn cầu hóa mà.” Người thở dài. “Con người bị cuốn vào dòng xoáy của trào lưu, bỏ quên bản sắc dân tộc và biến thành những khuôn mẫu y hệt nhau.”

“Vì họ ngu ngốc.” Phong nhíu mày. Anh ghét cái cách người suốt ngày lải nhải về những kẻ lạ hoắc lạ huơ mà không chừng suốt cuộc đời anh cũng không gặp mặt.

“Tùy vào cách nghĩ của mỗi người thôi.” Người bật ra một tiếng cười khẽ. “Nhưng tôi tin, quá khứ không bao giờ biến mất, những mảnh vỡ của nó vẫn luôn lẩn khuất trong từng ngóc ngách của đất nước. Ngày nào đó, tôi sẽ đi thu thập chúng và ghép lại. Quá khứ sẽ một lần nữa bừng sáng rực rỡ.”

”Cậu sẽ đưa tôi đi cùng chứ?” Phong đột ngột mở mắt, nhìn xoáy vào người. Anh thấy một tia lửa khao khát lóe lên trong đôi mắt kia, rồi tắt phụt trong khoảnh khắc.

“Tương lai xa vời lắm.” Người lắc đầu. “Ấn tượng càng sâu thì khi phai nhạt càng để lại những dấu vết sâu hoắm.”

“Tôi chịu được.” Phong buông từng tiếng rõ ràng.

”Tôi thì không.” Người cụp mắt xuống, nhẹ giọng. “Xin lỗi.”

Phong ngoảnh đi. Anh sợ cái dáng vẻ bất đắc dĩ đáng thương ấy, sợ tấm lưng thẳng băng và bờ vai bé nhỏ buông xuôi khiến anh chỉ muốn ôm xiết vào lòng, cắt phăng đôi cánh tự do và dùng xiềng xích nặng trịch xích chặt lại, vĩnh viễn cũng không cho người vùng thoát. Anh xoay người, cất bước. “Đi về đi, tôi mệt.”

“Ờ.” Người lẳng lặng theo sau.

****

“Tặng Vũ.” Phong dúi vào tay Vũ chiếc dĩa CD. “Kỉ niệm một tháng chúng ta gặp nhau.”

“A…” Hai gò má cậu phơn phớt hồng. “Cám ơn.” Cậu vuốt ve bìa đĩa sáng bóng. “Tôi rất thích thể loại này.”

Phong chuyên chú lướt qua từng đường nét trên khuôn mặt cậu, ánh mắt dịu dàng, vô hạn yêu thương. “Con người hoài cổ.”

“Ừ.” Vũ thở ra khe khẽ, đôi mắt mông lung hướng về chân trời xa vời vợi nào đấy. “Vì tôi tiếc nuối. Tiếc nuối những lời thưa gửi, tiếc nuối những câu lễ phép, tiếc nuối tình thâm xóm làng, tiếc nuối những cử chỉ biết ơn nhỏ nhặt, tiếc nuối nền văn hóa giản dị, mộc mạc mà đẹp lạ lùng. Tôi tiếc nuối cái thời người ta yêu nhau bằng tâm hồn, bằng cách bộc lộ tinh tế chứ không phải những lời hoa mĩ giả dối và những cử chỉ khoa trương.”

“Bây giờ chẳng mấy ai để ý chuyện ấy.” Phong mỉm cười, nắm lấy bàn tay cậu. “Họ cho rằng công khai chống lại những đạo lí muôn thuở của xã hội thì được gọi là tiến bộ. Họ đập đi nền móng của một ngôi nhà và xây thêm hàng tá tầng mới. Sớm muộn thì ngôi nhà cũng sập.”

“Tôi không rõ.” Vũ thở dài. “Tôi không thể thay đổi cách nghĩ của mình. Nhưng tôi sợ cô độc lắm.”

“Vũ không cô độc. Còn có tôi.” Phong đột ngột kéo cậu vào lòng, khiến Vũ giật bắn, ngoảnh sang, và đối diện với ánh mắt van nài, khuẩn khoản. “Dù cả thế giới hắt hủi Vũ, tôi cũng không bao giờ rời đi.”

Vũ nhắm mắt lại, đáy lòng nặng nề. Ngay từ đầu, cậu đã biết, Phong sẽ không đưa cậu đến thế giới ngoài kia, mà đặt cậu dưới tầm chở che, cô lập với tất cả. Nhưng, cậu không được quá tham lam, nếu không muốn mất trắng. Cậu phải chọn lựa. Ngả vào lòng anh, cậu cười khẽ. “Ừ. Tôi còn có Phong. Quá đủ rồi.”

Phong dụi đầu vào mái tóc như tơ của cậu, phả tiếng cười lên đấy.

****

“Đi đâu tiếp nhỉ?” Người xoa cằm, đăm chiêu nheo mắt lại.

“Cậu tính đào nát cả cái Sài Gòn à?” Phong nhăn mày. “Đi ăn một đống thứ hổ lốn như thế sẽ đau bụng đấy.”

”Yên tâm, tôi có nghiên cứu qua rồi. Bảo đảm không tác dụng phụ.” Người vênh mặt liếc Phong, cười gian tà. “Phong cũng thỏa mãn chiến đấu hùng hục đấy thây.”

Phong nhướng mày nhưng không vặc lại. Ừ thì cái vế “chiến đấu hùng hục” sai bét nhè, nhưng anh công nhận, tất cả những món người chọn đều hợp khẩu vị của anh đến lạ lùng, dù anh chưa từng cho người biết sở thích ăn uống của mình. Anh thậm chí còn không biết mình có từng hứng thú với thứ gì.

“Thôi, đi ăn mãi cũng nhàm.” Dường như nhìn thấy vẻ chán chường trên khuôn mặt anh, người mỉm cười, chớp mắt bí ẩn. “Làm cái gì đặc biệt đi.”

“Đặc biệt?” Phong nhếch môi. “Đi ăn vặt lúc nửa đêm? Đi bắt ma? Lẻn lên sân thượng khách sạn năm sao ngắm cảnh? Đứng cạnh hồ con rùa mầ hú hét đùa giỡn? Còn trò gì đó đặc biệt hơn nữa sao?“

“Vui mà.” Người khụt khịt mũi.

“Tôi có nói không vui đâu.” Khóe miệng Phong nhếch cao hơn. “Chỉ hơi bất bình thường thôi.”

“Tôi muốn đi xem phim.” Người đột ngột ngước lên, nhìn sâu vào mắt Phong. “Vậy có bất bình thường không?”

Phong ngẩn người. Nét mặt người nghiêm túc, nhuốm sắc ảm đạm, như đang tham dự một nghi lễ trang nghiêm trầm buồn nào đấy.

“Ừ.” Phong nghiêng đầu. Kể cũng lạ, cả hai đã thử qua đủ trò trên trời dưới đất mà tất cả những cái đầu từ khác người nhất đến bình thường nhất có thể nghĩ ra, nhưng chỉ riêng chuyện này thì chưa.

Cả hai chọn một bộ phim hài nổi tiếng. Người cười khanh khách suốt buổi, vô ưu, thoải mái. Phong không hề liếc mắt về phía màn hình, chỉ chăm chú nuốt lấy từng biểu cảm trên khuôn mặt ấy.

“Phong à, kết thúc rồi.” Tiếng gọi của người khiến Phong bừng tỉnh. Anh ngẩng lên, và mắt hai người chạm nhau. Tuyệt vọng, ưu thương, luyến tiếc, và hối hận.

Người luôn sợ sự kết thúc.

Bây giờ, kết thúc rồi.

Phong không đứng dậy, bàn tay lần tìm tay người, nắm chặt. Lần này – lần duy nhất, người không vùng ra, từng ngón tay ngập ngừng đan vào ngón tay anh.

“Còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?” Phong nhẹ giọng.

“Nhớ.” Người cười khẽ. “Lúc ấy, Phong rất khó ưa.”

“Cậu cũng vậy.” Phong bật cười, rồi, đột ngột, hướng đôi mắt đen thẳm vào cậu. “Vì sao lúc ấy cậu bắt chuyện với tôi?”

“Vì chúng ta giống nhau.” Người thì thầm.

“Nhưng khác nhau hoàn toàn.” Giọng Phong tràn ngập xót xa.

“Sau này tôi mới biết.” Người thở ra khe khẽ. “Nhưng muộn rồi.”

“Ừ.” Phong siết chặt tay người rồi buông ra. “Muộn rồi.” Anh lần tay vào túi quần, lấy ra một hộp vuông nhỏ màu xanh thẫm với những chấm sao li ti. “Trả lại cậu.”

“A…” Người lắc đầu nguầy nguậy. “Không, của Phong.”

“Tôi không cần những thứ vô dụng. Chật nhà.” Phong cười khẩy, nhét nó vào tay người, đứng lên, xoay người bước đi.

Người ngồi lặng ở đó thật lâu, không theo sau anh.

Kết thúc rồi.

Kết thúc rồi.

****

Phong này, chúng ta đang đi đâu vậy?" Vũ lo âu siết chặt góc áo của Phong.

"Rồi Nhi sẽ biết." Phong cười bí ẩn.

Chiếc taxi chở hai người lướt nhanh qua những con đường chật ních xe cộ, tiến vào một khu vực yên tĩnh, với những khu chung cư cao vời vợi, những cửa hàng sang trọng mà thưa thớt khách. Dần dần, bóng người biến mất hẳn, chỉ còn những căn biệt thự giống nhau như đúc nằm im lìm giữa những vườn cây um tùm. Không khí ẩm ướt, mát lạnh rất dễ chịu, nhưng không chút sinh khí.

Xe dừng lại trước một căn nhà ở vị trí sâu nhất, với bề ngoài chẳng khác những căn còn lại mấy. Phong mở khóa, ra hiêu cho cậu đi theo.

Vũ ngẩn người nhìn không gian mênh mông trước mắt. Xa hoa, chỉn chu đến từng chi tiết, mỗi vật dụng đều được tỉ mỉ chọn lựa và khéo léo đặt vào một tổng thể hòa hợp – hòa hợp một cách tuyệt đối, không thứ nào đặc biệt nổi trội, cũng chẳng thứ gì chìm nghỉm đến vô hình. Lạ lùng thật – Vũ thầm ngạc nhiên. Nơi này vừa xa lạ vừa quen thuộc đối với cậu, ấn tượng thì tương phản hoàn tòan, nhưng cái xúc cảm nhàn nhạt, vô vị thì không hề khác biệt. Cậu đã thấy nơi này ở đâu? Không, chính xác hơn là, cậu đã cảm thấy nơi này ở đâu?

Vũ vẫn miên man trong thắc mắc trong lúc Phong dắt cậu lên phòng khách tầng hai.

“Đánh một bản nhé?” Tiếng nói của Phong cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu. Vũ nhìn theo hướng ấy – anh đứng cạnh một cây đại dương cầm, đặt tay lên nắp đàn. “Moonlight sonata được không?”

“A… ừ.” Cổ họng Vũ bỗng dưng nghẹn đắng. Lại là nó – nỗi ưu thương mang mác, mơ hồ mà cậu vĩnh viễn không thể chạm tới. . Cậu đứng sững, đăm chiêu, rồi lặng lẽ bước tới, ngập ngừng đặt một bàn tay lên vai anh. “Phong à?”

“Ừ?”

“Phong… à… ổn chứ?”

“Ổn? Tôi trông có gì không ổn sao?” Phong mỉm cười.

“À… một chút.”

Phong vuốt ve tóc cậu. “Chẳng có gì cả, Vũ ạ, chẳng có gì.”

Đôi mắt anh như mặt hồ bình lặng, không một gợn sóng, sâu thăm thẳm.

“À… ừ.” Vũ cụp mắt xuống. Anh luôn như vậy, nhu hòa bọc lấy cậu, thản nhiên giữ lấy cậu, và rồi… điềm tĩnh gạt đi mọi quan tâm của cậu.

Phong bảo, thứ gì cũng cần có thời gian.

Vậy, cậu phải chờ đến bao giờ?

Vũ chạm tay lên phím đàn, cảm giác lành lạnh quen thuộc xoa dịu trái tim nóng bỏng. Cậu đang mong gì nhỉ, hai tình yêu của cậu đang tụ họp nơi đây, chờ đợi cậu ve vuốt. Và cậu ngồi trăn trở xem mình không làm được gì?

Dương cầm – sợi dây gắn kết giữa anh và cậu.

Dương cầm – điều duy nhất cậu có thể cho anh. Vào lúc này.

Giai điệu du dương vang lên. Moonlight Sonata, dìu dặt, mờ ảo, ám ảnh. Dòng cảm xúc liên miên bất tận và đầy bí ẩn, khi trầm buồn, ưu tư, lúc vương vấn, dằn vặt, rải rác những khoảng sáng, vụt xuất hiện rồi vụt tắt. Như chính những gì cậu đang trải qua.

Hợp âm cuối rơi trên phím đàn, ngân vang thật lâu. Ngón tay vẫn lưu luyến không rời.

Bản nhạc nào rồi cũng kết thúc, nhỉ?

Nhưng ít nhất, đã từng có khởi đầu.

Đã từng có những khoảnh khắc êm đềm.

Vậy, cậu còn do dự gì?

Phong vỗ nhẹ lên vai Vũ, làm cậu giật mình ngước lên. Đôi mắt trong văn vắt, in hằn bóng hình anh.

Anh. Chỉ có anh. Tất cả đều là anh.

Vũ cần anh.

Anh cũng cần cậu, nhỉ?

Vậy, anh còn do dự gì?

Phong quỳ một chân xuống, nâng tay cậu lên, đặt vào đấy một chiếc hộp. “Của Vũ.”

Vũ ngẩn người, đôi mắt như bị hút vào vật thể ấy – nằm gọn trong lòng bàn tay cậu, màu xanh thẫm với những chấm sao li ti. “Tôi… mở ra nhé?”

“Nó là của Vũ. Mở ra hay không là tùy Vũ.” Giọng Phong trầm ổn, êm ái.

Nắp hộp được nhấc lên, và Vũ sững sờ, bàn tay run khẽ. Một sợi dây chuyền, mặt dây hình chiếc chìa khóa bé xíu, lấp lánh ánh bạc.

Phong lần tay vào áo, rút ra một mặt dây hình ổ khóa. “Tôi vẫn luôn đeo nó. Chúng là một cặp.” Anh nhìn sâu vào mắt cậu. “Tôi đeo cho Vũ nhé?”

Vũ mân mê sợi dây trong tay.

Mãi mới thốt được một lời.

“Khóa… mở được chìa chứ?”

“Hiển nhiên.” Phong cười. “Chỉ cần có thời gian.”

Ồ, ra vậy.

Thời gian, thứ duy nhất cậu cần là thời gian.

Vũ cười khẽ, thả sợi dây xuống tay anh. “Ừ.”

Bàn tay lạnh ngắt chạm lên cổ cậu.

Vũ giật mình. Tay cậu cũng đang lạnh. Và run rẩy.

Loading disqus...