Trốn tìm Trang 13

Chương 13

“Không được. Tuyệt đối không được.” Phong đặt ly nước xuống, nghiêm mặt nhìn cậu.

Vũ hơi co người lại. “Nhưng… đó là cách tốt nhất. Tin tôi đi, mẹ sẽ không bao giờ chấp nhận, chừng nào tôi vẫn chưa chứng minh được khả năng của tôi.”

“Giữ vững thứ hạng trong lúc luyện thi vào nhạc viện?” Bàn tay anh cuộn chặt quanh ly nước. “Vũ sẽ gục mất.”

“Sẽ không… Nếu Phong giúp tôi. Vả lại…” Vũ hít một hơi sâu, mỉm cười. “…tôi muốn cho mẹ thấy dù gian nan thế nào tôi vẫn theo đuổi đến cùng.”

“Cần gì phải chọn con đường chông gai thế?” Phong xót xa nhìn cậu.

“Lời nói không thuyết phục được mẹ tôi.” Vũ nghiêng đầu, tủm tỉm. “Thứ gì cũng cần có thời gian, phải không?”

Phong thoáng ngẩn người. Ừ, anh đã từng nói với cậu như vậy. “…Bao lâu?”

“Một năm.” Cậu chìa ngón út ra, cười rạng rỡ. “Một năm thôi.”

Phong ngỡ ngàng nhìn người đối diện, quen thuộc mà hoàn toàn xa lạ. Đôi mắt ấy hướng thẳng vào anh, trong veo, chút vẩn đục còn vương lại đã tan rã không tăm tích. Gương mặt bừng sáng, từng đường nét mềm mại mà kiên định như được tôn lên, hút lấy anh mắt người đối diện. Anh thở hắt ra, ngoắc vào ngón út của cậu, dịu giọng: “Hứa đấy. Một năm sau mà vẫn vậy, Vũ phải nghe theo tôi.”

“Ừ.” Vũ gật đầu, nâng ly nước lên, giọng nói thấm đẫm hân hoan. “Mừng cho một khởi đầu mới.”

Phong kinh ngạc nhướng mày. Đó là thức uống anh gọi cho cậu lần trước. Vũ hiểu?

Bình minh trắng – khởi đầu từ trống rỗng.

Phong bật cười, nâng ly của mình lên. “Ừ, mừng cho một khởi đầu mới.”

Vũ thay đổi như một kì tích. Đau tim thật, nhưng rất thú vị.

“À, Vũ phải đến đánh cho cô nghe thử nữa. Thứ tư tuần sau được không?”

“Ơ... một tuần thôi à… Nhưng cũng không sao.”

”Đừng run đấy.”

”Yên tâm.” Tiếng cười khẽ vang lên.

“Ồ. Thật lạ.” Tiếng cười trầm thấp đáp lại.

“Ơ… lạ gì?”

“Không có gì. Chủ nhật tuần sau tôi với cô ấy đến nhà Vũ được chứ? Ba người bao giờ cũng dễ dàng hơn một.”

“Cái đó... không phiền cô và Phong chứ?”

“Không hề. Tôi tự nguyện mà. Hơn nữa, cô Giang dễ thương lắm.”

“Vậy, cám ơn nhiều.”

“Tôi không nhận lời nói suông.” Phong hấp háy mắt. “Phải chứng tỏ bằng hành động.”

“A…” Vũ tròn mắt, rồi bẽn lẽn cụp mắt xuống. “Chờ lâu lắm đấy.”

“Bao lâu chẳng được.” Phong tủm tỉm.

****

Lớp 10A2. Giờ ra chơi.

“Mày không bịa đó chứ?” Đứa con gái nào đó (tạm gọi nàng là nàng A) sửng sốt kêu lên.

“Thật đó mày ơi.” Môt nàng khác (nàng B) đáp lại. “Mày không thấy là từ hôm đó trở đi, giờ chơi nào nó cũng biến mất tăm à?”

“Vậy là nó đi thăm tình yêu?” Nàng A reo khẽ. “Cò cưa đưa đẩy suốt nửa năm học rút cục cũng thành cặp nhỉ?”

“Chưa thành cặp, mày, coi bộ mới đơn phương thôi.” Nàng B khúc khích. “Nhưng mày nghĩ coi, đưa xác đi gặp cô Ánh chỉ để thụ giáo lớp trưởng cách cưa được nàng là đủ hiểu rễ cây si của nó sâu đến mức nào rồi.”

“Con nít như nó mà cũng bày đặt.” Nàng A bĩu môi. “Khổ thân Song Hạnh.”

“Nhầm to.” Nàng B giơ một ngón tay lên, ngoắc ngoắc. “Mày chưa thấy cách nó chăm Song Hạnh đâu. Tao chỉ ước tình yêu của tao bằng được phân nửa nó.”

“Thật á?”

“Lừa mày làm gì.”

“Tao không ngờ nó có thể kết đậm ai đó.” Nàng A xoa cằm. “Thằng Minh dễ thương thật, nhưng cái kiểu cà rỡn của nó làm tao dạt ra ngay.”

“Ờ.” Nàng B gật gù. “Thằng ấy khó hiểu chết được. Cặp với nó thì có mà bị xoay như chong chóng.”

Tiếng cười rúc rích vang lên.

Phong hờ hững liếc về phía ấy. Những lời tán nhảm lọt vào tai anh thường bị gạt đi, nhưng lần này thì khác.

“Hình như có chuyện không ổn.”

“Chuyện không ổn?” Vũ quay sang, nhíu mày. “Không có đâu. Tối qua còn cười như bắt được vàng và hôn gió tạm biệt chúng ta mà.”

“Vũ không có thói quen nghe mọi người tán dóc nhỉ?” Phong tủm tỉm.

“A…” Mặt Vũ phơn phớt hồng. “Tôi không nghĩ chuyện nó có bạn gái thì không bình thường chỗ nào. Hồi lớp bảy cũng từng có mà.”

“Bao nhiêu người từ đó đến nay?” Phong nhướng mày.

“Một… hết lớp bảy là chia tay.”

“Không ổn tí nào.” Phong lắc đầu.

“Có lẽ…” Vũ ngẩn người rồi thở dài, vầng trán nhăn tít. “Nó có chết mất xác cũng không liên quan tôi. Tôi mệt mỏi việc phải cậy cái miệng ngậm chặt như vỏ hến của nó lắm rồi.”

“Ồ…” Phong lơ đãng mỉm cười. “Vũ có cho là…”

“ÔNG CHUI RA CHO TÔI!” Một tiếng thét rung trời cắt ngang lời Phong

“Chui ra để bị chém à?” Minh thò đầu ra, le lưỡi.

“Chém là còn nhẹ.” Mai Anh quăng ánh mắt rừng rực lửa về phía nó, mấy lần định kéo cô bạn chắn phía trước nó sang một bên, rồi lại bỏ tay xuống. “Tôi phải cắt lưỡi ông, băm vằm thành từng mảnh mới xóa được một phần tỉ tội của ông.”

“Tôi có tội gì cơ?” Minh chớp chớp đôi mắt long lanh vô tội. “Tội nói cho thằng Tuấn biết là bà thích nó á?”

“Ông… ông…” Mai Anh ép tay lên ngực, trừng lớn mắt, nghẹn ngào.

“Đừng xúc động thế Mai Anh.” Minh chậc chậc lưỡi đầy vẻ thương hại. “Tôi cũng chỉ là muốn tốt cho bà thôi. Giống như bà muốn tốt cho tôi với Song Hạnh vậy.”

“Ông là thằng thù dai, nhỏ mọn, tâm địa lang sói, miệng lưỡi lươn lẹo!” Mai Anh gắt lên, ôm mặt chạy đi.

“A…” Minh ngơ ngẩn. “Dữ thế mà sao dễ khóc quá vậy?”

“Minh cũng hơi quá đáng đấy.” Song Hạnh dịch sang một bên, thở dài. “Kì này Tuấn tha hồ mà chọc cậu ấy.”

“Không bao giờ.” Minh vênh mặt, hỉnh mũi. “Lúc Minh nói cho nó biết, mặt nó đỏ còn hơn trái cà chua. Vả lại…” Nó nghiêng đầu. “Coi như làm phúc cho cư dân lớp 10A2 với 10A4, khỏi phải nhức cả tai vì hai vợ chồng nhà ấy cãi cọ.”

“Thật ư?” Song Hạnh bật cười. “Không chừng sau khi quen rồi còn ham cãi hơn ngày xưa ấy chứ. Mà…” Cô chợt cúi đầu xuống, mân mê góc áo. “… cũng phải cám ơn Mai Anh.”

Minh tủm tỉm. “Sao lại cảm ơn Mai Anh? Phải cám ơn một thằng thù dai, nhỏ mọn nào đó đã cung cấp tin đồn cho bà ấy phát tán chứ?”

“Minh nói cứ như là…” Song Hạnh chớp mắt, che miệng cười. “…. Minh cố tình.”

“Một cách sáng tạo để thổ lộ, nhỉ?” Minh nháy mắt. “Cho nên, khi nhận lời cũng phải sáng tạo một tí.”

“Sáng tạo?” Song Hạnh hoang mang ngước lên, nghiêng đầu. “Sự sáng tạo của Minh nó vô bờ bến lắm đấy.”

“Hạnh nghi ngờ Minh? Hạnh nghĩ Minh sẽ bắt Hạnh làm gì kì quái sao?” Mắt Minh rưng rưng. “Ờ thì ban đầu cũng có ý định cùng nhau rống lên với cả trường, nhưng thấy cách đó hơi bị… quá nguy hiểm nên quyết định đổi sang chiến lược hai.”

Song Hạnh khúc khích cười, mắt bồ câu nheo lại, lấp lánh sự thích thú. “Thế Hạnh phải làm gì mới xứng tầm với lời thổ lộ vĩ đại của Minh đây?”

“Đơn giản lắm.” Minh nhăn răng cười. “Minh muốn ăn một bữa cơm nhà thật là ngon.”

“Cơm thì có thể… nhưng ngon thì không chắc đâu.” Song Hạnh cụp mắt xuống, hai gò má mịn màng phơn phớt hồng.

“Vậy là giấu nghề đấy.” Minh bất mãn giơ một ngón tay lên, ngoắc ngoắc. “Mai Anh với Phương sang nhà Hạnh mà cứ khen nức nở, chẳng lẽ Hạnh nấu cho hai bà ấy mà không nấu cho Minh?”

“Rõ ràng là đang tìm cớ để khen Hạnh.” Cô ôm lấy hai má, quay ngoắt đi.

“Chậc, Minh nói dối dở tệ.” Minh le lưỡi. “À, mải nói quên mất, sắp reng chuông rồi, Minh lấy tập trả lại Hạnh nhé? Kẻo Hạnh vào lớp muộn mất.”

“Ừ.”

Song Hạnh theo sát gót Minh đến bàn nó – ngay phía trước bàn Vũ.

“Minh giỏi giữ bí mật nhỉ? Cả bạn bè cũng không nói lấy một tiếng.” Phong đột ngột ngước lên, mỉm cười.

Minh khựng người, quay xuống, ngoác miệng thật rộng. “Bạn bè cũng phải có không gian riêng chứ. Giờ thì “bật mí” rồi đó.”

“Ra vậy.” Phong quay sang Song Hạnh, cười như mùa thu tỏa nắng – nụ cười sát thủ có thể khiến mọi nàng trong lớp chết trong vũng máu. “Song Hạnh phải không? Giải nhất song ca hai mươi tháng mười một? Tôi là Phong. Muốn gặp cậu từ lâu lắm rồi.”

“A… chào.” Song Hạnh mỉm cười. “Hạnh cũng nghe bạn bè nhắc về Phong suốt. Khâm phục Phong lắm.”

“Mọi người cứ hay nói quá.” Phong ôn hòa cười. Một tia sáng lạnh lẽo ánh lên nơi đáy mắt trong khoảnh khắc rồi phụt tắt. “Cậu mới đáng ngưỡng mộ, xinh xắn, tháo vát lại hát hay. Minh quả là may mắn.” Anh liếc qua Minh, truyền một đợt rùng mình dọc sống lưng nó.

“Ồ không đâu.”Song Hạnh e lệ che miệng. “Hạnh mới là người may mắn.” Sắc hồn lan dần trên khuôn mặt Song Hạnh khi cô cúi đầu xuống, nhẹ nhàng gỡ cuốn tập từ tay Minh. “Thứ hai Hạnh sẽ mang theo cơm hộp tự làm. Vậy nhé, Hạnh về.” Cô hối hả chạy đi.

“Ơ…” Minh ngẩn người. “Nhưng mà đó là tập của Tuấn…”

“Cậu rất có con mắt chọn người đấy.” Tiếng cười của Phong văng vẳng bên tai khiến nó giật mình nhìn sang.

“Can gì đến ông?” Nó nhíu mày. “Ông dọa cậu ấy bỏ chạy rồi kìa.”

“Đâu có. Cỡ tôi dọa sao nổi cậu ấy.” Phong nhếch môi. Minh coi thường người đó quá rồi. Đứng trước mặt anh mà không hề thẹn thùng hay làm bộ thì chỉ có ba trường hợp: không hứng thú với con trai, bị vô cảm, hoặc là… tình cảm dành cho ai đó sâu đậm đến mức hoàn toàn miễn dịch với sức quyến rũ của kẻ khác.

“Đồ ác quỷ.” Minh chun mũi, ngồi phịch xuống. “Bỏ đi, tôi không có thời gian ngồi kể tội ông. Vẫn chai mặt bám trụ nhà tôi đến hết tuần này hở?”

“Đương nhiên.” Phong thở dài. “Vì chẳng còn chỗ nào khác.”

“Lang thang suốt ngày không sợ bị phụ huynh mắng?” Minh khụt khịt mũi, ra vẻ ta đây đại trượng phu không thèm chấp kẻ tiểu nhân.

“Chừng nào cậu còn nhận được sự tín nhiệm của phụ huynh thì đó không phải vấn đề.” Phong điềm tĩnh cười.

Minh nheo mắt ngó anh như thể anh là một cục mốc đùng đùng xuất hiện trong tủ lạnh của nó, rồi quay sang Vũ, gãi đầu cười hề hề. “Vũ này, mấy ngày tết tao bận, tìm không thấy đừng cuống lên nhé. Với lại, từ giờ chắc tao phải chở người khác đi học. Mày tự đạp xe được không?”

“Khỏi lo, tao có chân.” Vũ gằn giọng, không hề rời mắt khỏi cuốn sách.

“Nói ra cấm không được rút lời đó.” Khóe miệng Minh giật giật, rồi ngoác rộng hơn. Nó liếc về phía Phong.

Phong khẽ gật đầu.

****

“Không được đâu Vũ. Nghe lời mẹ.” Những ngón tay run rẩy của mẹ bấu chặt lấy vai Vũ. “Con ngoan lắm mà. Đừng để những thú vui nông nổi đấy tàn phá tương lai của con.”

“Không phải thú vui ạ. Con hoàn toàn nghiêm túc.” Vũ nhẹ giọng. Khuôn mặt điềm đạm, nhưng lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

“Em ấy rất có khả năng, chị ạ.” Cô Giang dịu dàng cười. “Chị yên tâm, em không lấy học phí. Được dạy dỗ một học sinh ưu tú như thế là phần thưởng lớn nhất của em.”

“Cám ơn lời khen của em.” Bà mỉm cười, giọng êm như nhung. “Nhưng chị hiểu rõ con chị cần gì.”

“Con cũng hiểu rõ con cần gì.”

Mẹ Vũ giật mình quay sang. Vũ nắm lấy tay bà, thấp giọng nài nỉ: “Mẹ à, cho con thử đi. Con sẽ ngoan, sẽ làm tất cả những gì con phải làm. Nếu hạng của con tụt xuống, con sẽ ngừng ngay.”

”Mẹ không muốn con cực khổ.” Khuôn mặt bà giàn giụa nước mắt, đôi bàn tay lạnh ngắt ôm lấy hai gò má Vũ. “Mẹ muốn con yêu của mẹ luôn hạnh phúc.”

“Con đang hạnh phúc lắm.” Vũ mỉm cười, lau đi những giọt nước mắt không ngớt trào ra từ khóe mắt mẹ. “Mỗi khi đàn, con đều thấy hạnh phúc. Mẹ ơi, con chưa từng trái lời mẹ điều gì. Con chưa từng thật sự khao khát thứ gì. Nhưng, chỉ lần này thôi, một lần duy nhất thôi, được không mẹ?”

Mẹ thẫn thờ nhìn Vũ. Không phải bà không nhìn thấy, cũng không hiểu con mình, chỉ là, con đường ấy quá bấp bênh. Nhưng hôm nay, đứa bé khép nép mọi ngày đang điềm tĩnh đối mặt với bà. Chẳng mấy chốc, nó sẽ rời tổ, tung cánh bay thật xa, và bà sẽ bị bỏ lại. Luôn luôn là vậy. Xót xa bỗng chốc dâng trào. “Con phải nhớ lời hứa.”

“Vâng.” Lời khẳng định như đinh đóng cột.

“Phải giữ sức khỏe.”

“Con sẽ cố.” Giọng nói cứng rắn, không chút nao núng.

Vuốt ve má Vũ, bà thủ thỉ: “Mẹ chỉ có mình con.”

“Vâng, con sẽ không bao giờ phụ lòng mẹ.” Vũ nhoẻn cười. “À mẹ ơi, từ giờ Phong đến nhà mình mỗi ngày được chứ? Con muốn Phong giúp con học. Như vậy sẽ đỡ mệt hơn.”

“À… Phong?” Mẹ cẩn thận xem xét người đứng sau Vũ.

“Cháu sẽ cố hết sức giúp Vũ ạ. Vì cháu rất khâm phục cậu ấy.”

Đôi mắt bà mở to đầy kinh ngạc. Đứa bé này, nụ cười chân chất, rạng rỡ như ánh dương. Giống như khuôn đúc. Một năm trước, vầng dương ấy đã đứng ở đây, vực dậy trái tim chết lặng của bà. Giọng bà nhu hòa dần. “Ừ, phiền cháu.”

“Không đâu ạ, cháu chỉ mong mình không làm phiền.” Phong mỉm cười.

“Mẹ phải quay lại làm việc. Vũ mở cửa tiễn khách hộ mẹ nhé?” Đủ rồi. Bà không giữ nổi vẻ mặt lịch sự nữa. Bà kiệt sức rồi.

“Vâng.” Vũ rối rít chạy ra cửa.

Mẹ dõi theo bóng Vũ, thở dài. Không sao, con bà sẽ không cầm cự được lâu đâu. Không ai hiểu rõ Vũ hơn bà.


Chương 14


Bóng tối như lớp nhung quấn lấy một bóng hình nhỏ xíu. Ánh trăng hắt lên khuôn mặt thiên thần với nụ cười rạng ngời, trong trẻo.

Đứa bé ngồi giữa căn phòng rộng thênh thang, nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng nói chuyện rôm rả văng vẳng vọng lại từ phòng khách.

Hôm nay là sinh nhật mười tuổi của nó.

Bữa tiệc xa hoa và phung phí, như bản chất của bố. Những người phụ nữ tuyệt đẹp với mùi nước hoa ngọt sắc, những đôi môi mọng máu không ngớt tuôn lời nịnh nọt, hứa hẹn hão và chửi xéo tình địch. Những nụ cười khách khí treo hờ trên môi những người họ hàng ruột thịt. Những lời chúc sáo rỗng, na ná nhau. Những cuộc trò chuyện về chính trị, sự nghiệp. Những cái ôm siết vội vã nó nhận được. Những lời khen ngợi và ánh mắt yêu thương bố chỉ dành cho nó mỗi khi có sự hiện diện của người thứ ba.

Không một đứa trẻ nào, trừ nó. Hoàn hảo, trẻ con không nên bước vào chốn nhơ nhuốc này.

Chín giờ, như mọi năm, nó xin phép đi ngủ. Tiệc vẫn tiếp tục. Sau đó, vào nửa đêm, nó sẽ rón rén bước đến trước cửa phòng bố, đứng lặng thật lâu, rót đầy tai bằng những tiếng rên rỉ, thở dốc, rồi trở về.

Nhưng trước đó, nó còn việc phải làm.

Ngồi lọt thỏm giữa hàng chồng quà đắt tiền cao ngất, nó nâng lên một chú gấu bông thật to, ôm ghì lấy, vuốt ve lớp lông mềm như tơ, cọ mũi vào chiếc mũi bé xinh của chú.

Rồi, với tay lấy con dao nhỏ, chậm rãi rạch từng đường dài và sâu.

Hai tai, đầu, đôi tay, đôi chân, bụng, tất thảy đều nát bươm. Sợi bông bay lả tả, dính lên mái tóc tơ, đôi môi hồng chúm chím, bờ vai nhỏ, cổ tay trắng sữa, ngón tay hồng hồng.

Như tiểu thiên thần giữa trời tuyết trắng xóa, tự cắt nát đôi cánh của chính mình.

Xong việc, nó thành thạo thu gom tàn dư vào một chiếc bao đen, đút xuống gầm giường. Cuối cùng, nó cẩn thận xếp gọn quà vào một góc, leo lên giường, trùm kín chăn lại, khúc khích cười mãi.

Đêm ấy, nó mơ. Bàn tay như gọng kìm siết chặt cổ nó, đôi mắt vằn máu. Đôi môi đỏ thẫm không ngớt tuôn lời sỉ vả nó. Đôi mắt ghẻ lạnh, chán ghét của họ hàng.

Nó mở bừng mắt, mồ hôi ướt đẫm tóc. Bàn tay điên cuồng mò vào hộc tủ đầu giường, lấy ra chiếc hộp nhạc, áp lên má, để lớp kim loại mát lạnh làm dịu gò má nóng hổi.

Nắp hộp hé mở, giai điệu trong vắt quen thuộc vang lên. Nó nhắm mắt lại, thả hồn theo những vì sao lấp lánh treo trên bầu trời đêm, cánh đồng hoa rực rỡ, và bàn tay mềm mại trắng xanh xoa nhẹ mái đầu be bé.

Chìm dần vào giấc ngủ, nó lại mơ.

Những giấc mộng đầy nắng.

Và mẹ.

****

Đứa bé tựa người lên thành cầu thang, thích thú nhìn xuống người đàn bà nằm xoài trên sàn, khuôn mặt thâm tím với lớp trang điểm chảy nhòe nhoẹt vì nước mắt.

Đáng thương cho sự ấu trĩ của người lớn, luôn coi thường trẻ con, vô tư nói ra những điều họ cho là chúng không hiểu.

Đáng thương cho sự khờ khạo của những nàng tình nhân, luôn coi thường đôi mắt cú vọ của bố.

Một chút đòn đau để đổi lấy bài học quý giá về chuyện vụng trộm công khai là một cái giá quá hời.

Người phụ nữ đờ đẫn ngước lên, rồi, bắt gặp ánh mắt sáng rực, hân hoan đến cuồng dại của đứa bé và ánh mắt hờ hững, đanh sắc, lạnh băng của người đàn ông, cô hoảng hồn bò dậy, chẳng kịp sửa sang áo quần xốc xếch và mái tóc rối bù, chạy đi.

Còn lại người đàn ông và đứa bé. Họ nhìn nhau chăm chú. Một lúc sau, đứa bé nhoẻn cười, xoay người, bước lên lầu.

Người đàn ông hơi nhướng mày rồi diềm tĩnh bước về phòng.

Từ hôm đó, giữa họ đã có một sự thỏa thuận ngầm. Như hai cá thể xa lạ chung sống trong cùng một căn nhà, họ không xen vào đời tư của nhau trừ những việc khẩn thiết, và không gặp mặt, không nói chuyện với nhau trừ những dịp bắt buộc.

Ngày cứ thế trôi.

Bình yên, thanh thản.

Loading disqus...