Trái Cấm Trang 13

Kaiz quay sang nhìn Hy, có chút gì đó ngạc nhiên:

-          Không cần đâu, em về đi học đi. Đầu tuần không đến trường sẽ bị gọi điện thoại về nhà đó.

Hy thở dài, pha một chút lo lắng:

-          Đành chịu thôi, tại mình mà bạn mới ra nông nổi này. Đâu thể để bạn ở đây một mình được.

-          Vậy em muốn bị chuyển trường hả? Hay muốn bị đuổi học? Gia đình em mà biết thì không yên đâu.

-          Vậy phải làm sao?

-          Em về đi, tôi tự biết cách chăm sóc cho bản thân mình. Nằm một, hai ngày rồi cũng được về thôi.

Hy quay sang nhìn Kaiz nhăn mặt:

-          Hứa với mình…bạn sẽ về sớm….

Kaiz bật cười:

-          Ừ! Hứa

Nói rồi Hy lấy trong ba lô ra một hộp quà nhỏ đưa sang Kaiz:

-          Dự định tối qua đưa, nào ngờ xảy ra chuyện như vậy…dù đã qua nhưng dù sao cũng chúc bạn….sinh nhật vui vẽ…

Kaiz tủm tỉm cười, sinh nhật ăn trong rừng hoành tráng như vậy không vui sao được. Đón lấy món quà từ tay Hy, Kaiz bóc lớp giấy ngoài ra.

-          Xem xong xong rồi mới biết vui hay không.

Đã đón trước được món quà Hy tặng nhưng Kaiz thật sự bất ngờ khi phát hiện ra nó không phải là chiếc ví nam Hy đã mua hôm trước mà là một cái nón hiphop. Bất ngờ Kaiz trợn mắt nhìn Hy. Thấy điệu bộ của Kaiz, Hy lên tiếng:

-          Sao vậy? Không thích hả? Vậy trả đây..

Nói rồi Hy đưa tay giựt lấy, Kaiz nhanh hơn Hy liền chuyền cái nón qua tay còn lại:

-          Ế! Tôi có nói không thích đâu, tặng rồi đòi lại, người gì kì vậy? Chưa chia tay mà đã đòi quà rồi.

Hy ngồi im, xoay lưng lại phía Kaiz. Khuôn mặt vẫn còn ửng ửng hồng. Chợt nhớ ra điều gì đó Kaiz lên tiếng hỏi một cách ngượng ngùng:

-          Lúc đó…làm sao mà….kịp…bận đồ vậy?

Hy vừa nghe Kaiz nhắc lại chuyện đó thì một lần nữa máu ở đâu dồn hết cả lên mặt, đỏ hơn ông mặt trời, nhịp tim cũng tăng lên rõ rệt..

-          Nghe thấy tiếng bước chân nên….

Vừa lúc đó thì tụi Win, Nhi cùng Reen cùng nhau mở cửa bước vào. Hy lật đật đứng dậy, vẽ lúng túng còn thể hiện rất rỏ.

Cũng một vài lời hỏi thăm thông thường sau đó cả bọn cùng nhau kéo ra sân bay về thành phố, chỉ duy nhất một mình Kaiz lẻ loi  đành một mình ở lại cái bệnh viện lạnh lẻo ấy.

 

  • YunBin
  • Phần 7: sự thay đổi

Hy đã từng mơ đến một cuộc sống không có Kaiz, đó không chỉ là mơ ước mà còn là sự khát khao, sự cầu mong. Tưởng chừng như tên đó biến mất thì cuộc sống của Hy sẽ yên bình, sẽ tốt đẹp biết bao. Và rồi thì Hy cũng đã được nếm trải qua cảm giác đó. Đúng như những gì Hy từng tưởng tượng, nó thật yên bình, nó thật êm ả. Yên bình tới mức dù chỉ là một cơn gió nhẹ thoáng qua cũng đủ làm Hy giật mình. Nhưng từ lúc nào, tự bao giờ Hy đã không-còn-thích cái cảm giác yên bình này nữa, Hy cảm nhận ra nó rất nhàm chán, nó thiếu thốn một cái gì đó khiến Hy gần như phát điên. Tại sao lại như thế? Là do con người thay đổi làm cho hoàn cảnh đổi thay hay là do hoàn cảnh thay đổi làm con người cũng thay đổi theo?

Kaiz cũng không khá hơn Hy là mấy. Từ năm mười hai tuổi tới giờ những lần ốm đau, những lần bắt buộc phải ghé thăm bệnh viện, Kaiz đều một mình tự làm lấy tất cả. Không phải đã quen thuộc tới mức thành thạo rồi sao? Vậy cái cớ gì bây giờ lại tồn đọng cái cảm giác trống trải, cô đơn thế này. Cầm chiếc điện thoại lên Kaiz bấm lấy một dãy số….phân vân rồi tắt máy. Gọi điện? Nhắn tin? Để làm gì, biết nói cái gì bây giờ? Thở dài một hồi Kaiz lại tiếp tục cầm điện thoại lên, rồi lại bỏ xuống. Hành động này đã được lập đi lập lại cả trăm lần. “Không được, từ đó đến giờ mày chưa bao giờ chủ động nhắn tin cho con gái, không thể nào nhắn trước được, vì ai mà mày ra nông nổi này? Phải để con bé đó nhắn trước mới đúng chứ” Nghĩ rồi Kaiz lại thở dài quăng điện thoại xuống. Cầm quyển sách lên đọc, cả mười phút trôi qua Kaiz vẫn chưa lật sang trang tiếp theo. Cứ chằm bẩm vào quyển sách thì đột nhiên tín hiệu báo có tin nhắn vang lên. Lật đật quăng quyển sách Kaiz chộp lấy điện thoại. Rồi chợt cười một cái thật tươi khi thấy tên người gửi đến:

-          “Khỏe chưa?”

Kaiz nhăn mặt, không hiểu cái kiểu người gì mà ngay đến tin nhắn cũng tiết kiệm kí tự như vậy. Đã thế thì Kaiz cũng không vừa.

-          “Rồi”

Một chữ ngắn gọn, xúc tích gửi đi. Nhưng rồi cầm điện thoại đợi cả mười lăm phút vẫn không thấy tin nhắn hồi âm, không lẽ đợi từ sáng tới giờ mà lại kết thúc một cách vô hậu như vậy sao? Chụp lấy điện thoại Kaiz soạn tin tiếp theo:

-          “Ở trường sao rồi? Có gì vui không?”

Ngay lập tức chưa đến ba mươi giây đã nhận được tin trả lời:

-          “Vui sao không, không có bạn tất nhiên vui rồi”

-          “ Ờ ! thế thì chắc em sẽ vui hơi lâu đó, bác sĩ kêu hai tháng sau mới được xuất viện”

Đọc xong tin nhắn Hy hoảng hồn không kịp suy nghĩ nhắn lại ngay lập tức:

-          “Lâu quá vậy? Sao nghe Reen nói cuối tuần này được về rồi?”

Kaiz cười tủm tỉm soạn tin tiếp theo.

-          “Xem ra em thích buồn hơn thích vui”

Biết mình vừa bị ăn một quả lừa Hy nghiến răng tức tối:

-          “Ở ngoài đó luôn đi, khỏi về”

Nụ cười trên môi Kaiz càng rộng thêm.

-          “Cũng tính như vậy nhưng sợ có người nhớ tôi đến phát khóc nên đành phải về sớm thôi”

-          “Vẫn biến thái như vậy xem ra đã khỏe hẳn rồi ha, không nói chuyện nữa, tôi đi tập bóng rổ đây.”

Kaiz ôm điện thoại lăn qua lăn lại trên giường rồi cười hí hí khiến cho những y tá vào tiêm thuốc cứ nhìn Kaiz mà tròn xe hai mắt.

Trong sân bóng rổ rộng lớn thế này mà chỉ có mình Win và Hy. Không hiểu sao hôm nay Hy cứ lơ mơ chuyện gì đó không thể tập trung khiến Win bực mình ra mặt. Buông trái bóng trên tay, Win bước lại chiếc ghế gần đó rồi ngồi xuống. Hy cũng nhận ra hôm nay mình chơi không tốt nên cũng lật đật bước lại gần Win:

-          Xin lỗi...Hôm nay Hy…. Hy không được khỏe cho lắm.

Uống một ngụm nước rồi ngước lên nhìn Hy, gật đầu Win nói:

-          Không sao, không có hứng thì đừng tập. Hy ngồi xuống đây nghĩ mệt đi.

Hy liền ngồi xuống cạnh Win. Đang lúng túng không biết nói gì thì chợt nghe Win lên tiếng:

-          Hy biết Thư kỳ không?

Câu hỏi bất chợt của Win lập tức đưa Hy về hiện tại, Hy quay sang nhìn Win, trầm ngâm rồi trả lời:

-          Biết, đã từng nghe qua.

Win gật nhẹ đầu rồi tiếp tục nói, mắt vẫn không nhìn về phía Hy:

-          Ừ! hy vọng Hy sẽ không vì chuyện này mà tổn thương.

Hy hiểu ẩn ý trong câu nói của Win, biết Win đã hiểu lầm, im lặng một lúc rồi Hy lên tiếng:

-          Mọi chuyện không như Win nghĩ đâu. Hy hiểu mình đang làm gì…

Win ngã người ra sau. Cướp ngang câu nói của Hy.

-          Lúc đầu Win cũng nghĩ như vậy nhưng dạo gần đây Win thấy mọi chuyện đã khác, Win chỉ không muốn, không muốn Hy bị tổn thương.

Hy im lặng không đáp, “Biết làm sao cho bạn hiểu đây Win? Khi người có thể làm mình tổn thương….chỉ có thể là bạn.”

Cả hai cứ thế ngồi bên nhau rồi bàn luận về một vấn đề nào đó. Trái ngược với Kaiz, Win và Hy luôn có những suy nghĩ tương đồng nên cách họ nói chuyện có vẻ rất hợp nhau. Đang thao thao bất tuyệt thì chợt Hy nhớ ra một chuyện. Quay sang mở cặp Hy lấy ra một chiếc ví da.

-          Cái này, à, hôm trước, tình cờ thấy, thấy nó có vẽ hợp với bạn nên mua tặng bạn, hy vọng bạn thích.

Đưa chiếc ví về phía Win, Win chỉ biết tròn xoe hai mắt rồi nở một nụ cười Win nhận lấy. Lắc lắc chiếc ví trên tay Win hỏi:

-          Dịp gì đây?

Hy xoay mặt chỗ khác, nét ngượng ngùng thể hiện khá rỏ:

-          Xem như quà cảm ơn vì bạn đã giúp mình tập bóng rổ.

Win phì cười, nụ cười thật dễ thương:

-          Cảm ơn Hy, mình rất thích.

Sau giờ tập bóng Hy bảo có tý việc phải đi với Nhi nên Win đành một mình đi về kí túc xá. Vừa  bước vào phòng thì thấy Reen đang nằm ườn trên giường chơi game, thấy Win bước vào Reen nhướng người lên tiếng:

-          Mày soạn cho thằng Kaiz mấy bộ đồ đi Win, mai tao đi gửi cho nó, nó hết đồ bận rồi.

Win hất hàm:

-          Sao mày không soạn?

Reen vẫn say xưa chơi game, vừa chơi vừa xoay người trả lời:

-          Chia việc ra làm đi, mày soạn, tao đi gửi.

Win nhíu mày:

-          Làm biếng thì nói đại đi.

Tuy miệng nói thế nhưng Win vẫn lại tủ đồ của Kaiz mở ra lấy đại vài ba bộ đồ. Đang lục lọi tìm đồ thì bổng một cuốn sổ màu xanh từ đâu rớt ra, lật ngang một trang nào đó. Win cúi xuống nhặc lên thì bỗng loáng qua thấy có tên mình viết trong đó. Mở ra đọc một lần nữa thì rõ ràng có nhắc đến mình. Vừa ngay lúc đó Hy và Nhi từ ngoài mở cửa bước vào, giật mình Win gấp quyển sổ lại nhét nhanh vào người. Tối hôm đó Win kím một nơi không có ai rồi lấy quyển sổ ra, ngay trang đầu tiên chủ nhân của quyển sổ đã viết một dòng chữ khá to “nhật ký Lâm Minh Hy” Win trầm ngâm suy nghĩ, biết đọc nhật ký của người khác là một chuyện không tốt, nhưng tại sao quyển nhật ký của Hy lại nằm trong tủ đồ của Kaiz? và tại sao lại có nhắc đến tên Win? Nhớ lại buổi tối hôm đó Hy gọi cả phòng dậy nói là mất một cuốn sổ màu xanh. Cả phòng xáo xào lên kím mà không tìm ra, thì ra là Kaiz đã giữ lấy nó. Trùng hợp là ngay sau đó Kaiz và Hy lại tuyên bố hẹn hò. Trước đó Hy vô cùng ghét Kaiz, không lý nào lại hồi tâm chuyển ý nhanh như thế. Win đã từng thắc mắc rất nhiều về chuyện này, giờ đây cầm quyển nhật kí trên tay Win đoán rằng mọi lời giải đáp đều nằm ở đây. Nói rồi không cầm nổi sự tò mò, Win bắt đầu lật từng trang ra đọc….

………………………………………………………………………………………………………

Loading disqus...