Tôi về với cậu Trang 9

Ngay tối mùng một tết Thanh nhất quyết phải biến ngày đầu năm này thành một ngày trọng đại của cả hai. Đáng lẽ phải là đêm qua khi thời khắc đầu tiên của năm mới nhưng thôi, nếu lỡ rồi thì thôi cũng còn trong ngày đầu năm mà.
- Đi đâu vậy? – Hoàng bị lôi đi thì nhăn mặt nhăn mày. Giờ này tối thui còn đi đâu nữa?

- Theo đi thì biết.

Một mạch mang Hoàng tới cây rơm cách xa nhà, Thanh loay hoay tìm nơi sáng nay cậu đã chọn, một hốc hơi khuất khuất có thể giấu người vào đó phòng có ai thấy, nhưng thực ra thì giờ này chẳng ma nào có khả năng đi tới chỗ này cả.

Ấn Hoàng ngồi vào chỗ trước rồi mới ngồi sát xuống cạnh bên, Thanh dùng cả cơ thể mình ôm Hoàng.

- Cậu hứa rồi nha, bây giờ làm gì cũng không được phản đối đó.

Hoàng gật gật đầu đồng ý. Thực ra cậu cũng bắt đầu lo lo những vấn đề Thanh đã nói với cậu, cả hai sẽ làm những thứ chỉ có hai người biết, rồi sau đó sẽ thân cận như vợ chồng, sẽ suốt đời ở bên cạnh nhau, ăn cùng mâm ngủ cùng giường không bao giờ cách xa nhau.

- Nhưng tui không biết làm gì cả, với lại mấy chỗ đó dơ…

- Không sao, cậu chỉ việc nằm yên. Không phản đối là được.

- …

- Chắc chưa? – Thanh hỏi lại một lần cho chắc.

- Chắc. - Nghĩ tới Thanh sẽ cùng mình ăn cùng mâm, ngủ cùng giường ở cùng nhà, ngày ngày được gặp Thanh mà trong lòng Hoàng rất hưng phấn chờ mong, cậu mạnh dạn gật đầu chấp nhận.

- Sẽ đau một chút nhưng sau đó sẽ không đau nữa. Lát có đau thì cậu cứ nói, tui sẽ nhẹ lại biết chưa?

- Ừ.

- Bắt đầu nha.

- Ừ…

Thanh được cái gật đầu của Hoàng thì bắt đầu đè ngửa Hoàng trên lớp đệm rơm, để cho đầu Hoàng gối trên một cánh tay mình cậu bắt đầu vuốt ve Hoàng. Nhìn khuôn mặt Hoàng mờ mờ ảo ảo trong bóng tối Thanh càng thêm rung động, nằm đè cả thân mình lên người Hoàng cậu bắt đầu dùng môi mình mân mê đôi môi Hoàng, liếm láp, mút mát, nhấp cắn. Ôm gọn Hoàng trong vòng tay mình Thanh có một cảm giác sở hữu mạnh mẽ cái con người đang nằm cứng ngắc bên dưới. Một cảm giác bản thân mình to lớn vĩ đại, bây giờ cậu có Hoàng, rồi cậu sẽ bao bọc người này đến tận chân tơ kẽ tóc. Cậu đã có một kế hoạch cho cuộc đời mình dù Hoàng có là một vấn đề phát sinh bất ngờ nhưng cũng không phài là không tốt, rất tốt là đằng khác.

Mẹ cậu đã từng nói qua, chỉ cần cậu xong đại học, ra nước ngoài, lấy được bằng chuyên môn trở về nước thì với bằng cấp tốt như vậy không lo không có nơi nhận cậu làm, không lo thất nghiệp bị đói. Lúc đó thì cậu có thể tự do bay nhảy không ai cấm cản. Mẹ chỉ có thể lo cho cậu được tới đó, còn lại bà không có hơi sức để theo cậu cả cuộc đời. Đủ bằng cấp và thực lực cũng là trả hiếu cho mẹ cậu, bà có nhắm mắt xuôi tay cũng không phải lo lắng cho thằng con mình có sống được an nhàn hay không. Cha cậu cũng không phản đối, ông nói ông tích lũy được một số vốn không nhỏ ông sẽ để cho cậu làm vốn làm ăn ban đầu, muốn đi làm hay muốn tự kinh doanh gì đều có thể không cần lo lắng.

Vậy cho nên có thêm Hoàng vào cuộc sống của cậu thì cũng là điều tốt không có gì là xấu cả. Cậu đang đi trên bước đường từng bước tự lập thì dù Hoàng có khờ khạo một chút, không nhanh nhạy không thể cạnh tranh với đời thì cậu cũng dư sức bao bọc, chỉ cần vài ba năm nữa thôi.

Âu yếm nhìn người nằm trong vòng tay mình, một cảm giác hạnh phúc không thôi tràn trề trong lòng. Cậu sắp và đang có người cậu yêu, mọi thứ thật hoàn mỹ. Trong cuộc sống này cậu không còn cầu gì hơn nữa, chỉ cần cả hai thân thể hòa hợp thì mọi thứ mật ngọt trên đời coi như cậu đã được hưởng hết.

Thanh càng bừng bừng khí thế thì Hoàng càng run rẩy, bao nhiêu cảm giác mới lạ ập tới một lúc làm cậu sợ, kèm theo đó là cảm giác xấu hổ, xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm chỗ nào trốn đi khi mà cả người cậu không một mảnh vài che thân bày ra trước mặt Thanh. Đã vậy Thanh còn không ngừng vuốt ve nơi đó của cậu và kỳ lạ hơn nữa là nó cũng không bình thường, nó sưng lên cứng ngắc như sắp nổ, thật khó chịu, nó làm Hoàng muốn khóc lên, muốn bảo Thanh ngừng lại nhưng lại như ham muốn Thanh chạm vào đó nhiều hơn. Quá nhiều cảm giác xẹt qua xẹt lại trong đầu làm Hoàng choáng váng không biết làm thế nào ngoài cách tuyệt đối nghe lời Thanh, mằm im chịu trận.

Trong bóng tối cảm giác con người càng trở nên mẫn cảm, Thanh chạm tới đâu mọi giác quan của Hoàng đều tập trung tới đó, thậm chí còn bị nhân lên nhiều lần làm cậu muốn ngất. Không biết bao lâu, Thanh vẫn chuyên tâm vuốt ve kích thích sự ham muốn thể xác cho thân thể Hoàng, cậu biết Hoàng còn khờ khạo trong chuyện này nên trân trọng từng chút cảm xúc của Hoàng, không muốn cậu sợ, không muốn cậu đau chỉ muốn Hoàng từ lần đầu tiên đã sung sướng đã thỏa mãn và mai này sẽ mê tít cậu mà thôi.

Khi mà một lớp mờ đục bắn ra trên tay Thanh cậu vui thích đến mức ôm chặt Hoàng đang đầu váng mắt hoa nằm xụi lơ trên thảm rơm không tiếc hôn hít, xoa nắn khắp nơi.

- Cậu thế nào rồi, dễ chịu không?

- … - Hoàng mờ mịt trong cảm giác sung sướng tột đỉnh đầy lạ lẫm này nghe loáng thoáng tiếng Thanh hỏi, dù chẳng biết hỏi chuyện gì cũng cố gắng gật đầu.

Thấy Hoàng gật đầu Thanh càng khí thế bừng bừng, nhưng cũng không quên dịu dàng, thận trọng. Đặt Hoàng nằm nghiêng, đầu gối trên cánh tay, mặt úp vào lồng ngực mình, Thanh nhẹ nhàng xoa xoa lưng Hoàng rồi dần dần đi xuống dưới, Hoàng giật mình khi cậu chạm vào hai cánh mông, Thanh cười âu yếm tay chân cũng lanh lẹ xoa xoa thêm mấy cái rồi đi vào cái khe nhỏ giữa hai mông. Hoàng lần này phản ứng thật dữ khi một đầu ngón tay Thanh ấn nhẹ vào cái cửa nhỏ còn chưa mở.

- Thanh …cậu…cậu… - Hoàng giật mình lùi ra xa Thanh miệng lắp bắp sợ hãi.

- Nè, đã nói chỉ việc nằm yên thôi mà, cậu quên rồi hả?

- Nhưng… kỳ…

- Tui không thấy kỳ, cậu lo gì.

Nói rồi không để Hoàng ý kiến gì cả Thanh lôi Hoàng nằm úp trở lại trong ngực mình, tiếp tục mân mê cái hang nhỏ tìm đường vào. Cả người Hoàng căng cứng cố gắng nằm im thin thít trong lồng ngực Thanh, hai tay vô thức bấu chặt vào nhau. Vờn bên ngoài chán Thanh bắt đầu tiến vào, một ngón tay cậu ấn mạnh để ép cửa cái động nhỏ của Hoàng phải cho cậu vào. Một tiếng thở mạnh phát ra từ trước ngực Thanh, cậu nhấn thêm một chút, tiếng thổn thức lập tức vang lên.

- Một chút sẽ không sao đâu, cậu không cần lo, an tâm tui không làm cậu đau đâu.

Chờ cho tiếng thở gấp gáp kia đều đặn lại Thanh lại tiếp tục quá trình phá cửa chiếm nhà của mình. Nhưng dù Hoàng có cố tới đâu cậu cũng không chịu nổi một đống cảm xúc hỗn độn đang đánh nhau trong người cậu, Hoàng chỉ muốn khóc lên hay la lên nhưng cậu cũng cố nghe lời Thanh nằm im, nhưng thật không chịu nổi mà.

Khi ngón tay Thanh bắt đầu thọc sâu vào bên trong Hoàng hoàn toàn mất tự chủ.

- Đau…đau…kỳ lắm…

- Tui đã nói với cậu rồi, sẽ đau một chút nhưng sẽ hết ngay thôi.

- …Khó chịu…khó chịu. – Hoàng khó khăn phản đối.

- Khó chịu nhưng vẫn còn chịu được phải không…cố gắng một chút nữa thôi.

Thấy cả người Hoàng căng cứng trong tay mình Thanh nhỏ giọng dỗ dành.

- Khó chịu thì kêu ra đi, nhưng nhỏ thôi không thì ông nội nghe được là tiêu.

Hoàng bật ra tiếng rên rỉ thở dốc vì đau khi ngón tay thứ hai chui vào trong người cậu. Tiếng rên rỉ của Hoàng vào tai Thanh làm cậu sắp hết chịu đựng nổi. Cậu nãy giờ đã cương muốn nổ tung mà vẫn ráng nhẫn nhịn chuẩn bị cho Hoàng, tiếng rên rỉ dù vì đau nhưng cũng làm cho Thanh sắp mất sức kiên nhẫn.

Cậu vội vàng cho ngón tay thứ ba vào làm cho cả người Hoàng run lên bần bật, tiếng nức nở bắt đầu tràn ra khỏi cổ họng. Mọi thứ tác động làm Thanh muốn mất hết mọi tư duy mọi kiên nhẫn từ đầu đến giờ. Hoàng lại không biết dùng tay an ủi cậu nhóc của Thanh để giảm bới áp lực làm cho Thanh càng gấp gáp hơn. Xoáy mạnh ba ngón tay trong hoang nhỏ của Hoàng mong cho nó sớm mở ra để cậu đi vào, Thanh bỏ qua tiếng khóc đã bật thành tiếng kia.

- Một chút thôi, sẽ không đau lâu đâu.

Để cậu nhỏ của mình phía trước cái hang nhỏ mê người đó bắt đầu đẩy nhẹ, thúc cho nó dần dần đi vào. Cậu cũng chưa mất tự chủ tới mức một bước đi thẳng vào. Nhưng cậu nhỏ của Thanh so với ba ngón tay đúng là một trời một vực. Hoàng đang âm ỷ khóc, nhưng Thanh vừa vào một chút Hoàng đã bật thành tiếng thét lớn khiến Thanh cuống quýt vội vã bịt miệng Hoàng lại. Cậu dừng lại nghe ngóng về phía nhà xem có động tĩnh gì không. Mọi thứ vẫn im ắng…

Hoàng lắc đầu lia lịa trong tay Thanh, tiếng nức nở không kiềm được.

- Cậu đừng la lớn như vậy tui mới bỏ ra nha.

- Ừm…ừm…

- Đau lắm hả!

- Đau…đau… - tiếp theo chỉ có tiếng khóc .

- Một lát sẽ hết đau thôi. – Thanh cố gắng thương lượng. Cậu tiếp tục đẩy cậu nhỏ của mình vào thêm một chút.

- AAA…đau quá đau quá ngừng lại ngừng lại đi Thanh…đau quá.

Hoàng không kiềm chế nổi cứ oang oang khóc làm Thanh vừa lo lắng sợ bị nghe vừa đau lòng khi thấy Hoàng bị đau đến như vậy. Không lẽ cậu tệ như vậy sao, làm cho người yêu đau khóc đến nước mắt nước mũi tùm lum. Nhẫn nại một chút cậu cố gắng để cậu nhỏ của mình nằm trong Hoàng thêm một chút mong Hoàng sẽ từ từ chấp nhận cậu nhưng cứ mỗi lần cậu động một chút là Hoàng lại khóc muốn ngất ngư. Cuối cùng nhiệt huyết gì cũng xẹp xuống hết. Cậu ôm Hoàng dỗ dành.

- Thôi không làm nữa, đừng khóc mà.

Hoàng từ từ nín khóc nhấc nhấc nhẹ mông lên, mặt nhăn nhó vì đau khi phải động đậy thân dưới.

- Đau lắm hả? – Thanh xoa xoa mông Hoàng cố làm cho cậu dịu cơn đau.

- Đau…

- Hết chưa?

- …

Than thở dài, cậu không phải chưa từng trải chuyện chăn gối. Sớm biết mình là người đồng tính chuyện giường gối cậu tìm hiểu không ít, tự thân trải nghiệm cũng không phải chỉ một hai lần, cũng thử với phụ nữ để xem bản thân có sửa chữa được không. Tóm lại cậu không phải tay mơ trong chuyện ân ái nhưng cũng chưa từng làm cho ai khóc tới ngập lụt như thế. Cậu thở dài giúp Hoàng mặc quần áo vào rồi hai đứa lại ôm nhau nằm trên đệm rơm nhìn trời.

Thanh không muốn kế hoạch thuộc về nhau trong ngày đầu năm này thất bại thảm hại như vậy. Nghĩ tới nghĩ lui cậu quyết định. Hoàng khờ khạo không thể khống chế bản thân thì cậu có thể mà. Cậu thuộc về Hoàng hay Hoàng thuộc về cậu như thế nào cũng được, cậu yêu Hoàng là chân thành không phải chỉ đơn giản muốn xác thịt Hoàng, vậy thì ai cho ai nhận cũng không thành vấn đề.

Nghĩ vậy Thanh lại khí thế nhổm dậy, nhanh chóng cởi hết quần áo trên người. Hoàng nhìn thấy Thanh lại cởi đồ mặt lộ rõ ràng hết sức sợ hãi.

- Nữa hả, đau thật mà tui có giỡn đâu.

- Không sao, lần này để tui làm. Không làm cậu được chưa.

Nói xong không đợi Hoàng có hiểu hay không Thanh lại vật Hoàng xuống đè lên trên. Nhưng lần này không sờ soạng Hoàng mà lấy tay Hoàng choàng qua người mình vuốt ve, tự mình nằm úp trên ngực Hoàng, tay cậu tự lần mò xuống khai phá cái động nhỏ của mình.

- Cậu làm giống khi này hả?

Hoàng xoa nhẹ lưng Thanh giống như khi Thanh làm cho cậu không giấu được cảm giác thích thú muốn chạm vào nhiều hơn, sờ một hồi sờ tới cái mông mập mập mềm mềm của Thanh càng thích thú.

Thanh thì đổ mồ hôi với sự nghiệp tự khai phá chính mình, chọt chọt ngoáy ngoáy một hồi vẫn không có cảm giác ham muốn gì phát sinh lấy đâu có thể bắt nó mở ra được. Thanh bực bội ngồi dậy trên người Hoàng nhìn Hoàng trên mặt vẫn đang tỏ ra thích thú được sờ soạng lung tung trên người mình.

- Cậu sướng quá ha, tự tui làm sao mà kích thích được. Cậu làm đi.

Thanh ra vẻ tức tối kéo tay Hoàng tới cửa hang động của mình.

- Cậu vào đi.

- Nhưng phải làm sao? – Hoàng đúng là mù mịt.

- Giống như khi nãy tui làm với cậu đó. Đâm vào…AAÁ…nhẹ thôi cậu muốn giết tui hả.

Mới kêu đâm vào Hoàng đã dùng ngón tay mạnh khỏe vốn chuyên việc đồng áng thiệt tình đâm vào hang nhỏ của Thanh làm cậu phải la toáng lên. Nhưng không như Thanh những ngón tay thon dài mảnh khảnh, Hoàng chuyên lao động chân tay, hai ngón tay của cậu bằng ba ngón tay của Thanh rồi, nên sức ép dĩ nhiên cũng cao hơn, vả lại Hoàng thuộc dạng gà mù nên không biết khéo léo thương hương tiếc ngọc, không biết nương sức mà vào, chỉ biết bắt Thanh mở ra để vào. Thanh cứ trân mình chịu đựng, mình hiểu biết có kinh nghiệm hơn nên chỉ một lát sẽ thuận lợi hơn.

- Cậu đưa thêm một ngón tay vào đi…đúng rồi…A…nhẹ nhẹ chút…Á…dừng lại dừng lại đau quá…

Hoàng ngoan ngoãn làm theo những gì Thanh hướng dẫn, chọc chọc ngoáy ngoáy ấn ấn. Thanh thì cứ thở ra rồi la oái oái rồi kêu đau rồi bảo dừng rồi bảo vào, Hoàng cũng đổ mồ hôi theo.

- Rồi, vào thêm một ngón nữa đi, cậu ăn gì mà tay to như vậy chứ? – Thanh vẫn còn sức than vãn.

Nhưng Thanh cũng lần đầu tiên khai mở cái động nhỏ của mình cũng chính là cái gì cũng mới, nên dù có vô cùng hiểu biết…vô cùng từng trải (từng trải phía trước) thì khi ba ngón tay Hoàng ấn vào cậu cũng bắt đầu toát mồ hôi lạnh. Đem bàn tay còn lại của Hoàng xoa nắn núm nhỏ trước ngực tìm khoái cảm phân tán bớt sự khó chịu phía dưới Thanh cố gắng vượt qua ải này.

- Nhấn vào đi…đúng rồi.

Miệng nói thì hay lắm nhưng ba ngón tay Hoàng vừa động đậy là Thanh trào nước mắt sống. Hoàng khuấy tới đâu cậu như bị chặt ra từng mảnh tới đó. Không đến nỗi khóc ùm tỏi như Hoàng như mông cậu không nghe lời đã nảy lên chạy khỏi cái sự tra tấn chết người kia.

Úp mặt trên người Hoàng Thanh thở dốc, thoát khỏi ba ngón tay của Hoàng như trút được gánh nặng khổng lồ…cuối cùng cậu chịu thua.

- Không chịu nổi. Không làm nữa. Ngừng.

- Ngừng? – Hoàng vòng tay ôm Thanh, vỗ về.

- Đúng, ngừng thôi. Đau chết người à.

- Đã nói với cậu đau thật mà không chịu tin lại còn muốn tự làm. – Hoàng thiệt tình an ủi Thanh.

- Tin, bây giờ tui tin rồi, một ngàn lần tin, một vạn lần tin.

- Vậy mai mốt đừng làm như vậy nữa ha. Làm giống như khi nãy cũng dễ chịu lắm đó.

- Giống khi nào? – Thanh uể oải hỏi lại, cậu đang chờ cho cảm giác trướng lên ờ phía dưới dịu lại nên không thèm để ý lắm tới lời Hoàng nói.

- Giống hồi này cậu làm cho tui bắn…bắn ra đó.

- Ha…có người thích chuyện vợ chồng rồi ha. – Thanh nhổm dậy trên người Hoàng, nhìn Hoàng cười đầy gian manh.

- Thì cậu…cậu nói…cậu nói…nên làm mà.

- Phải ha. Vậy hồi nãy tui làm cho cậu rồi, bây giờ tới phiên cậu nha.

Thế là cái kế hoạch cả hai thuộc về nhau của Thanh trong ngày đầu năm mới bị phá sản hoàn toàn. Nhưng mai này chính nhờ cái sự kiện “vĩ đại” đó không thành mà cậu mừng rỡ không thôi và cũng không lâu lại hối hận không thôi. Nhưng bây giờ phương thức cả hai cái kẻ ngu ngốc kia chọn để làm chuyện vợ chồng để thuộc về nhau là tay và ờ thì miệng. Chắc chắn sẽ không ai bị đau và cả hai ai cũng sung sướng thỏa mãn. Hai đứa cứ thế yêu nhau cho tới hai năm tiếp theo…thì…

Thì kết thúc, đúng, từ cái ngày “thuộc về nhau đó” cả hai yêu nhau được hai năm thì kết thúc.

Loading disqus...