Thanh sau khi gửi đi bức hình mình chụp cùng Đường Quân cho Hoàng thì cảm giác rấm rức trong lòng bắt đầu trỗi dậy. Những nếm trải mới mẻ cuốn hút cậu, nó khiến cậu bỏ qua không chịu ngồi suy ngẫm kỹ thứ đang gặm nhấm tận đáy lòng mình. Vốn cậu biết rõ cảm giác đó là gì, đó chính là sự áy náy đối với Hoàng. Cậu vẫn còn thích Hoàng và giờ thích thêm Đường Quân, nhưng khi cậu đã quyết định chọn Đường Quân thì một nửa trong lòng cậu lại cảm thấy tội lỗi. Cậu cũng tính toán qua làm sao bù đắp, làm sao xin lỗi Hoàng nhưng nghĩ mãi cũng không biết phải làm gì mới bù đắp được nỗi đau này cho Hoàng, làm sao để không cảm thấy đau đớn cùng tổn thương. Thanh không biết vì sao nhưng cậu càng ngày càng nhận ra không thứ gì có thể bù đắp được hay bồi thường cho những lỗi lầm của cậu. Trong khi cậu còn đang tìm cách làm thế nào để Hoàng tha thứ cậu tội phụ bạc thì những bức thư vẫn đều đặn gửi tới. Cứ một tháng một lần, Thanh lắm lúc thở dài, cũng may cậu chưa có cùng Hoàng kết hợp làm một nếu không không biết phải làm sao để xin lỗi cho được…
Nhưng oái oăm là việc thư Hoàng gửi tới cậu luôn mở ra đọc, nếu là lúc trước không cần mở ra cậu cũng biết Hoàng viết gì, cậu nhiều khi nhận thư cũng không đọc liền, nay trái lại mỗi khi tới thời gian thư Hoàng sẽ đến cậu lại ngóng trông, dù một lần lại một lần chỉ có mỗi câu “Tui nhớ cậu”.
Và cứ mỗi lần đọc xong thư thế nào cũng mơ mơ màng màng bị cảm giác tội lỗi gặm nhấm mất cả ngày. Đường Quân lúc nào cũng nhận ra cậu không được bình thường nên những lúc như thế thường kéo cậu đi chơi hay tụ tập bạn bè.
Thanh hiện giờ đã học xong hai năm, còn một năm nữa cậu có thể hoàn tất chương trình học. Cuộc tình với Đường Quân không phải như với Hoàng, mãnh liệt nồng nàn. Với Đường Quân, sau khi đồng ý quen nhau cả hai lại đi ngược với lẽ tự nhiên. Khi là bạn thì lại mờ mờ ám ám như tình nhân tới khi chính thức trở thành tình nhân thì lại thiếu những cử chỉ, cung bậc, cảm giác của một cặp tình nhân đang yêu nhau. Thanh không thắc mắc, Đường Quân cũng không phàn nàn, cả hai hài lòng với cách hai người đang yêu nhau, ăn ý, chăm sóc lẫn nhau, chia sẻ tâm sự với nhau.
Thanh khi còn nửa năm nữa thì kết thúc chuyến du học của mình thì nhận được một bức thư trắng bóc từ Hoàng. Lần đầu tiên cậu cảm nhận thấy trời đất sụp dưới chân mình. Không hiểu sao cậu là người nói lời chia tay trước nhưng khi nhận được lời chấp nhận từ bên kia cậu lại có cảm giác mình mới là người bị bỏ rơi.
Mỗi khi nhận thư, Hoàng thường viết “nhớ cậu”. Câu nói đơn giản ngắn gọn nhưng Thanh lại cảm thấy an lòng. Thanh vẫn không biết mình đang níu kéo cái gì. Cậu muốn Đường Quân và đã chọn Đường Quân rồi quyết định gửi thư chia tay với Hoàng, nhưng giờ đây cậu lại cứ mong Hoàng vẫn đều đặn gửi thư nói nhớ nói thương. Những mâu thuẫn làm cho cậu điên đầu điên cổ.
Cầm lá thư trắng bóc không có tới một chữ ngày tháng năm hay tên của Hoàng mà Thanh mất ngủ hết một đêm. Sáng hôm sau cậu nhanh chóng khăn gói trở về nhà đến một tiếng cũng không từ biệt bất kỳ ai trong nhóm bạn của mình ngay cả Đường Quân, đến thư xin phép nghỉ học cũng chưa kịp gửi.
Thấy thằng con trai đi hơn hai năm chưa một lần về nhà mà bỗng dưng đứng chần dần ngay cửa khiến bà Ngọc, mẹ Thanh suýt hét lên vì khó tin. Thằng con bà nói nó phải học thêm học bớt gì đó, nó giành hết cả thời gian cho việc học để nhanh chóng về nhưng bây giờ không nói không rằng lại đùng đùng đứng trước mặt bà hỏi sao không chết khiếp.
- Thanh. Con không phải đang học…sao tự dưng lại chạy về đây?
- Con có chuyện gấp. Mẹ, có xe ở nhà không mẹ?
- Có, ba con mới đi về. Tài xế chắc còn đang ăn cơm…
- Mẹ nói anh ấy ăn nhanh nhanh rồi chở con đi công chuyện. Con lên tắm một cái.
- Thanh, chuyện gì gấp vậy. Con tại sao về không báo trước tiếng nào thế?
- Không có gì đâu, chuyện riêng của con thôi mà.
Mặc cho mẹ cậu đuổi theo hỏi này hỏi kia Thanh chỉ đóng cửa phòng nói cần tắm cần nghỉ một chút. Cho tới khi tiếng cha Thanh đập cửa hỏi tại sao lại tự dưng trở về Thanh cũng không trả lời chỉ nói đang bận thay đồ không nói chuyện được.
- Con lớn rồi, con biết con đang làm gì mà. Con không có làm gì nguy hiềm đâu. Ba mẹ không cần lo.
Trước con mắt trợn trắng của mẹ và cái cau mày của cha, Thanh tót lên xe đi mà không báo một tiếng đi đâu.
Khi Thanh về nhà mình đã là buồi tối, đi về tới nhà ông nội là sáng ngày hôm sau rồi. Giờ không giống khi xưa có người tươi cười mang xe đạp ra đón cậu ngoài đầu đường nữa, Thanh nghe lòng chùng xuống.
- “ Thanh ơi là Thanh… mới có bây nhiêu mà nghe đau lòng vậy mà mày gửi cái gì về cho Hoàng vậy trời. Thật là điên không thể tưởng tượng mà. Hoàng ơi, cậu phải nghe tui nói nha…chắc chắn phải nghe. Đừng có đuổi tui ra khỏi nhà, làm ơn…”
Lội bộ khiến mồ hôi mẹ mồ hôi con ròng ròng đổ Thanh vẫn không để ý cứ lảm nhảm mãi trong đầu bấy nhiêu. Thanh vốn muốn nghĩ cách nói sao để Hoàng tha cho cậu, nói xạo cũng được nói dối cũng được lừa gạt cũng được. Hoàng khờ mà, rồi cậu sẽ dễ dàng qua khó khăn này thôi… nhưng cuối cùng một lý do khả dĩ cũng nghĩ không ra ngoài việc cậu chỉ có lạy trời cầu may.
Không ngạc nhiên như mẹ cậu, ông Hai nhìn thấy thằng cháu nội thì lập tức đuổi khỏi nhà.
- Mày còn vác xác về đây làm gì. Đã bảo không thích thằng nhỏ thì đừng có sáp vô, ai đã nói với ông là thích nó thực lòng. Mày làm cho nó buồn ốm mất cả chục ký rồi giờ về đây làm gì, không ở bển vui người mới sao. – Ông Hai hùng hùng hổ hổ mắng thằng cháu quên mất mình hiện nay bao nhiêu tuổi.
- Hoàng ốm lắm hả ông nội? – Thanh thiểu não hỏi han.
- Vậy chứ mày nghĩ nó sẽ mập lên chắc? Nhưng mày không cần giả vờ lo nữa. Ông đã khuyên thằng Tí nó quên mày rồi. Nó sẽ nhanh chóng mập mạp vui vẻ trở lại thôi, lúc đó ông sẽ ăn mừng với nó vì đã quăng được một thằng xấu như mày ra khỏi đầu nó. – Ông Năm kéo ghế ngồi xuống vẫn còn hậm hực.
- Ông nội…ông nội à… ông khoan mắng con được không… Hoàng đâu rồi ông? Con muốn gặp cậu ấy. – Thanh nhìn qua cửa sổ ngóng nhà hàng xóm mong nhìn thấy bóng người quen thuộc.
- Gặp gì mà gặp, nó đi ruộng rồi.
- Vậy con chờ. – Thanh bất đắc dĩ cũng kéo ghế ngồi đối diện ông nội trong gian bếp chật chội.
- Không cần chờ. Buổi tối nó đi học bổ túc không rảnh gặp mày đâu. – Ông Năm tự rót ly trà uống cho hạ hỏa, vẫn chưa giảm tức giận chút nào.
Thanh nhăn mặt nhăn mày. Khi cậu về đây đã biết trước không tránh được ăn mắng, nhưng không ngờ người mắng cậu lại là ông nội, không dè ông nội giận dữ vậy. Dù vậy Thanh vẫn nghe ra ông giận cậu chứ không phải ghét bỏ gì cậu nên đành chai mặt ngồi im nghe mắng.
- Vậy con ra ruộng kiếm Hoàng… - Chờ ông nội có vẻ bớt giận, Thanh mới tỏ ý muốn đi kiếm Hoàng.
- Nè không được đâu… - Ông Hai không cho thằng cháu nội đi, ông sợ nó đụng phải ông Năm thì toi.
- Không cần!!!
Nhưng đúng là nhắc người thì linh. Tiếng nói trầm thấp chứa nhiều giận dữ phải gằn lại từ phía cánh cửa đưa tới làm ông Hai giật thót, Thanh cũng xanh mặt. Thanh sợ một chứ ông Hai sợ mười, cái thằng cháu nội trời đánh này chọc ai không chọc lại chọc ngay cái người mà cả đời ông cũng không một lần dám chọc giận, nó thì sướng rồi, ở nước ngoài yêu người mới báo hại ông ở đây mỗi lần nhìn thấy ông hàng xóm là muốn rớt tim, mà không nhìn thấy người ta ông lại không được vui trong bụng. Ông đâu có làm nên tội gì… thật không hiểu sao ông phải sống thấp thỏm từng ngày vậy không biết. Đúng là con dại cái mang mà, cháu dại ông cũng mang luôn.
- Cậu lập tức đi khỏi đây cho tôi, tôi cấm cậu tìm thằng Tí. Tôi không nói hai lời, cậu mà tìm nó tôi đánh gãy chân cậu. – Ông Năm chậm rãi bước vào bếp, thái độ rất dứt khoát tỏ rõ thái độ.
- Anh Năm. – Ông Hai đứng lên khỏi ghế, bước tới gần ông Năm một chút vẻ mặt khó khăn không biết có nên nói giúp thằng cháu không. Cuối cùng nhìn vẻ giận dữ của ông Năm mà im lặng.
- Ông Năm. – Thanh cũng lễ phép đứng lên cuối đầu lên tiếng chào hỏi.
Thanh lẫn ông Hai không ngờ ông Năm mọi khi im im vậy mà hôm nay thật dữ dằn. Thanh nhìn thái độ ông Năm mà chắc chắn rằng chỉ cần cậu trả lời không một tiếng thì cậu tàn phế là cái chắc.
- Nếu cậu không tin lời tôi cậu có thể thử bước qua con mương này, phải đi tù tôi cũng đập chết cậu.
- Anh Năm, anh ăn nói gì kỳ vậy. Có gì từ từ nói. – Ông Hai lên giọng muốn ngăn ông Năm nói tiếp.
- Tôi kỳ sao? Tôi đã mắt nhắm mắt mở với nó rất nhiều rồi nhưng không ngờ nó lại mang cái thứ dối trá ở thành phố kia về làm bẩn chỗ này. Đúng là cha nào con nấy. – Nói với ông Hai nhưng ông Năm vẫn nhìn thẳng vào Thanh nói rành mạch từng chữ.
- Anh Năm. – Ông hai bất đắc dĩ gằn giọng. Thanh thì ngơ ngác khi bị mắng “cha nào con nấy” mà không biết nguyên nhân làm sao.
- Ông Năm, con muốn gặp Hoàng để xin lỗi. Con biết con sai rồi. – Thanh nhỏ giọng cúi đầu biết lỗi mong làm dịu cơn giận của ông Năm.
- Không cần xin lỗi, bây giờ cậu có xin lỗi cũng đâu có ích lợi gì. Những gì cậu nói nó vốn không hiểu thật nhưng tôi thân làm ông nó đã tận tình giải thích cho nó biết tại sao cậu muốn bỏ nó rồi. Nó bây giờ đã biết cậu chê nó nghèo, chê nó không học cao như cậu. Nó tuy thực sự trong đầu có vần đề nhưng chỉ là chậm hiểu chứ không phải không hiểu. Cậu cho là nó điên chắc hay là kẻ vô tri để cậu muốn làm gì thì làm muốn nói gì thì nói.
- Không… Con không có chê cậu ấy nghèo, cũng không chê Hoàng không học cao… con không có. – Thanh hoảng khi bị kết tội chỉ có mỗi cách lắp bắp chống chế.
- Không…? - Ông Năm muốn trợn ngược hai mắt.
- Thanh. – Ông Hai bụng đánh lô tô khi nghe thằng cháu nội còn gan hơn ông dám cãi lại ông Năm, dù cậu một chút cao giọng cũng chưa có.
- Con không có chê Hoàng cái gì hết. – Thanh khẳng định một lần nữa. Sau vài phút suy nghĩ bản thân chưa từng mở miệng chê qua Hoàng như lời ông Năm nói Thanh tự tin khẳng định. - Cái gì chứ cái này chết con cũng không nhận, con không có chê cậu ấy.
- Vậy thì “Cùng suy nghĩ, cùng nhìn về một hướng” là cái gì, không phải cậu chê nó ít học sao. Nó học không bằng cậu làm sao suy nghĩ giống cậu được, làm sao có thể cùng cậu tiến cùng cậu thoái hả. Vậy cậu có thể giải thích cho tôi biết xem nó không có điều kiện vật chất giống cậu làm sao có thể hưởng thụ những thứ như cậu mà đòi cảm nhận giống nhau.
- Anh Năm, có gì từ từ nói. Coi chừng lên máu… – Ông Hai nhìn hai người vẫn căng với nhau, ông chẳng biết phải bênh bên nào. Thiệt khổ cho ông mà.
- Cậu Thanh à. Tôi không nói cậu bỏ nó là sai. Cậu với nó vốn không cùng cấp bậc không cùng tri thức, cậu bỏ nó cũng không sai. Nhưng tôi giận là tại sao ngay từ đầu cậu đã biết cháu tôi nó như vậy còn nhảy vào làm cho nó yêu thương cậu rồi cuối cùng cậu dùng những hành động tàn nhẫn như vậy làm khổ nó. Nó yêu cậu có tội tình gì chứ, cậu yêu ai mặc cậu có cần phải gửi cho nó tấm hình cậu ôm ấp người khác để nó mỗi ngày nó nhìn vào đó mà biết mình thua thiệt người ta nhiều như thế nào mà không thể làm gì được không.
Thanh choáng váng, cậu chết lặng. Cậu không biết nói gì khi nghe rằng Hoàng vẫn mỗi ngày nhìn vào tấm hình cậu thân mật cùng người khác mà đau lòng. Tại sao lại nhìn mỗi ngày, đáng lẽ Hoàng phải bỏ nó đi ngay mới đúng.
- Cậu đi đi, tôi chỉ tiếc tôi lại trót tin người mới không chú ý sớm để thằng nhỏ buồn lâu như vậy mới phát hiện. – Ông Năm tự dưng xuống giọng như không muốn chấp nhất nữa mà chỉ là thở dài thườn thượt.
Nói Thanh nhưng ông Năm lại nhìn thẳng ông Hai. Ông Hai cũng chột dạ biết mình mới là người đang bị mắng xéo, vì chính ông đã đứng ra bảo chứng cho thằng cháu nên người ta mới mắt nhắm mắt mở tin. Ai mà ngờ…
- Con muốn gặp Hoàng. – Thanh vẫn tiếp tục lỳ.
- Không cần gặp. Tôi nói rồi đó, cậu mà dám gặp nó tôi đánh gãy chân cậu. Nó đã thôi không còn thích cậu nữa thì cậu cũng làm ơn đừng nhất thời nổi hứng mà làm cho thằng nhỏ hiểu lầm nữa. Về thành phố của cậu đi, không cần thư từ gì cả, có gửi tới tôi cũng không để cho nó nhận đâu. Còn nữa ai giúp nó tôi trở mặt.