-Sao vậy?
-Tui muốn xa Huy!
-Xa…Nhưng tại sao?
-Đừng hỏi tại sao! Tui làm vậy chỉ muốn tốt cho cả hai thôi! Yên tâm đi!
-Uhm…
-Em ở đây à?-Tiếng gọi của Huy phía sau lưng.-Em…em có chuyện gì à?
-Không…không sao, chỉ tại em bị dị ứng thôi!
-Dị ứng gì mà đỏ hai con mắt, đỏ bên má nữa.-Huy chạm vào mặt tui, xoa nhẹ.
-Đừng mà! Em không sao! Về nhà em nói!
-Cũng tới giờ rồi anh về lớp.
-Uhm.
Tới lúc Huy đi rồi, tui quay qua Dương.
-Tui nghỉ bữa nay.
-Uhm, để tui xin cho. Thôi, hay để hết tiết một cho dễ!
-Uhm, sao cũng được!
…Rồi tiết một cũng hết, tui xin thầy về với cái cớ là mắc bệnh! Về giữa đường, tui đã suy nghĩ rất nhiều! Không biết nên phải xa anh không? Điều đó đã thúc đẩy trong đầu tui ra một kế hoạch cho việc xa anh! Tui sẽ cố gắng! Mặc dù không thể quên anh nhưng tui muốn anh quên tui. Tui sẽ không ở nhà anh chị mà sẽ dọn ra ở trọ một vài ngày à không, đến khi anh quên tui! Nó có quá dại khờ không? Nhưng hết đường rồi, đành vậy thôi!
Tui về đến nhà, xin anh chị dọn đến nhà người bạn một vài tuần. Năn nỉ mãi anh mới cho. Tui định đi tìm chỗ trọ ngay trong buổi luôn…Chưa kiếm tới đâu thì tui đã gặp một tai họa. Gặp bọn du kôn hôm bữa!
-Ê bây! Thằng nhóc hôm trước kìa!-Một thằng trong đám chỉa tay về hướng tui.
-Ê, đi đâu đây vậy thằng kia!
-Tui không giỡn với mấy người!
-Hahaha, cưng tưởng tụi ta giỡn à? Xưa rồi! Có đứa nào hứng với thằng nay không?
-Để cho tui đi! Buông ra!-Một tên tong đá tiến lại gần dựa vào vai tui.
-“Bốp”! Gíam hỗn à?
-Bọn bây tránh ra chưa!-Tiếng của Dương thì phải! Đúng rồi, thì ra là Dương. Tui chạy ngay đến Dương.-Thịnh có sao không?
-Không! Cám ơn Dương.
-Lại là thằng này! Hôm nay bọn anh không hứng với nhóc nữa! Đi bây!-Tên đứng đầu lãng đi, có lẽ nó biết Dương có võ! May mắn thật!!!
-Cám ơn nhiều nhen! Nhưng sao ông ở đây? Nghỉ tiết à?
-Không! Tui xin nghỉ định tìm ông thì gặp ai giống giống ông nên đi lại. Thì ra là ông thiệt.
-Gặp chuyện gì?
-Ông đang tìm nơi ở phải không?
-Uhm.
-Ở nhà tui đi! Tui ở có một mình hà!
-Vậy thì hay quá! Cũng lợi. Hihi. ậy giờ tui về nhà dọn đồ qua há!
-Uhm. Hay tui chở ông về.
-Uhm. Nhanh nhanh lên, tui sợ Huy về gặp.
-Cứ yên tâm.
Thế là tui đã tìm được nơi ở rồi! Tui dọn ngay đồ nhưng chỉ đem một vài bộ đồ và một vài thứ cần dùng thôi! Tui nhanh chân thưa anh chị rồi đi mau.
Đến nhà Dương rồi! Dương sống với dì và dượng nhưng họ có vẻ rất bận nên Dương rất hay ở nhà một mình.
-Nhà cậu có phòng cho khách không?
-Không! Hay ông ở cùng phòng với tui luôn đi! Giuờng phòng tui đủ cho ba người luôn đó!
-Uhm, sao cũng được!
Vào phòng, một căn phòng hơi lớn với những bức tường màu xanh dương, nó làm tui nhớ tới Huy, anh ấy thích cùng màu với Dương.
-Nè! Sao thẩn thơ quá vậy? Có sao không?
-Không, không sao.
-Có cần tui dọn phụ không?
-Không đâu, tui tự làm được mà.
-Đồ của ông cứ để đại trong tủ của tui.
-Uhm.
-Ông đói không?
-Hơi hơi.
-Ăn gì, tui mua luôn cho!
-Cái gì cũng được!
-Hủ tiếu nha!
-Uhm.
Dương bước ra khỏi phòng đi mua thức ăn trưa còn tui trong phòng “cặm cụi” dọn đồ. Dồ tui mang theo cũng ít, khỏang bảy bộ đồ và tập học cùng với một vài đồ dùng cá nhân. Căn phòng cũng rộng thật, cũng gần giống như phòng tui, có nhà vệ sinh, có bàn học và cả một cái máy vi tính nữa! Bây giờ ngồi yên tịnh, tui mới nghĩ lại việc mình làm chắc khiến cho Huy lo lắm. Nhưng chia tay trước sẽ tốt cho cả hai mà. Ý của việc ra đi này không phải tui sợ Trang mà tui cũng đã từng nghĩ đến việc phải xa anh, hành động của Trang đã làm tui nghĩ đến trong tương lai, anh phải lấy vợ, lúc đó tui lại càng đau đớn hơn! Ôi, cũng đã 11h00 rồi, chắc có lã bây giờ anh học gần xong tiết năm rồi! Anh sẽ đến lớp kiếm tui mà hỏi chuyện hồi sáng rồi cả hai cùng về! Nhưng em xin lỗi anh, có lẽ điều em làm là đúng, là tốt cho cả hai! Em xin lỗi anh, em thực sự không muốn anh lo lắng về em! Bây giờ em nhớ anh lắm, nhớ anh!
-“Cạch…”-Tiếng mở cửa. Dương đã về.
-Ăn trưa thôi! Làm gì mà thẩn thơ nữa vậy!
-Uhm ăn trưa thôi!...À…mà …mà Huy biết nhà Dương không?
-Biết.
-Nếu Huy có kiếm, nói là không biết giùm nhen!
-Yên tâm đi. Ăn nhanh thôi.
-Uhm.
Ăn trưa xong, chúng tui cùng xem phim hoạt hình.
-Thịnh về hồi tiết một, Dương cũng về tiết một luôn à?
-Không, khoảng sao đó hai mươi mấy phút, tui xuống xin thầy nữa!
-Ông thấy Huy tốt không?
-Nè, tui thấy hai tụi mình nên thống nhất cách xưng hô đi, kêu bằng ông tui như từ trước đi cho dễ, chứ kúc này lúc khác nghe là lạ lắm.
-Uhm, sao cũng được. Thấy Huy sao?
-Mmm…Để tui nhận xét từ đầu tới đuôi cho nghe nhen. Bên ngoài rất đẹp trai. Con gái ngắm rất nhiều. Lúc chưa có ông thì Huy ít nói lắm, có rồi thì nói nhiều hơn, hoàn thiện một phần nào đó hơn. Nhất là hay đi ngang khối mình làm nhiều đứa con gái mê hồn hơn. Huy từng làm bạn trai của Trang trong vòng một tuần thì chia tay vì tính cách của Trang, ông cũng biết rồi đó. Bên trong, Huy có tâm hồn rất thơ ngây, rất chung tình. Khá tốt, ông có Huy coi như là phúc đó!
-Uhm,ông thấy việc tui làm tốt cho cả hai không?
-Trong tương lai thì tốt nhưng trong hiện tại thì xấu.
-Xấu?
-Uhm. Ông làm vậy chưa chắc haingười có thể chia tay đâu! Tui thấy ông nên về với Huy.
-Nè, có cho ở nhờ không mà diện cớ vậy?
-Nói vậy thôi, chứ ở thì ở.
-Uhm, dù sao cũng cám ơn ông nhiều!
-Hihi, mà ông biết mình là G khi nào vậy?-Câu hỏi của Dương làm tui bất ngờ thiệt.
-Mmm…đầu lớp tám! Một người con trai đã cho tui biết điều đó! Còn ông?
-Tự phát hiện.
-Hi, ông có tham gia của trang web nào chưa?
-Vài trang rồi!
-Tui hơi buồn ngủ, đi vô ngủ trước à!
-Uhm.
Hơi mệt thật, tui nằm dài trên giường, đánh một giấc tới chiều, tới tối thì làm bài tập với Dương…Tui lại nghĩ về Huy, không biết giờ này anh ấy ngủ chưa? Có thức khuya không nữa? Tui lại nhớ đến lúc anh và tui giỡn, nước mắt tui lại tuôn ra. Một giọt…hai giọt…rồi nhiều giọt…
Sáng hôm sau, Dương đi học còn tui ở nhà một mình. Buồn nhỉ! Lòng tui lại nhớ tới anh. Không biết giờ này anh làm gì nhỉ? Chắc có lẽ đi học rồi! Hay về nhà, đúng rồi, về thôi! Tui lấy xe đạp chạy về nhà…nhưng đến giữa đường, tui lại sợ anh ở đó, nên đành quay lại. Lại nhớ đến anh. Bây giờ trong lòng tui ngỗn ngang, không biết nên phải làm gì và sẽ làm gì! Yêu anh rất nhiều nhưng không thể gặp anh. Con tim muốn gặp anh nhưng lí trí ngăn cản điều đó! Phải làm sao? Bước ra khỏi cổng, định đi đâu đó cho đỡ buồn thì…
-“Kéeeet!”-Tiếng thắng xe vang lên cả một xóm.
Đau, đau thật, hình như tui nằm ngay dưới đường. Đưa tay lên trán, hình như là máu…máu chảy, và…và mọi thứ lại mờ, mờ đi……. Tui ngất đi. Trong cơn ngất, tui nghe đâu đó có tiếng kêu của xe cấp cứu, tiếng người nói, tiếng hốt hoảng,… Lúc đó mới nhận ra mình đã bị xe đụng rồi!
Một căn phòng trắng hiện ra. Đầu tui bị quấn một lớp băng trắng, chết, chết rồi ư? Không, có tiếng bác sĩ ở đó.
-Cậu đã tỉnh rồi à?
-Vâng, thưa bác sĩ. Cháu bị gì vậy?
-Cậu bị chấn thương nhẹ ở đầu thôi.
-Hình như người thân cậu gần đến rồi đó. Chúng tui đã gọi chọ họ.
-Cháu cám ơn bác sĩ! Vậy chừng nào cháu có thể xuất viện?
-Khoảng hai ngày nữa!
Phù…thật may, mong sao anh chị và cha mẹ đừng biết. Không biết giờ nay Huy làm gì? Chắc đang ngồi học. Đầu óc tui lại xuất hiện hình bóng Huy cười với tui, nụ cười duyên thật! Nhớ anh thật nhưng biết làm gì bây giờ? Không biết anh có thể quên mình không?...
-“Cạch!”
-Bạn cậu đến rồi, tôi đi đây.
-Dạ.
-Ông có sao không? Có Mỵ, Thanh và Nhi đến thăm ông nè!
-Uhm, chỉ có mấy bạn biết không phải không?
-Mmm, còn một người nữa! Yên tâm, anh chị và cha mẹ ông không biết đâu!
-Chắc là thầy.-Tui nghĩ vậy.
-Mày có sao không? Tụi tao có mua trái cây nè, để tao gọt cho.-Con Mỵ vừa gọt, vừa nói.
-Sao mày lại nghỉ học vậy? Bọn tao lo cho mày lắm!-Thanh hỏi tui bằng một vẻ lo lắng.
-Tao không sao. Chép bài giùm tao đi.
-Mày yên tâm, Nhi chép rồi!-Mỵ an ủi tui.-Ê, tao gọt xong rồi nè, ăn! À, mày là ngườibệnh, nên ăn nhiều vào!
-Tao biết rồi, mấy bây ăn luôn cho vui.
Chúng tui cùng ăn, nói cười vui vẻ. Haha, bị đụng xe vui thật! Trong cái xui có cái hên. Bọn này nói chuyện nhiều mà “dai” nữa! Tới 11 giờ luôn. Bọn nó xin nghĩ tiết, tội nghiệp ghê!!! Thanh, Nhi và Mỵ về trước còn Dương ở lại với tui.
-Nhớ Huy không?
-Nếu hồi nảy hông có mấy ông chắc tui nhớ. Mà hỏi có chi không vậy?
-Tui xin lỗi.
-Chuyện gì?-Tui hơi nghiêm mặt.
-Rồi sẽ biết, tui về trước đây.
-Uhm,dù sao cũng cám ơn ông!
-Hehe, không có chi.
-Gian ớn.
Bây giờ, căn phòng lại tĩnh yên, nó làm tui buồn đi.
-“Cạch…”-Tiếng mở cửa lại vang lên, có phải là thầy không? Không, là …Huy! Huy đến với vẻ mặt buồn nhưng lại vui lên khi gặp được tui! Tui lặng thinh, có vẻ ngài ngại!
-Sao em lại tránh anh? Em có biết anh lo cho em đến mức nào không?... Anh nghe Dương kể hết rồi! Đừng để anh xa em, anh xin em đó! Em, có biết khi xa em, anh nhớ em lắm không?-Anh hỏi tui bằng một giọng hơi trách.
-Em xin lỗi.
-Anh yêu em.-Anh ôm chầm lấy tôi, nước mắt của anh rơi ướt một bên vai tui.
-Em xin lỗi anh, xin lỗi anh nhiều lắm, em không nghĩ như vậy… Anh hiểu cho em không? Em yêu anh rất nhiều, em thật…thật tệ… Huhuhu…-Nước mắt tui tuôn ra.
-Em ngốc lắm, trẻ con nữa! Đừng làm như vậy nữa! Em làm anh lo lắm, em biết không? Em có sao không? Nín đi mà…
-Em biết rồi, em không sao, khoảng hai ngày nữa em sẽ xuất viện…hic….hic…
-Anh đã dọn đồ em về rồi!
-Uhm,Anh có đi học không mà tan sớm vậy?
-Không, anh nghỉ.
-Sao vậy, anh nghỉ…anh không nên làm như vậy! Em có lỗi với anh nhiều lắm! Em thật tệ mà…