5h05, loa phát thanh buổi sớm ở làng quê tui lại vang lên, nó phá tan cái bầu không khí tĩnh lặng đó. Nó lại làm tui nghĩ về vẻ đẹp bề ngoài của anh. Một con người cao khoảng 1m76 cao hơn tôi 6cm có vòng ngực nở nang trong khi người tui hơi gầy vì lười tập thể dục, một mái tóc đen mượt, một chiếc mũi cao, lại nước da trắng… đẹp thật nhưng nhìn không dễ thương bằng tui! Hihi! Bên ngoài thật mạnh mẽ giống một người con trai thật sự nhưng bên trong lại vậy! Sự thật bất ngờ mà. Tui lấy giấy vẽ lại tên anh! Trần Hoàng Thanh Huy. Tên anh và tui đều có bốn chữ! Trần Hoàng Thanh Huy và Trần Phạm Tiến Thịnh, Thanh Huy Tiến Thịnh! Lạ lạ sao sao ấy! Tui lỡ yêu anh mất rồi! Yêu mọi thứ ở anh, từ nụ cười đến mái tóc bồng bềnh mỗi khi chở tui đến trường, từ nụ hôn đến cách anh chọc tui…mọi thứ!!! Mãi mãi yêu anh…
5h56, Tui ra đường vào buổi sớm để ngẫm nghĩ về mình.Một chiếc quần short tới gối, một chiếc sơ mi trắng cùng với một chiếc áo khoác ở ngoài. Tui là Gay, tui biết nó kể từ khi tôi bước vào đầu lớp tám. Kết quả đó đã ảnh hưởng rất lớn đến cuộc đời học sinh của tui. Nó làm tôi học giảm sút nghiêm trọng trong một tuần sau đó! Kể từ đó, tui tham gia vào một số trang web cho Gay, tìm hiểu rõ hơn về mình… Thử nhận xét về mình xem! Bề ngoài, tui có vẻ gì đó giống con gái, một cặp mắt đẹp, một chiếc mũi cao vừa vặn, một đôi má trắng, hay ửng đỏ khi bị chọc ghẹo, một giọng nói thiếu sự cứng rắn và ngay cả sự yếu đuối của bản thân…
-“Reng…reang…reng…”-Lại là chiếc điện thoại.
-Alô, chào buổi sáng anh Huy!
-Chào em yêu! Thức sớm quá ta!
-Anh cũng vậy mà! Tối ngủ có ngon không?
-Cũng thiếu hơi em nên…
-Em yêu anh.
-Đánh trống lãng hay quá ta! Anh cũng yêu em, yêu rất nhiều!
-Mình sẽ gặp nhau sớm nha anh! Anh có thấy cặp tình nhân nào nhỏ tuổi như mình chưa?
-Trong giới mình thì có nhưng họ không đến với nhau qua tình cảm như mình? Sao em hỏi vậy?
-Em sợ tình yêu của mình không vĩnh cữu…
-Suỵt, em đừng nói thế, anh yêu em mà!
-Em là người hạnh phúc phải không anh?
-Đúng! Mình đang hạnh phúc!
-Em đang ở ngoài đường.
-Coi chừng bị bệnh thì khổ nha!
-Em biết mà! Mình cúp máy nha anh!
-Uhm, anh yêu em.
-Em yêu anh, pie!
Tui lại cúp máy trước rồi về nhà trong khi ông mặt trời thức dậy, chiếu những tia nắng hồng buổi sớm!...
-Con đi chơi à?-Về đến nhà,mẹ tui hỏi.
-Dạ, con đi quanh đây thôi!
-Sáng sớm, trời lạnh lắm đó!
-Con biết mà mẹ!
-Thôi! Con ăn gì, mẹ đi chợ mua?
-Gì cũng được.
-Thôi, vào nhà đi!
Tui bước vào phòng, nằm ngay trên giường, cố “nướng” thêm chút nữa nhưng đầu tui bây giờ lại nghĩ về anh. Tui nghĩ tình cảm học sinh chúng tôi chỉ là nhất thời thôi! Nó có bền không? Tui chỉ toàn thấy sự chia tay, khổ đau rồi cả chết nữa! Nếu chia tay anh, ban đầu là sự khổ đau nhưng biết đâu về sau nó tốt cho cả hai thì sao! Chia tay, đành vậy! Tui sẽ cố không nhớ đến anh xem! Nhưng điều đó có chính chắn không?...
Bữa sáng cũng kết thúc, tui xin mẹ lên ngoại chơi, nhà ngoại tui chỉ cách đó khoảng 4,5 km. Ở đó có vườn trái cây! Tui rất thích, nhất là những khi mệt mỏi, vào nhưng ngày cuối tuần hay cả nhưng khi rãnh rỗi. Nằm trên chiếc võng được mắc trong vườn, vừa ăn trái cây thì không gì hơn. Đến nơi, tui thưa dì rồi ra vườn ngồi chơi. Mấy năm trước còn có ông ra hỏi tui này nọ, chỉ cho cái này, cái kia nhưng ông tui mất rồi. Hái trái cây, ngồi ăn và sau đó là đánh một giấc là việc mà tui thường làm nhưng hôm nay thì khác hẳn, hôm nay trong tâm hồn của một cậu học sinh như tui lại có chứa hình ảnh của một chàng trai khác, chàng trai mà tui đem lòng yêu mến. Khi xa người mà bạn yêu, bạn sẽ làm gì? Nhớ chăng, vâng, đó là sự nhớ nhung. Ngồi lặng lẽ, tui như đang muốn muốn xóa hết những ý nghĩ về anh, xóa hết. Thưởng thức vài chùm nhãn mà tui mới hái xuống, một vài bản nhạc, không khí trong lành…mọi thứ lại đưa tui chìm sâu trong giấc ngủ. Lạ thật, tui đang đi trên một con đường, một con đường vắng vẻ duy nhất chỉ có một người con trai khác, à, thì ra là anh, anh đeng tiến lại gần và gần…nhưng khi anh đưa tay anh thì mặt đất, đúng, mặt đất vở ra thành hai bên, một bên chứa anh, một bên chứa tui, khoảng cách giữa hai bên xa dần, xa dần… Không! Không thể như thế! Nước mắt tui lại ào ra, ào ra. Muốn nắm lấy tay anh, muốn bên anh nhưng…
-“Reng…reng…reng…”-Chiếc điện thoại lại reo lên, phá tan bầu không khí yên tĩnh, nó đưa tui về với thực tại. Là anh.
-Alô.
-
Em à? Em đang làm gì vậy?
-Ngồi một mình thôi.
-Em ăn sáng chưa.
-Đã chín mười giờ rồi, đương nhiên là em ăn sáng rồi!
-Em mệt à? Sao nói chuyện có vẻ như mệt lắm.
-Em mới ngủ dậy thôi.
-Vậy là anh phá giấc ngủ của em à?
-Không hẳn. Nhớ em à?
-Đương nhiên, chiều nay, em muốn anh về sớm hay trễ?
-Sớm.
-Khoảng mấy giờ em về?
-Chắc là 4 giờ.
-À, hôm nay vui không?
-Vẫn bình thường, không có gì vui cả, chỉ toàn là dưỡng sức để
mai đi học tiếp nên ba mẹ cũng không cho em đi chơi.
-Em đang ở đâu mà nghe yên tịnh quá vậy?
-Ở vườn cây của ông em.
-Vậy có ăn trái cây không?
-Hổng lẽ vô vườn trái cây mà không ăn!
-Lỡ chưa tới mùa thì sao?
-Hông cãi nữa!
-Em biết làm gì để không nhớ người yêu không? Chỉ cho anh với!
-Biết làm gì? Nhớ chị nào hả?
-Chị nào là chị nào, chỉ có anh nào không hà!
-Ai, cho em biết đi!
-Thì ra có người ghen kìa! Hihi.
-Ghen đâu, biết ai là người có diễm phúc dữ vậy…
-Ngoài em ra có ai không?
-Em mà được diễm phúc cái gì! Giống như con osin vậy!
-Chuyện anh “hành hạ” em làm này nọ đó hả? Mai mốt cho sai lại!
-Không ép đó.
-Uhm, thưa vợ.
-Á, vợ mà uhm hả? Phải dạ đó!
-Hả, có cần vậy không? Gian quá đi, lại còn chộp lấy thời cơ nữa!
-Hehe, phải vậy chứ! Máy hết tiền chưa?
-Chắc nói hồi nảy giờ sắp hết rồi đó!
-Vậy…vậy mình cúp máy nha!
-Uhm.
-Bye anh!
Vẫn là tui cúp máy trước! Tại sao tui lại bắt máy chứ! Trong khi lí trí tui lại không muốn! Thôi, cứ để tới đâu thì tới! Về nhà thôi, cũng trưa trưa rồi! Tui về tới nhà thì mọi người đang chờ tui để ăn trưa! Lúc này thì phiền thật!
-Thưa ba mẹ con mới về!
-Con đi đâu mà về trễ vậy?-Cha tui hỏi.
-Con đi lên ngoại chơi thôi!
-Xuống rửa mặt đi rồi ăn trưa luôn.
…Sao hôm nay tui thấy tẻ nhạt quá!
1 giờ chiều…
Tui mở máy, lên mạng ngồi chơi game cho đỡ buồn. Thời gian trôi qua thật nhanh, 2 giờ rồi! Tui tắm rồi thay đồ chuẩn bị lên nhà anh Hưng. Tui định lại xin mẹ thì mẹ lại gọi tui lại, hỏi vài điều.
-Con có sao không mà hôm nay trầm quá vậy?
-Không, chỉ là qua thi, con hơi mệt thôi!
-Uhm, ở trên nhà anh có thiếu gì thì nói với mẹ!
-Nếu có con sẽ nói mà!
-Ráng giữ gìn sức khỏe nhe con!
-Dạ, mẹ ơi, cũng tới giờ rồi, con đi nhen mẹ!
-Uhm, cẩn thận nhen con!
-Dạ.
Tui lên xe với cha, về lại nơi có anh. Tui cũng không hiểu vì sao mình lại muốn về nơi đó nữa! Nhớ anh chăng? Nhớ, nhớ rất nhiều…Tới nơi, tui đứng ngoài cổng, gọi anh Hưng, anh từ trong nhà bước ra. Tui thì vô nhà trước, còn hai người nói chuyện gì đó! Chắc là chuyện tui coi tui có đi chơi không ấy mà! Uả, sao không thấy anh nhỉ, thôi lên phòng! Vừa mở cửa ra, anh đã hù một cái bất ngờ.
-Nè, sao tới giờ mới về?
-Tại trễ thôi!
-Làm anh nhớ muôn chết luôn!
-Phụ em với, mệt quá!
-Trả công đi!
-Trả cái gì?
-Kiss.
-Hông đâu! Muốn chết hả?
-Giỡn thôi! Em tắm đi!
-Ý đồ gian xảo! Đói quá, đi ăn chiều đi!
-Uhm, chờ anh tí!
-Em ra cổng trước!
-Uhm.
Một buổi chiều thật ấm áp, nó lại thắp sáng bừng ngọn lửa tình yêu của chúng tui.
Sáng hôm sau, như thường lệ, tui và anh lại tới trường, tui vẫn chờ anh ở cổng thì…Trang bất ngờ kéo tay tui đi ra phía sau trường. Chại ấy nắm tay tui thật chặt, có vẻ rất hung dữ.
-Cưng là gì của anh Huy vậy?
-Là anh em thôi!
-Vậy tại sao tao thấy mày lại thắm thiết với Huy như vậy? Hả?
-Em đâu có.
-Không à? Mày đừng chối, có nhớ chuyện hai ngày trước không?
-Thì ra…đúng…đúng là chị rồi! Ác thật!
-Mày đừng chống tao! Chống thử đi rồi cưng biết hậu quả!
-Chị buông tui ra!
-Lại còn lớn tiếng với tao à?
-“Bốp”-Một cái đánh bốp từ tay chị ta vào mặt tui! Đau điếng!
-Chống tao hậu quả như thế đấy! Tao nhắc lại, cấm mày lại gần Huy!
-Sao cô không nói với Huy ấy! Tui không thể!
-Mày ngon lắm! Để rồi coi! Kêu ba má mày chuẩn bị hòm cho mày là vừa!
Cô ta bỏ đi. Thật không ngờ! Nước mắt tui tuông ra… Tui lặng lẽ bước lên lớp với hai con mắt đỏ hoe!
-Mày sao vậy?-Mỵ hỏi vẻ lo lắng.
-Không, chỉ bụi…bụi thôi!
-Bụi mà vào hai con mắt một lượt hả? Nói thật đi, biết đâu bọn tao giúp mày được!
-Không sao đâu!-Tui định nói ra sự thật nhưng lại cố nén!
-Nè! Khăn giấy đó, lau đi!-Dương đưa cho tui khăn giấy với vẻ hơi ngại.-Ra đây, tui nói chuyện với ông coi!
-Có gì không?
-Hai người có chuyện à?
-Không! Mà sao ông biết!
-Hồi nảy Dương hỏi tui có gặp ông không!
-Rồi sao?
-Thì tui nói không biết! Dương hơi lo!
-À, có chút chuyện thôi!
-Sao mặt ông đỏ một bên vậy?
-Hả? Đò à, tại dị ứng thôi!
-Đừng cố giấu nữa, tui thấy rồi, thường ngày tui hay ra sau trường mà!
-Biết…rồi à? Tui không giấu nữa đâu, đừng nói ai biết!
-Uhm, Trang biết chuyện hai người rồi à?
-KHông… Nhưng chắc có… Còn nhớ hôm bữa không? Bọn côn đồ nói cho cô ta biết.
-Uhm, đừng buồn nữa! Còn có tui mà!
-Ông có phải là bạn thân tui không?
-Đương nhiên là có! Có chuyện gì vậy?
-Ông…Ông xin cho tui nghỉ một tuần được hông?