Tui khẽ cử động tay cố làm hiệu để anh tỉnh dậy!
-Aaa…anhhh àaa!-Giọng tui thều thào!
-Em…em tỉnh dậy rồi ư?-Anh ngồi dậy, ôm chầm lấy tui mà khóc!
Tui gật đầu và cố mỉm một nụ cười cho anh xem.
-Em đã tỉnh dậy rồi đó ư? Anh yêu em nhiều lắm! Sao em lại làm điều dại dột như vậy? Em không nghĩ anh yêu em biết nhường nào ư? Hãy tin anh đi! Anh mãi mãi yêu em mà! Em đừng làm anh sợ lần nữa nha! Anh...
-Ngốc… quáaa… đi…!-Tui cắt ngang lời anh bằng một giọng khàn khàn.- Không phải em đã tỉnh dậy rồi sao?
-Em khát nước phải không? Để anh lấy nước cho…-Anh nhẹ buông tui ra, bước qua bàn, lấy nước cho tui.- Đây này! Em uống đi!
-Uhm…- Tui uống xong, đưa lại ly nước cho anh.- Đang cố kể lể với em đó hả?
-Không đâu! Em tỉnh dậy, anh mừng rồi! Anh yêu em nhiều lắm!
-Hi, em biết rồi ngốc ạ!
-Em đỡ mệt chưa?
-Uhm, đỡ rồi!
-Em đói chưa? Để anh mua cháo cho!
-Uhm, em cũng hơi đói!...À, mà em ngủ bao lâu rồi!
-Hi, mới một ngày thôi!
-Cũng lâu quá! Bác sĩ có nói gì không?
-Bác sĩ nói em kịp thời cứu chữa nên không sao! Lúc em nhảy sông ấy! Đầu va phải gốc cây cắm ở dưới nên đầu em bị chảy máu nhưng kịp thời cầm nên cũng không sao!
-Uhm.
-Thôi, vậy em ở đây được không? Anh đi mua đồ ăn!
-Uhm, cũng được!
-Anh đi nha!
Một cảm giác cô đơn khó tả lại bao trùm lấy tui! Căn phòng với bốn bức tường! Không biết giờ này, Ngọc ra sao nữa! Đau đầu quá! Không nghĩ nữa! Tui lấy tay mình xoa nhẹ phần thái dương cho bớt đau đầu rồi nhắm mắt…
-“Cạch…”!-Tiếng mở cửa làm tui giật mình, tỉnh dậy!
-Anh về rồi à?
-Uhm, anh mua cháo cho em nè! Còn trái cây nữa! Em ăn trước nha!
-Uà!
-Hi, để anh đút cho nè!
-Thôi, để em tự làm cũng được mà!
-Thôi! Em mệt lắm, để anh đút cho! Nè, vợ ăn đi!
-Chắc anh lo cho em lắm phải không?
-Hi, không có gì mà! Biết anh lo thì ăn nhiều nhiều nà!
-Uhm, sao em thấy anh như ốm vậy? Không ăn à?
-Hi, có mà! Em đừng lo!
-Đôi mắt anh lại thâm nữa! Thức đêm phải không?
-Anh đã nói anh không sao mà! Em ăn thêm nè!
-Uhm.
-Anh có xin phép cho em nghỉ rồi! Cũng có nhờ Trinh gởi tập cho bạn em chép rồi! Em cũng đừng lo!
-Uhm, anh nhắc em mới nhớ! Anh cũng nghỉ nữa à?
-Đâu có!
-Đừng dối em mà! Đâu phải vì em mà anh làm như vậy!
-Em này! Anh biết em lo cho anh nhưng anh không thể để em một mình trong bệnh viện!
-Uhm, mai anh đi học lại nha!
-Uhm…
-“Cạch’’!
-Chào anh và Thịnh!
-Thì ra là Nhi, Thanh, Mỵ và Trinh! Anh chào bọn em!
-Đến thăm tui đó hả?
-Hông lẽ thăm người ta! Bọn này cũng có chép bài cho ông rồi! Khỏe hông?-Mỵ cười rồi xách vỏ trái cây lên bàn, gọt ra.
-Hi, Khỏe! Cám ơn nhiều nhen! Một chầu nước nha!
-Thôi được rồi! Ráng mà giữ thân đi!-Vẫn là lời nói dịu dàng của Nhi.
-Hi!
-À, ông Huy này nè! Làm gì mà vợ ông ra thế này vậy!-Thanh cười!
-Ừ…thì…tại…
-Tại mình thôi! Đừng “đàn áp’ ảnh quá!
-Ông này! Cứ hở ra là bênh vực chồng!
-Có vợ mà cũng không lo nổi nữa! Ông thiệt quá tệ Huy à!-Trinh trách Huy.
-Uhm, cho mình xin lỗi! Tại…
-Thôi! Không có gì đâu! Thấy chồng tui hiền rồi lấn hả!
-Trời, mày có bệnh không đó!
-Hi, hông! Rồi sao?
-Thì không có gì! Tại thấy mày chìu chồng quá hà!
-Đừng thấy bạn tui hiền rồi ăn hiếp nha Anh Huy!
-Anh đâu có đâu!
-Thôi! Bọn em giỡn thôi! Anh về nhà nghỉ ngơi đi! Em thấy anh cũng mệt! Bọn này canh vợ giùm anh cho!
-Thôi, anh không sao mà!
-Mỵ nói đúng đó anh! Anh cứ về nghỉ, có gì em gọi cho!
-Ừ! Vậy…vậy anh về nha! Em ráng giữ sức khỏe!
-Vợ ông vào tay bọn này thì không sao đâu!
-Trinh này, bà nói nghe thấy ghê quá! Y chang ăn thịt người vậy!
-Hi, giỡn với ổng thôi!
-Thui thui, hôm nay mấy bà đến đây ngoài việc thăm tui có gì nữa không vậy?
-Hi, ông này hay ghê! Bọn này muốn biết nguyên nhân mà ông: ùm…bặp bặp bặp bặp…
-Hả?
-Mỵ này, bà diễn tả giống như vịt ăn vậy, bặp bặp bặp nghe giống ghê!
-Hi, nói cho vui ấy mà!
-Mấy bà muốn biết chuyện tui nhảy sông ấy à?
-Hi, đúng òi!
-Thui, tui ngại lắm!
-Bọn này cố vấn cho mà! Bạn thân của nhau mà!
-Thui, bà này! Ông hông nói thì thôi vậy!
-Hi, giỡn thui, tại tui giận ảnh!
-Vụ gì?
-Chuyện gia đình!
-Ổng lăng nhăng à?
-Gần vậy!
-Là sao?
-Gần lăng nhăng!
-Thui mệt ông quá! Kể đại ra luôn đi!
-Bọn này kín như loa phát thanh vậy! Yêntâm mà nói đi!!!
-Hi, vậy nghe nha!.............................................. ...........-Tui kể lại sự việc…
…
-Thôi, ông cũng đừng buồn, bọn này lun kề vai sát cánh mà!
-Nói nghe như vợ chồng vậy! Ghê quá Nhi ơi! Nghe Trinh nói nè! Mọi chuyện là do Ngọc bày ra chứ Huy không như vậy đâu!
-Uhm, ông ấy cũng tội nghiệp, đừng giận ổng nha!
-Tui thì không giận nhưng tui cảm thấy mình không xứng đáng với anh!
-Ông cũng đừng nghĩ như vậy! Chỉ là Hôn thôi! Không sao đâu!
-Sao bà biết chứ! Hôn cũng gọi là… Mà thôi! Thịnh cũng hông nên nghĩ vậy! Chỉ dằn vặt mình thêm thôi!
-Uhm.
-Ăn quýt nè! Tao lột cả dĩa luôn! Hi, Thịnh ăn nhiều vào!
-Hi, biết rồi! Ăn mấy bà! Nói chuyện mỏi miệng quá!
-Hi!
Cả bọn cùng nhau nói chuyện. Chuyện trường, chuyện lớp, chuyện làng, chuyện xã, chuyền tùm lum…[Hihi, hơi nhiều chuyện!] Nói hơn ba tiếng đồng hồ!...
-“Cạch…’’-Anh mở cửa.
-Hi, chào bọn em!
-Hi, chào anh!
-Ừ, anh tưởng em ờ đây một mình nên tới!
-Anh cứ yên tâm, có gì là điện cho anh rồi! Bọn này canh vợ anh hay lắm!
-Bây giờ, anh đi về nhà, đem mùng, mền, chiếu, gối vô với vợ đi!
-Hi, con này!
-Nói thiệt đó! Nó chờ!
-Thôi, bậy quá đi! Ghẹo chồng người ta, người ta chưởi bây giờ!
-Mấy người vu oan cho tui không hà!
-Thui, cũng hơi trễ rồi, chắc bọn này phải về! Sợ nhà la!
-Ừ, mày không nói tao cũng hổng biết! Trễ rồi bây ơi!
-Ừ, vậy “tập đoàn tám” xin về! Trả lại vợ cho anh đó! Bọn này về nha!
-Uhm, về vui vẻ nhá!
-Em đói không?
-Thôi, em không đói, hồi nảy ăn trái cây quá trời luôn!
-Hi, em đỡ mệt chưa?
-Đở rồi. Anh ăn chưa?
-Hi, chưa!
-Sao không ăn!
-Hi, anh định vào ăn với em luôn! Nếu em không đói thì hồi ăn vậy!
-Uhm! Anh có biết chừng nào em xuất viện vậy!
-Hi, sáng mai là được!
-Sớm vậy ư?
-Uhm, không vui hả?
-Không! Em vui mà! Anh đói chưa?
-Hồi nảy anh có ăn rồi!
-Vậy thì giờ em tự ăn!
-Nhưng giờ anh muốn ăn với em được không?
-Ăn rồi mà!
-Thì ăn chung với em được hông?
-Hi, nếu muốn!
-Hi, vậy anh đút cho!
-Uhm!
…
-Tối nay anh về à?
-Không! Anh nói sẽ không để cưng ở đây một mình rồi mà!
-Vậy ở đây ngủ ở đâu vậy?
-Hi, hôm trước thì nằm canh em, ngủ gục luôn, chắc hôm nay thì khác, anh không canh em nữa, chắc cái giường này đủ cho cả hai!
-Hả? Ngủ chung à?
-Tùy em! Nếu thấy không thể thì anh sẽ kiếm chỗ khác mà! Luôn ưu tiên cho vợ!
-Thôi, ngủ chung cũng được!
-Phiền em không!?
-Không sao!
-Hi, ăn no chưa?
-Rồi!
-Vậy giờ làm gì?
-Nói chuyện!
-Vợ anh nói chuyện không mệt hả?
-Giờ anh nói không?.... Không nói thì thui!
-Nói! Anh nói! Em nói trước đi!
-À, cũng được! Anh có yêu một người nào đó trước em chưa?
-Có!
-Ai vậy?
-Ba mẹ!
-Trời, ý em là người khác, không phải người thân ấy!
-Hi, giỡn với em vậy thôi! Em là người đầu tiên!
-Xạo quá!
-Hihihi…
-Nếu một mai em rời xa anh, anh sẽ làm gì?
-Đi kiếm em!
-Nếu em không còn sống!
-Sao em lại hỏi vậy?
-Thì cứ trả lời!
-Mmm…mm… Anh nghĩ anh đau khổ đến chết! Túm lại là chết theo em!
-Ngốc quá!
-Hi, vậy tới anh hỏi nha!
-Cứ hỏi!
-Nếu một mai anh chết! Em sẽ làm gì?
-Nếu một mai anh chết! Em sẽ là người đưa mở quan tài anh!
-Ủa? Làm gì?
-Cho ruồi bu! Hihi!
-Hả? Sao ác thế!
-Giỡn thui! Em sẽ khóc, khóc thật nhiều!
-Sau đó!
-Đi kiếm Seme mới!
-Hả?
-Tin hông?
-Hông!
-Chứ anh muốn ra sao?
-Hông muốn sao hết!
-Hi, giỡn với anh cho vui ấy mà! Sao mặt nghiêm thế! Em sẽ die theo anh luôn! Chịu hông!
-Không! Em đừng làm vậy!
-Chứ làm sao? Anh die theo em thì em cũng die theo anh! Hi! Công bằng!
-Anh hông muốn như thế đâu!-Anh hơi nghiêm mặt.
-Chứ muốn sao?
-Muốn em ở mãi với anh!
-Anh có chấp nhận em hông?
-Hông lẽ không?
-Nếu em bị xâm phạm rồi thì sao?
-Vẫn thế! Luôn luôn và vĩnh viễn yêu em!Anh biết chuyện đó rồi!
-Sao biết!
-Chồng em không lẽ hông biết em!
-Hi, chồng hay quá!
-Qúa khen, quá khen!
-Hứ, mới khen mà làm thấy ơn hông!
-Em này?
-Gì?
-Em sẽ yêu anh chứ!
-Uhm!
-Chấp nhận anh hông?
-Uhm! Chấp nhận! Ủa, mà sao câu nào anh nói hình như trước đó em nói rồi mà!
-Anh đâu biết nói gì nữa!
-Kiếm chuyện gì đi!
-Có rồi!
-Cái gì dạ?
-Ngủ!
-Trời!
-Nói xong rồi thì … ngủ!
-Uhm, ngủ thì ngủ!
……………………………
-Anh ơi mấy giờ rồi!-Tu hỏi anh trong khi con mắt vẫn còn nhắm!
-…
-Nè!-Tui quơ tay qua thì không thấy anh!-Mới sáng sớm không biết đâu rồi nữa!
Tui nằm ngủ tiếp!
-Em ơi, dậy nè! Sáng rồi!
-Ủa? Nãy giờ anh đi đâu vậy? Làm thủ tục cho em! Sẵn tiện anh có mua đồ ăn sáng nữa!
-Uhm.
-Em dậy rửa mặt đi!
-Uhm…
…
-Sáng ra mệt quá!
-Vậy ăn sáng đi! Anh làm sẵn rồi nè!
-Anh ăn luôn!
-Không! Anh ăn rồi!
-Chừng nào em về vậy?
-Chờ bác sĩ tới rồi về luôn!
-Vậy mấy giờ?
-Khoảng 8h00.
-Uhm…
Cuối cùng, Bác sĩ đã đến! Ông ta đến sơm hơn 5 phút! Anh và ổng nói cái gì đó! Chắc là dặn dò! Thôi, phải đi về!...
Tới nhà, tui ngồi bệt xuống chiếc ghế salon, anh rót một ly nước, đem ra cho tui…
-Tối nay mình sẽ dọn đồ để đi chơi em há!
-Em có dọn rồi! Ừ, dọn lại cũng được!
-Em biết chừng nào đi không?
-Em nghe Trinh nói khoảng năm ngày nữa!
-Uhm…Chắc bữa đó vui lắm!
-Em nghe Trinh nói đi đợt này chỉ có hai lớp thôi! Tại hai lớp này cùng nhau tổ chức mà!
-Hi, càng ít người! Lớp em thấy nữ nhiều quá!
-Cấm nhìn người khác đó! Lớp kia thì nhóc trai!
-Hi, trai nhiều, anh hơi lo đây!
-Hi, “xàm” quá! Em không để ý mấy thằng đó đâu!
-Anh biết em mà!