-Thôi, dù gì cũng là người quen nên anh cũng phải qua!
-Nếu anh đi anh cũng muốn em đi nữa! Em đi không?
-Em và chị ấy có quen gì đâu!
-Thì em là vợ anh, anh là bạn của Ngọc, thì vợ anh cũng quen với Ngọc mà! Đi đi mà! Anh không thích đi một mình đầu! Đi nha!
-Uhm, cũng được.-Thực ra tui cũng không muốn đi cho lắm!-Chừng nào hả anh!
-Chiều nay!
-Sớm vậy! Anh chuẩn bị chưa?
-Chưa! Anh hỏi ý vợ coi vợ cho đi không rồi anh mới đi mà!
-Hi, ngoan quá há!
Chiều đó, tui và anh cũng đến nhà Ngọc. Ở đây cũng khá đông người! Khi chúng tui đến thì cũng chỉ còn một bàn trống!
-Hai người cũng đến rồi đó ư?
-Uhm, anh và Thịnh tới hơi trễ do bận việc.
-Hi, không sao đâu anh! Hai người đến em mừng rồi!
-Hi, bạn chị cũng nhiều đó chứ! Chị ở một mình à?
-Uhm, chị cũng ở một mình! Nếu hai người thích dọn qua ở chung cũng được mà!
-Không đâu! Em và Huy ở đó được mà!
Hi, em vẫn vậy! Lỡ anh Huy chịu thì sao? Đúng không anh?
-Thôi, ở đây không tiện cho lắm!
-Hi,giỡn với mấy người thôi! Cùng uống một ly nào?
-Thôi, bọn anh không uống đâu!
-Thôi, uống một ly đi! Ngày vui mà!
-Uhm, vậy cũng được! Chỉ một ly thôi đó!
-Hi, còn em nè! Uống đi!
-Thôi, Thịnh uống không được đâu, để anh uống thế cho!
-Thôi, em uống cũng được mà!-Tui cầm lý đó và uống. Khó uống quá! Từ cử chỉ tới hành động hôm nay của Ngọc, tui cảm thấy cái gì đó hơi khó chịu và linh tính cho thấy có chuyện gì đó không ổn!
-Thôi, em đừng ép Thịnh, anh uống thế cho!
-Ngày vui mà, em uống cho! Không sao đâu anh!-Hành động của tui cũng khiến Huy hơi bất ngờ vì từ trước tới nay, tui đâu có thích uống đâu!
-Vậy hai người uống nhiều vào!
-Uhm…
-Zô…
Chúng tui vừa uống vừa nói chuyện! Nhưng uống hoài cũng say mà! Huống hồ tửu rượu của tui lại kém nữa! Đầu óc quay cuồng! Chóng mặt nữa!
-Em say rồi, hay anh đưa em về!
-Không sao, thôi…uống… hức…đi!...Hức…em không…hức…sao mà!
-Thôi, hai người say rồi, em đưa về cho!
-Thôi,…mình về đi em!
Ngọc dìu anh, còn một người con trai khác thì dìu tui! Mắc ói quá đi!...
Trong lúc say say, xỉn xỉn, tui cũng thấy anh say như tui mà! Mệt quá! Hình như về đến nhà thì tui không còn biêt gì nữa! Chỉ biết cánh cửa phòng tui đóng rầm lại do tên dắt tui.
Lúc này, tui cảm thấy cái gì đó thật nặng đè lên người. Bây giờ, trong tâm trí tui hiện lên cảnh tui đang lùi bước và …dấp ngã. Anh quay lại, đưa tay ra…nhưng không kịp nữa rồi! Tui đã ngã xuống! Một lực gì đó đã kéo tui xuống!
-Aaaaaaaaaaa!-Tui hét lên và tỉnh dậy! Là giấc mơ!
-ÁAAAAAAAAAAAA…-Lần thét thứ hai! Trước mắt tui là một tên đàn ông!
-A, ra khỏi phòng tui! Ra mau!-Tui kéo tấm chăn che người lại! Trong khi đó, chiếc áo của tui đẽ bị xé toạc ra! Còn người hắn thì đang thiếu vải!
-Này, em làm gì mà la dữ vậy, anh vẫn chưa làm gì em mà! Em thơm thật đó!
-Đồ ác độc! Đi đi! Ra mau!
-Không ra, anh vẫn chưa làm việc chính mà em! Chìu anh đi!
-Không! Tui la lên đó! Ra! Cút ngay!
-Không! Anh chưa thưởng thức em xong mà! Em yêu!
-Ra mau! Anh HUY ơi cứu em!
-“Bốp”!
-Thằng đó ngủ ở phòng bên với Ngọc rồi! Đừng mà kêu nó nữa! Có anh này!
-Ra, tránh xa ra người tui!-Tui lấy tay ôm đầu lại như không muốn nghe gì thêm và hét lên!
-Em không tin à?
-Ra mau!
Hắn chồm và đè lên người tui…
-Em thật dễ thương! Để anh khám phá hết em đi!
Nói xong, hằn hôn lấy tui một cách thật “điên”.Hình như môi hắn đã bị tui cắn đến chảy máu!
-Em được lắm!
-“Bốp”!-Cái tát thứ hai từ hắn! Kế đó, hắn vẫn cứ hôn dần xuống ngực tui.
Tui vớ tay lên tủ cạnh giường như tìm kiếm một cái gì đó.
-Buông tao ra, nêu không, ở đây có án mạng đó!-Tay tui nắm thật chặc cái kéo mà tui mới vớ lấy trên tủ.
-Từ từ nào cưng!
-Đi ra!
-Phan đã nào!
-Ra! Mau lên!
Hắn lấy đồ rồi mở cửa và bước ra!-Mẹ nó!- Những lời nói thật…từ hắn thốt lên!
Tui chạy lại, khóa ngay cửa phòng rồi quỵ xuống! Nước mắt tui lại tuông ra! Nhưng hắn vẫn chưa làm gì tui ngoài việc hắn hôn! Nhưng thân thể này tui đã gời cho anh cơ mà! Tui thật tệ! Nước mắt lại giàn giụa! Chỉ có việc giữ thân cũng làm không xong nữa! Lúc nảy, tui có nghe hắn nói anh ở phòng bên! Tui phải chạy qua xem! Cố gắng thay chiếc áo khác, tui mở cửa phòng để “kiếm” anh!
-“Cạch…”
Một cảnh tượng khủng khiếp “đập” vào mắt tui! Trên giường, anh đang ngủ với chị ta! Trời! Tui không tin nổi vào mắt mình! Sao…sao anh lại làm như thế! Chả lẽ chuốc cho tui say rồi…! Không! Không thể như vậy được! Tui đóng rầm cửa lại! Tựa trên bức tường cạnh cửa mà khóc! Hình như tiếng đóng cửa lúc nảy đã khiến anh “thức giấc”!... Tiếng cãi nhau giữa hai người đó có vẻ rất lớn! Nhưng ngoài đây, tui vẫn cứ khóc!
-Em…em tin anh! Anh…-Anh mở cửa ra một cách bất ngờ…
-“Bốp”!-Cái tát “nháng lửa” từ tay tui vào mặt anh! Tui cố chạy nhanh xuống cầu thang và chạy ra ngoài! Anh cũng cố chạy theo!
-Thịnh! Em tin anh!
Tui vẫn cố chạy thật nhanh! Có lẽ lúc vừa rồi, tui tát anhmột cái rất đau! Tay tui bây giờ cũng đang rát lên! Sức tui yếu dần nhưng vẫn cố chạy!
-Thịnh, em dừng lại!-Một giọng nói cứng rắn từ phía sau!
Tui không hiều tại sao bàn chân tôi lại khựng lại trong lúc đó chứ! Anh nắm lấy đôi bàn tay lạnh ngắt cuả tui!
-Hãy nghe anh giải thích!
-Còn giải thích nữa à? Không phải cảnh em thấy sao?
-Hãy nghe anh giải thích đừng hét lên như vậy!
-Vì ai chứ! Tại sao anh lại dối tui! Sao lại lừa gạt tui chứ! Đúng thật, ngay từ đầu tui đã sai khi yêu anh để rồi bây giờ… Anh muốnthử cảm giác lạ à? Đem tôi ra làm trò đùa à? Tôi ghét anh!!!
Tui quay người lại chạy nhưng phía trước là sông! Một con sông!
-Em đứng ngay lại!
-Nếu anh bước tới tôi sẽ nhảy xuống!
-Đừng, anh dừng lại!
Tui quay mặc về hướng sông. Phải làm sao bây giờ? Tui cất lên giọng thật dịu vì tui muốn đây là lời nói cuối cùng anh nghe từ tui!
-Anh à, mình chia tay đi!
-Không, sao em lại nói vậy? Anh yêu em mà!
-Tạm biệt anh! Em yêu anh!
-“Ùmm…”-Tui đã nhảy xuống sông!
Nước đã bao trùm lấy tui! Khó thở quá! Tui bắt đầu ngạt đi! Những bong bóng yếu ớt nỗi lên mặt nước và…VĨNH BIỆT CUỘC SỐNG!
::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::
Tui đang ở đâu thế nhỉ? Trên một bãi cỏ, cạnh đó có một gốc cây lớn! À, đúng rồi, cái cây mà vào ngày Noel năm trước chúng tui ngồi đây mà! Bầu trời thì trong xanh! Cỏ xung quanh thì rất đẹp, màu ngọc và có vài giọt sượng sớm điểm tô thêm. Thật lung linh và huyền ảo!
Ngồi tựa xuống gốc cây, tui cố gắng nghĩ về những chuyện xảy ra trước đó! Nhưng dường như là không thể! Tui không hiểu tại tui lại đến đây nữa! À, nhớ ra được một chút, tui và anh chạy đến bờ sông sau chuyện đó, nhưng sao tui lại ở đây! Một chiếc lá vàng rơi xuống! Không biết giờ này anh đang làm gì nhỉ? Chắc đang đi học. Không biết anh có ăn sáng chưa nữa?...
Một cơn gió nhẹ nhàng lướt qua mang cái không khí lạnh lẽo! Tui co người lại! Không biết anh có còn yêu tui không? Không lẽ anh lại đùa giỡn với tình yêu của tui không? Chắc có lẽ là không! Nhưng…cũng có lẽ là vậy. Do sự ham muốn của bản thân ư? Do sự nông nỗi của tuổi học trò! Ôi! Tuithật dại khờ làm sao ấy! Những câu chuyện mà tui đã đọc, nó bảo rằng: tình yêu tuổi học trò sẽ không bền chắc đâu! Khi đó, ta chưa đủ chính chắn để yêu! Nhưng tui đã không tin! Tui đã cãi lại nó để bây giờ… Thật ngốc!
Không khí quanh đây lại lạnh hơn! Nó làm tui cảm thấy cô đơn, nhớ đến những ngày tháng bên anh! Nụ cười ấy đã sưởi ấm trái tim lạnh lẽo này! Hành động của anh làm nó tràng đầy sức sống! Nhưng… Tại sao anh lại làm như vậy đối với tui chứ! Anh lừa dối tui! Nhưng bản thân tui… Ôi! Cũng khác gì anh! Chỉ khác chỗ là tui giữ được bản thân thôi! Nhưng tui cũng đâu xứng đáng để trách móc anh chứ! Đúng là… Nước mắt tui lại rơi lã chã!...
À, còn Ngọc! Bây giờ tui mới nhận ra “ý tốt” của chị ta! Nhưng có khi nào mọi chuyện do chị ta sắp đặt không chứ! Mọi chuyện, mọi chuyện… Không lẽ chỉ để “tách” chúng tui ra mà chị ta phải làm như thế…! Cũng đúng! Nếu anh chấp nhận chị ta thì cũng tui cũng đã không nghe những tiếng cãi… Anh cũng đã say rồi! Có lẽ tutrách lầm anh ư!? Anh… Đúng! Tình yêu là phải tin tưởng nhau chứ! Nhưng bây giờ… quá trễ rồi! Tui không biết anh ở đâu! Tui yêu anh! Chắc anh sẽ không lừa tôi đâu! Yêu anh!
Mong tui sẽ cố vượt qua cảnh này không! Phải tìm anh thôi! Tui ngồi dậy, quay qua! Trời! Một cảnh khủng khiếp! Anh ngồi đó, đang khóc và đang quỳ trước…một cái mộ! Và trên đó là hình của… của tui! Không! Tui đang đứng đây cơ mà! Không! Không thể!
-Anh! Anh Huy!
Anh chỉ cứ lặng lẽ ngồi khóc!
-Anh không nghe em nói gì ư?
-…
-Anh… Sao anh lại khóc! Chã lẽ em đã chết rồi ư? Em ở đây cơ mà!
-…
-Anh không nghe gì ư? Hả?
Tui gào lên! Tui ngồi xuống, nắm lấy tay anh nhưng sao… sao lại không nắm được! Tui cố gắng lay động lấy anh! Chã lẽ tui đã…đã chết ư? Không thể là như thế! À, tui hiểu rồi! Tui đã nhảy xuống sông cơ mà! Thì ra… Tui lại thật ngốc và nông nỗi! Không thể!
-Khôngggggg…
Tui chợt mở mắt ra! Những giọt mồ hôi làm ướt đẫm phần trán! Tui vẫn chưa bàng hoàng hết những gì đã xảy ra! Thật kinh khủng! Mọi thứ xung quanh tui là bốn bức tường trắng trong một căn phòng và tui đang nằm trên một chiếc giường! Đó là những gì tui thấy được! Và chính lúc này, tui mới nhận ra: tui đang ở trong bệnh viện! Nó cũng đồng nghĩa với việc tui còn sống! Ôi! Lúc nảy chỉ là một giấc mơ, một ác mộng! Nhưng bây giờ tui cũng đã trờ về thế giới thực rồi!
Ngay lúc đó, cạnh tay tui là một chàng trai đang cuối mặt xuống, hình như đang ngủ nhưng tay vẫn còn nắm lấy tay tui! Một mái tóc thật quen thuộc! Thì ra là anh! Anh Huy! Tui thở dài, rõ thành tiếng. Tui không hiểu tại sao tui lại làm vậy! Nhưng tui cũng mới biết một điều: anh đã nhảy xuống sông cứu tui!