Tình sử Chosun Trang 23

“Thấy rồi chứ? Giờ còn nói tôi là nữ lưu nữa thôi?” Junsu nhướn mày.

“Không…không thể được. Tôi không tin!” Yoochun lắc đầu quầy quậy, thần trí như u mê. Junsu không đủ nhẫn nại, khoảng cách hai người chưa đầy một sải tay, y liền chộp lấy tay Yoochun chạm vào phần hạ bộ của mình. Toàn thân Yoochun rung động, thiếu điều muốn ngã quỵ.

“Bây giờ tin rồi chứ? Tôi đã làm đến thế mà anh vẫn còn khăng khăng bảo là nữ thì đừng trách tôi hạ thủ bất lưu tình.” Junsu hậm hực nói, nhưng Yoochun nào có nghe gì? Y ngồi phịch xuống thảm cỏ, hai tay ôm đầu khổ sở. Có lẽ vì cảm thông đả kích y đang mang, Junsu chỉ đứng nhìn tội nghiệp chứ không trêu chọc. Lát sau Yoochun ngẩng đầu lên, khuôn mặt đã bình tĩnh trở lại tuy đôi mắt còn hoảng loạn.

“Thật…cậu là nam nhân sao?”

“Anh đã tự tay kiểm chứng, còn giả được à?” Junsu cau có hỏi ngược lại.

“Phải, đúng là không thể giả.” Yoochun lẩm bẩm, trên mặt lộ vẻ thất vọng, đến kẻ cùng đường bị đẩy xuống vực sâu còn chẳng thảm hại hơn y bây giờ. Junsu thở dài, nói an ủi vài câu.

“Tôi thật không hiểu, hà cớ gì anh lại thích bộ mặt của tôi đến vậy? Thiên hạ bao la, nếu hữu duyên chắc anh sẽ gặp được một cô nương nào đó có hình dáng giống như tôi để sánh duyên cùng. Còn không thì chắc cũng được vài mĩ nhân ghé mắt đến, yên tâm đi, anh rất có tài, sợ gì không được một người tình lữ?”

Yoochun mấp máy môi định nói gì đó rồi lại thôi. Junsu vỗ lên vai y nói. “Thôi, có gì thì hãy để sau đi. Bây giờ lo tước vỏ cây bện làm dây thừng tìm cách ra khỏi đây, rồi còn hái quả ăn đã, tôi đói rồi.”

“Được. Tôi hái trái cây cho cậu ăn trước.” Như người bừng tỉnh cơn mê, Yoochun vội cất bước đi đến hàng cây táo.

Junsu ngó theo, lắc đầu tỏ ý thương hại.

-TV…………….TV

Bầu trời cao xanh, gió thổi mát dịu. Junsu ngồi trên thảm cỏ, an nhàn bện vỏ cây Yoochun chất đống và còn đang tiếp tục tước vỏ. Chốc chốc Junsu lại ngừng tay lấy một trong mấy trái Vô Danh bên cạnh đưa lên miệng cắn, gọi là Vô Danh vì y cũng không biết nó là thứ gì. Thật lạ, loại trái có hai màu đỏ và xanh này ăn vào vị ngọt thanh mát rượi cổ họng, nuốt xuống rồi trong miệng còn hương thơm. Junsu nghĩ đây là một loại quả thần kỳ, bởi y chỉ ăn vài trái mà vết thương đã không còn đau nhức, tuy chưa thể đứng lên ngay được. Xem ra trái này có tác dụng làm liền vết thương ngoài da và khỏi đau nhức. Ngoài ra y càng hiểu thêm công dụng của loại trái Vô Danh này khi đưa mắt nhìn Yoochun liên tục chạy tới lui, tước vỏ bện dây phụ giúp y một cách nhanh chóng mà không hề lộ nét mệt mỏi. Đang cùng nhau bện dây Junsu chợt nói nhỏ.

“Cám ơn nha.”

Yoochun ngước mắt nhìn lên, ngỡ ngàng, hồi lâu sau mới hỏi. “Cậu vừa nói gì? Nói lại đi!”

Junsu đỏ mặt, y vốn không quen tỏ lộ tình cảm với ai, mấy câu xin lỗi, cảm ân càng khiến y ngượng mồm. Y quay mặt đi. “Không nghe thì thôi.”

“Tôi có nghe cậu nói cảm ơn mà. Nói lại lần nữa không được sao?” Yoochun mắt sáng rỡ, nài nỉ.

“Đã nghe rồi thì đâu cần lập lại nữa.” Junsu xoay mặt lại đối diện với Yoochun, nhướn mày thách nhức. Yoochun ngậm miệng, cúi gằm đầu buồn bã, tay thoăn thoắt bện dây. Junsu tủm tỉm cười, lại chăm chú vào công việc. Không khí chợt lắng đọng rồi lại khuấy động bởi câu nói của Yoochun.

“Junsu, có câu này tôi mong cậu trả lời thật tâm.” Junsu ngừng tay, ngước mắt lên chờ đợi. “Là do ai sai phái cậu đến thích sát chủ nhân của tôi?”

Junsu giật mình, cố giữ bộ mặt trấn tĩnh, gượng cười bảo. “Anh lảm nhảm cái gì vậy? Ai thích sát ai chứ?”

“Đừng giả vờ nữa. Lần tử chiến ở đại mạc, tôi còn cho mình quá đa nghi. Nhưng rõ ràng chén canh hôm trước có bỏ độc. Sau đó để che lấp hành động sắp bị bại lộ, cậu đã trao viên thuốc giải cho tôi. Có đúng chăng?” Yoochun chiếu tia mắt lấp lánh hàn quang nhìn Junsu.

Junsu tái mặt, không ngờ kẻ y cho là khờ khạo lại nói trúng hết hành động của y. Đã bại lộ rồi thì không cần che giấu nữa, thêm nữa y tò mò làm cách nào Yoochun biết chén canh có độc, y cười khẩy nói.

“Đúng thì sao? Lấy được mạng tên đó tôi có thể sống phú quý suốt đời, ai mà chẳng động tâm chứ? Trước sau gì cũng có người tới lấy mạng hắn, thà tôi đến trước hưởng lợi lộc còn hơn vào tay kẻ khác. Nhưng tại sao anh phát giác ra chén canh có độc? Rõ ràng nó là độc chất không màu không vị mà?”

“Tôi không nghĩ cậu là hạng người thấy tiền sáng mắt, nhưng nếu cậu không muốn nói thật tôi cũng chẳng gượng ép.” Yoochun lắc đầu, chậm rãi nói. “Còn về tại sao tôi biết chén canh có độc ư? Thân phận chủ nhân tôi cao sang như thế nào, chắc cậu đã biết?”

Nhận được cái gật đầu từ Junsu, Yoochun mới nói tiếp. “Thế nên bất cứ giờ phút nào người cũng sẽ gặp hiểm nguy, thân làm thủ hạ tôi luôn luôn cảnh giới phòng bị. Tuy độc chất của cậu không màu, không vị rất lợi hại, tiếc rằng cậu không biết trời sinh tôi có mũi thính hơn người. Ngửi thấy mùi chén canh cậu đưa và các chén khác có mùi hơi sai biệt, tôi sinh nghi nên giành lấy, ai dè cậu theo đó mà lộ chân tướng.”

“Giỏi, đúng là trước nay tôi có mắt không tròng nhìn lầm anh. Nếu anh đã biết tất cả, bây giờ tôi đang bị thương không thể hành động, là cơ hội tốt nhất cho anh, sao không xuống tay đi?” Junsu cười lạnh.

“Junsu, lẽ nào cậu nghĩ tôi là hạng người đó?” Yoochun nhìn Junsu, ánh mắt thoáng hiện vẻ đau lòng.

Y động tâm nhưng vội trấn tĩnh lại ngay, hừ mũi nói. “Anh là hạng người gì làm sao tôi biết được.”

“Xin hãy tin tôi, thật tâm tôi không có ý làm hại cậu. Tuy biết cậu không phải là nhi nữ, tình cảm của tôi đã chuyển sang bằng hữu nhưng lẽ nào lại đang tâm hạ sát cậu?” Giọng Yoochun chân thành.

“Ha. Vậy không lẽ anh tha tôi, để tôi giết chủ nhân của anh?” Junsu bật cười khan.

“Junsu, cậu cần gì phải…”

Yoochun nói tới đó liền bị Junsu cướp lời. “Tôi nói cho anh biết, ngoại trừ giết tôi ra, còn không tôi quyết bám theo các người không rời. Cũng đừng mong moi được tin tức gì từ tôi.”

Yoochun vụt thở ra, y ngẫm nghĩ như đang suy tính điều gì đó, ngẩng mặt lên nhìn Junsu. Khuôn mặt lộ vẻ cương nghị, khác hẳn bộ mặt ngốc nghếch y đã cố tạo ra trước kia.

“Tôi biết cậu không phải hạng đại gian đại ác, có lẽ cậu có nỗi khổ tâm. Tôi không nỡ giết cậu, nhưng cũng đừng mong hại được chủ nhân của tôi, tôi quyết không để chuyện đó xảy ra. Thôi thì chúng ta cứ giữ nguyên vị thế, tôi sẽ cố gắng khiến cậu hồi tâm chuyển ý.”

“Vọng tưởng. Trừ phi anh giết tôi, còn không e rằng sau này chính chủ nhân anh sẽ phải chết.” Y nhếch môi cười ngạo.

“Mọi chuyện sau này sẽ hay.” Yoochun chỉ nói ngắn gọn, mục quang nhìn thẳng vào Junsu gây khí thế bức người, khiến y đổ mồ hôi đầm đìa, tưởng như có lưỡi kiếm kề cổ. Yoochun thu ánh mắt sắc bén, nở nụ cười thân thiện nói. “Chúng ta nhanh tay bện xong sợi dây dài rồi còn đi nghỉ ngơi. Ăn thứ táo này tôi thấy huyết khí sung mãn, chắc không lâu nữa sẽ hoàn thành.”

Junsu gật đầu không nói, cúi mặt chú tâm làm việc. Y vừa thấy kinh vừa thấy mến Yoochun. Kinh vì Yoochun có vẻ không phải một ngốc tử như y lầm tưởng, có nhiều việc chừng như còn thông tuệ hơn y. Mến vì thấy khí phách dám đối đầu trực diện, không sợ ám tiễn dù đã biết y là hạng người sẵn sàng bỏ độc hại người. Bất giác y thở ra, một nam tử hán như vậy ai mà chẳng muốn kết giao làm bằng hữu tri kỷ? Chỉ tiếc cả hai là địch thủ, vận mệnh thật trêu người. Junsu lại thầm nghĩ vẩn vơ, may y là nam nhân mà còn rung động trước Yoochun, nếu y sinh ra là nữ nhân chẳng biết sự thể sẽ ra sao? Chính y phải thành thật công nhận bất cứ nữ nhân nào gặp phải Yoochun sớm muộn đều sẽ động lòng, ngay cả y cũng thấy trái tim mình bắt đầu rung rinh. Cả đời này y không thể phản bội lệnh của chủ nhân, giả sử y là nữ nhi lại yêu thích Yoochun, chắc cuối cùng y sẽ giết Yoochun rồi tự sát theo. Chỉ tưởng tượng thôi Junsu đã rùng mình sởn gai ốc. Y không ngờ lại có ý nghĩ chết theo Yoochun, y mơ hồ nhận ra tình cảm dành cho Yoochun dường như không đơn giản là kẻ địch hay bằng hữu nữa. Nó là thứ gì đó còn mãnh liệt hơn thế, mãnh liệt đến mức trong tưởng tượng y đã muốn hai người cùng chết.

TV…………..TV

Đang sắp xếp chỗ ngủ, Junsu chợt hỏi. “Đã biết có thuốc độc sao anh còn cố uống, lỡ tôi liều mạng không đưa thuốc giải, ngay lúc đó ra tay sát nhân thì sao?”

“Trên đời không có gì là chắc chắn, dù là thiên tài tuyệt đỉnh thông minh vẫn mắc sai lầm như thường. Chỉ là tôi đã đánh cược.” Yoochun cười.

“Đánh cược cái gì?”

“Cược bằng chính sinh mạng tôi về nhân cách của cậu, và cuối cùng tôi đã thắng.” Yoochun nhìn Junsu bằng ánh mắt tràn đầy nhu tình mật ý.

Junsu gắng trấn tĩnh, lạnh giọng đáp. “Hừ. Chẳng qua tôi sợ anh chết rồi khiến hắn cảnh giác khó bề ra tay thôi.”

“Bất kể nguyên nhân gì mạng tôi còn là do cậu đã không ra tay tuyệt tình.” Yoochun cười buồn.

“Lạnh quá, thêm củi vào lửa đi.” Junsu lảng tránh ánh mắt Yoochun.

Thêm củi vào, Yoochun quan tâm hỏi. “Bây giờ còn thấy lạnh không?”

“Còn.” Junsu gật đầu.

“Chắc tại vết thương ở chân hành sốt?” Yoochun cau mày.

“Không phải đâu, thứ quả kia ăn vào rồi tôi không còn thấy đau nhức nữa, vết thương cũng đã khép miệng. Chắc tại ban đêm nơi đáy cốc lạnh lẽo cũng là thường tình, huống gì sát bên lại là hồ nước.”

Yoochun không nói không rằng nhích tới vòng hai tay ôm trọn thân người Junsu.

“Này, làm cái gì vậy?!” Junsu cố đẩy y ra.

“Như vậy sẽ không còn thấy lạnh nữa.” Yoochun càng vận sức ôm chặt Junsu. Sau một hồi vùng vẫy, biết mình chẳng thể đấu lực, y đành thúc thủ, ngủ thiếp đi do quá mệt mỏi, ngả đầu tựa vào vai Yoochun.

Nghe hơi thở đều đều vang lên bên tai, Yoochun hơi nới lỏng tay. Nhìn khuôn mặt khi ngủ của Junsu hai hàng chân mày cau lại lộ vẻ bất an, bất giác y nhẹ siết thân người Junsu, không ngừng thì thầm.

“Đừng sợ, Junsu. Từ nay đã có tôi bảo vệ cậu, sẽ không ai làm hại, khiến cậu tổn thương. Đừng sợ, Junsu. Đã có tôi bên cậu.”

Không biết có phải do nghe thấy lời Yoochun nói hay không mà đôi chân mày Junsu từ từ giãn ra. Yoochun mỉm cười hài lòng, thầm nhủ, sáng mai bằng mọi giá phải cõng Junsu thoát khỏi đây mặc cho y có phản đối thế nào. Từ giờ, Yoochun quyết không rời xa Junsu nửa bước. Tuy Yoochun không biết Junsu đã gặp biến cố như thế nào, nhưng nhất định là rất bi thương, cả trong lúc ngủ người y cũng căng cứng giới bị. Yoochun muốn bảo vệ người đang ôm trong tay thoát khỏi mọi tổn thương, dù là quá khứ hay trong hiện tại hoặc tương lai.

-TV……………..TV

Giữa đêm, có một bóng nhân ảnh toàn thân màu đen chạy trên mái nhà dinh phủ Đại tướng quân, thân pháp nhẹ nhàng như mèo. Đi được một đoạn người áo đen nhảy xuống, lao về phía cánh cửa sổ để mở còn sáng ánh nến. Người áo đen tiến sát cửa sổ chợt giật mình bởi có tiếng nói trầm hùng từ bên trong phát ra.

“Bán dạ tam canh đến viếng, là khách quý hay phường vô lại?”

Tiếng nói trầm lạnh ẩn ước mang theo một uy quyền khiến người ta kinh sợ. Biết đã bị phát hiện hành tung, người áo đen chẳng những không chạy trốn mà còn đường hoàng mở cửa, bước vào trong phòng.

“Park Đại tướng quân quả chẳng phải hư danh, võ công nếu đứng trong võ lâm e rằng hiếm ai địch nổi.” Người áo đen nói bằng giọng kính ngưỡng. Nên biết người có võ công càng cao thính lực, nhãn lực càng tinh tường. Y di chuyển chỉ phát ra tiếng động thật nhỏ như tiếng muỗi kêu, thế mà lại bị Park Jung So phát hiện, hỏi sao không vừa kinh vừa kính?

Park Jung So ngồi trên ghế, chăm chú nhìn quyển sách cầm trên tay, dường như không hề nghe hoặc thấy có kẻ bước vào phòng. Tuy ông tuổi đã trạc ngũ tuần nhưng thân thể vẫn rất cường tráng, ông vận võ phục màu vàng nhạt được cắt may khéo léo ôm sát thân người.

Người áo đen như không nhẫn nại được nữa, lại lên tiếng. “Tiểu nhân là sứ giả của Kim hoàng hậu, có việc muốn nói với tướng quân.” Y định nói thêm nhưng bị luồng nhãn quang sắc lạnh chiếu thẳng vào mặt, khiến y không tự chủ toàn thân lạnh như đang trong hàn thủy.

Park Jung So đặt quyển sách xuống, chỉ thốt lên hai chữ. “Ấn tín?”

Người áo đen vội lấy từ trong áo ra một chiếc trâm cài đầu bằng vàng, đầu trâm chạm trổ hình phụng hoàng điêu khắc cực kỳ tinh xảo, trông sống động như thật. Thần thái vốn lãnh đạm của Park Jung So bỗng động dung, bàn tay nhận lấy cây trâm từ người áo đen hơi run. Ông để thân cây trâm dưới ánh nến, lập tức một hàng chữ nhỏ hiện ra, hàng chữ vốn được khắc bằng màu vàng trùng màu trâm nên phải nhìn kỹ mới thấy.

Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ

Loading disqus...