Giữa lúc không khí căng thẳng, Jaejoong đột ngột lên tiếng. “Chuyện truy tìm chân hung hãy tính sau đi. Quan trọng hơn là từ giờ chúng ta sẽ bị tầm nã như hung thủ giết người, khó mà vào kinh thành trót lọt.”
“Phải đó, hiện giờ các cổng thành chắc đã đóng, ngày mai nhất định sẽ dán cáo thị chân dung chúng ta. Vấn đề này thật nan giải quá đi, khó mà êm xuôi đến kinh thành chứ đừng nói là vào trong.” Thể Chân hấp tấp góp lời, muốn phá tan không khí nặng nề đang hiện hữu.
“Tội giết quan phủ rất nặng, chắc chắn đám lính sẽ khám xét kỹ càng, ở lại đây sớm muộn cũng bị bắt.” Junsu nói.
“Nhất là mọi người quá nổi bật, ngoại trừ tôi ra, rất khó đi qua cửa ải.” Ki Bum trở lại vẻ liến thoắng.
Tất cả nhìn chằm chằm vào mặt Ki Bum, cùng lúc thở dài. Lẽ nào y lại không tự biết chính bản thân y mới là kẻ dễ gây chú ý nhất trong bọn? Nam phụ lão ấu gặp mặt y một lần liền bị thu hút ngay, bởi bộ mặt dễ thương và tính cách hoạt bát khiến người ta ưa thích.
Jaejoong hắng giọng nói. “Có một cách vào trong kinh thành mà không bị phát hiện.”
“Cách gì?” Tất cả đồng thanh hỏi.
“Cải trang.”
“Cải trang?”
“Phải, là cải trang.”
Chương 9: Nguyệt hạ
Muôn ngàn tinh tú nhấp nháy trên bầu trời đêm. Vạn vật chìm trong sự thanh tĩnh tuyệt đối. Nhưng đêm nay lại khác, hoàng cung Nam Chosun không hề yên tĩnh.
Tây cung, nơi tam hoàng tử cư ngụ. Nến mới được thổi tắt, Ji Hoon vừa đặt lưng xuống chiếc giường êm ái thì đã có tiếng gõ cửa dồn dập.
“Tam hoàng tử, nô tài biết đêm khuya quấy rầy giấc ngủ của người là không nên. Nhưng sự việc nguy cấp…!”
“Vào đi.” Ji Hoon bước xuống giường, tấm áo ngủ màu trắng tinh để hở bộ ngực trần săn chắc. Cánh cửa bật mở, tám thái giám theo sau một vị thái giám già, khúm núm bước vào.
“Nô tài là người bên Đông cung.”
“Ta biết, hoàng hyung có chuyện gì sao?”
“Bẩm hoàng tử, không hiểu sao lúc sáng thái tử còn rất vui vẻ, buổi chiều đột nhiên muốn uống rượu. Bây giờ thì đang ném đồ đạc vào các cung nữ, thái giám, dường như ngài đang tức giận điều gì đó. Nô tài sợ nếu cứ tiếp tục người sẽ làm tổn hại chính mình, nên chỉ còn cách mạo muội đến cầu cứu hoàng tử.”
Chân mày Ji Hoon nhíu lại, y vẫy tay ra hiệu hai cung nữ đem áo tới mặc cho y, sau đó theo chân các thái giám đi tới Đông cung.
Từ xa đã nghe thấy tiếng đổ vỡ đồ đạc, tiếng khóc thút thít và tiếng quát tháo đầy giận dữ vọng ra từ Đông cung.
“Lũ nô tài vô dụng các người làm được cái gì hả? Ngay cả lòng trung thành còn không bằng con chó…!”
Vừa nói, Changmin vừa vung tay ném, một cái bình ngọc bay thẳng đến đầu một cung nữ. Nàng ta sợ xanh mặt, cả người mềm nhũn ra không dám tránh né. Nàng nhắm tịt mắt lại, tưởng chừng máu sẽ rơi. Nhưng không, một bàn tay to lớn bất thình lình xuất hiện từ khoảng không, chụp gọn lấy cái bình.
“Tam hoàng tử!” Tất cả kêu lên nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, Ji Hoon mỉm cười đôn hậu khoát tay ngăn tất cả hành lễ theo nghi thức.
Bình thường Changmin là người rất mực ôn hòa, Ji Hoon lại nghiêm nghị khó gần. Nhưng khi Changmin nổi giận, Ji Hoon lại là vị cứu tinh giúp họ thoát khỏi cơn thịnh nộ của thái tử.
Ji Hoon đặt chiếc bình vào cái kệ bên tường, sau đó bước đến chiếc giường, ngồi xuống cạnh Changmin. Lúc này y mới ngước cặp mắt lờ đờ lên nhìn Ji Hoon.
“Là tam đệ đó à? Uống với hyung một ly đi.” Changmin đưa ly rượu đến trước mặt Ji Hoon.
Ji Hoon cười cười đón lấy ly rượu. “Tất nhiên đệ sẽ bồi tiếp hoàng hyung, đám nô tài ở lại chỉ làm mất nhã hứng. Các ngươi còn không lui?”
Thấy cái phẩy tay nhẹ nhàng của Ji Hoon như được lệnh ân xá, tất cả vội líu ríu bước ra, khép cửa lại. Changmin nhìn nhìn Ji Hoon, hồi lâu bật cười sặc sụa.
“Ji Hoon, đừng tưởng ta say nhé, ta còn tỉnh táo lắm đấy. Đệ đuổi bọn chúng ra chẳng qua muốn cứu mạng chúng thôi chứ gì?”
Ji Hoon mỉm cười không nói, mặc nhiên thừa nhận. Ji Hoon nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Changmin, y phục xốc xếch, cổ áo tụt xuống để lộ một bên vai trần. Đây thật không giống vị thái tử thường ngày luôn tề chỉnh, chắc hẳn đã có chuyện gì gây kích động cho Changmin. Ji Hoon nhẹ nhàng hỏi.
“Hyung, thật ra đã xảy ra chuyện gì? Nếu có điều khó chịu thì hãy nói cho đệ biết đi.”
“Không, đâu có gì.” Changmin cười, nhưng là nụ cười gượng gạo.
“Chẳng lẽ bên hoàng hậu có biến?”
“Không có, mọi chuyện đều suôn sẻ.” Changmin đáp nhanh.
Ji Hoon nhíu mày, hồi lâu y mới thở ra nói. “Vậy chắc hẳn chuyện có liên quan đến Jae hyung.”
Quả nhiên Changmin giật mình, bàn tay cầm ly rượu khựng lại giữa chừng không trung, nụ cười chưa đi hết vành môi đã vụt mất. Ji Hoon lại thở dài thườn thượt, tiếp tục nói.
“Ài, lẽ ra đệ phải sớm đoán ra. Chỉ có chuyện liên quan đến Jae hyung mới khiến hyung thành ra như thế này.”
“Ta cũng đâu muốn như vậy? Ta rất mệt mỏi, rất muốn buông bỏ. Nhưng khi có tin tức về Jaejoong là ta…ta không thể kiểm soát được bản thân. Ta cũng không biết giải thích làm sao cho đệ hiểu đây.” Changmin vò rối tóc, dáng vẻ tuyệt vọng.
“Hiểu, đệ hiểu chứ.” Giọng Ji Hoon buồn bã.
“Có thật là đệ hiểu ý của hyung không?” Changmin ngẩng đầu lên, để thấy nụ cười cay đắng trên môi Ji Hoon.
“Đệ hiểu rất rõ.”
Changmin đột nhiên bật cười, vừa cười y vừa uống rượu liên tục, cười đến mức sặc ngụm rượu mới uống vào. Ji Hoon chỉ nhìn với đôi mắt thương tâm, không ngăn cản. Tay Changmin xoay xoay ly rượu rỗng, y cúi đầu, hứng giọt nước mắt vào trong ly.
“Nghe nói Jaejoong đang rất vui vẻ, mỗi ngày đều đầy ắp tiếng cười. Sống bên nhau từ nhỏ đến lớn, thế mà ta hiếm khi thấy được nụ cười thật sự của đệ ấy. Ta không cam tâm! Tên hoàng đế đó đã làm gì lại khiến đệ ấy vui như vậy? Ta có điểm nào thua sút hắn? Không lâu nữa ta sẽ làm hoàng đế, chẳng lẽ vì ta là hyung của đệ ấy nên không thể được bên Jeajoong sao?!”
Giọng Changmin vô cùng đau khổ, nhưng không bằng đôi mắt tràn lệ nhìn Ji Hoon. Cái ánh mắt đau thương vì người khác của Changmin, như hàng ngàn mũi kim nhọn, dài rất dài, xoáy sâu vào trái tim y, rướm máu, khiến nó ngừng đập.
“Nếu như ta không sinh ra là thái tử, không có quan hệ máu mủ với đệ ấy, có phải Jaejoong sẽ yêu ta dù chỉ một chút thôi không?” Changmin tiếp tục nói, không hay biết lời vô tình làm tổn thương Ji Hoon đến mức nào. “Nhưng…nhưng nếu ta không sinh ra trong hoàng cung, làm sao gặp được đệ ấy?” Changmin càng nói càng mâu thuẫn, không ngừng rót rượu, cứ uống rồi lại nói loạn cả lên.
Ji Hoon cảm thấy mắt đã nóng, nhưng y cố gắng kiềm chế lấy mình, không để xúc cảm bộc phát ra ngoài mặt. Changmin vẫn vô tâm trút bầu tâm sự.
“Đệ hãy cho ta biết đi, có cách nào làm Jaejoong yêu ta không? Có không hả? Ta không cần gì khác, ta chỉ cần mỗi mình Jaejoong thôi. Chỉ một mình Jae…”
“Min hyung!” Ji Hoon lên tiếng cắt ngang, thanh âm nghèn nghẹn. “Nếu như đệ nói thích hyung, hyung có thể quay lại nhìn đệ không?”
Trong đôi mắt đỏ ngầu chứa tia nhìn sửng sốt, Changmin bật cười khanh khách. “Thì bây giờ chẳng phải ta hàng ngày đều nhìn đệ mấy lần sao? Hôm nào mặt đệ nổi mụn ta còn biết là mấy hột nữa đấy.” Như nghĩ mình đã nói một câu chí lý, y bật cười lớn.
Ji Hoon không cười, khuôn mặt nghiêm túc có vẻ gì đó tuyệt vọng khiến Changmin phải ngậm miệng lại. “Hyung, có thể chỉ nhìn mỗi mình đệ không? Như đã nhìn Jae hyung.”
Changmin bối rối chớp mắt. “Đệ nói gì lạ vậy? Sao ta có thể nhìn đệ như với Jaejoong được? Đệ phải biết rõ tình cảm ta đối với đệ ấy khác…rất khác.”
“Đệ biết.” Ji Hoon chồm đến sát mặt Changmin, dùng đôi mắt rực lửa nhìn y. “Đệ không như Jae hyung, sẽ không bao giờ rời bỏ hyung. Đệ nguyện làm tất cả điều hyung muốn. Như thế hyung có thể yêu đệ không? Dù…chỉ là vật thế thân của Jae hyung, đệ cũng không ngại!”
Changmin lẩn tránh ánh nhìn tha thiết của Ji Hoon, rất lâu sau mới hồi đáp bằng âm thanh băng lãnh, y không ngờ có ngày lập lại câu Jaejoong nói hôm nào. “Đệ mãi mãi là tam đệ thân yêu của hyung, và tuyệt không gì khác.”
Tuy không nhìn thấy nhưng Changmin biết tâm trạng của Ji Hoon ra sao. Dù y không hiểu Ji Hoon có thứ tình cảm sâu đậm như y đối với Jaejoong hay không, nhưng nhất định cũng phải đau lắm, nỗi đau giống như y đã và đang chịu đựng.
Ji Hoon siết chặt tấm vải trải giường, y gồng mình gắng gượng, cố hỏi thêm một câu. “Nếu như…nếu như Jae hyung mãi mãi không thích hyung vì đã có người khác trong tim, hyung sẽ làm sao?”
Changmin nhìn chăm chú ly rượu rỗng rồi bất thần vung tay ném vào bức tường đằng xa. Chiếc ly bể nát, những mảnh vụn vỡ ra như nước mắt. Changmin gằn giọng. “Giết chết kẻ có được trái tim Jaejoong. Bằng bất kỳ thủ đoạn nào, hyung phải có được người mình yêu, dù có làm tổn thương người ấy.”
“Vậy sao.” Giọng Ji Hoon trở nên là lạ. Changmin không để ý thấy, nói tiếp.
“Nhưng hyung không nghĩ có ngày sẽ làm đau Jaejoong, hyung sẽ cố tránh để việc đó không xảy ra. Hyung luôn muốn trân trọng đệ ấy.”
Bất thình lình Changmin bị đẩy ngã xuống giường, Ji Hoon nằm đè lên khiến y hết đường cục cựa. “Đệ làm cái…!” Miệng y bị khóa chặt bởi nụ hôn nồng nàn. Cái lưỡi của Ji Hoon cuốn lấy lưỡi y, hút cạn từng hơi thở. Y bắt đầu thấy choáng váng, may là Ji Hoon đã chịu buông ra. Changmin hấp tấp hít không khí căng đầy buồng phổi, trong lúc y bận thở thì đôi tay đã bị Ji Hoon dùng thắt lưng cột chặt.
“Đệ đang làm cái gì vậy hả!?” Changmin gào lên giận dữ.
“Đệ chỉ làm theo lời hyung vừa nói.” Ji Hoon mỉm cười, tay miết nhẹ đôi môi Changmin, trong mắt y là tia nhìn điên loạn đắm say. “Chẳng phải hyung vừa nói đó sao? Bằng bất kỳ thủ đoạn nào phải giành được người thương.” Rồi y lại cúi xuống hôn Changmin. Lần này không bị bất ngờ nữa, Changmin cắn mạnh vào môi Ji Hoon khiến y phải dừng lại.
“Chết tiệt, đệ say rồi sao? Chẳng lẽ ngửi hương rượu mà cũng say à? Yah!!! Tay đệ đang sờ đi đâu vậy?!” Changmin hét khi thắt lưng đã bị cởi, tay Ji Hoon sờ soạn ngực y.
“Hyung à, hyung nhiều lời quá đấy.” Ji Hoon nhíu mày không hài lòng.
“Tấn công người say, không biết xấu hổ sao? Đệ có dừng tay không hả?! Ưm! Ưm…!!!”
Miệng Changmin bị trám lại bằng đôi môi của Ji Hoon. Sau khi xong công đoạn rút hết hơi thở của y, Ji Hoon bắt đầu chuyển mục tiêu xuống phần cổ. Bàn tay trái đã đút những ngón tay vào miệng Changmin, khiến âm thanh phát ra là tiếng rên không thể khống chế.
Lưỡi Ji Hoon mềm và ướt, như con rắn uốn lượn quanh cổ Changmin rồi di chuyển xuống ngực, cắn nhẹ hai đầu nhũ, khiến y giật nảy người bởi cảm xúc khác lạ chạy khắp cơ thể. Đột nhiên Ji Hoon nhấc bổng hông Changmin lên. Phần thân dưới của y không tự chủ được đang đáp lại cái ve vuốt từ Ji Hoon, nó từ từ duỗi thẳng ra, Ji Hoon thè lưỡi liếm thứ nước trắng đục rỉ ra từ phần trên đầu. Changmin cảm thấy toàn thân nóng ran, máu nóng dồn lên não khi một phần cơ thể nằm trong cái miệng nóng ấm của Ji Hoon. Những cảm xúc kỳ lạ y đang cảm nhận cũng là lần đầu tiên nếm trải, dù y từng thử qua các cô nàng tuyệt sắc, nhưng khoái cảm lâng lâng này còn thăng hoa hơn gấp trăm lần.
Changmin rất muốn chống đối, nhưng những cảm giác ái ân tuyệt vời Ji Hoon trao khiến toàn thân y mềm nhũn. Những cảm xúc đó như xiềng xích từng sợi một khóa chặt thân người y, thậm chí có thể cả con tim.
Lưỡi của Ji Hoon quả là khá giỏi, Changmin không chịu được nữa đã ‘lên’ trong miệng y. Changmin cảm thấy xấu hổ khi y nuốt ực chất nước đó xuống cổ họng, vẫn không chịu nhả cái vật đang ngậm mà tiếp tục liếm. Đến khi chơi đùa chán chê, y dứt môi ra kinh ngạc nhìn vật đó đã trở nên thẳng đứng. Ji Hoon cười đểu.
“Hyung nhiều năng lượng thật. Xem ra hyung cũng thích thú loại chuyện này, nhỉ?”
Changmin đỏ bừng mặt, phản đối bằng ánh mắt_Đồ ngu! Khi đệ chạm vào như thế, làm như thế kia, lẽ dĩ nhiên nó phải như vậy!!!
Chẳng biết Ji Hoon hiểu ý nghĩa trong ánh mắt đó như thế nào mà y cười nham hiểm nói. “Hyung có muốn thử cảm giác còn tuyệt vời hơn không?”