Thầy, dạy tôi yêu anh đi! Trang 9

Nhóc con được khen, tí tởn nắm lấy tay Khải để chú lạ mặt dắt nó ra xe. Đúng là xe đẹp, lại hiện đại nữa. Nó vui vẻ ngồi ghế phụ, líu lo bài hát mới học thuộc

Cậu ngồi phía sau nhìn con trai. Đúng là con nít mà. Hợp rơ một xíu đã bị dụ. May mà còn có ba nó ở đây. Nếu không sẽ bị "người ta" dắt đi mất cho coi

Bất quá...đâu có ai ngờ tương lai ba người này lại là một gia đình hạnh phúc ấy chứ...

Chap 16

Về đến nhà, Tiểu Anh rất muốn cùng nói chuyện với chú vừa mới quen kia. Nhưng ba Nguyên bảo không được, đành hẹn lần sau gặp lại, về phòng làm bài tập theo lời ba dặn

Cậu đứng trước cửa nhà, định mở miệng đuổi khách thì Khải đã lên tiếng trước

-Nói chuyện với anh một chút...có được không

-Uhm- Cậu miễn cưỡng đồng ý. Chẳng muốn đối mặt với anh thêm nữa. Càng nhìn càng làm cậu nhớ về ngày xưa...

Hai người ngồi đối diện nhau, chỉ nhìn nhau mà không nói một lời. Rốt cuộc cũng là cậu chịu không nổi, mở miệng trước

-Nếu anh muốn ở lại chỉ để ngồi nhìn kiểu này thì thôi về đi, tôi không tiễn

Thấy mình hơi mất tập trung mà nhìn cậu, anh bắt đầu cuộc nói chuyện

Khải: Khụ, à, ba mẹ của Tiểu Anh đâu?

Nguyên: Thằng bé là trẻ mồ côi

Khải: Thế...em đã nhận nuôi nó?

Nguyên: Không. Chỉ là quý nó nên lâu lâu dắt về chơi thôi. Đợi đến khi ổn định thì sẽ đón nó về ở cùng

Khải: à, thì ra là vậy

Sau đó anh lại im lặng, làm cậu rất thắc mắc. Anh ấy không hề hỏi thăm mình trong 10 năm qua ra sao, công việc như thế nào, sống tốt hay không. Chỉ hỏi có Tiểu Anh... Đúng là cậu không là gì trong tim của anh ấy cả

Nhếch mép cười cho cái suy nghĩ ngu ngốc thoáng qua lúc đầu của mình, lần này, cậu quyết tâm đuổi khách

-Không còn việc gì nữa. Anh mau về đi. Không hẹn gặp lại

Không ngờ anh cũng không tiếp tục nữa, tạm biệt rồi trở về. Trước khi rời đi còn cố nói lại một câu

-Nhất định sẽ gặp lại. Chào em

Câu nói của anh làm cậu ngớ ra, đành nhanh chóng chui ngược vào nhà, không nhìn theo bóng lưng người nọ nữa

~~~~~~~~~~~~~~~

Mấy ngày sau, khi cậu đang dọn dẹp lại nhà cửa thì có tiếng bấm chuông. Ra mở cửa nhìn thấy Quang Anh mắt đẫm lệ, mếu máo đứng đó

Cậu hốt hoảng kéo con vào nhà. Hỏi tiểu bảo bối

-Tiểu Anh ngoan, đừng khóc. Nói cho ba biết ai bắt nạt con ba nhất định sẽ xử người đó!

Nó nghe thế lại càng khóc to hơn, nói trong tiếng nấc

-Con...hức...con không muốn có...có ba mẹ khác...hức...các cô nói con sắp có người nhận nuôi...hức...ba Nguyên...con không muốn...người khác...hức...con muốn...ba Nguyên...hức...thôi...huhuhu

Nói xong nó lại huhu khóc. Cậu ôm con mình vào lòng. Cậu hiểu cảm xúc của nó. Bé con không muốn xa cậu. Và đương nhiên, cậu cũng vậy. Nhưng có thể làm gì được? Đã không nhận nó ngay từ đầu, thì có tư cách gì ngăn cản người khác nhận nuôi nó chứ

Lau nước mắt cho con trai, cậu đau lòng nhìn nó. Chỉ có thể bất lực nói

-Tối nay con ở lại với ba bữa cuối. Sau này, ba sẽ đến thăm con. Gia đình mới sẽ tốt với con thôi mà, ngoan

Tối đó, Tiểu Anh khóc liên tục trong lòng cậu, làm trái tim cũng đau từng hồi. Cảm giác mất đi người thương yêu...là như vậy...

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hôm sau cậu cũng đến đó để xem gia đình nào sắp nhận nuôi Tiểu Anh nhà cậu. Đang chờ thì thấy từ xa bóng dáng quen thuộc

-Vương Tuấn Khải, anh đến đây làm gì?

-Anh đến đón con trai. Sao lại không thể ở đây?

-Cái gì...cái gì mà con trai?

Cậu còn đang lóng ngóng không hiểu anh đang nói cái gì thì Tiểu Anh được dắt ra. Bé con vẫn còn lưu luyến, mếu máo mắt ngấn lệ, cúi gằm mặt

-Con trai, đây là người nhận nuôi con. Mau chào ba đi!

Cậu đứng một bên mắt chữ O mồm chữ A không thể nào tin nổi. Cậu...có...có đang nhìn nhầm không đây? Ba mới của Tiểu Anh...là Vương Tuấn Khải!!!!

Cậu chạy về hướng Khải, lôi anh qua một bên mà hỏi

-Tôi cần một lời giải thích

-Không phải em nói muốn nuôi Tiểu Anh sao? Anh thực hiện giùm em sớm một chút

-Bây giờ anh nhận nuôi nó, tôi mới không có cơ hội a!!

Cậu ôm mặt than trời. Tên này nghic gì trong đầu thế?! Ngang nhiên cướp mất con trai yêu của cậu rồi giờ còn làm cái điệu bộ này

Trong khi cậu than bao nhiêu lần trong lòng thì anh lại ung dung nói tiếp

-Sao lại không? Cơ hội dễ hơn nhiều. Chỉ là...thân phận thay đổi thôi

-???

-Là làm mẹ của nó

-...

Bé con đứng một bên bây giờ mới ngước mặt nhìn lên người nhận nuôi nó. Lập tức cảm giác ủy khuất trong lòng tan biến, lại thấy có một cái gì đó gần gần

-Chú Khải! Chú...là ba mới của con?

Nghe bé con lớn tiếng gọi, cả hai người đồng thời quay lại. Anh nhẹ nhàng mỉm cười

-Phải! Con có thích không? Tiểu Anh?

Vừa nói anh còn dang tay ra chờ đợi. Như ý muốn, con trai lao ngay vào ôm chặt lấy anh

Nguyên khóc trong lòng. Cả hai người họ cho cậu ra rìa hết rồi. Đành quay lưng bước đi. Cậu...mất hết hai người họ rồi...

Chap 17

Nguyên buồn bã xoay người bước đi, rầu rĩ đến nỗi hốc mắt cũng đỏ cả lên. Vương Tuấn Khải thì cậu đã quen bị anh bỏ rơi. Nhưng mà ngay cả Tiểu Anh cũng theo anh ấy mà bỏ cậu...tại sao ai cũng bỏ rơi Vương Nguyên này một mình vậy chứ??!!

Thấy cậu như thế, hai cha con bên này cũng thấy khá buồn cười, nhưng lại thương con người này quá đi rồi. Quang Anh nhìn Khải, Khải nhìn lại nó, hai người nhìn nhau rồi lại nhìn lên Vương Nguyên đang chậm chạp rời đi. Không hẹn mà hai người cùng nhau nhấc chân đuổi theo cậu

-Nguyên Tử!! Đợi anh với!

-Ba Nguyên, đợi Tiểu Anh!!

Cả hai cùng lúc gọi theo cậu, chân vẫn không ngừng chạy theo. Trong khi Nguyên ngơ ngác không hiểu hai người họ chạy theo làm gì thì đã thấy mỗi bên cánh tay đã bị một bàn tay giữ lại

Ngạc nhiên xoay người lại, cậu nhăn nhó nói

-Hai người đi theo tôi làm gì? Mau về nhà với nhau đi, tôi là người dưng!!

Cậu nhấn mạnh từng chữ, giận dỗi hai người đã bỏ rơi mình. Trong khi Khải thì vui vẻ nói

-Em cũng phải về cùng bọn anh chứ?!

-Tiểu Anh là con của anh, anh là ba của nó. Tôi ở đây làm trò mèo gì? Để các người bỏ rơi một mình à?

-Đừng giận lẫy nữa, về với anh đi! Chúng ta nói chuyện với nhau

-Đã nói là không rồi mà!!-Cậu bực bội nhăn mặt cố gắng giằng tay ra khỏi tay anh. Khải lại xấu xa nắm chặt bàn tay mềm mại của cậu hơn nữa, giữ người cậu rồi kề môi sát bên vành tai cậu làm nó đỏ ửng, nói

-Nếu em còn không đồng ý, anh sẽ hôn em trước mặt trẻ em đấy!!!

Câu nói của anh làm bao nhiêu khí thế của cậu lập tức xìu xuống, mặt cũng biến sắc, không dám khán cự lại nữa. Khải thấy thế thì cười rất hài lòng, nắm lấy tay cậu, một bên lại dắt tay Quang Anh, ba người cùng nhau trở về nhà

~~~~~~~~~~~~~~~~~

-Sau này nơi đây chính là nhà của con. Con tên là Vương Quang Anh, con trai của ba Vương Tuấn Khải. Có nhớ chưa?

-Dạ!- Bé con rất ngoan ngoãn nghe theo lời ba nó. Ổn định xong xuôi, anh nói với nó

-Sau này con ở phòng này nhé! Có gì cần cứ nói với ba, liền đáp ứng cho con. Bây giờ ba phải đi nói chuyện với ba Nguyên của con, phải ngoan ngoãn ngồi trong phòng học bài, dù có nghe thấy tiếng động gì cũng không được tò mò bước ra, có hiểu không?

-Dạ- Quang Anh thực sự vô cùng ngoan ngoãn

-Được. Hôn ba một cái nào!

-Chụt...chụt

Nhóc con hào phóng tặng ba nó mấy cái hôn vào má, rồi ngoan ngoãn trở vào phòng theo lời dặn của anh

Giải quyết xong xuôi, anh bắt đầu trở lại phòng khách, nơi cậu đang ngồi trên sô-pha bực dọc nãy giờ

Vừa thấy anh, cậu đã lập tức đứng dậy nói to

-Tôi giao con trai yêu dấu của tôi lại cho anh rồi, nhất định phải đối tốt với nó. Sau này tôi sẽ kiểm tra. Nếu anh dám tệ bạc với nó thì có ra sao tôi cũng giành lại nó cho bằng được!!

Anh không nói gì, chỉ đứng đó lẳng lặng nhìn cậu. Làm hai gò má kia lại không tự chủ mà đỏ rần hết lên. Nguyên xấu hổ quay mặt đi chỗ khác, lên tiếng trước

-Xong rồi, tôi về đây!

Chỉ mới xoay lưng đã bị anh tóm trở lại, một phát kéo cậu ôm trọn vào lòng, nhẹ giọng thủ thỉ bên tai

-Anh nhớ em...

Cả người cậu thoáng chốc cứng đờ, đầu óc tạm thời coi như là ngừng hoạt động. Anh ấy vừa nói gì ấy nhỉ? Nhớ cậu sao? Nực cười! Ngày trước chính ang bỏ đi không nói một lời, giờ lại nói nhớ cậu?

-Vương Tuấn Khải! Chúng ta đều đã trưởng thành cả rồi, đừng nông nỗi như tuổi trẻ nữa, đều sẽ ảnh hưởng đến cả hai chúng ta- cậu vừa nói vừa cố gắng gỡ vòng tay đang ôm chặt ngang lưng mình

-Nguyên Tử, anh sai rồi. Tha thứ cho anh có được không? Xin em...

Khải vùi đầu vào hõm cổ cậu, giọng nói yếu ớt tâm tình. Cậu cố kìm nén lại cảm xúc của mình

-Ngày trước anh đi không nói một lời, lẽ ra phải quên tôi đi. Tại sao lại nói những lời này với tôi?

-Anh rất muốn mình có thể quên được em. Nhưng mà tất cả đều là lừa dối bản thân! Anh lừa dối bản thân mình rằng có thể quên được em. Nhưng hình bóng của em cứ liên tục xuất hiện trong tâm trí anh, giày vò trái tim anh từng ngày từng đêm. Anh cũng khó chịu lắm. Em có biết không?

Nói đến đây nước mắt kìm nén bao nhiêu lâu nay của anh bắt đầu rơi xuống. Từng giọt...từng giọt...Cậu nhìn anh như vậy, trái tim cũng nhói đau lên. Nhất thời mềm lòng đưa tay đến gương mặt giàn giụa nước mắt của anh, lau đi những giọt nước mắt hiếm hoi

Bất ngờ anh giữ lấy vai cậu, một tay giữ sau gáy, ấn xuống một nụ hôn

Vương Nguyên nhất thời không phản ứng kịp, chỉ biết ngạc nhiên mà đón nhận nụ hôn của anh. Rồi theo cảm xúc của bản thân, cậu nhắm mắt cảm nhận nụ hôn ấy

Khải liếm láp đôi môi mềm mại của cậu, cắn nhẹ rồi lại mút lấy hương vị ngọt ngào từ đôi môi hồng nhuận ngọt ngào. Không biết say sưa bao lâu, anh từ từ tách hai hàn răng ra, đầu lưỡi ấm nóng tiến vào trong, nhẹ nhàng thưởng thức từng ngóc ngách trong khoang miệng cậu. Quay trở lại nơi hai đầu lưỡi giao nhau, cảm xúc trong anh càng mãnh liệt hơn nữa, liền tìm đến chiếc lưỡi nhỏ nhắn kia mút mát, hút lấy hương vị riêng biệt của một mình cậu

Loading disqus...