Nguyên bày ra vẻ mặt đau khổ, cả người như rũ xuống, rồi bắt lấy cánh tay anh, vô lực dựa vào, còn nũng nịu "Em đi không nổi rồi, Khải"
"Để anh bế em về!". Cậu nghe xong câu nói của anh, tỉnh lại được vài phần, hốt hoảng xua tay "Ở đây nhiều người như vậy, anh muốn em mất mặt chết hay sao? Đồ đáng ghét này!" Vừa nói còn tức giận đánh vào tay người kia vài cái
Khải biết cậu lại nhõng nhẽo, đương nhiên cũng biết phải làm gì mới vừa lòng cậu. Anh cúi người xuống, đưa lưng về phía cậu. Ý bảo leo lên anh cõng
Nguyên thấy thế vô cùng vui vẻ, miệng thì nói "Vậy mới được nè!" Bản thân thì trèo lên lưng người kia. Cả người cậu lúc này dính sau lưng anh, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể trước mặt. Còn thoải mái tựa đầu vào vai anh, nhắm lại hai mắt, yên tâm để anh cõng
Về đến nhà, cậu liền chui vào phòng, nhảy lên chiếc giường êm ái. Anh thấy thế bước đến phía kế bên, kéo chăn, nằm xuống cạnh bên Nguyên. Thuận tay kéo người kia vào lòng, ôm cậu thật chặt
Hai người nằm trên giường, cậu bỗng dưng không ngủ được nữa, nằm đó nói chuyện trên trời dưới đất với anh. Khải chỉ im lặng nằm nghe nhóc bên cạnh thao thao bất tuyệt, thỉnh thoảng ậm ừ vài tiếng
Chính là như vậy, miệng lưỡi linh hoạt, giọng nói trong trẻo, nụ cười linh hoạt...con người đó mới là người anh yêu thương, mới là người duy nhất khiến anh muốn bảo vệ. Nhưng...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ánh mặt trời lặng xuống dần mang theo những tia nắng cuối cùng, lúc này hai người nằm trên giường mới ngồi dậy "Anh phải về, đã chơi nhiều rồi, em nhất định phải nhớ ngày hôm nay đó!" "Làm sao em quên được" có kỉ niệm nào giữa anh và cậu mà cậu không nhớ cho được
Khải bước gần đến cửa, Nguyên theo phía sau. Bỗng dưng anh xoay người lại, một tay giữ lấy gáy phía sau của cậu, một tay giữ bên vai nguyên, môi dán xuống đặt một nụ hôn.
Đầu lưỡi anh tiếng vào miệng cậu, không để cho cậu có cơ hội hô hấp. Nguyên vòng hai tay ôm lấy cổ anh, đáp trả lại nụ hôn nồng nàn. Làm cho anh hôn đến không muốn buông ra
Đến khi cả hai đều không còn đủ dưỡng khí để hô hấp thì Khải mới lưu luyến buông ra đôi môi ngọt ngào của cậu
Bước đến cửa, anh lần nữa quay đầu "Tạm biệt" "Tạm biệt" Vương Nguyên cười trả lời. Quay lưng một chút anh lại nói "Vương Nguyên, tạm biệt em" một câu tạm biệt anh nói hai lần làm cậu hơi ngạc nhiên. Nhưng cũng trả lời "Được, tạm biệt"
Cậu đuéng đó vẫy tay chào anh. Còn Khải nhìn cậu thật kĩ, sau đó xoay người rời đi, miệng nói nhỏ "Vương Nguyên, tạm biệt em..."
~~~~~~~~~~~~~~
Kể từ sau ngày hôm đó, anh không còn ở bên cạnh bảo vệ, săn sóc, yêu thương, lo lắng...cậu nữa
Chuỗi ngày sau của Nguyên chỉ là một màu xám ảm đảm, cậu thậm chí chẳng nở một nụ cười nào...
Chap 11
Sau ngày đi chơi hôm ấy, Tuấn Khải đặt chân lên máy bay, đi đến nước Mĩ xa xôi, lạ lẫm để du học, tìm con đường cho tương lai chính mình
Không phải anh vô tâm vô cảm, ích kỉ bỏ lại Nguyên mà đi. Nhưng chỉ một mình anh hiểu, chỉ một mình anh mới biết phải đấu tranh giữa lí trí và tình cảm đau khổ như thế nào mới có thể rời đi như vậy
Chiếc máy bay to lớn chỉ vài phút nữa sẽ cất cánh, đưa người con trai với bao lưu luyến nơi này đến một nơi thật xa
Nếu cuộc sống là một trò chơi, Vương Tuấn Khải anh cũng sẽ không ngại chơi trò chơi ấy. Chỉ cần nơi đó có Vương Nguyên, dù có ra sao anh vẫn còn có hạnh phúc riêng cho chính mình. Hạnh phúc trong anh chính là cậu, chàng trai tràn đầy sức sống với nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời. Người duy nhất làm anh biết thế nào là rung động, là thật lòng, là ngọt ngào, là hạnh phúc...
Nhưng sao trò chơi này, lại trớ trêu như vậy? Bắt buộc anh phải rời bỏ người anh yêu nhất, rời bỏ Vương Nguyên!
Kể từ khi nhận được thông báo, anh đã suy nghĩ rất lâu, rất nghiêm túc. Nhưng sau cùng vẫn phải vì gia đình mà đi du học, chấp nhận rời bỏ người mà anh yêu thương nhất
Ở đâu đó trên một khoang máy bay, có chàng trai gương mặt đẹp nhưng lạnh lùng, đang ngồi chăm chú nhìn vào bức ảnh. Trong ảnh là hình Khải và Nguyên chụp chung khi đi chơi, cậu cười rất tươi. Anh tự nhủ trong lòng rằng, nụ cười này, nụ cười duy nhất anh muốn giữ lại và muốn nhìn thấy mỗi ngày. Nhưng chỉ là một tấm ảnh, cảm giác làm sao giống đây?
Khải nhìn tấm ảnh trong tay mà đầu óc chỉ chạy dọc chạy ngang, hết thảy đều là kỉ niệm giữa hai người. Lồng ngực bên trái nhói đau từng hồi, cảm giác tức nghẹn không thở nổi, xót xa vô cùng
Gương mặt anh đỏ bừng vì cố kìm nén cảm xúc của mình. Hốc mắt đã đỏ hoe, mũi một trận cay cay rất khó chịu. Hàng mi dài khẽ hạ xuống che phủ đôi mắt đen đã nhòe lệ, vô tình làm cho một dòng chất lỏng nóng hổi, chất chứa bao cảm xúc chảy dọc xuống đôi gò má
...Máy bay cất cánh
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Cùng lúc này từ trường trở về nhà, Nguyên đang thẩn thờ lê bước vì được tin Khải đã nghỉ học, cũng không còn ở nơi này, tâm trạng cậu như chùng xuống vực sâu, không thể bình ổn được
Mới hôm qua, chỉ mới hôm qua thôi mà? Tại sai lại ra đi?! Tại sao không nói với em một tiếng trước? Tại sao? Tại sao anh bắt em phải trông chờ? Tại sao lại ích kỉ bỏ em lại? Rốt cuộc là tại sao?
Trong đầu cậu xuất hiện rất nhiều câu hỏi. Trong một thoáng, trái tim bỗng dưng như bị một bàn tay vô hình nào đó bóp nghẹt, đau, rất đau. Ngực bị tức lại, ngạt thở. Nguyên cảm thấy dường như mình không thể hô hấp được, chân cũng khụy xuống, hai tay dùng hết sức ôm lấy phần ngực bên trái
Ông trời cũng thật biết trêu chọc người ta, ngay lúc này tuôn xuống một trận mưa xối xả
Nguyên quỳ xuống nền đất lạnh lẽo, hai tay ôm lấy ngực trái đau nhói. Trước mắt mờ ảo không nhìn rõ. Người cậu bắt đầu ướt nhem nước mưa, cũng không buồn đứng lên tìm chỗ trú
Cậy muốn ngâm mình trong dòng nước lạnh lẽo này, muốn quên đi cảm giác hoang mang đó. Nhưng tại sao lại không thể? Sao cậu lại không thể quên được, sao lại vô dụng như vậy chứ!
Mặt cậu lúc này đã lấm lem nước, cũng không rõ là nước mưa hay là...nước mắt...
Rồi cậu để cả người như vậy trở về nhà, trốn nhanh vào phòng và chốt chặt cửa lại
~~~~~~~~~~~~~~~
Biết hết thảy chuyện xảy ra, Hoành vô cùng thương cho bạn mình. Tỉ cũng vậy. Nhưng anh chỉ nói với Hoành một câu "Khải...anh ấy hẳn cũng rất đau khổ"
Hoành nghe vậy quay mặt lại nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi "Đau khổ? Một mình rời đi là đau khổ? Không nói một lời mà để mặc Vương Nguyên lại là đau khổ? Đau khổ chỗ nào? Cậu nói tôi nghe xem Dịch Dương Thiên Tỉ!"
Nói xong đã xoay lưng hướng nhà Nguyên đi tới. Bỏ lại Tỉ ở phía sau vừa chạy theo vừa gọi "Chí Hoành, đợi tớ nữa!"
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đến nơi cả hai lại gặp mẹ của Nguyên, sắc mặt vô cùng lo lắng hỏi "Nguyên nó có việc gì vậy mấy cháu? Cả người ướt nhẹp về nhà đã chui tọt lên phòng chốt cửa, gọi thế nào cũng không ra"
Nghe vậy Hoành và Tỉ quay sang nhìn nhau, Tỉ lên tiếng trước "Dạ, cậu ấy..." "Cậu ấy bị điểm kém nên buồn chút ấy ạ. Không sao đâu bác" sợ Tỉ nói lung tung khai hết ra làm người lớn lo nên Hoành chen vào giải thích trước, rồi quay lại ra hiệu cho Tỉ
"À bác có chìa khóa nè, hai đứa lên phòng xem Nguyên thế nào" "Vâng!" Cả hai đồng thanh trả lời gần như lập tức
~~~~~~~~~~~~~~
"Vương Nguyên, cậu..." vừa vào đến phòng cả hai đã thấy cậu cả người còn ướt nước, ngồi bó gối trong một góc, mặt úp vào tay mình. Hoành nhìn thấy vậy rất đau lòng, chỉ muốn tiến đến ôm lấy bạn vào lòng, khóe mắt cũng đã ngân ngấn nước
Lúc này Nguyên không ngửa mặt lên, chỉ cất tiếng "Hai người đến đây làm gì?" Giọng mũi của cậu, nghe là biết người này vừa mới khóc, còn khóc rất nhiều mới ra như vậy
Hoành dừng bước, đứng cách cậu khoảng chừng một mét, cứng ngắc trả lời "Bọn tớ lo cho cậu"
Nguyên: Tớ không sao. Không cần lo cho tớ
Hoành: Cậu chính là có sao! Tại sao lại để mình trong mưa mà không tìm chỗ trú?
Nguyên: Tớ muốn như vậy, không vì sao cả
Hoành: Dù sao người cũng đã đi rồi. Cậu lo cho mình chút có được không?!
Nguyên: Tớ không còn tâm trí để làm những việc khác nữa rồi...
Cậu bất lực trả lời, cũng kết thúc đoạn nói chuyện giữa cả hai. Không khí trong phòng lúc này rơi vào trầm mặc
Hoành nghe bạn mình nói như vậy, trong thoáng chốc không biết nên nói gì với cậu ấy nữa. Con người này rất cứng đầu, cái gì cũng một mình chịu đựng, không để ai giúp đỡ cả. Chỉ có thể để cậu tự mình đứng lên thôi
Cứ suy nghĩ như vậy, cuối cùng lại để cho Thiên Tỉ khuyên cậu nên đi tắm nước nóng, không sẽ thật sự bị bệnh mất. Nguyên như người vô hồn, chầm chậm cất bước đến phòng tắm
~~~~~~~~~~~~~~~
Cứ như vậy mấy ngày liền, cả người cậu nóng rần, thân thể mỏi nhừ không cử động nổi. Chính là cậh đã bị bệnh rồi
Hoành xin nghỉ phép giùm bạn, tan học lại cùng Tỉ đến thăm cậu. Cũng hết cách. Ai bảo Nguyên là bạn thân nhất của cậu chứ
Nguyên nằm trên giường, hết nhắm mắt lại mở mắt, dù không muốn nhưng hình ảnh khi anh ôm cậu nằm trên chính chiếc giường này, không thể xóa khỏi tâm trí này. Lúc mệt đến ngủ thiếp đi thì không sao. Nhưng lúc tỉnh dậy, xung quanh vẫn là không gian lạnh lẽo. Tại sao lúc cậu yếu đuối như thế này, lúc cậu cần anh nhất, anh lại không có ở đây? Không bên cạnh cậu?
Nước mắt từng đêm cứ theo dòng suy nghĩ mà thấm ướt gối, không cách nào dừng lại được. Vì con người ấy, vì một người dù có cố gắng cách mấy, cậu cũng không thể nào quên...
-------------------------
Chap 12
-Tuấn Khải, anh đấy à?
-Phải, là anh
-Đi đâu đó, mau đến đây!
-Xin lỗi, anh phải đi rồi...
Rồi hình bóng đó cứ xa, xa dần. Nguyên cảm thấy mình đã rất lớn tiếng gọi anh trở lại. Nhưng cái bóng ấy cứ nhòe đi ngay trước mắt, cậu thậm chí nghe thấy tiếng nức nở của mình phát ra
~~~~~~~~~~~~~~~