Thầy, dạy tôi yêu anh đi! Trang 4

"Tôi muốn cái này, cái này, cả cái này nữa" Chí Hoành vô cùng hứng thú chỉ chỉ trỏ trỏ yêu cầu, tốc độ làm người ta hoa mắt

Chị bán hàng tròn mắt nhìn thiếu niên có gương mặt đáng yêu. Làm sao một người có thể ăn nhiều đến vậy chứ? Cô bắt đầu nghi ngờ mình đánh giá quá thấp khả năng của những thiếu niên ngày nay

Thiên Thiên đứng một bên thoáng ngạc ngiên trước hành động của người trong lòng. Cũng không biết biểu tình của mình hiện ra biết bao nhiêu yêu chiều, khóe mắt ẩn hiện ý cười rất sâu

"Làm sao mà ăn hết?" Anh vừa hỏi vừa cố kéo tầm chú ý của cậu nhóc trước mặt về phía mình. Có vẻ là có chút hiệu quả, Hoành dùng biểu tình ngơ ngác ngước mặt nhìn anh. Chớp chớp mắt nói "Chúng ta tận bốn người, làm sao ăn không hết? Không phải cậu nói sẽ bao sao? Không còn cơ hội mà hối hận đâu! Ý kiến cái gì?"

Vừa nói cậu còn phồng má trợn to mắt, bộ dáng vô cùng đáng yêu, lại không biết những biểu tình của mình làm cho người trước mặt nhịp tim lỡ mất một nhịp

Thiên Tỉ đối với một tràng của cậu lại cảm thấy thú vị, vui vẻ đáp lại "Cậu còn không biết tôi mang theo bao nhiêu tiền, lỡ may không đủ thì thế nào?"

Nghe xong vẻ mặt cậu trở lại nghiêm trọng hẳn. Nghiêm túc mà nói "Cậu đáng ra phải nói sớm một chút. Bây giờ lỡ gọi rồi, làm sao đây?"

Vừa nói cậu còn chọc chọc hai ngón tay trỏ vào nhau, mắt chung thủy nhìn xuống dưới chân. Tỉ nhìn cậu chăm chú, sao động tác nào cũng dễ thương thế này. Phải làm sao đây? Làm sao đây?...

Nhịn không được anh xoa nhẹ đầu cậu, rồi ôn nhu nói "Đùa một chút thôi. Vẫn đủ mà. Chỉ cần ở bên tôi, thì cái gì tôi cũng có thể cho cậu"

Lời nói mang đầy thâm ý, đáng tiếc Chí Hoành bên này lại là một kẻ ngốc lười suy nghĩ, chỉ cần nghe đến cái gì cũng được thì thật vui mừng trong lòng, nghĩ nếu cậu là con gái sẽ đến hôn tặng Thiên tỉ một cái rồi

Ý nghĩ trong đầu thoáng qua làm má cậu bắt đầu xuất hiện một vệt đỏ đáng nghi. Còn người đối diện thì tưởng cậu đã hiểu, vui vẻ quay sang chọn nước uống

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Về phía bên này, Nguyên thôi xấu hổ trước những hành động của người xung quanh. Cậu quay sang lo cho vết thương của Khải. Gương mặt thiên thần thoáng hiện nét lo lắng, đôi lông mày nhíu lại, môi mỏng cong lên trách móc "Sao vết thương lại chảy máu nhiều thế? Chắc là đau lắm hả? Anh thế nào rồi, có chịu nổi không?"

Nhìn cậu lo lắng cho mình như vậy, Khải quên cả đau, chỉ muốn ôm cậu nhóc này lại lần nữa để tìm lại cảm giác thoải mái khi trước...

"Cũng không đau lắm. Ăn xong về chúng ta học tiếp" có không gian riêng vẫn là tốt hơn. Còn cậu thì không cần biết anh trả lời thế nào, bản thân bắt đầu lấy "đồ nghề" ra vụng về sơ cứu

Anh ngồi yên xem cậu sát trùng rồi băng lại. Cả quá trình coi bộ rất gian nan. Nguyên hết xoay qua lại xoay lại, không dám mạnh tay vì sợ anh sẽ đau. Cậu cứ nhẹ nhàng sơ cứu mặc dù kĩ thuật của mình dở tệ. Mặt cậu thì duy trì trạng thái đỏ bừng cho đến khi làm xong

Vừa lúc Tỉ và Hoành quay về với hai khay đồ ăn nước uống phong phú trên tay. Nguyên nhìn đến liền thấy buồn cười. Thiên Tỉ cậu sau này khổ rồi. Tên tham ăn như Lưu Chí Hoành mà cũng chịu được thì sau này sẽ bị tên đí đè đầu cưỡi cổ cho coi

Sau khi chọn lấy miếng bánh cùng đĩa kem cho mình, Nguyên vui vẻ ngồi im lặng thưởng thức, mắt thỉnh thoảng cũng lướt qua bên Tỉ Hoành, và còn Khải nữa. Khải có vẻ không thích đồ ngọt. Nhưng vẫn cầm một đĩa bánh lên ăn. Vừa ăn vừa suy nghĩ, anh thèm bánh trôi cơ, không phải loại này. Nghĩ đến đây lại đưa mắt nhìn cậu

~~~~~~~~~~~~~~~~

Một hồi ăn kem xong, bỗng dưng Nguyên cảm thấy lạnh. Có lẽ là do tiệm vắng khách bớt lại vừa mới ăn kem. Cậu xoa xoa hai bàn tay vào nhau để làm nó ấm lại. Hành động này lại vô tình để Khải thấy được, anh quay sang nắm chặt lấy tay cậu, giữ nó trong bàn tay ấm áp của mình

Cậu vô cùng ngạc nhiên trước hành động bất ngờ của anh. Hai má phút chốc lại đỏ lên, định rụt tay trở lại nhưng chậm một bước, Khải giữ trọn tay cậu trong tay mình. Anh nhìn thẳng vào mắt cậu, hỏi "Cho đỡ lạnh". Thế là dù có đỏ mặt như thế nào, cậu vẫn phải ngoan ngoãn để tay mình nằm yên trong tay của ai đó

Và cũng thế là, tối hôm đó, có cả hai người nằm nhìn điện thoại mà không ngủ được...

Chap 8

Chân Khải dần lành lại, vết thương cũng không còn đau nữa. Trong lúc này, không ai để ý đến Khải và Nguyên đi bên nhau nhiều hơn

Cứ sáng sớm đi học chung, chiều về cũng về chung, giờ nghỉ lại tìm nhau, lại còn cười cười nói nói. Trong lòng của những cô nàng khác thì khó chịu vì tiếc hai soái ca lại đi bên nhau. Ngược lại hủ nữ khắp nơi đều sáng mắt, rình mò hai hai người bọn họ ở nhiều nơi

Kể cả như lúc này...

Nguyên và Khải đi học về, loay hoay mãi vẫn không bước chân ra khỏi cổng trường được. Vì có cả một đoàn người đứng đó đợi bọn cậu kìa!

Hai người nhìn nhau, rồi nhìn ra phía ngoài, lại quay lại nhìn nhau và thở dài một hơi. Tránh bọn hỏ quả thật rất khổ a @@

Nguyên chủ động bước về phía họ trước, anh định giữ tay cậu lại nhưng không kịp

"Bọn em...chẳng là gì của nhau cả. Mong các chị đừng làm những việc này nữa!" Vì trong lòng rất thích Vương Tuấn Khải, nên khi nói cậu có chút khựng lại. Vì cậu sợ Khải sẽ không thích cậu, không thích cái tình yêu khó có thể chấp nhận này

Sau câu nói của Nguyên, tất cả mọi người đứng đó đều hóa đá. Thời gian như ngưng trệ, im lặng đến nỗi có thể nghe rõ tiếng mũi bay...cũng chẳng ai nói lời nào. Còn Tuấn Khải khi nghe xong câu nói của cậu thì tâm trạng chùng xuống, rất khó chịu, khó chịu vô cùng. Nhóc con hôm nay lại nói những lời này, là không xác nhận sao?

Đôi mắt sâu hút lạnh lùng thoáng vẻ âm trầm, anh chậm rãi tiến về phía cậu, không đợi người kia đồng ý đã kéo cậu bước đi trước con mắt ngạc nhiên của bao nhiêu người. Ai cũng ngơ ngác nhìn nhau, không biết nãy giờ có phải là họ nhìn nhầm không?

~~~~~~~~~~~~~~~~

Khải cứ thế kéo cậu bước đi, không biết là đã qua bao lâu, bao xa. Thật thì chân cậu làm sao dài bằng chân anh? Thành ra Nguyên căn bản giống như là chạy theo hơn là đi theo. Được một quãng, đến lúc cậu cảm thấy mình không đủ hơi để đi tiếp thì bắt đầu định vùng tay khỏi tay Khải

Anh cũng không xác định mình muốn đi đâu, chỉ đơn giản muốn đưa cậu đi khỏi nơi đó. Không muốn nghe cậu nói những lời đó. Cho đến khi cậu vùng tay khỏi tay anh, cảm giác hụt hẫng đó làm cho anh hiểu...

"Anh định...kéo...kéo tôi đi đâu chứ? Tôi chỉ...nói rõ với họ thôi mà?!" Cậu nhăn mặt, vừa nói vừa điều chỉnh nhịp thở đều trở lại. Anh ấy làm sao vậy chứ?

"Vừa nãy cậu nói sai rồi!" Câu nói của anh làm cậu rất ngạc nhiên. Sai? Sai chỗ nào? Sự thật là vậy mà?

Im lặng hồi lâu anh mới tiếp "Tôi là thầy của cậu". Nghe xong trong lòng cậu chua xót "Ha, thầy thì sao? Bọn họ coi chúng ta là một đôi. Anh biết họ nghĩ gì à?"

Cả hai nhìn vào mắt nhau, không nói một lời. Rồi anh chầm chậm tiến về phía Nguyên đang đứng. Cứ người tiến, người lùi. Đến khi cậu đụng phải bức tường đằng sau mới giật mình hỏi "Anh muốn...gì?"

Khải khẽ nhếch môi, kề môi gần sát vành tai nhạy cảm của Nguyên, lời nói mang theo hơi thở ấm nóng phả vào làm nó đỏ lên "Còn có...tôi thích cậu"

"Hả???" Cậu không tin nổi vào tai mình, đại não tạm thời như bị gỡ đem đi sửa, cả gương mặt đỏ bừng, ngại ngùng hỏi lại "Anh đang đùa tôi đó à?" Cậu không còn dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa. Khải thích cậu? Có thể sao?

Nghĩ vậy cậu đưa tay định đẩy thân hìng cao lớn đang ép mình vào tường ra. Ai ngờ Khải chụp lấy tay cậu, ánh mắt không chút nào rời khỏi người đối diện. "Khải, đừng đùa nữa, anh không cảm thấy rất khó để chấp nhận thích một đứa con trai như tôi sao? Đừng đùa tôi nữa"

Sắc mặt cậu hiện thời rất khó coi. Là cậu đang lo lắng anh không chấp nhận tình yêu này. Nhưng anh thì muốn cho cậu biết, từ lúc nào trong đầu anh luôn suy nghĩ tới hình ảnh cậu nhóc có nụ cười thiên thần ấy, muốn cậu biết anh rất thích con người cậu, thích những biểu hiện đáng yêu hay những lúc xấu hổ của cậu... Tất cả những điều ấy, không cần nói ra bằng lời

Vương Tuấn Khải...anh thể hiện bằng nụ hôn. Gương mặt anh gần kề, Nguyên mở to mắt không chớp lấy một cái. Khải đến môi cậu, nhẹ nhàng chạm vào. Khoảnh khắc cánh môi của anh chạm vào môi cậu, cả người Nguyên cứng đờ, trái tim như tan chảy. Cậu cứ mở to mắt, đứng yên cảm nhận nụ hôn nhẹ nhàng của anh

Anh hôn thật chậm, cảm nhận hương vị từ đôi môi đầy đặn kia. Tay đặt sau gáy cậu từ từ giữ chặt lại một chút. Càng ngày, nụ hôn càng sâu, triền miên...

Cho đến khi Nguyên không còn hô hấp được nữa, anh mới lưu luyến rời đi hương vị ngọt ngào kia. Còn xấu xa liếm môi thêm một cái

Lúc này cậu còn trong tình trạng hóa đá, bị câu nói của anh kéo về thực tại "Tại sao không nhắm mắt? Hôn cũng không biết, hay để tôi dạy cho cậu!"

Lúc này cậu đã bình thường trở lại. Chỉ có đôi gò má là đỏ bừng vì bị anh trêu, Nguyên ngại ngùng quay lưng định chuồn mất "Không...không cần!!" Rồi co giò chạy trốn

Khải nở nụ cười, rượt theo bóng lưng nhỏ bé phía trước "Để xem em chạy đâu cho thoát"

Người qua đường khu này thấy hai thân ảnh, một chân dài một chân ngắn hơn...rượt nhau dọc đường. Và cuối cùng đương nhiên là chân dài thắng rồi. Khải bắt lấy Nguyên, khóa trọn cậu trong vòng tay của mình, làm cậu đỏ mặt không thôi "Có chạy đâu cũng không thoát. Thôi thì ngoan ngoãn ở lại với anh đi"

Giọng điệu vô cùng bá đạo, không cho cậu có cơ hội phản bác tí tẹo nào "Tại sao trước đây em không biết anh lại là người như vậy ha?"

Khải cong khóe môi, hơi gian một chút, nói "Sau này em sẽ còn cơ hội biết thêm nhiều thứ về anh" rồi cả hai tay trong tay cùng nhau trở về nhà với nụ cười hạnh phúc luôn trên môi

Loading disqus...