Cứ dây dưa như vậy không biết là qua bao nhiêu lâu, cho đến khi cậu cảm thấy mình không còn hô hấp được nữa thì mới được anh tha cho mà dừng lại
Nguyên hít thở gấp gáp để lấy lại không khí vào phổi. Còn anh hài lòng đứng nhìn cậu, nhìn đến đôi môi sưng đến căng mộng do vừa bị mình chiếm lấy xong, cảm giác ngọt ngào lại dâng tràn trong lòng
Nhìn đến đây, anh lại nhịn không được, một lần nữa bước tới, ôm lấy người bấy lâu nay mình nhớ mong vào lòng, cảm nhận hơi ấm từ cậu mang lại, lại tiếp tục cuối xuống, hôn lên trán, xuông cánh mũi thẳng, rồi hai má hồng, đến vành tai...cuối cùng lại chung thủy dừng lại tại đôi môi ngọt ngào của cậu, một lần nữa ngậm lấy, chiếm cứ sự ngọt ngào chỉ riêng cậu mang lại
Nguyên vừa lấy lại đủ dưỡng khí đã bị người nào đó không nể mặt mà tìm đến "ăn đậu hủ" một lần nữa, không cam lòng nên muốn giãy dụa. Bàn tay đặt trên lồng ngực vững chắc của người đối diện muốn đẩy anh ra, còn thân người thì cựa quậy không yên
Sự giãt dụa của cậu căn bản là không thể cản được anh. Nhưng mà những hành động đó vô tình lại khơi dậy một thứ khác trong anh, làm tất cả các mạch máu trong người đều như muốn nóng sôi lên
Cảm thấy cơ thể có sự thay đổi, anh thần nói trong lòng "Không được rồi!". Rồi không tiếp tục hôn nữa, kế môi sát bên tai cậu, thì thầm đầy ái muội
-Nguyên Tử, không xong rồi! Em làm cơ thế anh phản ứng!
Thế là không hôn nữa, mà chuyển qua...sờ soạn
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chap 18
Nguyên hốt hoảng chặn tay anh lại, cảm giác bàn tay không an phận kia chạm vào da thịt mình thật xa lạ, làm cậu hốt hoảng
Tay Khải luồn vào bên trong lớp áo thun, chạm vào da thịt mát lạnh có cảm giác thật là thích. Anh vô cùng hưởng thụ loại cảm giác kích thích súc giác như thế này
Cậu đẩy tay anh ra chưa được bao nhiêu đã bị anh một tay chế trụ hai cổ tay mình lại, tay kia tiếp tục đưa độ ấm lan khắp làn da cậu
Môi lưỡi tiếp tục quấn lấy nhau, cơ thể cả hai lúc này cũng vậy. "Ưm" một tiếng, cậu kháng cự yếu ớt rồi cũng để mặc người kia muốn làm gì thì làm
Khải càng hôn càng nghiện, càng hôn càng phát hiện mình không thể quên được độ ấm này, hơi thở này, ngọt ngào này...
Được một lúc, tay anh bắt đầu chạm đến thắt lưng cậu, làm cậu lập tức hoảng hốt chặn lại, khó khăn mở miệng
-Đừng...
Người còn lại nào có quan tâm đến kháng cự yếu ớt của cậu, không an phận mà tiếp tục
Cảm giác xa lạ này làm cậu hoảng sợ vô cùng, một tia lí trí còn sót lại cũng kéo cậu trở lại
-Dừng...dừng lại!
Vừa nói cậu vừa cản gương mặt anh lại muốn gần kề. Trong lòng cậu giờ đây vô cùng rối, rốt cuộc cậu đang làm gì thế này?! Anh ấy là ai cơ chứ! Không thể dễ tin người như vậy được
Cơ thể Khải bị phản ứng của cậu làm cho cứng đờ, thoáng cái phải đèn nén lại cảm xúc, nhẹ nhàng ôm lấy cậu
-Em còn không tin tưởng anh sao?
-Tôi không biết. Tạm thời chúng ta đừng như vậy
Nguyên vừa trốn tránh khỏi vòng tay anh vừa khó khăn mở miệng. Định nói câu xin lỗi nhưng nghĩ lại, cậu có lỗi gì đâu mà xin? Đến với cậu là anh, bỏ cậu mà đi cũng là anh, giờ anh quay trở lại muốn làm lành. Rốt cuộc xem cậu là gì đây?
Khải nhìn phản ứng của cậu, biết rằng không thể tiếp tục được nữa, cũng không thể cưỡng ép cậu. Nếu cậu đã dựng lên cho mình lớp phòng bị, thì anh sẽ dần mở ra lớp phòng bị đó, để hai người lại được bên nhau. Cho dù lớp phòng bị đó có như thế nào đi nữa, chỉ cần Vương Nguyên còn yêu Vương Tuấn Khải thì nhất định anh sẽ nắm bắt cơ hội này
-Xin lỗi...
Anh chậm rãi lên tiếng, buồn bã hướng ánh mắt về phía Nguyên. Mặc dù cảm nhận được ánh mắt ấy, nhưng cậu vẫn cố tình lờ đi. Cậu chính là không phải một thứ đồ chơi!!
Cả hai rơi vào trầm mặc. Phòng khách rộng rãi của căn hộ trong khu chung cư cao cấp giờ đây như muốn thiếu đi không khí đến nơi. Cứ im lặng đến khi Nguyên bức bối muốn đứng dậy ra đường tìm lại không khí thì chuông cửa đột nhiên vang lên
-Ding dong! Ding dong! Ding dong!...
Người bấm chuông có vẻ rất vội vã, lầm cậu giật mình, Khải thì động tác nhanh một chút ra mở cửa
Cửa mở, thần kinh cậu thoáng chốc lại trở nên căng thẳng
-Thiên Tỉ! Chào em
Khải nhìn thấy ngưòi ngoài cửa thì bày ra vẻ mặt tươi nhất có thể, chào người anh em tốt bao nhiêu năm rồi chưa gặp
-Chào anh. Chuyện là...em muốn nói...
Tỉ đứng ngay cửa cứ ấp úng không ngừng. Người phía sau lưng anh nhịn không nổi mà xông lên phía trước trừng mắt nhìn Khải, rồi gằn giọng
-Anh bắt cóc Vương Nguyên của tôi!!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chap 19
-Anh bắt cóc Vương Nguyên của tôi!
Hoành xông lên trước ba cặp mắt ngạc nhiên của mọi người. Thật chứ từ sau khi Khải bỏ đi không nói một lời làm Vương Nguyên buồn đến thế thì hình tượng nam thần của anh trong lòng cậu đã sớm biến mất rồi
Vì sao ư? Ai nhớ giùm cậu Vương Nguyên đã như thế nào sau khi Khải rời đi không? Để cậu đây nhắc cho mà nhớ. Là xém bị mấy chiếc xe hơi chạy ban ban "hun" cho ấy! Có ai nhớ chưa??
Vậy nên đừng hỏi tại sao một người có tính cách dễ thương, thân thiện, đáng yêu như cậu đây lại có hành động như thế
Từ sau khi nghe tin Khải trở về cậu đã nhanh hết mức chạy đi tìm Vương Nguyên. Cậu không muốn bạn mình lại như vậy một lần nữa
Hơn nữa, Quang Anh cũng là con nuôi của Thiên Tỉ và Hoành, hai người họ cũng thương nhóc con ấy lắm. Thế mà đùng một cái bắt con nhà người ta về, có ý gì đây? Ý gì đây?!!
Trong lòng cậu bây giờ rất bực bội, làm ngữ khí cũng lạnh đi vài phần. Kiểu không-cần-biết-anh-như-thế-nào-chỉ-cần-trả-bạn-tôi-đây a~ @@
Quay trở lại đây, sau câu nói của Hoành, biểu cảm của ba người còn lại rất đặc sắc, mà cũng khó hình dung được. Nụ cười của Khải bỗng chốc trở nên gượng gạo, khóe môi Tỉ giật giật, còn Nguyên thì trán rịn từng tầng mồ hôi
Cậu rất không cam lòng a! Cậu ấy nói như là cậu dễ dụ với cả thích đi theo người ta lắm vậy. Hứ (Không nhưng mà hình như sự thật nó là như vậi)
Nguyên bất mãn trừng mắt, bĩu môi một cái rồi nói vọng ra
-Tớ đang sờ sờ ở đây. Cậu xàm ngôn cái gì?!
Khí thế của Hoành tuột xuống một nấc, nhưng vẫn cứng miệng
-Cậu còn đó thì tốt. Nếu không tớ sẽ không tha cho anh ta. Vương Tuấn Khải, làm ơn tránh ra cho tôi tìm người
Khải nghe thế một mặt ủ dột đứng sang một bên, nhường đường cho Hoành đi qua. Vừa thấy bên trong là Hoành lao tới, nắm lấy cổ tay Nguyên rồi kéo cậu rời đi. Trước khi ra khỏi cửa còn để lại câu nói
-Mong sau này anh đừng làm phiền đến cậu ấy nữa. Lo đối xử với Tiểu Anh cho tốt
Rồi Hoành kéo tay cậu rời đi. Nguyên theo sau lưu luyến nhìn lại Khải một cái. Ngay lúc này, anh cũng ngước lên nhìn cậu, ánh mắt rất tha thiết, khẩn cầu. Trái tim lại nhói lên một cái nhưng biết làm sao đây? Có lẽ là do trời đã định
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Buổi tối, tại nhà của Nguyên...
-Nhị Hoành!! Tớ không nuôi nổi hai người đâu. Cậu dọn nhà qua đây luôn làm cái gì?
-Kể từ bây giờ tớ và Tỉ sẽ ở đây với cậu. Phòng có kẻ xấu lợi dụng cơ hội mà giở trò
Câu nói này có kẻ ngốc mới không hiểu. Người xấu mà Hoành nói không phải là Khải thì còn ai nữa. Thật thì Nguyên cũng không biết trong đầu bạn mình nghĩ cái gì cũng không biết cậu ấy lo cái gì nữa
-Tớ đã nói tớ không nuôi nổi hai người rồi mà!!!
-Yên tâm. Về khoảng này có Thiên Tổng của tớ lo hết rồi. Cậu cứ hưởng thụ sự chăm sóc đặc biệt của tớ đi!
-Aishh!!! Sao cậu không đi chết đi!
Cậu không cam lòng nhìn bạn mình. Ôi cái cuộc đời tự do, nó rời xa cậu sớm thế sao?? Mặt mày vok cùng bất mãn
-Tớ không dễ chết như vậy đâu. Còn phải ở đây coi chừng cậu đây
'Coi chừng cái đầu nhà cậu ấy!!' Trong lòng Nguyên thầm nói. Đương nhiên cũng không có can đảm mà tuột ra khỏi miệng. Thôi mặc kệ cậu ấy vậy
-Tuỳ cậu
Buông lại một câu rồi cậu rảo bước về phòng. Treo cái "Không phận sự miễn vào" lên tay nắm cửa rồi khóa luôn nó lại. Trốn vào phòng là đỡ phiền nhất!
Bỏ lại ngoài này Tỉ và Hoành loay hoay dọn đồ đạc vào "nhà mới". Được một lúc thì cửa phòng Nguyên đột nhiên lại được mở ra, cậu thò đầu ra nói
-Ở lại thì hoặc đóng tiền nhà, hoặc phải dọn dẹp, giặt đồ, nấu ăn, rửa chén không công cho tớ. Suy nghĩ đi!
"Rầm". Hảo tâm buông lại một câu "giao ước" bất bình đẳng cho hai người kia rồi lại nhanh chóng chui vào ổ chăn ấm của mình
Hoành và Tỉ cười khổ, xong cũng phải chịu với tên tiểu nhân kia thôi. Ai bảo quan tâm người ta quá làm chi. Đúng là làm ơn mắc oán mà ><
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trong lúc này tại căn hộ khu chung cư cao cấp, lại là một cuộc nói chuyện khác...
-Nào, bé ngoan phải ngủ sớm, lên đây ba đắp chăn cho
Khải hối con trai đi ngủ, giọng cưng chiều hết mực. Bé con ngoan ngoãn leo lên giường riêng của mình, khi anh chuẩn bị rời đi thì bàn tay nhỏ bé lại giơ ra, kéo lấy tay anh
-Ba, kể chuyện cho con nghe đi!
-Hmm? Con trai thích nghe kể chuyện trước khi đi ngủ sao?
-Dạ! Trước đây ngày nào ba Nguyên cũng kể cho con nghe
Bé con nhớ những câu chuyện mà ba Nguyên kể. Nhưng giờ có ba Khải thôi, thì thay thế vậy
-Được
Anh biết cậu rất thương đứa trẻ này, nên cái gì Tiểu Anh cũng đều liên tưởng đến cậu. Đã là ba của nó, thì nên tròn trách nhiệm một chút vậy
Anh nằm bên cạnh Quang Anh, ôm nó vào lòng rồi nhẹ nhàng nói
-Để ba kể cho con nghe...
-----------------------
Bonus Chap 19- Ba kể con nghe
Ở một bờ biển nọ, có một chú cua rất tài giỏi, hiểu biết rất nhiều, tính toán cũng rất giỏi
Ở gần đó có một bạn bánh trôi, da dẻ trắng bóc mịn màng, mắt to mi dài, làm người ta nhìn vào là muốn cắn ngay một ngụm
Lúc đó do bánh trôi không học được, cho nên cua nhỏ đã trở thành một thầy dạy toán siêu cấp đẹp trai của bánh trôi
Mà đến đó mới thấy, trước đây bánh trôi rất tệ về môn toán. Thảo nào lại ghét không muốn đụng đến cái môn học ấy
Nhưng từ khi có thầy cua bên cạnh, bánh trôi đã tiến bộ lên rất nhiều. Phải qua bao nhiêu tiết học thêm mới luyện cho bánh trôi thành thục các dạng toán