tình hình là sau khi hoàn thành sau CHUYỆN TÌNH HOÀNG TỬ, mình có viết thêm một số chuyện nữa, nhưng những chuyện đó mình không đăng trên mạng. Bây giờ mình xin mạn phép giới thiệu đến các bạn tác phẩm mới của mình, đó chính là THẰNG SỞ KHANH VÀ CON ĐỈ ĐỰC. rất mong các bạn ủng hộ. đó là đôi lời tựa mình xin nói.
CHAP 1
Vào một buổi chiều muộn ấy, sau giấc ngủ trưa có phần xế chiều, hắn thức dậy với đôi mắt mệt mỏi….hàng mi cố nhướng lên theo màn hình máy tính. Tắt bớt auto game, hắn bật nhạc như muốn thức hẳn….như mọi ngày, hắn lại lao vào trang web của những người đồng tính mà săn mồi. hắn đã dụ dỗ biết bao nhiêu em nai tơ từ ngày biết đến trang này…..bề ngoài hắn là một chàng thư sinh, đôi mắt đen láy có phần tinh ranh được ẩn dấu trong gọng kiếng đen nâu, sống mũi cao vút như cái vẻ tự cao của hắn, giọng nói truyền cảm như xuyên thẳng vào tim của mỗi người….toát lên hắn, là một thiếu niên không kém phần tuấn tú…..điều đó cũng là một lợi thế cho những cuộc đi săn thắc loạn của hắn.
Bất giác, thấy một đứa để nick là Nhóc. Hắn nhếch mép cười, chỉ vài câu chat chit thì hắn đã thừa biết em này là 1 con nai mới vào rừng.
- em ở đâu? nhiu tuổi?
- 19t , em ơ thủ đức còn anh, anh đi qua đêm không?
- 24t, quận 10! bao nhiu em?
- 300k!
- sao rẽ vậy!
- hihi, z em lên 400k nha!
- em qua anh đi, anh trả em 700k luôn, coi như cho thêm tiền đi xe!
Nhìn webcam của nó, hắn cảm thấy tên này cũng khá dễ thương. Vẫn những cái hứa hẹn giá cao ngất, hắn đã ăn không của biết bao nhiêu trai xinh. Cứ ăn xong hắn tìm cơ hội quất ngựa truy phong. Để con người ta bơ vơ giữa dòng đời. hắn hận callboy, hắn hận những kẻ bán thân thể đổi lấy những đồng tiền. hắn không biết hận từ đâu, có thể từ người yêu cũ hắn đã bỏ hắn đi làm trai gọi….mà cái từ hắn nghiến qua kẻ răng là đĩ đực….hắn quay trả thù những con nai mê việc nhẹ lương cao….cũng có thể từ đó, hay cũng chỉ là nguỵ biện cho những thú vui nhục dục mà hắn cần chơi free.
Tối đó, tầm 7h hơn nó đi xe bus tới quận 10. hắn chạy ra rước nó. Vẫn chiêu cũ xài lại, là những câu hỏi quan tâm thân mật không phải giữa khách làng chơi với một con đĩ, mà là như giữa những người yêu với nhau.
Nó nhìn hắn, trong đầu nó dấy lên dòng suy nghĩ. Anh này đẹp trai quá, sao lại cần call. Thiếu gì người muốn ngủ với anh này.
Nhìn cách hắn đối xử, nói chuyện. hắn khác xa những khách làng chơi khác. Những kẻ kia khi gặp nó liền tống nó vào khách sạn, và chỉ hành hạ trên thân thể trắng nõn của nó cho thoả cái dục vọng ấy, chẳng bàn gì đến cảm giác của nó, và sáng hôm sau họ còn kì kèo giá cả, rồi quăng những đồng tiền ấy lên giường cho nó. Nó lầm lũi mặc đồ và đi xe bus về. còn hắn thì lại khác, hắn cười thật tươi. Hỏi nó có đói không, chở nó đi chơi, ngồi cà phê nói chuyện phiếm, những câu chuyện cười hắn kể sao mà dễ đi vào trái tim ngây dại của nó. Một cảm giác thật ấm áp cứ dấy lên trong nó. Buổi tối hôm nay có vẻ như là buổi tối hạnh phúc nhất của nó
Hắn nhìn nó. Một cậu nhóc 19t, với đôi mắt một mí đậm chất hàn, mái xéo che nữa trán. Bờ môi ửng hồng mà cong vút đầy vẻ hờn dỗi đáng yêu. Đập vào mắt hắn là làn da trắng như ngọc sứ của nó. Một cậu nhóc đầy sức mê hoặc lòng người với dáng điệu ấy và cách suy nghĩ ngây thơ. Hắn tự nhũ. Con mồi đã cắn câu.
Đêm ấy. hắn và nó hạnh phúc mặn nồng như đôi vợ chồng mới cưới.
Mặt trăng bắt đầu khuất bóng sau những cuộn mây đen ngòm. Nó nằm gối lên tay hắn, bàn tay nhỏ bé khẽ ôm lấy tấm ngực trần của hắn.
- anh là người khách thứ mấy!
Khẽ thờ dài nó thủ thỉ
- thứ 3
- 2 người kia thế nào
- 2 ông đó già rồi, nhưng không có ai đối xử tốt với em như anh cả!
Hắn vẫn biết trong cái thể giới gay này, những câu nói chưa chắc là thật, nhưng sao nhìn vào đôi mắt ấy, hắn cảm giác được, nó rất thật, nó thật đến đáng sợ, nó như một tờ giấy trắng bị rơi nhầm vào hố mực sâu thẳm, nhưng trái tim nó vẫn thuần khiết, vẫn chân thực khiến cho hắn phải đắn lòng suy nghĩ. Hắn phải làm gì đây, lại bỏ rơi nó như những người trước mà hắn bỏ rơi sao!
Quay người qua, ôm lấy nó, hắn nói:
- em bỏ nghề đi, làm nghề này sẽ gặp nhiều biến cố lắm!
Nó ngước mắt lên:
- là sao anh!
- sẽ gặp 3 loại người! 1 là leo cây, 2 là bị dụ quất tập thể, trấn lột, 3 là ăn quỵt.
Nó hơi rùng mình, nép mình vào trái tim hắn:
- em kiếm đủ 3tr đóng tiền học phí là em sẽ bỏ ngay thôi…..
Hắn thì thở dài, vì hắn thừa biết, một khi đã dấn chân vào đám bùn thì rất khó có thể rút ra được.
Sáng hôm sau, vẫn chiêu cũ xài lại. hắn chở nó ra chỗ đón xe bus. Rồi hắn nói nó đứng đó, hắn băng qua đường mua gói thuốc. nhưng khi nó vừa bước xuống, hắn rồ xe bay mất, bỏ lại sau lưng ánh mắt ngơ ngác của nó. Hắn không trả cho nó một đồng nào, và hắn cũng thừa biết là trong túi nó không còn đủ tiền để đi xe bus, hắn không quan tâm, hắn đưa người ta lên thiên đường của hạnh phúc, rồi hắn mạnh tay đẩy họ xuống nơi tận cùng của địa ngục đau khổ.
Nhưng một chút gì đó của hắn thắt lại. hắn rẽ vào con hẻm nhỏ, đứng ở một góc khuất quan sát nó.
Nó đứng đấy như trời trồng. hàng lông mi trĩu nặng, ánh nắng của sương sớm cũng không thể xoa dịu nỗi uất ức trong lòng nó bây giờ. Nó mỉm cười mà hai hàng nước nóng ấm lăn dài ở khoé mắt. khuôn mặt đẹp như thiên sứ ấy đẫm lễ.
Hắn nhíu mày, một cái gì đó trong hắn thật đau đớn. hắn thù callboy, nhưng sao với nó. Hắn lại cảm giác tội lỗi thế này, hắn cảm thấy đau quá, khó chịu quá.
Dằn lòng, rút một điếu thuốc hắn kéo một hơi dài, rồi nổ máy quay xe đi. Bỏ lại sau lưng dáng vẻ ấy.
Nó đứng lại, mái tóc bay nhẹ trong gió, hai má ửng hồng vì khóc hay vì da nó quá trắng. nó mỉm cười thật buồn. cái cảm giác hạnh phúc đêm qua nhiều bao nhiêu thì hôm nay, cái cảm giác đau khổ gấp ngàn lần bấy nhiêu. Giọng nó thủ thỉ như hoà vào tiếng xe cộ ồn ào của thành phố
- Hoá ra anh là loại người thứ 3.
chap 2
Suốt những ngày sau đó, hắn cứ buồn phiền dai dẳng. chơi game cũng chẳng còn vui vẻ nữa, cái hào hứng đi dụ những con nai tơ cũng không còn khiến hắn cảm thấy khoái lạc. trong đầu hắn lúc nào cũng văng vẳng lên tiếng khóc thút thít ấy, khuôn mặt ấy của nó. Từng giọt nước mắt ấy sao mà long lanh, như trận mưa đầu mùa xoa dịu trái tim khô cằn chai sạn mất hết cảm giác vì đau đớn của hắn….
Ngồi nhâm nhi ly cà phê đắng, hắn đưa đôi mắt dạo nhẹ theo dòng xe chạy ào ào ngoài đường, hít một hơi dài, thở ra làn khói trắng mệt mỏi.
Thằng bạn hắn tặc lưỡi lắc đầu:
- dạo này mày sao vậy! bữa giờ tao thấy mày như không có chút sức sống rứa.
Hắn mỉm cười nhạt:
- tao cũng đéo biết ra sao nữa…..
- thôi buồn chi mày, tối đi nhậu với tụi tao coi như thư giản…..à thằng tuấn mới quen em nào xinh lắm. bữa giờ mày cứ rú rú ở nhà với đi học không có đi với tụi tao, nó quen cũng được hơn 1 tuần rồi.
Hắn cũng chẳng để tâm gì đến những lời thằng Dũng nói. Trong đầu hắn giờ trống rỗng, mọi thứ dường như quá mệt mỏi với hắn khi thấy nó khóc. Ngày nó khóc vào sáng hôm đó cũng là ngày mà niềm vui khoái lạc của những trò đùa tình ái của hắn đã như tan biến vào cõi hư vô.
Tối ấy, hắn cũng chẳng có tâm trạng cho lắm, nên hắn tới hơi trễ. Bước vào bàn nhậu, là những đám bạn gay mà hắn vẫn thường chơi chung. Cũng đã hơn 1 tuần rồi hắn chưa gặp lại các bạn nhậu của mình. Vừa ngồi xuống, đập vào mắt hắn là một điều như không thể tin được. hắn chớp chớp đôi mắt, miệng há hốc nhìn người con trai ngồi cạnh tuấn. nó vẫn vậy, khuôn mặt lúc nào cũng đầy e thẹn, đôi mắt đầy sự ưu sầu khiến cho người đối diện có cảm giác muốn bảo vệ. nhưng giờ nhìn nó khác quá, nó khác hẳn cái lần đầu tiên hắn gặp. nó đã biết trang điểm, nó ăn mặc cũng loè loẹt hơn. Khỏi nói hắn cũng biết những điều này từ thằng tuấn mà ra. Bởi thằng tuấn là chúa đểu giả, lúc nào cũng đào tạo con người ta hư hỏng. Bởi vậy nguyên trong đám chẳng có thằng nào tốt lành cả, thằng đểu, thằng sở khanh, thằng lừa gạt….
Tuấn mỉm cười:
- đây là dương! bạn của anh! – nói rồi tuấn quay qua hắn – còn đây là toàn! người yêu của tao.
Hắn lặng người, hai tai ù đi. Khuôn mặt vẫn không dấu nỗi bàng hoàng và xúc động.
Nó nhìn hắn đăm đăm, đôi mắt ấy rướm lên một điều gì đó, sống mũi bắt đầu ửng đỏ. Nhìn nó là hắn cũng biết, nó bắt đầu nhoè lệ, nhưng nó đang cố kìm chế, lồng ngực của nó như muốn vỡ ra. Nhịp tim như đua nhanh theo từ giây trôi đi, nó cảm thấy thật ngột ngạt. nó không ngờ lại chạm mặt hắn trong cái hoàn cảnh này. Trong đầu nó tràn đầy những dòng suy nghĩ, nó đang hoài nghi về tuấn, bởi vì cái ngày nó gặp tuấn đầu tiên cũng là cái buổi sáng định mệnh ấy, cái buổi sáng hắn bỏ rơi nó giữa chốn phố đông người không xu dính túi. Nhờ tuấn mà nó mới được về nhà, nhờ tuấn mà nó mới biết được cái sài gòn hoa lệ như thế nào. Nhưng giờ, dấy lên trong nó, là tuấn và hắn có phải thông đồng với nhau mà dụ dỗ nó không. Đầu óc nó trống rỗng, nó mệt mỏi không bận tâm đến, nhưng sao những dòng suy nghĩ cứ trực trào ùa về.