Hàn Huyền Phi vừa nghe thấy câu nói vô lý này, biết mình có nói gì với hắn thì cũng phí công, liền xoay người muốn rời khỏi ngay lập tức. Kỳ Dịch cũng không ngăn cản, nhìn hắn đi ra ngoài.
Trong lúc Hàn Huyền Phi cảm thấy kì lạ vì sao Kỳ Dịch lại dễ dàng thả mình đi, thì hắn nhìn thấy trước cửa thang máy có mấy người cao to. “Thật phiền phức, lại phải đánh nhau.” Hàn Huyền Phi không dừng chân đi thẳng đến thang máy.
“Xin lỗi, Hàn tiên sinh, Kỳ tiên sinh muốn cậu ở lại! “Một người đàn ông mặt đồ vest, rất lễ phép mà ngăn cản Hàn Huyền Phi .
“Nhưng ta không muốn ở lại, các người muốn sao? “Hàn Huyền Phi không nói lời thừa thải.
“Vậy xin Hàn tiên sinh thứ lỗi, đây là chức trách. ”Lời nói vừa dứt, mấy người đó liền ra tay muốn bắt Hàn Huyền Phi về.
Hàn Huyền Phi không đáp một tiếng, lập tức động thủ, một cước liền đá vào tên to con, tay cũng đánh ngược vào người phía sau. Hắn lại đột ngột xoay người, thuận tay lôi theo, kéo người kia mất thăng bằng, khuỷ tay lại hồi một kích, thêm một người nữa ngã xuống đất. Mấy tên đô con nhìn nhau, rồi đồng loạt xông lên, một người từ phía sau xông đến, Hàn Huyền Phi cũng không xoay đầu, chỉ khom lưng, quật ngã người đó, người đó văng xa ba bốn mét .. Mấy người khác cũng bị hàn Huyền Phi đánh cho đông ngã tây đổ, lảo đảo lùi lại phía sau.
Lúc này thang máy vừa tới, chính vào lúc Hàn Huyền Phi muốn vào thang máy, thì một luồng sức mạnh cực lớn kéo hắn trở lại. Hàn Huyền Phi phản ứng mau lẹ một cước đá vào người đó, khuỷ tay kích thẳng vào bụng đối phương, muốn tốc chiến tốc thắng, sớm thoát thân.
Không ngờ, thế tiến công của hắn hoàn toàn thất bại, hắn ngạc nhiên xoay đầu lại, nhìn thấy Kỳ Dịch vẫn dùng ánh mắt như muốn nuốt chửng nhìn hắn.
“Thân thủ cũng rất tốt a! Ta càng có hứng thú với cậu rồi! “Kỳ Dịch cười tà nói: “Cậu chạy không thoát đâu, cậu là của ta!“
Hàn Huyền Phi chán nản, đang muốn hồi kích, đánh tan nụ cười của người khó ưa này, cũng không đề phòng phía sau đầu liền bị đánh một cái thật mạnh. Đầu hắn đau một trận kịch liệt, hai mắt tối sầm, rồi bất tỉnh.
Kỳ Dịch nhìn thấy Kỳ Dương cầm trong tay một gậy gỗ đang dương dương tự đắc, tức giận kêu lên: “Anh làm cái gì vậy? Rủi đánh hỏng đầu của hắn thì làm sao?”
Chương 2
“Bây giờ đau lòng rồi sao? Ngươi nhìn hắn lợi hại như vậy, đánh ngã cả đám, ngươi rối cái gì? Ai dà …. Có cần cực khổ vậy không? Một gậy là xong việc.” Kỳ Dương vốn không để ý đến ánh mắt hung hợn của Kỳ Dịch, đem gậy vác lên vai, lắc lắc đầu quay về phòng làm việc.
Hàn Huyền Phi trong u ám mơ màng mở mắt ra, phát hiện mình đang nắm trong một gian phòng xa lạ. Hơn nữa trên người hắn chỉ mặc mỗi một cái quần ngủ rộng thùng thình, trạng thái nửa khoả thân.
Hắn kinh ngạc, vội vàng muốn đứng dậy, nhưng từ đầu hắn truyền đến một cơn đau nhức khiến hắn lại ngã xuống giường.
Chết tiệt! Đau quá!
Hàn Huyền Phi ôm đầu, chờ cho cơn đau đầu dần tan đi, mới ngồi dậy xem xét xung quanh….
Kỳ Dịch! Nhất định là con người biến thái đáng chết đó đưa mình đến đây! Còn thay quần áo cho mình!
Hàn Huyền Phi trở người xuống giường, kiểm tra cửa: Bị khoá ngoài. Hắn xoay người đi đến cửa sổ lớn, xác định vị trí của mình.
Từ cửa sổ nhìn ra, lại là một thảm cỏ lớn, hồ nước dập dờn sóng, cây xanh che phủ mặt đất, mây nhẹ trôi trên bầu trời xanh …….. Đây là công viên um tùm ở ngoại ô phía bắc!
“Rất đẹp phải không? Đây là sản nghiệp của công ty Tung Hoành, ta thích cảnh trí này, nên đem tầng cao nhất giữ lại cho mình, thích không?“ Kỳ Dịch đang dựa vào cửa nhìn thân ảnh tiêu sái của Hàn Huyền Phi đứng trước cửa sổ, cơ thể đó rất săn chắc.
Hàn Huyền Phi từ từ xoay người lại, lạnh lùng nhìn Kỳ Dịch, trầm giọng nói: “ Ngươi muốn gì?“
“Ta muốn ngươi!“ Kỳ Dịch lập tức trả lời, ánh mắt kiên định quyết tuyệt, “Ngươi ngoan ngoãn một chút, ta sẽ cho ngươi được khoái lạc!“ Hắn đi đến gần Hàn Huyền Phi, nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Ngươi thật đúng là một báu vật! Huyền của ta! “Kỳ Dịch đưa tay ra, chạm nhẹ vào mặt Hàn Huyền Phi, cảm nhận được xúc cảm tinh tế của da thịt, “Trở thành người của ta đi!“ Hắn dần cuối thấp đầu, muốn nếm thử đôi môi thoạt nhìn mềm mại của Hàn Huyền Phi.
Hàn Huyền Phi kịp thời nghiêng đầu, hung hãn nói: “Ta nói rồi, ta không phải người đồng tính! Ngươi tìm người khác đi, đừng đả động chủ ý của ta!“
“Ta chỉ muốn ngươi!“ Kỳ Dịch vừa dùng bá khí nói, vừa truy đuổi theo đôi môi Hàn Huyền Phi.
“Có rất nhiều phụ nữ và thanh niên trẻ đẹp hơn ta, lại không ghét sở thích của ngươi, so với con người thô kệch như ta đều vượt trội hơn“ Hàn Huyền Phi thật sự không biết Kỳ Dịch đang phát bệnh điên gì dựa vào điều kiện của hắn, muốn mấy cậu trai xinh đẹp cỡ nào mà không có, lại cứ nhất mực quấn lấy mình . Mình một chút nhu mì cũng không có ? Hắn còn nói mình là báu vật, thật là biến thái mà!
Kỳ Dịch lấp kín đôi môi của Hàn Huyền Phi, tạm thời buông cử động, lại dùng tay vuốt ve lên cổ Hàn Huyền Phi. Nghe thấy lời Hàn Huyền Phi nói, liền cười khẽ, thấp giọng nhắc lại “Ta chỉ muốn ngươi!“
Biến thái còn thêm đần độn! Hàn Huyền Phi nhất thời không biết nói sao cho tốt, nói chuyện với loại người này, đúng là phí sức! Nhưng đôi môi bá đạo đó của Kỳ Dịch khiến hắn hơi hoang mang, hắn gắng sức giấu đi sự khiếp đảm của mình, cứng giọng nói: “Ngươi đừng có mơ!“
“Ngoan ngoãn đi, có thể sẽ ít nếm mùi đau khổ.” Kỳ Dịch như không nghe thấy gì nói tiếp: “Ngươi sẽ yêu cảm giác này mà, sẽ vĩnh viễn trở thành người của ta, bảo bối!“
Hàn Huyền Phi vừa nghe thấy hai từ “Bảo bối“, da gà đều nổi lên hết, vội vàng nói: “Đừng gọi ta là bảo bối!“
Kỳ Dịch áp lên người Hàn Huyền Phi, đem hắn và mình dán chặt vào cửa sổ, hít một hơi sâu, ngửi thấy mùi hương nam tính nhàn nhạt trên người Hàn Huyền Phi, vẫn dùng âm thanh nhẹ nhàng ấm áp không gì sánh được mà nói: “Lúc ta thay đồ cho ngươi đã thấy hết rồi, thân hình của ngươi rất đẹp. Không có lấy một vết sẹo, những đường cong cũng rất ưu mỹ, đặc biệt là da dẻ, sáng bóng như tơ lụa, lúc đó ta thực sự muốn trực tiếp thượng ngươi.”
“Đừng nói nữa, buồn nôn chết được! Tên biến thái nhà ngươi! Buông ta ra, đừng ép ta động thủ!“ Hàn Huyền Phi không nghe nổi nữa, dùng sức muốn đẩy Kỳ Dịch ra khỏi người mình.
Kỳ Dịch đều không để ý đến tiếng kêu của Hàn Huyền Phi, nhẹ nhàng trượt xuống hạ thân của hắn, khẽ bao trùm lấy chỗ yếu đuối nhất của Hàn Huyền Phi.
“A!“ Hàn Huyền Phi kêu một tiếng lớn, một quyền đánh tới Kỳ Dịch, Kỳ Dịch trong chớp nhoáng, nhẹ nhàng né tránh, cười tà nói: “Đừng phí sức nữa, ngươi đánh không lại ta đâu!“
Hàn Huyền Phi vẫn không hiểu chuyện, lúc ở trong trường cảnh sát hắn là quán quân vật lộn. Nhưng đúng như Kỳ Dịch nói, Hàn Huyền Phi cho dù là thân hình, sức lực hay võ thuật, đều không bằng Kỳ Dịch, đến cuối cùng phải thở hồng hộc mà bị Kỳ Dịch ném lên trên giường.
Kỳ Dịch hài lòng nhìn Hàn Huyền Phi đang vùng vẫy dưới người mình, nói: “Thân thủ của ngươi rất giỏi, nếu không phải là ta, e là sớm đã để ngươi chạy thoát rồi. Ta từ nhỏ đã học không thủ đạo, Thái quyền, quyền kích, so thân thủ, thì ngươi còn kém xa ta.”
Hàn Huyền Phi giãy dụa không thoát nỗi sự áp chế của Kỳ Dịch, bỏ cuộc không vùng vẫy nữa, hung hãn trừng nhìn Kỳ Dịch.
“Ánh mắt của ngươi thật hấp dẫn người ta, như đao như kiếm, chúng ta có thể bắn ra pháo hoa rồi, bảo bối! Nhưng, ta sẽ làm cho đôi mắt này của ngươi trở nên dịu dàng, khi được ta âu yếm.” Kỳ Dịch giữ chặt đầu Hàn Huyền Phi, sau đó thì hôn lên đôi môi Hàn Huyền Phi.
Hàn Huyền Phi xém chút nữa thì ngớ ra, hắn thật sự đã bị đàn ông hôn rồi sao! Hắn chỉ cảm thấy trong bụng một cơn quằn quại, quá buồn nôn rồi, hắn sắp sửa ói ra rồi!
Nhưng hắn đẩy không ra Kỳ Dịch khổ người to hơn hắn, chỉ có thể mặc cho Kỳ Dịch bừa bãi trên môi minh. Hắn cắn chặt răng, chết cũng không để cho đầu lưỡi liếm loạn của Kỳ Dịch tiến vào miệng mình, Kỳ Dịch không được vào cửa, chỉ đành liếm lên mặt Hàn Huyền Phi, lại chuyển đến gặm cái cổ nhẵn mịn mềm mại, để lại ấn tích đỏ hồng.
Hàn Huyền Phi thực sự chịu không nổi cảm giác này, cuối cùng không khỏi kêu lên: “ Đừng như vậy, cái đầu heo dơ bẩn nhà ngươi!“
Thừa cơ lúc miệng hắn không phòng bị, Kỳ Dịch lập tức đưa lưỡi xâm nhập vào trong miệng hắn, đầu lưỡi của Kỳ Dịch khuấy động điên cuồng, liếm qua mọi ngõ ngách trong miệng hắn. Nước bọt liền chảy ra, dính đầy trên miệng hai người, từ khoé miệng của Hàn Huyền Phi dần dần chảy xuống, dọc xuống cổ, rồi chảy vào trong áo Hàn Huyền Phi.
Không thể chịu được nữa Hàn Huyền Phi thừa dịp Kỳ Dịch đang hôn đến lơ đãng, mạnh mẽ cắn vào lưỡi của Kỳ Dịch. Kỳ Dịch kêu thảm một tiếng, vội vàng buông khỏi miệng Hàn Huyền Phi, máu đã từ đầu lưỡi mà chảy xuống.
Kỳ Dịch lau đi máu ở khoé miệng, nhìn vết máu trên tay mình, ánh mắt sa sầm xuống, lạnh lẽo nói: “Ngươi thật hung dữ! Xém chút đã cắn đứt lưỡi của ta rồi! Không cho ngươi biết một chút lợi hại, ta nghĩ ngươi sẽ không biết ngoan ngoãn đâu.”
Hắn đột ngột áp tay của Hàn Huyền Phi lên đỉnh đầu, từ trong hộc tủ lấy ra một sợi dây thừng, nhanh chóng trói hai tay Hàn Huyền Phi ở đầu giường, sức mạnh và sự mau lẹ của hắn, khiến cho Hàn Huyền Phi ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có. Chân đá ra một cước cũng bị giữ lại, bắp vế và đùi bị trói khiến chân co lại, một loại tư thế lăng nhục, không cách nào mở ra.