Bị hôn đến mức khó thở, trước mắt biến thành màu đen, rồi sau đó mới cảm giác được một bàn tay tiến vào trong quần áo âu yếm, một bàn tay kéo quần anh. Khúc Đồng Thu vô cùng hoảng hốt, chẳng biết lấy sức lực từ đâu ra, nhẹ lách người, đạp ngã người đang ở phía trên mình.
“Không, không được…”
Trang Duy đã sớm quen đủ loại hình thức tình ái nửa bắt buộc ‘không cần, không thể’ giữa họ, thừa dịp anh còn chưa ngồi dậy, càng đè sát anh từ phía sau.
“Cậu cái gã ngốc ngày, có cái gì mà không được.”
“Tôi, chúng ta không thể làm loại sự tình này…”
“Cậu chán ghét tôi sao?”
“Cũng, cũng không phải…”
“Nhậm Ninh Viễn đã đưa cậu tới, thì phải nói là hiện tại hai người chẳng có gì. Theo tôi không tốt sao?”
Khúc Đồng Thu ngoài miệng nói không lại, chỉ có thể lấy tay cẩn thận bảo vệ lấy mông mình, hệt như con rùa, thế nào cũng chẳng chịu nhượng bộ. Tư thế tuy có nhục nhã, nhưng Trang Duy đúng là chẳng có cách nào, nhất thời dở khóc dở cười.
“Cậu còn như vậy, tôi sẽ trói cậu lại rồi làm.”
Khúc Đồng Thu sợ kẻ kia thật sự tìm dây thừng ra, liền luống cuống, vội nói: “Trang Duy, cậu cũng không muốn tôi mà.”
“Gì?”
“Người cậu thích căn bản không phải tôi. Cậu chỉ muốn làm với tôi mà thôi, rồi tôi chết, cậu mới cảm thấy có lỗi. Những cảm giác ấy chẳng quan hệ gì đến tình yêu, vậy nên lúc đó cậu mới không chọn tôi.”
Trang Duy lặng yên một chút: “Thời điểm ấy là tôi chọn sai.”
“Không, cậu chọn đúng, người cậu thích vốn là Sở Mạc.”
Sắc mặt Trang Duy lập tức sa sầm: “Cậu giỡn cái gì vậy?”
Tuy làm cho Trang Duy mất hứng, nhưng mối nguy cái mông của mình quan trọng hơn, Khúc Đồng Thu vội kéo quần đứng dậy, lui lại về sau mấy bước, thân thể cách thêm một chút khoảng cách, mới ngập ngừng nói: “Tôi, tôi chỉ là cảm thấy…”
“Cảm thấy cái gì?”
“Lấy tính tình của cậu, nếu không thích Sở Mạc, căn bản cậu sẽ không để anh ấy ở bên cậu nhiều năm đến thế.”
“. . . . . .”
Dưới cái nhìn chăm chăm của Trang Duy, anh cố lấy lại dũng khí: “Hơn nữa, trong hai năm tôi ‘chết’, cậu tuy rằng rất khổ sở vì tôi nhưng vẫn có thể sống tiếp. Nếu như là Sở Mạc chết thì sao? Cậu còn có thể giống như vậy sống qua ngày sao?”
Trang Duy thế mà không lập tức phản kích anh.
Biết Trang Duy vừa mở miệng, có thể sẽ nhanh mồm nhanh miệng mà cãi lại ức hiếp anh, rồi sẽ dùng ngôn ngữ tứ chi mà giải quyết hết thảy, Khúc Đồng Thu cuống quít bắt lấy sự chần chừ ngắn ngủi này, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm nói tiếp.
“Tôi biết, những gì cậu nói phải chăm sóc tôi, phải ở cũng một chỗ với tôi đều là thật. Chỉ là cậu không quên tôi được không phải là vì thật sự yêu thương tôi, đó chẳng qua là do cậu cảm thấy cậu từ bỏ tôi, sau đó tôi ‘chết’, vậy nên phải có trách nhiệm thôi, đúng không?”
Trang Duy có phần nôn nóng, ậm ừ một tiếng: “Không quan hệ gì với trách nhiệm hết, tôi căn bản không phải kẻ biết chịu trách nhiệm. Cậu đừng nghĩ rằng tôi là người có tình cảm.”
Khúc Đồng Thu vội nói: “Không phải, cậu vốn là người rất trọng tình cảm.”
Trang Duy đối với loại ca ngợi này thì phản ứng là thẹn quá thành giận: “Thằng khốn nào nói với cậu như thế?”
Khúc Đồng Thu hoảng sợ: “Tôi, tôi chỉ là cảm thấy như thế…”
“. . . . . .”
“Địa vị của tôi và Sở Mạc trong lòng cậu không giống nhau.”
“. . . . . .”
“Cậu có lòng đối với tôi. Nhưng anh ấy mới là người có ý nghĩa đặc biệt đối với cậu, kỳ thật chính bản thân cậu cũng biết.”
“. . . . . .”
“Lúc anh ấy còn bên mình, cậu hãy biết quý trọng anh ấy đi.”
Không ai mở miệng, tất cả lại chìm trong im lặng. Khúc Đồng Thu tiếp tục nơm nớp lo sợ mà đứng dán mông vào vách tường, qua một hồi lâu mới nghe được Trang Duy cười lạnh nói: “Sở Mạc đối với cậu thế nào, không phải cậu chán ghét lắm à, sao phải nói tốt cho anh ta?”
Khúc Đồng Thu thành thật: “Không phải nói tốt…”
Anh chỉ là nói thật mà thôi.
Anh không thích Sở Mạc, không muốn lui tới nhiều với kẻ kia, nhưng anh cũng sẽ chẳng vô duyên vô cớ mà làm cho Sở Mạc phải thống khổ. Sự thống khổ và không viên mãn của người khác có mang đến sung sướng cho anh đâu. Cuộc đời anh giản đơn lắm, nào có thù hận sâu như vậy.
“Tôi chỉ là cảm thấy, chúng ta nên tìm đúng người ấy của mình…”
“. . . . . .”
“Tôi không phải người ấy của cậu, kỳ thật cậu cũng biết mà, phải không?”
Trang Duy cũng không trả lời, chỉ nói: “Vậy còn Nhậm Ninh Viễn thì sao, anh ta là người ấy của cậu?”
Khúc Đồng Thu ngẫm nghĩ: “Lúc tôi cùng một chỗ với anh ấy, hạnh phúc lắm…”
Anh cũng chẳng cách nào mà dùng lý trí đưa ra phán đoán chuẩn xác được. Trong vài năm nay, tiêu chuẩn trong cuộc đời anh đều bị đảo điên, chỉ có thể dùng trực giác để mọ mẫm.
Như đối với anh mà nói, chuyện tình cảm giữa hai người về mặt logic thì có vẻ chẳng tốt lắm, nhưng bằng bản năng, anh cảm thấy rất tốt, thậm chí ẩn trong lòng có mong mỏi được tiếp xúc thân mật với nhau.
Có thể sống cùng Nhậm Ninh Viễn và con gái, cuộc sống của anh đã quá mức viên mãn rồi, cảm thấy những thứ mình muốn đã có đủ.
Trang Duy cười: “Cậu xác định sao? ‘Người ấy của cậu’ biết rõ tâm tư của tôi mà còn cho cậu đến gặp tôi sao?”
“. . . . . .”
“Cho dù anh ta là người ấy của cậu, cậu cũng chưa chắc là người ấy của anh ta.”
Khúc Đồng Thu thấp đầu, lắp bắp đến lợi hại: Việc này, này, tôi, tôi biết…”
“Cho dù anh ta là một quân tử, hiện tại xuất phát từ tình cảm áy náy mà xử tốt với cậu, sau này lỡ như có một ngày anh ta chẳng còn cách nào có thể cho cậu hạnh phúc thì sao?”
Khúc Đồng Thu lại ngẫm nghĩ, nhỏ giọng nói: “Tôi, tôi sẽ tranh thủ mà…”
Kỳ thật Nhậm Ninh Viễn vốn chính là do anh ‘đuổi theo’.
Lúc đi học, Nhậm Ninh Viễn không yêu thích việc bị anh theo, chẳng phản ứng với anh, thế là anh đi theo làm cái đuôi nhỏ. Khi đó anh và Nhậm Ninh Viễn còn chưa có quan hệ gì nên không tính, vậy mà anh vẫn có thể khăng khăng một mực, cứng cỏi vô cùng.
Hiện tại đã lớn tuổi, có đôi lúc nhớ không rõ năm đó mình là dáng vẻ gì, cũng sẽ mất đi một ít dũng khí. Đó là một phần của người lớn, một loại yếu đuối vì cố kỵ quá nhiều.
Anh lẽ ra nên giống bản thân anh đơn giản mà cố chấp như trước mới phải, từ một tên qua đường vô danh đuổi theo Nhậm Ninh Viễn, rồi thành một người hầu nho nhỏ, đuổi theo Nhậm Ninh Viễn từ thành C đến thành T.
Anh cũng là một gã đàn ông trưởng thành chín chắn biết gánh trách nhiệm, Nhậm Ninh Viễn không có nghĩa vụ phải ‘cho’ anh. Thứ mình muốn phải chính bản thân mình đi lấy, chờ thì chẳng có đâu.
Đời người cũng chẳng dài, anh không thể đợi thêm được nữa.
Trang Duy không nói gì, chỉ đứng đối diện nhìn hốc mắt hoe đỏ của anh.
“Rất xin lỗi. Tôi lại đi nói loại chuyện này.”
Khúc Đồng Thu vội xua tay: “Không, không có.” rồi sau đó càng giữ chặt lấy quần áo: “Tôi, tôi về trước.”
“Tôi đưa cậu đi.”
“Không, không cần…”
Trang Duy cuối cùng cũng chẳng kiên trì. Khúc Đồng Thu nghĩ thầm rằng, trong lòng người này nhất định cũng đang rối rắm, có lẽ sẽ gọi điện cho Sở Mạc.
Con người muốn nhìn thấu lòng mình, hóa ra chẳng phải chuyện dễ dàng.
Lúc đi ra khách sạn, bóng tối đã dày đặc, tuyết còn rơi nữa chứ, gió lạnh lại thổi qua, lạnh đến vô cùng.
Ánh sáng nơi tuyết trắng kia đặc biệt sáng ngời, Khúc Đồng Thu nheo mắt cũng có thể thấy rõ, có một chiếc xe, còn có cả một người nữa, vẫn ở trong gió lạnh chờ anh.
Khúc Đồng Thu kéo chặt áo lại, một bước rồi lại một bước chạy về phía người kia.
Quyền lựa chọn - 6.
Đến trước mặt Nhậm Ninh Viễn cũng chỉ có một đoạn đường ngắn ngủi, lúc chạy tới lại càng gấp gáp hơn, sợ chỉ chậm một bước thôi, Nhậm Ninh Viễn sẽ chẳng chờ anh nữa.
May mắn là Nhậm Ninh Viễn vẫn đứng đó, kiên nhẫn chờ đến khi anh chạy đến mới thôi. Khúc Đồng Thu ngẩng đầu nhìn người nọ, há miệng, thở ra từng đợt khói, yết hầu dường như nghẹn lại, nhất thời nói chẳng nên lời.
Nhậm Ninh Viễn cũng nhìn anh, hai người nhìn nhau không chớp mắt cũng phải đến một phút hơn, vẫn là Nhậm Ninh Viễn mở miệng trước, thấp giọng nói: “Về thôi.”
Khúc Đồng Thu dùng sức nuốt khan: “Ừ.”
Như vậy, giữa trời đông giá rét, ở bên ngoài khách sạn, nơi đoạn đường nơi trung tâm phố chợ phồn hoa mà phải nói gì đó thật không thích hợp. Tuy trong đầu Khúc Đồng Thu như bị lửa đốt, đốt cháy sạch đến mức anh hốt hoảng, vẫn cố sức mà cầm lòng lại.
Khi về đến nhà, trong phòng một mảnh im lặng, nơi phòng khách còn có ánh đèn mỏng manh lưu lại, Khúc Kha chắc đã ngủ rồi.
Hai gã người lớn nhẹ bước trước cửa phòng con gái, đi vào phòng ngủ của chính mình. Nhậm Ninh Viễn mở đèn, quay đầu nhìn người bên cạnh, không khỏi có chút kinh ngạc: “Chuyện gì vậy?”
Khúc Đồng Thu sợ người nọ lái xe bị phân tâm, vẫn luôn nhẫn nhịn không dám nói lời nào. Khó khăn lắm mới đến nhà, nghẹn cả một đường, mặt đều nóng lên, ngay cả mắt kính cũng đỏ, thoạt nhìn giống bị nấu chín.
Nhậm Ninh Viễn đặt hai tay lên mặt anh: “Sốt sao? Hay lạnh quá?”
Những ngón tay ấy chạm vào, đầu ngón tay tưởng như mang theo lửa, trong nháy mắt đụng đến khiến cả tâm trí Khúc Đồng Thu nóng lên, bắt lấy tay người trước mặt.
Nhậm Ninh Viễn mới “Ừ?” một tiếng, anh liền thừa dịp một tiếng trống đập loạn làm tinh thần hăng hái thêm, kiên quyết kéo Nhậm Ninh Viễn xuống, bất chấp tất cả mà chồm tới cường hôn.
Dùng sức thật mạnh, mạnh đến mức răng cả hai va vào nhau, chấn động đến mức ngay cả lỗ tai Khúc Đồng Thu đều ong ong vang, luống cuống chẳng thể chọn đường, nhanh chóng cắn vào môi Nhậm Ninh Viễn.
Căng thẳng phồng lên vậy là chẳng thể không chế tốt được độ mạnh yếu, cắn nhiều hơn là hôn, Nhậm Ninh Viễn phỏng chừng là đau lắm, nhưng vẫn chịu đựng mà không nhúc nhích.