Quân Tử Chi Giao Trang 55

Bị nói như thế, Khúc Đồng Thu cũng hiểu, việc ấy như một minh chứng rằng bản thân anh là mới, hết thảy xung quanh là mới, ngay cả sự dịu dàng Trang Duy dành cho anh cũng là mới. Quá khứ đều đã bị bỏ lại nơi thành phố T, nơi ấy cách anh xa lắm, chẳng thể chạm tới anh nữa rồi. Nghĩ vậy thôi thì giấc ngủ tiếp theo đã không còn ác mộng, ngủ rất say mà còn có cảm giác man mát.

Sắc trời ngày kế dần tỏ, Trang Duy kéo anh dậy. Bữa sáng trên bàn là hoa quả tươi, sữa chua, nước trái cây đặc đến mức khó hút. Hơi lạnh trong không khí, mùi thơm của thức ăn, tất cả đều khiến Khúc Đồng Thu cảm thấy rất tươi mát.

Trước đây lần nào ăn ngủ cũng bị trở ngại, ở nơi đây anh mới có cảm giác đói khát đã lâu chưa có.

Khúc Đồng Thu không biết nói gì, chỉ có thể ra khỏi cửa theo sát Trang Duy, Trang Duy cũng thích anh nhắm mắt theo đuôi ở phía sau như thế, nơi hòn đảo nhỏ này chẳng cần tị hiềm, liền nắm tay dắt anh đi.

Không rõ lắm sớm như vậy ra biển là muốn làm gì, nhưng có thể nhìn rõ sao biển và bầy cá nhỏ khiến anh nhìn hết sức chăm chú và đầy tò mò, thỉnh thoảng hưng phấn, đã lâu lắm anh mới có tinh thần như vậy.

Ngồi trên thuyền, đi được một đoạn dần cảm thấy ánh sáng mặt trời. Anh dường như hiểu được mục đích việc này, nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn cảnh biển vào sớm mai đến ngẩn người, sắp không thở nổi, mặt ửng đỏ.

“Trang, Trang Duy…”

Trang Duy vẫn còn lười biếng, mệt rã rời: “Cậu đừng vội kích động, chúng ta cũng không phải đến xem mặt trời mọc.”

Vừa dứt lời, mặt nước chuyển động, một sinh vật nhảy ra khỏi mặt nước, đánh một cú vòng tuyệt đẹp rồi trở lại xuống biển.

Khúc Đồng Thu “A” một tiếng, còn thất thần, vội nhìn mặt nước xung quanh, màn biểu diễn liền chính thức mở màn.

Tiếng gọi vui mừng liên tiếp, tiếp đó đám cá heo nhanh nhẹn nhảy ra từ dưới biển khiến anh mở rộng mắt, run rẩy kểu “A a”, nói không ra lời, nắm chặt cánh tay Trang Duy.

Trang Duy nhìn ra được vẻ vui sướng của anh, nhẹ hôn lên gương mặt đỏ bừng.

Niềm bất ngờ và vui sướng đuổi theo cá heo diễn ra thật lâu, anh nhất thời cũng thoát khỏi nỗi ám ảnh thất vọng, không cần Trang Duy gắng sức xúi giục, ở khu lặn cố lấy hết dũng khí thử một lần.

Thấy đá san hô và bầy cá nơi đáy biển khiến anh quên cả sợ hãi của lần đầu lặn xuống, còn nơm nớp lo sợ cầm bánh mì và chuối tiêu đút cho cá trong nước, đút chúng nó liên tục, quả thực không nỡ đi lên, mãi cho đến khi bị Trang Duy lôi đi.

Bỏ mặt nạ bảo hộ ra, Trang Duy thô lỗ giúp anh lau tóc: “Không phải cậu muốn ở dưới đó luôn đấy chứ?”

Khúc Đồng Thu còn hơi nhích về phía trước: “Chúng nó giống như… rất thích tôi…”

Trang Duy vỗ nhẹ đầu anh: “Đừng ngốc thế”. Chúng nó thích chính là thức ăn trong tay cậu.

Nhưng với gương mặt khát khao và nóng bừng ấy, thì lại chẳng nói gì thêm.

Buổi chiều Trang Duy dẫn anh đến chỗ khác trên đảo, tinh thần anh so với mấy ngày trước tốt hơn nhiều lắm, dọc đường đi không ngừng nhìn cảnh vật xung quanh ngoài xe, tuy cũng chẳng nói gì nhưng vẫn cảm giác được sức sống trên người.

Khu biệt thự rất yên tĩnh, thế giới với màu gỗ sậm và đá hoa cương nhạt màu đan vào nhau khiến anh cảm thấy an tâm, tại bầu không khí riêng tư trầm tĩnh kia khi bàn tay bị Trang Duy nắm lấy cũng dần không chảy mồ hôi.

Bữa tối anh lấy một phần lớn tráng miệng và hải sản mà khó có dịp được ăn, nhiều ngày chỉ biết ăn làm bụng có hơi phình lên, bản thân cũng ngượng ngùng. Trang Duy từ góc độ người khác nhìn không thấy có phần xấu xa chọt bụng anh: “Cậu nên ăn nhiều hơn, gầy quá, ngủ đâm phải tôi. Thịt trước kia đi đâu hết vậy?”

Đi dạo ở bãi cát bên ngoài một vòng, trở lại bên trong, Trang Duy đi tắm trước, lúc cởi áo ra thì nghe anh vào phòng ngủ kêu “A” một tiếng.

“Chuyện gì?”

Trên giường so với trước khi hai người đi thì có thêm một bó hoa hồng. Trang Duy nhướng mày, rút tấm thiệp ra nhìn, nói với người có phần hoang mang kia: “Chà, bọn họ hiểu lầm, tưởng chúng ta là người đến hưởng tuần trăng mật.”

“A…”

Lúc anh thoáng xấu hổ cúi đầu, Trang Duy cầm chai rượu vang đầu giường: “Cậu cũng đi tắm đi.”

Khúc Đồng Thu lúc này mới nhìn thấy bồn tắm lớn bên trong đầy hoa, chần chờ cởi quần áo đứng dưới vòi sen, bàn tay lau chùi có phần run rẩy.

Chờ xong đi ra, Trang Duy đã ngồi trong bồn tắm, ly rượu trong tay. Trong ánh sáng hoàng hôn mờ ảo, giữa hơi nước, vẻ đẹp ấy được sắc màu kiều diễm của đóa hoa phụ trợ thêm hòa cùng bầu không khí này, hết thảy đều vô tình khiến người ta tâm động.

Tuy rằng có chút sợ hãi đối với việc làm dưới nước, anh đứng đó khẩn trương trong chốc lát, cổ họng giật giật, vẫn bước vào trong.

Hai người ngâm mình bốn tiếng mới trở lại trên giường. Anh mệt gần chết, cổ họng cũng nghẹn lại, nằm vào gối rồi thì chẳng còn sức đâu mà ngẩng đầu lên. Anh cố gắng quen với cuộc sống mới này, một khi đã nhận rồi thì mặc cho bị oán trách làm phiền như thế nào, mặc cho bị gây sức ép ra sao đều nhận. Trang Duy hôn tai anh, nói: “Quen rồi sẽ tốt thôi.”

Ngày nghỉ qua nhanh như bay, thời gian trốn tránh trên đảo tựa như hạt cát trôi qua kẽ tay. Ngày trở về tới gần, Khúc Đồng Thu lại có phần bất an.

Trang Duy làm tình rất nhiều, làm thêm một việc cũng rất nhiều nữa, đó là thôi miên anh: “Cậu lo lắng cái gì, có tôi ở đây mà.”

Mặc kệ là đang ngẩn người đọc sách, hay đang trên giường trong dư vị hoan ái qua đi, chỉ cần cảm giác được sự dao động của anh, Trang Duy sẽ bắt đầu phác họa đủ loại tương lai cho anh, giảng giải về công việc của bản thân cho anh nghe, nói về những người bạn và nơi chốn thú vị ở nước Mỹ, những chuyện thật lớn hay nho nhỏ mà tương lai anh có thể làm, như cho con sóc bên ngoài ăn.

Hy vọng có lẽ là thứ thuốc tốt nhất. Với nội dung được lập lại rất nhiều lần ấy, mỗi lần dường như đều có thể làm anh yên tâm, rất nhanh anh liền bình phục khỏi khủng hoảng, dán lại bên Trang Duy, dần thiếp ngủ.

53.

Trên đường trở về, Khúc Đồng Thu còn mua sách và từ điển tiếng Anh, chưa hiểu rõ hết nhưng vẫn chăm chú xem, ý muốn nhặt lượm chút thứ tiếng xa lạ này, tương lai đi nơi xa kia thì kiếm sống cũng dễ dàng hơn.

Trang Duy đối với sự chăm chỉ của anh chẳng hứng thú lắm, Khúc Đồng Thu một khi chuyên chú với sách vở thì chẳng còn gì thú vị.

“Nhận được mặt chữ có lợi gì chứ, biết nói mới quan trọng nhất. Tôi luyện cùng cậu là được.”

Nhưng đối thoại được vài câu, Trang Duy đã nói: “Phát âm dốt nát, đầu lưỡi cũng dốt nát. Phải theo tôi học sự linh hoạt.” rồi sau đó túm lấy anh đang không hề phòng bị, hôn đôi môi kia, thừa dịp anh không phản ứng đưa đầu lưỡi đi vào.

Chờ đến khi anh thể nghiệm được cái gì gọi là ‘linh hoạt’, nhìn vẻ mặt đỏ bừng của anh, Trang Duy giật mạnh sách lại, kiên quyết đặt anh trên ghế sa lon.

Đòi hỏi nhiều giờ, anh đi vệ sinh cũng có lúc cảm thấy đau, nhưng Trang Duy vẫn cảm giác anh chẳng có gì bất mãn.

Trang Duy đã thay anh ngăn cách Nhậm Ninh Viễn ra bên ngoài cuộc sống, cũng không hề nói hai chữ ‘con gái’, để anh khỏi khó chịu.

Không thể đối mặt và chiến đấu, cuối cùng anh lựa chọn trốn tránh. Kỳ thật cũng chẳng có gì không tốt. Nơi thối rữa muốn trị khỏi là quá khó khăn, anh chịu không được. Một đao chém đứt, vờ như tứ chi là giả, tuy rằng có phần cứng ngắc thì dần dà sẽ quen thôi, cuộc sống cũng sẽ nhẹ nhàng hạnh phúc hơn.

Hết kỳ nghỉ xuân, bắt đầu công việc đầu năm, Trang Duy dẫn Khúc Đồng Thu đi theo, để anh ở một bên nhìn, nhiều ít học được một chút, giúp đỡ một chút. Khúc Đồng Thu cũng cam tâm tình nguyện bị chăm sóc như thế, bận rộn làm anh phong phú thêm kinh nghiệm và mệt mỏi. Mỗi ngày đều cố sức đọc sách và vài thứ lặt vặt, chẳng còn sức lực đâu mà nghĩ đến những thứ khác, thời gian trôi qua bỗng dễ dàng hơn.

Hôm nay ra ngoài chụp ảnh chủ đề, đầu xuân nơi bên hồ dù có chút ánh nắng vẫn là hơi gió se lạnh, thế nhưng nhân viên tham gia đều vô cùng chuyên nghiệp, bởi vì Trang Duy cũng tới. Trang Duy vốn dĩ không khoan dung, không ôn hòa, làm việc hết sức nghiêm khắc, chẳng dễ dàng để kẻ khác vui cười, ngồi một chỗ với đôi môi mỏng mím lại, hơn phân nửa phải làm lại lần nữa.

Chụp hình xong một đoạn, Trang Duy không tỏ vẻ bất mãn, có nghĩa là thông qua, mọi người liền tản ra nghỉ ngơi.

Trang Duy giúp cầm lấy hộp cơm cho Khúc Đồng Thu, đây chính là thù lao hôm nay cho việc anh giúp đỡ. Yêu cầu của anh cũng không nhiều, có việc làm đã cảm thấy tốt lắm rồi.

Hai người ngồi trong xe ăn cơm, Trang Duy hỏi: “Trong ảnh chụp hôm nay cậu thấy cái nào tốt nhất?”

Khúc Đồng Thu nghĩ nghĩ: “Áo khoác màu đen kia nhìn rất tốt.”

Trang Duy cười nhạt: “Cậu thật sự là hoàn toàn không có mắt, nhưng thật ra miễn cưỡng mà nói thì có đủ tư cách làm thành viên.”

Khúc Đồng Thu ăn quá chậm, Trang Duy đã súc miệng mà anh vẫn còn chậm rãi nhai cơm. Trang Duy đầu tiên lấy tay đùa dai sờ bụng anh, tiếp theo lại để anh ngồi lên đùi mình, dõi theo lúc anh chuẩn bị nuốt thức ăn thì hôn mạnh anh. Khúc Đồng Thu vô cùng bất an, sợ bị người khác thấy, nhưng bị đè như thế, trên tay còn cầm hộp cơm nên cũng chẳng thể ra tay kháng cự.

Trang Duy cắn bờ môi anh hôn trong chốc lát, tay cũng kéo áo lên tiến vào, vuốt lấy lưng anh, cửa xe bất chợt bị bên ngoài mở ra.

Người tới ngoài ý muốn “Chậc” một tiếng, Trang Duy cũng không xấu hổ, giúp anh đang cúi đầu luống cuống tay chân là chỉnh lại quần áo, cười nói: “Thật ngại quá.”

Loading disqus...