Diệp Tu Thác nghiêm túc: “Thật sao? Cậu cũng cảm thấy vậy sao?”
Khúc Đồng Thu có chút luống cuống, thấp đầu: “Phải… Chúc hai người… thuận lợi…”
Diệp Tu Thác tươi cười: “Cám ơn.”
Chờ Diệp Tu Thác cáo từ tránh ra, Trang Duy nhìn anh hãy còn sững sờ: “Cậu xem, cũng không phải mọi chuyện đều tệ hại như cậu nghĩ. Trong vòng tình ái này cũng có kẻ như thần tiên quyến lữ.”
“Ừ…”
“Nên đừng có mà ủ rũ như thế, thử cũng chẳng có gì. Đồng tính luyến ái thôi, có phải cậu đi phóng hỏa giết người đâu.”
Khúc Đồng Thu cúi đầu nhìn ly nước, không dám giương mắt nhìn Trang Duy.
Người như Trang Duy ngồi trong quán, tất nhiên có kẻ đến gần mời uống rượu, xin số điện thoại, nhưng Trang Duy vẫn bình tĩnh, nói: “Tôi đã có bạn, không thấy à?”
Đúng 0 giờ, sự huyên náo làm không khí đạt tới cao trào, màn biểu diễn nóng bỏng trên sân khấu khiến nhiệt huyết con người sôi trào, chỉ có bàn của hai kẻ này là lạnh tanh. Trang Duy vẫn chẳng quá vui mừng mà chống cằm, trái phải xoi mói tài nghệ những người đang múa. Còn người bên cạnh chỉ cúi đầu uống nước, có chút nao núng.
Nhịp điệu của phần nhảy khiến người ta không thể thở qua đi, âm nhạc lập tức dịu nhẹ, một đoạn nhạc khiêu vũ ngắn ngủi, một đám cuồng hoan trên sàn nhảy cũng thở hồng hộc.
Trang Duy đặt ly xuống: “Nào, nhảy thôi. Đến quán bar không phải để ngồi không. Muốn uống nước sao không về nhà mà uống?”
“Tôi, tôi không biết nhảy…”
Trang Duy cau mày: “Tôi không trông cậy vào cậu biết ‘nhảy’, ‘đi’ thì cậu biết chứ.”
Thật sự chỉ là bước đi mà thôi, bị Trang Duy kéo lại gần, cứng ngắc mà chậm rãi chuyển động, xung quanh đều là những tình nhân kề mặt âu yếm ôm và những người mới vừa tìm được bạn. Khúc Đồng Thu chỉ có thể khẩn trương mà đem tầm mắt cố định lên vai Trang Duy.
“Khúc Đồng Thu.” Cũng không cố ý hạ giọng, nhưng những kẻ tự trầm say bên ngoài nếu có nghe, thì chỉ là lời thì thầm mơ hồ.
“Ừ…”
“Tôi chẳng phải thần thánh.”
“Ừ…”
“Chúng ta đều trưởng thành, là đàn ông khỏe mạnh, cậu hiểu không?”
“Ừ…”
“Rốt cuộc là được hay không được, cậu phải cho tôi biết.”
“…”
“Cậu chán ghét tôi sao?”
“…”
“Này, nhìn thẳng vào người khác khi nói chuyện với họ là lịch sự cơ bản đấy.”
Anh lo sợ xoay mặt qua, nhưng chưa kịp nhìn thẳng thì môi đã bị dùng sức ngăn chặn.
Hôn môi có lẽ khoảng hai phút, Trang Duy dứt ra, nhìn người vẫn còn căng cứng, thấp giọng nói: “Xem đi, cậu không ghét.”
Về đến nhà, Trang Duy để anh đi tắm trước, rồi sau đó mới tới bản thân mình.
Trang Duy tắm chậm hơn bình thường, để cho anh bên ngoài có thời gian chuẩn bị.
Trước khi ra khỏi phòng tắm, Trang Duy nhìn thoáng qua khuôn mặt trong gương. Trang Duy luôn biết rõ ưu thế bề ngoài tuyệt đối của mình, cũng biết cả sự yếu đuối của anh.
Anh không có lựa chọn nào khác, chỉ có Trang Duy mới đối tốt với anh.
Khúc Đồng Thu không ở trên giường, chỉ ngồi trên ghế, xem tạp chí trước mặt, nhưng hiển nhiên một chữ cũng không đi vào, trong áo là tấm lưng gầy yếu cứng ngắc.
Trang Duy cũng không lại gần quấy rầy anh, leo lên giường, dựa vào đầu giường. Nhìn bóng dáng, chỉ biết sự khẩn trương của anh đã đến giới hạn lớn nhất, Trang Duy hỏi: “Cậu không ngủ sao?”
“Tôi… chờ tóc khô…”
“Tóc cậu đã khô rồi.”
“…”
“Cậu không đến tôi cũng không ép cậu.”
Rốt cuộc anh đứng dậy đi tới, cố hết sức khắc chế những vẫn nhẹ run, xốc chăn nằm cạnh bên.
52.
Khi tỉnh lại, Trang Duy bất ngờ ngửi được một ít mùi thơm. Tối qua đem cả sức lực dùng vào hết lên người anh, cảm giác tâm nguyện được đền bù, trong mỏi mệt ngủ rất ngon.
Bị cảm giác đói khát của mùi vị này làm tỉnh lại, sờ bên người trống không, liền đứng dậy mặc áo ngủ vào, mở cửa phòng.
Khúc Đồng Thu đang nấu thứ gì đó ở nhà bếp, hơi khom lưng nhìn hơi nước bốc lên mà ngẩn người.
Trang Duy tựa vào cạnh cửa nhìn anh. Tối hôm qua vốn nghĩ muốn dịu dàng một chút, nhịp điệu chầm chậm thôi để anh có thể trải qua tốt đẹp. Nào ngờ làm rồi thì căn bản không có cách nào tự khắc chế được.
Nghĩ đến cảnh tượng anh ghé vào trên người mình thở không nổi, đứt quãng cầu xin “Chậm một chút”, trên lưng có cảm giác run lên.
Cũng chẳng phải Khúc Đồng Thu không hưởng thụ, dù sao phản ứng sinh lý là có, trong lửa nóng và va chạm chẳng thể cất thành lới, cuối cùng cũng anh vẫn không nhúc nhích bị ôm vào trong ngực, ngủ đi.
Khúc Đồng Thu bình thường đều ngủ không ngon, Trang Duy nửa đêm thường có thể nghe thấy tiếng hít thở tỉnh táo bên người.
Đối với kẻ chất chứa nhiều tâm sự mà nói, ban ngày rất tốt đẹp, nửa đêm lại vô cùng khó khăn. Xoay người thế nào cũng không dễ chịu, trong cô đơn thì có thứ gì xám xịt cứ chui vào đâu, đuổi không đi, cũng ngủ không được, giống nỗi thống khổ bị sâu cắn mà chẳng thể nhận thấy.
“Sống chẳng còn ý nghĩa gì”, “Những chuyện đã qua đều làm sai, tương lai cũng chẳng tươi sáng”, “Cuộc đời là gánh nặng” ── có thể không bị những ý niệm chán nản này của người bệnh tra tấn mà ngủ say ngủ ngon, việc đó đối với Khúc Đồng Thu mà nói có lẽ chính là sự nghỉ ngơi tốt nhất.
Trang Duy nghĩ, mặc kệ thế nào cũng phải để Khúc Đồng Thu ngủ trong lòng ngực mình.
Khúc Đồng Thu lấy mì từ trong nồi ra, một bên trong bát là sắc vàng của trứng gà và thịt, còn có màu xanh biếc của rau, đặt cùng một chỗ thật ngon. Anh vẫn không quên thời gian, năm mới vẫn phải làm chuyện nên làm.
Trang Duy đi qua, ôm lấy lưng anh từ phía sau. Bất ngờ không kịp đề phòng, anh còn hơi kinh ngạc, thì đã bị Trang Duy hôn tai.
“Khi nào thì dậy?”
“Vừa mới…”
“Ngủ ngon không?”
“Ngon…”
Hết thảy đều có cảm giác như mới qua đêm tân hôn.
Trang Duy lại khắc chế không được hôn cổ anh, đặt môi lên dấu hôn do chính mình lưu lại, dùng sức, cánh tay cũng ý đồ rõ ràng ghìm chặt, Khúc Đồng Thu đứng đó đầy khẩn trương, bị ôm đến không thở nổi, mặt đỏ lựng.
“Tối hôm qua có làm đau cậu không?”
“Cũng… không sao…”
Nhưng hôn cổ và tai đến đỏ lên còn chưa đủ,Trang Duy còn xoay anh lại, cắn bờ môi anh, hôn môi một cách thô lỗ. Anh bời vì gầy mà có vẻ nhẹ, từ chối hai lần đã bị Trang Duy thành công ôm lấy, đặt trên tường.
Tuy gặp phải một ít chống cự, Trang Duy vẫn thuần thục lột quần anh, chen vào hai chân anh, ý tứ tình dục hàm xúc mười phần ve vuốt lấy nơi đã muốn sưng phồng kia. Ướt át tối qua hãy con lưu lại, Trang Duy dễ dàng liền vào.
Qua hồi lâu mới buông người hai chân đã run xuống, anh quay lại, khóe mắt hơi hoe đỏ, ngây ngốc trong chốc lát.
“Đau không?”
Khúc Đồng Thu chậm chạp lắc đầu. Trang Duy giúp anh sửa sang quần áo, lại hôn anh, thấp giọng nói: “Cậu sẽ quen.”
Trong cảnh khốn cùng này, Trang Duy cho anh một phần an ủi rất tốt, hôn môi và tình dục cũng là một phần. Anh không thể chỉ làm điều mình thích.
Hai người ăn qua mì, Trang Duy thay quần áo rồi bắt đầu dọn dẹp vài thứ, hộ chiếu và vài vật quan trong mà anh đã lấy về từ ký túc xá bây giờ đều do Trang Duy giữ. Khúc Đồng Thu yên lặng rửa chén, nhìn người nọ cất đồ vào một cái va li du lịch, không khỏi hỏi: “Cậu, cậu muốn đi đâu?”
“Đi nghỉ xuân.” Trang Duy đem bỏ giấy tờ, tiền bạc vào một túi nhỏ. “Vé máy bay và thủ tục đều chuẩn bị tốt rồi, chúng ta sẽ ra sân bay.”
“…”
Tin tức này quá mức bất ngờ, anh có phần sững sờ, “Đi, đi chỗ đó xa không…”
“Xa một chút không tốt sao?” Trang Duy nhìn anh, nhướng mày, cười như có như không, “Tôi nhất định phải đi, khó có được ngày nghỉ. Nếu cậu không đi, Nhậm Ninh Viễn tới cửa, nơi này chỉ có mình cậu.”
Khúc Đồng Thu vội lau hai tay vào quần, cầm đồ chạy đuổi theo.
Trước đó bị chà đạp quá lợi hại, anh cơ hồ không nâng nổi thắt lưng, mỏi mệt không chịu nổi. Lúc đi lại gấp gáp, hơn nữa dọc đường lại xóc nảy cả tiếng đồng hồ, chung quy mệt mỏi khó nhịn, chỉ uể oải mà theo sát Trang Duy.
Ra sân bay, trên hòn đảo nhiệt đới nhỏ này an bình hơn, làm anh cảm thấy thư thái, buồn ngủ một hồi.
Khi tới nơi đã tràn ngập bóng đêm, Khúc Đồng Thu mơ mơ màng màng nếm qua bữa tối, cũng không nhớ rõ là vị gì.
Có người đến làm spa cho cả hai. Ngọn đèn u ám, xa xa còn có thể nghe thấy tiếng côn trùng rền vang rất khẽ, trong không khí thoảng hương thơm và những ngón tay xoa bóp, Khúc Đồng Thu miễn cưỡng muốn chống đỡ tinh thần, nhưng rốt cục trong quá trình dài ấy cũng bất tri bất giác ngủ mất.
Lúc tỉnh táo lại, trong thoáng chốc Khúc Đồng Thu chẳng thể nhớ được đây là nơi nào, trong tai và mũi bắt được tiếng vang rất nhỏ, hương thơm nơi không khí cũng xa lạ quá, sự yên lặng lạ kỳ tưởng như bản thân đang ở trên núi cao trống rỗng, anh có ảo giác thời gian bị hỗn loạn.
Cẩn thận nửa ngồi xuống, cửa sổ phòng ngủ mở toang hoàn toàn không lo lắng về an nguy, trong bóng đêm cũng có thể thấy bãi cát và nước biển bên ngoài. Anh nhìn đến ngẩn người, cảm giác độc hưởng cả một bãi biển, cả một đất trời khiến anh những tưởng linh hồn đã bay ra mất.
Cứ như vừa mở mắt, thế giới lại đột nhiên biến thành dáng vẻ hoàn toàn xa lạ, chỉ ngoại trừ Trang Duy bên người là quen thuộc mà thôi.
Khúc Đồng Thu nhỏ giọng kêu: “Trang Duy…”
Người ngủ say mở to mắt, mơ hồ một chút: “Ừ?”
“Đây là nơi nào?”
Trang Duy tỉnh, nhìn anh, liền nở nụ cười: “Là thiên đường.”
Anh ngây ngẩn: “A…”
“Ngốc quá, lừa cậu đó, đảo Bali mà thôi.”
Khúc Đồng Thu vẫn còn ngồi nhìn bên ngoài đến xuất thần, Trang Duy kẹp cổ anh để anh nằm xuống: “Ngủ đi.”
“Spa thoải mái không?”
“Ừm…” Cảm giác mỏi mệt ban ngày đã biến mất sạch sẽ.
“Truyền thuyết nói rằng liệu pháp kia sẽ làm người sống lại.” Trang Duy lấy tay cho anh gối, ôm anh, “Có thể giải phóng áp lực mà tế bào phải nhận, đưa thứ không tốt ra ngoài, tỉnh lại cậu hoàn toàn khác với trước kia.”