Chương 10: Hồi kết.
“Có thể Patrick nghi tên Goth là con quái vật Jay đó” Fui kết luận.
Trán Kan nhíu lại, cậu đưa tay lên bóp nhẹ đầu rồi đứng bật dậy. Kan im lặng nhìn Fui mấy giây rồi xoay lưng lại nó. Kan nói, không biết đằng sau mình, Fui đang cười bí hiểm.
“Patrick gặp nguy rồi. Đi thôi”
…
Cùng lúc đó, tại phòng bào chế…
“Này, ngươi buông ra!!!” Patrick hạ giọng.
Chẳng là, từ lần đầu Patrick nói hắn muốn về, Goth cứ giữ tay hắn lại rồi chỉ hắn hết thứ thuốc này đến thứ thuốc khác. Mà khổ nỗi thứ nào cũng hấp dẫn quá nên hắn cứ say sưa bị Goth lôi kéo ở lại. Cho đến khi nhận ra đã trễ thế nào và nhớ ra Kan đang đợi hắn ở nhà, hắn mới hốt hoảng chạy ra nhưng vẫn như mấy lần trước, Goth giữ tay hắn lại.
Patrick nhìn xuống chỗ Goth đang nắm, ra ý muốn Goth buông ra nhưng tên này còn đang mãi nhìn chằm chằm vô mặt hắn. Đừng nói tên này…, Patrick tự nhiên nổi da gà.
Patrick nói như hét, “Buông…ra!”
“Ta…chưa bao giờ cảm thấy thế này…Ta không muốn ngươi đi”
Không ổn rồi. Tên này…Patrick nuốt nước bọt, nắm lấy hai vai Goth, cố nói nhỏ nhẹ hết cỡ. “Goth à, ngày mai chúng ta còn gặp nhau mà. Bây giờ trễ rồi, tôi phải về. Kan đang…A!”
Goth đè Patrick nằm xuống rồi sau đột nhiên hiện nguyên hình là một con quái vật to lớn. Nó lấy một tay bóp cổ Patrick, gầm gừ.
“Ta không muốn nghe cái tên đó nữa. Nếu ngươi nhắc đến ta sẽ giết chết ngươi. Rõ chưa?” Nó nghiến răng, mắt nó chuyển sang màu đỏ như máu.
…
Tại nhà Kan…
Kan bất ngờ quay lại, làm phép khiến Fui đứng bất động. Trước vẻ mặt ngạc nhiên của Fui, Kan cười nửa miệng giải thích.
“Đừng giả vờ nữa. Không có bất kì ai biết tên của con quái vật đáng nguyền rủa đó ngoại trừ ta và Patrick. Patrick không kể với ai, nhất là từ khi phần kí ức của ta bị mất đi”
“Cậu tin Patrick đến thế sao? Chính cậu ta đã kể cho tớ nghe. Chúng ta là bạn thân mà”
“Ta tin cậu ta bằng cả mạng sống này. Không phải ngươi nghe chuyện từ mẹ ngươi sao? Hả?” Kan lên giọng, đũa phép vẫn đang chỉ thẳng vào cổ họng Fui. Kan đang mất bình tĩnh, “Ngươi đã làm gì Fui hả? Ngươi chắc không phải chỉ cần biến thành cậu ta là có người tin nhỉ?”
“Đúng là Kan. Ngươi biết không, vì ngươi cứ thế này nên ta không thể quên ngươi được. Ta không nghĩ là ngươi có thể làm cho ta bất động bằng mấy thứ phép thuật tệ hại kia nhưng xem ra, ngươi đã mạnh lên nhỉ?”
“Ngươi…đã…làm…gì…Fui?” Kan nghiến răng, chạm đầu đũa vào cổ của người đối diện.
“Trước sau hắn cũng chết thôi. Hahaha. Ta chỉ cho hắn đi sớm hơn thôi”
Kan trợn mắt. Miệng lẩm nhẩm đọc thần chú, mắt nhìn trân trân vào Jay, tim cậu hẫng đi một nhịp. Vừa sắp kết thúc câu thần chú thì Jay bất ngờ nhảy đè Kan nằm xuống trước khi nghe một tiếng nổ và một đám khói trắng tràn khắp phòng.
“Khục…khục…khục…” Kan đẩy Jay ra, ngồi dậy. Lúc này cậu mới định thần được chuyện gì vừa xảy ra.
Bên cạnh Kan là Jay với nguyên hình dạng quái vật và rất nhiều máu. Jay vừa đỡ một thứ phép thuật gì đó cho Kan và thứ đó xuất phát từ một con quái vật khác đang đứng cách cậu không xa. Nó vừa mới phá một phần tường nhà Kan và tấn công cậu bằng phép gì đấy.
“Cha…” Jay thì thầm.
Con quái vật to lớn tiến lại gần Kan và Jay.
Kan nhìn bàn tay cậu đẫm máu rồi chạm nhẹ vào mặt Jay. “Ngươi…ư…biết không…” Jay thì thào, tay níu áo Kan lại gần. “…ngươi thật đã mạnh lên rồi…phá…phép thuật…không dễ…làm ta bị thương nghiêm trọng hơn ta tưởng….Ta không thể bảo vệ ngươi nữa rồi…”
Kan vẫn nhìn trân trân vào Jay và đống máu trên người mình.
“Con cứu nó làm gì?” Cha Jay bước lại gần. “Nó không hiểu được đâu. Để nó chết đi thì con sẽ không đau khổ nữa. Jay à” Thấy ánh mắt dò hỏi của Kan, cha Jay thở dài, “Không lâu sau khi mi về, Jay phát hiện ra bà già kia đã xóa mất phần kí ức của mi về Jay nên nổi điên, tìm cách tới đây. Vì cánh cửa không gian đã bị đổi vị trí nên không thể tìm được nó mà phải dùng phép thuật đặc biệt. Để đến đưa Jay đến, bọn ta phải đưa một người từ thế giới ngươi đi, đó là theo như bà già kia nói. Và nó đã đến đây”
“Fui…” Kan thì thầm.
“À, ra ngươi biết Fui. Cậu ta vẫn còn sống. Bọn ta đã chữa trị cho Fui”
“Tại sao?” Kan ngạc nhiên.
“À…” con quái vật khịt mũi, rồi ngó hết chỗ này đến chỗ khác, lâu lâu liếc Jay. “…vì..”
“…Cha đã thay đổi suy nghĩ về con người…nhờ Fui” Jay thì thầm.
“Ta nghe con đó Jay!” Cha Jay lớn giọng.
“…” Kan nhìn cha Jay. Con quái vật này còn to hơn cả Jay.
“Nói chung,..” cha Jay tiếp tục, “…ta không muốn nó cứ tiếp túc bám lấy ngươi như một con quái vật không biết suy nghĩ như thế nên sau khi nó đi ta đã tìm cách định vị vị trí cánh cửa không gian và tới đây mà không cần phải đưa thêm một tên người nào đến thế giới của ta” con quái vật chợt thấy nét mặt của Kan nên nói luôn. “Ta không có ý định thôn tính thế giới của ngươi đâu. Nó tính bắt ngươi về lần nữa nhưng không ngờ bị mi phát hiện. Ta không ra tay kịp thì ngươi đã giết chết nó rồi…”
“Ông không lo cho con ông sao? Hắn sắp chết rồi kìa” Kan cắt ngang nửa chừng.
“Nó không dễ chết thế đâu” Cha Jay cười trêu chọc, làm cho Jay chỉ còn biết thở ra. “Nhưng ngươi thì khác…loài người các ngươi dễ chết hơn nhiều” con quái vật lại gần Kan.
“Dừng lại!” Jay xoay người lại nhìn cha. “Đây là chuyện của con. Đây là người con yêu và là một con người…Khụ…Chúng con quá khác biệt và cũng không cùng một thế giới…. Khụ…. Nhưng không thể bắt một ai yêu một ai đó hay đổ lỗi cho người đó được… Cậu ta không yêu con nhưng con sẽ không thể yêu người nào khác được nên cha cứ giết con luôn đi nhưng để Kan yên”
Kan nhìn Jay như không tin được vào những gì mình nghe. Cậu ghét thứ gì ướt át khủng khiếp.
“Tôi…” Kan nói, mắt nhìn vết thương của Jay, “…không thích mấy câu ướt át như thế này. Nhưng ta không muốn ngươi chết. Dù sao ngươi cũng cứu ta hai lần rồi”
“Hả?” Jay ngạc nhiên. “Ngươi nhớ sao?”
“…chỉ một chút thôi…”
“Vậy thì không muốn ta chết nghĩa là cậu đồng ý nha” Jay chồm lên ôm lấy Kan làm cậu ta giãy nảy.
“Đồng ý gì? Này! Đồng ý gì cơ? Mà không phải ngươi đang bị thương sao? Này! Buông raaaaa!”
Kan đẩy mạnh Jay một cái khiến nó rên lên đau đớn. Kan mới đụng trúng chỗ vết thương của nó. Thấy vậy, Kan lúng túng xin lỗi, tính chạy đi lấy thuốc thì chợt nhớ đến Patrick.
“Đừng lo. Hắn giỏi bào chế thế thì ta chỉ sợ ngày mai hắn không đi được thôi. Ha-ha-ha. Ouch!” Nó cười dữ quá làm vết thương lại âm ỉ đâu.
“Là sao?” Kan không hiểu.
Nhìn Jay đang cười thích thú và Kan đang nhăn nhó không hiểu lắm, cha Jay chợt nhớ lại mấy lời Fui nói. Cậu bảo Kan không thích nợ người khác cái gì không rõ ràng, rằng cậu ta không thể giết người đã cứu mình nhiều lần cho dù người đó có làm gì có lỗi đến đâu. Thằng nhóc Kan này xem ra cũng khá, nó mà về dưới trướng mình thì không còn gì bằng, cha Jay khoái chí cuời khà khà. À, còn cái thằng bào chế thuốc kia nữa. Hai thằng con mình cũng khá thật.
…
Phòng bào chế…
“Khục…khục…”
Goth nhìn Patrick đang ngộp thở bên dưới mình. Con quái vật nới lỏng tay ra. Patrick ngồi dậy, thụt lùi ra phía sau đến khi lưng đụng cánh cửa. Hắn nhanh tay cầm lấy nắm cửa thì cánh cửa đột nhiên mềm ra, chảy xuống dưới đất như một thứ chất lỏng nào đó, mọi thứ xung quanh cũng nhanh chóng chảy xuống. Chớp mắt một cái, cả hắn và con quái vật đang ở trong một căn phòng khác sạch sẽ hơn và trong đó không có gì khác hơn ngoài một cái giường cỡ bự. Cánh cửa của phòng giờ lại nằm đằng sau con quái vật. Patrick nuốt nước bọt nhìn Goth.
“Ta chắc mi không phải là…Ja…Jay. Ngươi muốn gì?” tay hắn sục sạo cái túi quần, túi áo của mình.
“Ta vẫn luôn thích chế thuốc và bà già đó cũng nói ta có tài. Nhưng cha ta thì chỉ biết có phép thuật và cấm ta không được vướng vào mấy thứ đó. Ông ta lúc nào cũng đem ta ra so sánh với cái thằng trời đánh Jay kia. Ta lúc nào cũng cố gắng nhưng không thể bằng nó được”
“…”
“Ta đã quên mất cảm giác thích thú khi bào chế thuốc từ rất lâu cho đến hôm gặp ngươi”
Khỉ thật, sao mình có cảm giác là mình biết chuyện gì sắp diễn ra, hắn nghĩ, hơi thở trở nên gấp gáp. Patrick nhắm chặt mắt lại cho khỏi choáng trước sự xuất hiện đột ngột của con quái vật ngay sát người mình. Nó di chuyển trong nháy mắt và không phát ra tiếng động nào. Thật đáng sợ! Mà tệ thật, trong người hắn không thấy cây đũa phép đâu, cũng chẳng có lọ thuốc nào. A, có một lọ.
“Ngươi là ai?” hắn hỏi, hai tay mở lọ.
“Anh của Jayse. Zenash” nó đang há miệng trả lời thì Patrick đổ lọ nước vào miệng nó.
“Có hiệu lực tức thì. Tê liệt toàn thân” hắn cười tự tin. Giờ hắn mới thấy nhẹ nhõm. Hắn luồn người, tính tách ra khỏi Zenash thì bị nó bóp chặt cổ rồi thả ra. Vừa bị ngạt thở, được thả ra hắn theo bản năng mở miệng lấy khí thì nó nhào tới đưa nước trong mồm nó vào miệng hắn. Bị bất ngờ, thứ thuốc đó chui tọt vào cổ họng hắn, làm hắn sặc sụa.
“Chết tiệt” người hắn cứng cơ, không cục cựa gì được.
Zenash phá ra cười khiến hắn thấy quê quê. Nhưng khi hắn bị Zenash quăng lên giường thì cả cái khái niệm quê hắn còn không nhớ nữa.
“Thiệt ra, ngươi biết đó” hắn lúng túng.
“Ngươi có thể giết ta xong rồi ăn được không?” hắn thấy nó bước tới thành giường, hắn đưa mắt dò xét xung quanh rồi nhắm tịt mắt lại khi nó đưa cái hàm răng sắc nhọn của nó vô mặt Patrick. Nhưng chưa kịp hoàn hồn thì Zenash ngã qua một bên cười lớn.
“Sao ngươi cười?” hắn vẫn còn nhắm mắt.
“Ta không ăn hay giết ngươi”
Patrick hé mắt ra. Hắn giật mình khi thấy đôi mắt đỏ đang nhìn mình chằm chằm. Con quái vật liếm lấy cổ hắn, tay thọt vào bên trong áo hắn. Hắn hoảng hồn nhận ra cái gì thật sự sắp diễn ra.
“Ngươi biết đó, ta không phải là người bào chế thuốc giỏi ở đây đâu” hắn bắt đầu nói nhanh, “Ta cũng được truyền cảm hứng từ mấy người khác. Ta biết có mấy người giỏi lắm, ngươi thể nào cũng sẽ có lại cảm giác thích thú khi bào chế thuốc à…A” Hắn la lên khi bị nó cắn vào người, bật máu. Nó liếm liếm chỗ máu rồi thấy Patrick vẫn cố nói, nó thì thầm vào tai hắn.
“Ta đã cứu mạng ngươi một lần nên cứ coi như ngươi đang trả ơn ta đi”
“Cứu mạng?”
“Đúng vậy”
Và thế là nó kể cho hắn nghe. Lúc đó, Zenash đang đi trong rừng. Nó nghe nói thằng Jay đã bắt được Kan và một tên người nào đó để đe dọa Kan. Nó không quan tâm lắm. Nó không thích thằng Jay và bất cứ chuyện gì liên quan đến Jay. À, trừ chuyện Kan làm nó bẽ mặt với bọn thuộc hạ lần đấu tay đôi đó. Thật mất mặt.
Koong!
Đang suy nghĩ, chân nó chạm phải một cái lọ bằng thủy tinh. Trong đó chỉ còn mấy giọt nước thôi nhưng nó cũng có thể biết đó là gì. Đây là thứ thuốc nó đã thử chế từ hồi còn nhỏ nhưng vẫn không thành công. Ai có thể làm được điều này? Là con người! Nó lần theo mùi đến một chỗ nhỏ bên cạnh phòng của thằng Jay đáng nguyền rủa. Nó bước vào và thấy một con người đang đau đớn, mồ hôi túa ra như tắm, mắt nhắm nghiền. Vẻ mặt đó khiến hắn nhìn như bị thôi miên. Con người này đã làm ra thứ sao? Rồi hắn bất ngờ thét lên, tay nắm chặt. Nó nghĩ nó cần phải làm gì đó. Một hai liều thuốc bào chế nhanh của nó đã giúp cho hắn cảm thấy đỡ hơn và ra khỏi cơn nguy hiểm. Thật ngu ngốc. Nó chẳng biết nó làm gì nữa. Đi cứu một con người. Mà cái cảm giác được bào chế thuốc thật là sảng khoái, thứ mà nó đã chôn vùi từ lâu, kể từ khi cha nó cho nó một trận và cấm tiệt.
Tộc nó vốn không ăn thịt người. Ăn thì cũng được thôi, nhưng không thích lắm. Chỉ có thằng Jay lúc bị cha cho ra khu rừng nào đó một thời gian dài, tức ổng quá nên nó mới chơi kiểu đó.
Nó đưa tay lên tính chạm vào mặt hắn thì nghe tiếng xôn xao cách đó không xa.
“Zenash! Ngài làm gì vậy??” nó nghe tiếng thét của mấy tên thuộc hạ ở đâu đó. Nó đang ở đây mà. Có kẻ nào giả mạo nó sao? To gan thật.
Thế là nó chạy ra ngoài và mãi cho đến lúc đứng trước “lớp” ban sáng, nó mới gặp lại hắn. Tên người đó lúc này trông khỏe mạnh hẳn ra, lại còn cả gan tính đánh mình nữa chứ. Đúng là thú vị.
“…”
Zenash kết thúc câu chuyện. Hắn im lặng suy nghĩ. Vậy là con quái vật ghê tởm và ngu xuẩn này đã cứu hắn và bây giờ nó sẽ làm gì đó với hắn mà hắn không thể làm gì để ngăn được vì cái trò gậy ông đập lưng ông của hắn. Chỉ cần nghĩ chuyện gì sắp xảy ra là hắn thấy kinh kinh và da gà nổi khắp người nhưng xem ra hắn chẳng thể làm gì được ngoại trừ việc gồng mình chịu trận.
…
Đêm còn dài lắm..
…
Sáng hôm sau, Kan đang ngủ quên trên ghế bành thì nghe có tiếng mở cửa. Cậu chạy ra thì thấy Patrick đi loạng choạng rồi ngả vô người cậu. Hắn ôm lấy Kan để đứng cho vững rồi dụi dụi mặt vào cổ và tóc cậu. Cái mùi quen thuộc khiến hắn thấy dễ chịu. Hắn nhắm mắt lại, thở phào nhẹ nhõm.
“Có chuyện gì vậy?” Kan hỏi, kéo đầu hắn ra khỏi người.
Vừa lúc đó, Zenash xuất hiện kéo Patrick ra, và cũng gần như cùng một lúc, Jay cũng kéo Kan ra.
Patrick nhìn Jay như kẻ thù truyền kiếp. Hắn hét lên, “Tránh xa hắn ra Kan!!! Hắn nguy hiểm lắm!!!”
“Tôi xin lỗi vì lần trước suýt giết chết cậu, nhưng người đang đứng chung với cậu còn nguy hiểm hơn tôi. Zenash suýt giết chết Kan một lần” Jay nói, tay vẫn giữ chặt Kan.
“Cái gì???” Patrick đưa mắt nhìn Zenash, cố giật người ra khỏi nó, thấy không thể nào thoát ra trong tình trạng hiện giờ, hắn nhìn Kan, “Cậu thù hắn lắm mà?”
Kan dùng phép bất ngờ kéo Patrick qua một bên, nói nhỏ, “Bọn chúng không có ý định xâm chiếm thế giới của chúng ta và đã bỏ ăn thịt người rồi. Tớ đã dùng phép kiểm tra độ chân thật lúc chúng kể tớ ngày hôm qua. Còn tớ không có ý định giao mình cho Jay, chỉ là không muốn hắn chết vì mình thôi. Mắc công tối thấy ác mộng. Nhưng hình như hắn hiểu nhầm gì đấy mà không chịu nói nên tớ cũng chẳng biết hắn nghĩ gì. Thật phiền phức”
“Vậy…” Patrick vừa mở miệng ra thì bị Jay nhấc bổng lên rồi đưa cho Zenash.
“Vậy có lẽ anh nên tăng cường độ để cậu ta chỉ nên nhớ đến anh thôi, và tránh xa Kan ra” Jay nhắc.
“Jay…” có một con quái vật cảm động, “…cảm ơn em. Em thật là thông minh” rồi Zenash để Patrick lên vai, bỏ đi.
“Thông minh…cái con khỉ! Ngươi đưa ta đi đâu đó? KAN!!! Đưa cho tớ đũa phép!!! A!” tiếng hắn gào thét như thể sắp đi đến chỗ chết tới nơi, “Tớ đã biết tên Jay đó NGUY HIỂM lắm mà”
RẦM!
Cánh cửa đóng lại. Jay nhìn Kan cười hạnh phúc bằng một vẻ mặt mà bất cứ con quái vật nào thấy nó bây giờ đều nhất định sẽ khen là gớm không chịu được, còn Kan thì chỉ biết nhe răng cười khổ rồi lắc đầu.
HẾT.