Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo Trang 64

- Ý anh là sao? – nó cười thầm nhưng vẫn giả ngây hỏi

- Thì những hành động mà anh làm ấy. - hắn dừng lại, mỉm cười, tay khẽ miết lên gương mặt thiên thần của mình – anh sẽ chờ đợi, cho đến khi em tỉnh lại, dù mất bao nhiêu thời gian đi nữa…

- Ấy, không nói gở - nó ôm lấy hắn, cảm giác ấm áp len lỏi trong tâm hồn – cảm ơn anh.

- Khờ quá, anh yêu em – hắn hôn lên tóc nó – mà Kỳ Anh, tối nay tụi mình…

Nó đánh hơi được mùi nguy hiểm trong câu nói của hắn. Ngước mặt lên, bắt gặp ánh mắt gian còn hơn cáo, nó liếc hắn sắc lẻm.

- Không. Hôm nay anh phải ngủ cho em.

- Không chịu đâu… - giãy nãy - ở cạnh em mà không làm được gì hết.

- Chỉ ôm thôi, hôn cũng được. Over. – nó kiên quyết, nhéo má hắn – Cấm cãi. Cãi nữa thì cấm vào phòng.

- Thôi được rồi – xụ mặt rồi cười tươi như hoa, ôm gọn nó trong tay – anh cũng hơi mệt, đùa với em tí. Về nhà nhanh, con Miên mà thấy mình nấn ná ở đây không về là nó chửi tanh bành.

- Hắt xì – nhỏ khịt mũi – quái, ai nói xấu mình nhỉ?

- Hay là em bị bệnh – Huy Vũ quay sang nhỏ lo lắng – đi khám bác sĩ đi

- Không sao. Đừng lo. Tên chết bầm nào nhắc em thôi – nhỏ cười, dựa đầu vào vai hắn.

-------------------------------------------

- woa… thơm quá… - nhỏ sán lại gần bàn ăn, bỏ mặc Huy Vũ tức tối vì bị bỏ rơi. “Đúng là coi trọng đồ ăn hơn mình mà”

- Thấy sao? Công sức của tao với Kỳ Anh đó – Uy Vũ nhe răng chống nạnh cười tự hào – phải không em yêu?

- Ừ. Giờ tao mới biết là anh Vũ nấu ăn ngon đó – nó nháy mắt với hắn, mặt vô cùng hài lòng.

- Tụi bây sướng rồi. Chồng cũng giỏi nấu ăn mà vợ cũng giỏi nốt. Chả bù như tao… - nhỏ mà nhìn bâng quơ đâu đó.

- E hèm, nói xấu người yêu nha, không thể chấp nhận được – Huy Vỹ bay tới chỗ Mộc Miên, ôm cứng nhỏ rồi lắc lư cơ thể - Anh cũng biết nấu ăn chứ bộ. Nhưng vợ anh nấu ngon hơn, anh muốn ăn món ăn em nấu cơ. - hắn nũng nịu, ánh mắt hờn dỗi như trẻ con

- Thôi được rồi, em xin lỗi, được chưa? Như con nít ấy – nhỏ cọ mũi mình vào mũi hắn

- Yeah – hắn reo lên – ít ra thì vợ của anh vẫn là nhất. Hehe.

Nó đảo mắt nhìn Uy Vũ. “Đến bó tay với cặp đôi này”.

- Ủa, Tuấn Kiệt với anh Phong đâu? – nó hỏi

- Hai người đó đang tâm sự mỏng với nhau ở trong phòng ấy – nhỏ cười cười, hình như có hai cái sừng mọc trên đầu.

- Để anh lên gọi cho. – Uy Vũ chép miệng – chưa gì mà đã…

- Nghĩ xấu cho tụi tui hả? – Tuấn Kiệt lên tiếng

- Đâu có đâu – lấp liếm, tim đập cái bịch vì bị phát hiện.

- Tui chỉ có món quà muốn tặng anh Phong thôi – cậu phì cười – đầu óc ông càng ngày càng đen tối đó nha. Cả bà nữa, Mộc Miên.

- Hehe – Kỳ Anh chớp chớp mắt gian xảo – nhỏ đó mà không đen tối thì tui đi bằng đầu.

Cốp! Với tốc độ ánh sáng, nhỏ bay đến cốc đầu nó đau điếng.

- Này thì nói xấu. Giữ thể diện cho tao một chút đi. – nhỏ nhăn mặt

- Ê, tự nhiên đánh Kỳ Anh vậy? – Uy Vũ lườm nhỏ - tao thấy Kỳ Anh nói đúng mà. Có sao không Kỳ Anh? – hắn xoa xoa đầu nó.

- Xí, nhớ mặt mấy người đi – nhỏ lè lưỡi, miệng dẫu ra

- Thôi, em yêu của anh bớt giận nè. – Huy Vũ cười giả lả. Hắn không thể đồng tình với hai người kia được, mặc dù đó là sự thật, nếu không muốn bị nhỏ giận nguyên tuần. Vừa nghĩ đến đó là hắn không thể nghĩ tiếp nữa.

- Chỉ có chồng yêu của tao là nhất – nhỏ hất mặt về phía nó và hắn

- Thôi, đừng cãi nữa, nếu không muốn đồ ăn nguội ngắt – Phong giảng hòa

- Đúng rồi, suýt nữa thì quên – nhỏ tót lại chỗ ngồi – ăn thôi, ăn thôi. Tao đói bụng.

- Khoan đã đồ ham ăn. Mẹ và dì đâu rồi ta?

- À, hai người đi ăn tối với ba mày rồi – nhỏ đáp nhanh gọn – lẹ lẹ, tao muốn ăn

- Con này, đúng là… Thôi mình ăn đi – nó mỉm cười.

- Yeah – nhỏ không nói nữa, bắt đầu tập trung vào chuyên môn của mình.

------------------------------------------

- Lạ thật – Đức Tuấn cắn môi đi qua đi lại trước cửa – sao giờ này chưa thấy bóng dáng ai hết? Không lẽ ba mẹ đi làm chưa về?

Anh chở cậu trên chiếc xe máy quen thuộc, cảm nhận từng đợt gió lướt qua mát rượi. Cậu dựa người lên tấm lưng to lớn, vững chắc, tay siết chặt hông anh như muốn tóm lấy toàn bộ hơi ấm, mùi hương quen thuộc.

- Chấn Phong, thực sự em đã rất sợ… - cậu lên tiếng, tim bỗng dựt đập nhanh hơn – em sợ điều đó xảy ra.

- Đừng có nói bậy chứ - giọng anh có vẻ không vui – sẽ không có chuyện đó đâu.

- Hứa với em. Đừng bao giờ buông tay em ra nhé – cậu thở nhẹ - em biết như vậy là ích kỉ nhưng…

- Ngốc! Anh không bao giờ buông tay em đâu. Anh yêu em, Tuấn Kiệt – anh mỉm cười – khi yêu ai mà chẳng ích kỉ, anh cũng vậy… Em cũng phải hứa với anh là dù có chuyện gì thì em kể cho anh nghe, không được giấu giếm rồi tự buông tay. Em đó, em mới là người làm anh lo sợ.

- Em xin lỗi… Em sẽ không buông tay anh đâu. Hứa đấy.

- Ừ. Nhớ đó nha. Ủa, mà ai đứng trước cửa nhà em vậy?

Cậu bước xuống xe.

Cạch! Mũ bảo hiểm rơi xuống ngay sau đó.

- Tuấn Kiệt? – hắn cười thật tươi rồi ôm chầm lấy cậu – anh thực sự rất nhớ em.

- Đức Tuấn? Sao anh? – cậu lắp bắp, không nói nên lời, quên béng đi mình đang trong tình thế nào.

- Anh cũng nghĩ là mình đã chết – hắn nhìn cậu, đôi mắt tràn ngập yêu thương – nhưng cũng may đã được một người cứu sống. Đến giờ anh mới có thể về gặp em. Ấy, đừng khóc chứ.

Hắn lúng túng lau đi những giọt nước mắt của cậu

- Anh về rồi thì em phải vui chứ sao lại khóc?

- Vì em vui quá thôi – cậu nói trong tiếng nấc.

- Đúng là, nhóc của anh lúc nào cũng mít ướt hết – hắn cười khì – ba mẹ đâu?

- Hai người về quê rồi.

- Sao lại về quê?

- Âm mưu của họ bị phát hiện, bị đuổi việc nên về quê. – cậu trả lời, giọng đều đều vô cảm

- Anh hiểu rồi – hắn thở dài – vậy là kế hoạch trả thù của họ đã thất bại

- Anh biết sao? – Tuấn Kiệt nhíu mày, tim tự dưng nhói lên

- Anh xin lỗi nhưng anh không thể ngăn cản họ được. Ba không cho anh nói. Em cũng biết thế lực của Extreme thế nào mà? Anh xin lỗi đã không bảo vệ được em tới cùng, xin lỗi vì đã bỏ em đi.

- Anh về là em mừng rồi. - cậu ôm hắn, mỉm cười hạnh phúc

- Tìm em xong giờ tới tim ba mẹ nữa… - hắn thở dài

- Đừng lo. Em biết họ ở đâu – cậu nháy mắt

- Xin lỗi vì đã cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người, nhưng cậu là ai? – anh nhíu mày, cố gắng giữ bình tĩnh trong lời nói. “Xem ra, người này rất quan trọng với Tuấn Kiệt… Sao em lại để hắn ta ôm dễ dàng vậy?”

- À, tôi là Đức Tuấn. Anh hai, à không người yêu của Tuấn Kiệt. – hắn mỉm cười tự tin, tay kéo sát cậu về phía mình.

Tay cậu bị anh giữ chặt không buông. Tuấn Kiệt lúng túng vì không biết xử lí thế nào.

- Anh làm gì Tuấn Kiệt vậy? – hắn ném ánh nhìn không mấy thiện cảm về phía anh

- Tôi mới là người yêu của Tuấn Kiệt – anh điềm tĩnh, đôi mắt sắc lạnh quét khắp người hắn

- Tuấn Kiệt, vậy là sao? – hắn quay sang hỏi cậu nhưng cậu cúi mặt, không biết nói gì.

Cánh tay hắn buông thõng xuống, không còn chút sức lực. Cũng phải, hắn là gì của cậu chứ? Chỉ là một thằng anh hai không hơn không kém. Lúc trước khi hắn tỏ tình với cậu, cậu đã trả lời đâu? Hắn đã lầm, lầm tưởng cậu yêu hắn. Nhưng không, người yêu của cậu đang đưng trước mặt hắn.

- Anh Tuấn, em… em xin lỗi. - cậu ngước mắt nhìn hắn, ái ngại xen lẫn đau lòng. Nhìn hắn như thế, cậu không thể chịu được. Dù sao, hắn đã bảo vệ cậu suốt mười mấy năm sống chung nhà. Nếu không có hắn, cậu chắc chắn sẽ không thể có được những phút giây hạnh phút, dù chỉ là ít ỏi trong cái căn nhà đó. Hắn luôn quan tâm, chăm sóc, bảo vệ cậu hết mực.

Nhớ một lần, cậu bị những tên hàng xóm bắt nạt. Hắn đã không ngại ngần xông tới giải vây cho cậu, mặc dù cả người bị bầm dập nhưng vẫn không hề hé răng than thở một tiếng. Đã vậy, về nhà, hắn còn nói dối ông Trung giúp cậu thoát tội. Cậu nhớ tất cả những kỉ niệm tuyệt đẹp giữa hắn và cậu, đó dường như là một báu vật vô giá không ai có thể xâm phạm được. Nếu hắn trở về sớm hơn… cậu đã chấp nhận yêu hắn. Nhưng… Có lẽ, hắn và cậu không có duyên.

- Không sao. - hắn gượng cười, đôi mắt đỏ hoe nhưng không khóc – em vẫn chưa chấp nhận lời tỏ tình với anh nên em có quyền yêu người khác. Anh hiểu mà…

Hắn lê từng bước chậm chạp bỏ đi. Cậu hoang mang, lo sợ… Có khi nào hắn sẽ làm chuyện không hay?

- Anh Phong, để em đi theo anh ấy – cậu ngước mặt nhìn anh, ánh mắt van xin – Không phải để nối lại tình xưa đâu. Em yêu anh. Nhưng…

- Anh hiểu rồi – anh gật đầu – mặc dù anh không muốn, nhưng thôi được. Vì cậu ta là anh trai em. Em gặp Đức Tuấn đi. Anh sẽ đứng đây chờ.

- Vâng. Cảm ơn anh đã hiểu cho em. – cậu mỉm cười, hôn nhẹ lên môi anh rồi vụt chạy đi.

Thoáng một chút hụt hẫng, Chấn Phong trông theo bóng dáng nhỏ bé đang dần mất hút. Anh biết rõ một điều, cậu yêu anh…

“Đức Tuấn, Tôi xin lỗi… Tuấn Kiệt là của tôi.”

Hắn ngồi sụp xuống bên vệ đường, tai như ù đi. Không ngờ sự việc lại ra thế này… Hắn đau, đau lắm… tưởng chừng như mọi cơ quan trong cơ thể đều đang thắt lại. Hắn cảm thấy khó thở quá…, cảm thấy có tảng đá vô hình đè nặng.

Loading disqus...