- Sao tự nhiên hôm nay nổi hứng rủ tao với Chấn Phong đi chơi vậy, không sợ thằng Vũ nó ghen hả? – nhỏ cười phớ lớ, mặt phởn hết sức
- Ghen gì mà ghen? – nó mỉm cười – chúng ta sẽ đến trước, anh Vũ với mọi người sẽ đến sau. Tao chỉ lo cho mày thôi. - nó móc ra cái quạt, làm điệu bộ phe phẩy y như nhỏ lúc trước – để coi ai ghen thì tao chưa biết à nhe…
- Xời, đừng có lo bò trắng răng – nhỏ nhún vai – anh Vũ của tao đã nhận ra được vấn đề rồi… đó là mày chẳng có cửa với tao đâu – cười ha hả
- Ồ - nó tròn mắt ngạc nhiên – Mày sinh kế bên kho thuốc nổ phải không Miên, hèn gì… - nó chép miệng ra điều tiếc rẻ lắm
- Nín thinh – nhỏ chặn miệng nó, trợn mắt đe dọa – mày nói tao nổ hả? Tao chỉ nói sự thật thôi
Nhỏ tiếp tục cười và… mơ màng
- Aiza, nó mà mơ màng rồi là không biết chừng nào mới tỉnh… - nó quay sang anh, bụng cười thầm
- Đỡ… em với nó mà ở cạnh nhau là cãi. Anh không hiểu tại sao mà hai đứa thân nhau được nhỉ? – anh thắc mắc
- Không cãi không phải là em với nó – nó nhe răng, tự tin – nhờ nó mà em đã vượt qua được biết bao nhiêu chuyện – tự dưng nó thở dài – nếu không có nó… thì sao nhỉ?
Cốp!
- Này thì nghĩ tào lao. Mày đừng tưởng tao mơ màng thì mày có quyền lộng ngôn nha thằng kia – nhỏ nhăn mặt – khi không nhắc lại chuyện hồi xửa hồi xưa. Chừa tội khùng…
- Đau… - nó càu nhàu – u đầu tao rồi! Mày có phải là con gái không vậy?
- Tao là con gái 100%, nhưng tao không có hiền lành thục nữ được. Hay là mày muốn? ~ Kỳ Anh~ - nhỏ dài giọng - ~ Kỳ Anh đừng có buồn nữa ~ Nhéééééééééééé~
- Ọe…. – nó ra vẻ nôn mửa – thôi thôi, cho tao xin, mày đừng có làm tao chết vì không biết nguyên do.
Anh bật cười khanh khách. Lâu lắm anh mới thấy vui và thoải mái thế này. Mong rằng nó sẽ tồn tại mãi…
Nhưng vòng xoay định mệnh vẫn cứ tiếp tục quay đều, mọi thứ sẽ thay đổi, trong khoảnh khắc con người hạnh phúc nhất…
Chiếc xe tải mất tay lái, trờ tới với tốc độ kinh hoàng, lấn sang phần đường bên kia. Người tài xế mặt đỏ dừ vì quá say, vẫn không hề hay biết, tiếp tục nhấn ga tăng tốc độ nhanh hơn nữa.
Rầm! Tiếng va chạm mạnh xé rách không gian. Những người xung quanh hoảng hốt, lo sợ tột độ. Có lẽ, họ vẫn chưa hoàn hồn được. Tai nạn đến quá nhanh, quá đột ngột, không ai tránh được. Chiếc xe bảy chỗ bị biến dạng trầm trọng, đầu xe tải cũng bị tình trạng tương tự, nhưng nhẹ hơn. Tên tài xế đã lếch thếch bỏ chạy ngay sau đó.
Người phụ nữ chứng kiến vụ tai nạn từ nãy đến giờ sực tỉnh, thoát khỏi sự bàng hoàng nhanh chóng la toáng gọi mọi người giúp đỡ kéo những người bị nạn trong xe ra.
- Nhanh lên! Gọi xe cấp cứu đi! – bà hô to – mấy anh, giúp tôi đỡ họ! Nhanh lên!
Lúc đó, con đường cũng không quá vắng vẻ, những người đi đường dừng lại giúp đỡ hô hấp nhân tạo khi phát hiện dấu hiệu ngừng thở.
Tiếng còi xe cấp cứu hú lên inh ỏi, mang theo không khí ảm đạm đến ghê người bao trùm lên mọi vật. Sắc mặt nạn nhân trắng bệch, trán va đập mạnh, máu túa ra khá nhiều, chẩn đoán sơ bộ có dấu hiệu chấn thương não.
- Dì Vân, sao chúng ta lại phải đi sau ạ? – Uy Vũ nhăn mặt, vẻ khó hiểu
- Coi kìa, mới có xa Kỳ Anh có một chút đã nhảy dựng rồi – Thanh Vân phì cười, quay sang Thanh Yến – em coi, tụi nó dính với nhau như sam ấy
Hắn gãi đầu cười trừ. “Nếu đi một mình hay đi với Mộc Miên thì con nói làm gì? Có ông kia đi theo nữa, mặc dù lão Phong đã quen Tuấn Kiệt rồi nhưng…”.
- Ông làm gì mà lo vậy? – Tuấn Kiệt nhướng mày – tui không lo thì ông lo làm gì?
- Hả? – Vũ trợn mắt – sao…sao… - “Cậu ta biết sao?”
- Ông nghĩ quá nhiều rồi đó – cậu cười khúc khích, tiến lại phía hắn ấn Vũ xuống – giờ thì ngồi đi.
Reng…reng…reng…
- Alo, Thanh Vân nghe
-……………………
- Phải. Có chuyện gì sao? – bà nhíu mày, đôi mắt ánh lên tia lo lắng
-…………………………….
- Hả? – bà đứng bật dậy, mắt mở to ngỡ ngàng – được. Chúng tôi sẽ đến.
- Có chuyện gì vậy chị? – Thanh Yến đưa mắt hỏi, linh cảm có chuyện chẳng lành.
- Tụi nó bị tai nạn. Đang ở trong bệnh viện. Nguy cấp lắm. – giọng bà nhỏ dần, sắc mặt tái đi.
-------------------------------------------
Hắn đi đi lại lại trước cửa phòng cấp cứu, trán hằn lên những nếp nhăn, tay nắm chặt, lòng như lửa đốt. Nhưng vẻ mặt của hắn không có vẻ gì là lo lắng cả, bình tĩnh đến khác thường. Hắn thở mạnh. Không phải vì hắn không lo lắng, không sợ hãi, nhưng trước mắt hắn, là mẹ nó, dì nó và cả Tuấn Kiệt nữa, cả ba người họ đều đang suy sụp. Từng giọt nước mắt nóng hổi cứ thế rơi xuống sàn nhà lạnh ngắt.
- Con em có bề gì làm sao em sống nổi hả chị? – Thanh Yến ôm bà khóc nức nở
- Không sao… Không sao đâu… tụi nó… tụi nó sẽ vượt qua mà… - đôi mắt bà đỏ hoe, gương mặt ướt đẫm, cả người run lên nhưng vẫn cố gắng an ủi cô.
Tuấn Kiệt nãy giờ cũng không khá hơn, cậu gục đầu, mặt không còn chút sức sống, dòng nước trong suốt từ khóe mi tuôn ra không dứt. Không gian như đông đặc lại, căng thẳng, nghẹt thở…
Tích tắc… tích tắc… tích tắc… Thời gian bước từng bước chậm chạp nhưng đầy sức mạnh, đong đầy nỗi sợ hãi trong lòng từng người, thách thức sự nóng lòng của người chờ đợi.
Hắn thở dài nặng nề, tiến lại ngồi cạnh cậu.
- Coi như tui là cái cây, muốn làm gì thì làm.
Cậu ngước mặt lên rồi ôm chặt lấy hắn, tiếng nấc nghẹn càng làm hắn thêm rối rắm, nhưng hắn vẫn không làm được gì hơn. Ít ra là an ủi được cậu phần nào. Huy Vũ đang ở nước ngoài, chắc chắn sẽ về trong nay mai, nghe giọng tên đó sốt sắng, hắn cũng chỉ lắc đầu ngao ngán. Nếu có Huy Vũ ở đây, hắn sẽ nhẹ hơn phần nào, chí ít cũng tìm được người đủ bình tĩnh để động viên hắn. Hắn không biết mình có thể chịu đựng được trong bao lâu.
Ánh đèn trên bảng cấp cứu vụt tắt. Hắn nhổm dậy nhanh hơn bất cứ ai, chạy đến lay mạnh vị bác sĩ vừa bước ra.
- Những người trong đó sao rồi bác sĩ?
- Cậu và người nhà hãy bình tĩnh – ông thở nhẹ - nạn nhân được cấp cứu kịp thời, ca phẫu thuật xem như thành công, nhưng…
- Nhưng làm sao? – hắn kích động, tức giận hét lên – ông nói đi
- Vũ… - cậu lay vai hắn
- Nhưng… cả ba đều bị va đập mạnh, gây tổn thương não, hiện giờ ba người đều rơi vào trạng thái hôn mê sâu.
- Thế là thế nào hả bác sĩ? – Thanh Vân lên tiếng, gương mặt vô cùng sửng sốt
- Nghĩa là có thể bọn họ sẽ tỉnh lại trong 1 ngày, 2 ngày, 3 ngày, 1 tháng hay 1 năm nữa… hoặc sẽ không bao giờ tỉnh lại và sống đời sống thực vật. Điều đó tùy thuộc vào ý chí sinh tồn của mỗi người.
Hắn ngồi sụp xuống, tai như ù đi. Thanh Yến vừa nghe tin đó đã nấc lên và ngất xỉu. Mọi người khẩn trương đưa cô vào phòng cấp cứu. Tuấn Kiệt thẫn thờ ngã bịch xuống sàn nhà.
Hạnh phúc lại bị dập tắt lần nữa…
Vũ muốn khóc, nhưng hắn làm không được. Đau, rất đau… cảm giác đau ấy cứ mãi dày vò hắn. Hắn phải làm sao? Tại sao hắn lại để nó đi chứ?
“Nếu thực sự như vậy, anh, em dù có chuyện gì cũng sẽ ở bên nhau mãi mãi. Sống hay chết, không quan trọng.”
Từng lời hắn nói cứ xéo thẳng vào từng tế bào cảm xúc của hắn.
- Kỳ Anh… Anh xin lỗi… anh đã không thực hiện được lời nói của mình… - hắn gục đầu xuống, mắt đỏ lừ nhưng không có nước mắt.
Tuấn Kiệt cấu chặt tay mình đến bật máu. “Anh Phong… nhất định anh phải tỉnh lại…”. Cậu nghiến răng ken két, cố gắng không để rơi một giọt lệ nào nữa. Cậu phải hi vọng, phải tin tưởng, một ngày nào đó, anh và cậu sẽ hạnh phúc bên nhau…
- Vũ… Nhất định bọn họ sẽ tỉnh lại.
- Ừ - hắn nhếch môi, khép hờ mắt lại, nụ cười méo xệch. – nhất định…
Im lặng. Thời gian tiếp tục dòng chảy của mình. Dập tắt ngọn lửa hi vọng hay… thổi bùng nó mạnh mẽ hơn.
------------------------------------------------
- Kỳ Anh! Kỳ Anh! – Thanh Yến bật dậy, mồ hôi túa ra như tắm.
- Thanh Yến, em gặp ác mộng sao? – Hoàng Thiên lo lắng hỏi
- Nói cho em biết, con của chúng ta đang hôn mê phải không? – cô hỏi, ánh mắt chứa đầy sự van xin
- Phải – ông gật nhẹ.
- Ít ra… nó vẫn còn sống – cô thở mạnh, điều chỉnh nhịp tim trở lại bình thường.
- Em đừng suy nghĩ nữa – ông đưa tay lại nhẹ nước mắt trên gương mặt cô. Lúc nãy, trong lúc hôn mê, cô đã khóc rất nhiều – Kỳ Anh sẽ ổn thôi…
- Em sợ… - giọng cô run run
- Đừng sợ… Có anh ở đây, tụi nó sẽ không rời bỏ gia đình này để đi xa đâu… - ông mỉm cười trấn an
- Có chắc là nó sẽ không sao chứ? Em phải đi thăm nó
- Chắc. Từ từ, đã có thằng Vũ nó lo rồi, em yên tâm. Em nghỉ ngơi đi để còn có sức mà lo cho con nữa… - ông đỡ cô nằm xuốn giường.
Thanh Yến nhanh chóng thiếp đi vì mệt mỏi.
-------------------------------------------------
- Vũ! Mộc Miên sao rồi? – Huy Vũ chạy xồng xộc vào trong, không kịp lấy hơi đã hỏi Uy Vũ tới tấp – cô ấy thế nào? Tại sao lại bị tai nạn?
- Tui đã nói rồi. Đừng có hỏi nữa! – hắn ôm đầu, bịt tai lại
- Xin lỗi – Huy Vũ xịu mặt xuống – à, giới thiệu với mọi người luôn. Đây là…
- Vâng, con chào hai bác – Uy Vũ mỉm cười nhợt nhạt
- Ừ. - người phụ nữ vội đến bên giường nhỏ, buồn bã ngắm nhìn đứa con gái của mình, nghẹn ngào không biết nói gì. Bà biết rằng, bà phải thật mạnh mẽ mới có thể ở động viên Mộc Miên sớm tỉnh lại. Các bác sĩ nó, mặc dù hôn mê nhưng bệnh nhân vẫn ý thức được lời nói của những người xung quanh, bà sẽ tìm mọi cách để nhỏ tỉnh lại. – Mộc Miên, mẹ đây… Có lẽ con qua mệt mỏi nên cần nghỉ ngơi phải không? Mẹ sẽ đợi cho đến khi con thức dậy, nhưng đừng lâu quá con nhé… Mẹ biết con là đứa trẻ năng động, nếu nằm lì ở đây thì làm sao đi chơi được, phải không? – bà mỉm cười, nằm lấy bàn tay lạnh ngắt.