- Mọi chuyện là như vậy à? – Phong ngạc nhiên – trái đất này tròn thật…
Thư gật gù vẻ đồng tình
- Hóa ra là vậy. - anh à lên rồi thở dài – tội nghiệp Tuấn Kiệt quá… Cậu ấy đã rất khó khăn khi phải lựa chọn. Hèn gì Kiệt lại hỏi em như vậy… Sao không nói cho em biết? Em có thể cùng cậu ấy tìm cách giải quyết mà.
- Em phải biết, người ta sẽ uy hiếp nó, nên nhớ cha mẹ của nó đang nằm trong tay Hải Đăng. – chị mỉm cười đầy ẩn ý
- Bằng mọi giá, em sẽ không để ai làm hại đến gia đình của em! – anh trừng mắt tức giận – Thật hèn hạ!
- Thôi được rồi, xuống dưới nhà gặp nó đi – Thư vỗ vai anh trấn an
- Nhưng… - vẻ mặt anh hết-sức-khó-coi – em phải nói những gì đây?
- Cứ như em hiện giờ là ổn rồi
Thư cười, không đợi Phong nói thêm câu nào, lôi xềnh xệch anh ra khỏi phòng. “Về khả năng lôi kéo thì Thư và Mộc Miên khá giống nhau”, anh gật gù xác nhận và giữ cho mình khỏi bị ngã vì sức lôi quá mạnh.
----------------------------------------
- Coi như xong chuyện rồi há – Kỳ Anh bá vai cậu, cười tươi
- Ừ. Tui cũng yên tâm phần nào – cậu gật đầu – sao tự nhiên thân thiện lạ vậy? Bình thường tui thấy Kỳ Anh lạ lắm
- Lạ là sao? – nó tỏ vẻ ngây thơ
- Thì… mỉm cười, nhẹ nhàng rồi cách nói lịch thiệp, nhưng cũng không kém phần đe dọa. - cậu bắt đầu kể lể
- À, với người ngoài là thế, còn ông thì… - nó cười gian – sắp thành…
- Im. – cậu bịt miệng nó lại – còn nói nữa là đừng nhìn mặt tui
Gật gật. Kéo kéo tay. Cuối cùng thì cậu cũng buông ra
- Làm gì ghê thế - nó lè lưỡi – tui chỉ nói sự thật thôi…hehe
- Điệu cười này… - cậu rùng mình – y chang Mộc Miên. Coi bộ ông nhiễm nhỏ rồi…
- Thôi, ngồi đây một chút – nó nháy mắt tinh nghịch – sẽ có người đến trong tích tắc.
Cạch.
Không khí dường như đặc quánh lại. Cả hai nhìn nhau không chớp mắt.
- Tuấn Kiệt…
- Anh Phong. – cậu cúi mặt, không biết nói gì.
- Được rồi, anh nghe hết rồi – Phong tiến lại gần cậu, ôm chặt cậu vào lòng. – dù em có lựa chọn thế nào, anh cũng sẽ ủng hộ mà.
Tuấn Kiệt nhướng mày nhìn Kỳ Anh khó hiểu. Mặt nó đỏ bừng, môi mím lại, cho thấy đang cố gắng nhịn cười.
- Anh à…
- Em đừng nói gì hết, anh hiểu mà. Lựa chọn giữa gia đình và anh, em rất khó xử, phải không? – anh cố mỉm cười. – có nghĩa là với em, anh cũng chiếm một phần rất quan trọng trong tim. Thế là đủ rồi…
Từng giọt nước mắt cậu rơi xuống lúc nào không hay. Vòng tay cậu siết chặt anh hơn. Phải, cậu đã lo sợ, sợ rằng anh sẽ không hiểu cậu.
- Anh có biết, những lời anh nói làm em vui thế nào không? – cậu gục mặt vào vai anh khóc nức nở - em đã rất sợ…
- Có anh ở đây, em đừng lo. - Phong vỗ nhẹ lưng cậu – anh nhất định sẽ không để ai làm hại em và gia đình mình đâu.
- Ha ha ha ha ha ha – tiếng cười sặc sụa phá tan không khí cảm động nãy giờ. Không ai khác ngoài Mộc Miên.
- Có gì đáng cười? – Phong quay sang nhỏ, nhăn mặt – là…?
- Mộc Miên – nhỏ che miệng e lệ và tiếp tục cười.
- Nè nè, mày đang rất-vô-duyên đó nha – nó hắng giọng
- Mày cũng muốn cười rồi còn gì? – nhỏ đốp chát ngay
- Hai đứa này? Cười gì?
- Em chưa nói anh biết – Tuấn Kiệt quẹt vội giọt nước vương trên má, nét cười đọng lại trong đáy mắt – tụi em đã giải quyết xong rồi.
- Xong? À… Kỳ Anh! Em lừa anh hả? – anh phùng má giận dữ
- Em đâu có lừa anh – nó nhe răng, tỏ vẻ ngây thơ – em chỉ nói 1 phần sự thật thôi. Còn phần sau thì không nói…
- Hừ, hèn gì. Mà thôi, em tính làm thế nào?
Phong bắt gặp nụ cười mỉm quen thuộc của nó và cái nhếch mép của cậu.
- Có ai nói cho anh biết vẻ mặt này có ý gì không? – anh nhăn mặt
- Chào anh.
Phong quay sang người vừa cất tiếng nói. “Chết thật, nãy giờ có người lạ trong nhà mà mình…”. Anh gãi đầu lúng túng.
- Cậu là?
- Tôi là Trương Minh Quân – hắn mỉm cười, bắt tay chào anh – rất vui được biết anh.
Anh trợn mắt ngạc nhiên, đoạn nhìn nó chăm chăm. Nó gật đầu. Mộc Miên cũng đã yên vị trên ghế, lơ đãng phóng tầm mắt ra ngoài vườn, im lặng chìm trong suy nghĩ của mình. “Nếu như ông không bất chấp tất cả để thực hiện mục đích của mình, sẽ không có ngày hôm nay, Hải Đăng. Xem như đây là món quà mà từ lâu lắm rồi, tôi muốn tặng ông…”
- Chào cậu. Tôi là Chấn Phong. – khóe miệng anh khẽ cong lên. Đôi mắt nâu tối ánh lên tia nhìn tà ác. “Thì ra là vậy…”.
Chap 5: Mê cung
Hải Đăng ngước nhìn quán cà phê quen thuộc. Nơi đây đã lưu lại những kỉ niệm giữa ông và Thanh Yến. Hình ảnh đôi trai gái vui vẻ sóng đôi bước vào quán cứ thế ùa về, đong đầy nỗi đau. Nụ cười dịu dàng, ngọt ngào mãi ám ảnh như xoáy sâu đến thắt ruột.
- Thanh Yến… - ông lắc mạnh đầu, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
Ông thừa nhận, ông vẫn yêu Thanh Yến, yêu đến vô cùng, nhưng ông không thể chấp nhận được Thanh Yến đã rời bỏ ông đi theo Hoàng Thiên. Ông càng yêu, càng hận, ông quyết phải trả thù. Ông đã phải chịu đựng quá đủ rồi. Ông không có được cô, không ai được sống yên ổn.
- Hải Đăng.
Ông quay mặt lại, bắt gặp bóng hình ngày xưa khiến ông ngỡ ngàng. Ông đang mơ, phải không? Không, con người đó, vẻ mặt đó, dù đã bị thời gian tàn phai ít nhiều, ông vẫn không thể quên được.
- Thanh Yến? Em làm gì ở đây?
- Em biết thế nào anh cũng đến đây mà. – cô mỉm cười nhẹ nhàng rồi bước vào trong quán.
Đặt tách cà phê nghi ngút khói lên bàn, ông chăm chú nhìn Thanh Yến, như sợ rằng chỉ cần một giây lơi lỏng, cô sẽ biến mất trước mắt ông.
- Em đến tìm tôi có chuyện gì sao? – Hải Đăng lên tiếng, cố không để cảm xúc chi phối
- Sau rất nhiều năm, em cũng muốn gặp lại anh, cũng như gửi đến anh lời xin lỗi. – Thanh Yến gượng cười, mi mắt cụp xuống.
- Tôi không cần em xin lỗi – giọng ông đều đều, lạnh tanh. Mặc dù trong lòng đang quặn thắt từng cơn, nó đang gào thét không ngừng như đợt sóng thần chực chờ phá tan bức tường thành mỏng manh của lý trí.
- Nhưng em vẫn muốn xin lỗi. Hải Đăng, em không xứng đáng với tình yêu của anh đâu - cô thở dài – anh hãy quên em đi.
Ông nhếch mép cười, mắt long lên, tay nắm chặt lại, run lên.
- Em nói em không xứng với tôi và hãy quên em đi? Làm sao tôi có thể quên được người con gái dịu dàng, luôn bên cạnh tôi những lúc khó khăn, động viên, giúp đỡ tôi, kéo tôi ra khỏi kế hoạch của cha tôi, khiến tôi phải yêu em! Em thật quá tàn nhẫn, Thanh Yến!
- Em xin lỗi… Nhưng em không thể đáp lại được tình cảm của anh – cô lắc đầu – em chỉ xin anh một điều, đừng làm hại con em.
- Ha – ông cười gằng – thì ra em đến đây chỉ để cầu xin cho con em thôi à? Vậy mà tôi đã tưởng…
Hải Đăng đứng phắt dậy, quay mặt bỏ đi, không quên bỏ lại câu nói hòa vào làn gió nhẹ thổi qua khiến cô không thốt nên lời.
- Những gì chị em và em đem đến cho tôi, tôi sẽ trả lại gấp bội.
Ngồi thẫn thờ khuấy ly cà phê trong vô thức, cô không thể nén được tiếng thở dài. Không ngờ sự việc lại tệ đến vậy…
Flashback
Cốc. Cốc. Cốc
- Kỳ Anh, mẹ có thể vào không?
- Dạ, mẹ vào đi ạ… - nó nói vọng ra, mắt không rời khỏi máy tính.
- Con đang bận sao? – cô mỉm cười
- Dạ cũng không hẳn – nó ngước mặt lên nhìn Thanh Yến – có chuyện gì vậy mẹ?
- Mẹ định đi tìm Hải Đăng.
Trán nó lập tức nhăn lại.
- Mẹ đi tìm ông ta làm gì?
- Mẹ muốn khuyên ông ấy dừng tay – cô trầm ngâm, hướng ánh nhìn về phía cửa sổ. – ít ra, mẹ và Hải Đăng đã từng yêu nhau. Mẹ không muốn Đăng tiếp tục lún sâu vào thù hận nữa.
- Nhưng… - nó định nói điều gì đó nhưng lại thôi – được rồi. Con không cản nữa. Mẹ đi cẩn thận. Có cần con đi theo không?
- Thôi. Ông ấy sẽ không làm hại mẹ đâu – cô phì cười nhìn bộ điệu lo lắng của nó – con đừng đi theo, cũng đừng cho ai đi theo mẹ. Mẹ tự lo được.
Nó lắc đầu, giơ tay đầu hàng.
- Con chịu thua. Nhưng mẹ phải cẩn thận đó.
- Ừ, mẹ biết rồi – cô xoa đầu nó, rời khỏi phòng. “Mong rằng, anh sẽ nghe em nói, Hải Đăng…”
End Flashback
Thanh Yến lắc đầu, rời khỏi chỗ ngồi, nét buồn hiện rõ trong đáy mắt. Cô đã không làm được.
-----------------------------------------------
- Anh Quân, qua đây nè! – tiếng cười nói của cậu nhóc kéo hắn về thực tại – anh làm gì mà thừ người vậy?
- Không có gì đâu – hắn lắc đầu, cười trừ - chỉ là việc công ty bận quá nên anh thấy hơi căng thẳng thôi.
Hắn xoa đầu nó đến khi tóc rối bù, mặc dù bình thường tóc nó cũng không được trật tự lắm. Nó chu môi giãy nãy:
- Anh cứ làm như em là con nít ấy – nó xị mặt ra, trông đáng yêu cực.
- Chứ gì nữa, Thiên Minh của anh chỉ bé bằng học sinh cấp hai thôi – hắn cười khì, véo đôi gò má mềm, ấm áp.
Quả thật trông nó chẳng khác nào cậu nhóc lớp bảy không hơn không kém, mặc dù nó năm sau đã lên 12 rồi. Cái mặt, dễ thương như con nít ấy. Bất chấp nó tập thể dục, nhảy cao, tập xa, đi bơi, nó vẫn không thể cao thêm được một cm nào, chả bù như hắn, cao lớn, cơ bắp ẩn hiện qua lớp áo sơ mi, làm nó ganh tị biết chừng nào.
- Em lớn rồi – nó ngúng nguẩy – anh cứ vậy hoài… Ghét anh luôn.
- Thôi mà, đừng có ghét anh mà. - anh vờ phụng phịu, ôm gọn cả thân hình nó vào lòng.
- Anh… mọi người đang nhìn kìa. - mặt nó nóng bừng, e ngại ngó những ánh mắt đang chòng chọc nhìn hai đứa nó.
- Kệ người ta… em “iu” của anh giận anh rồi. Chừng nào em hết giận thì anh buông – hắn lém lỉnh đáp lại, hơi thở nóng ấm phả vào tai nó làm mặt nó đỏ rần rần.