- Tuấn Kiệt, sao tự dưng thẫn thờ vậy? – anh hơi hoảng, sợ cú sốc vừa rồi ảnh hưởng đến tinh thần cậu
- À – Kiệt dường như sực tỉnh – không, không có gì đâu. Chỉ là tui nghĩ bâng quơ thôi. Cảm ơn anh.
Kỳ Anh mỉm cười hài lòng nhìn hai người họ. Chợt nó lên tiếng, ánh mắt trêu chọc hướng về phía anh
- Xem ra, tui không nên đến đây… Tuấn Kiệt đã có người bảo vệ rồi… Chẹp, nói sao ta, anh hùng cứu mỹ nhân… Em không làm kỳ đà cản mũi nữa đâu… Hai người cứ tự nhiên hen.
Nó cười khúc khích rời khỏi đó, mặc cho hai người kia đỏ mặt ngượng ngùng.
- Ớm… thôi mình ra ăn rồi còn đi chơi nữa – cậu nói, phá ngang giây phút ngượng ngùng
- Ừ… - anh gãi đầu, nắm tay cậu bước ra ngoài.
--------------------------------------------
- Cho tôi gặp giám đốc Trần
- Xin hỏi ai đang gọi ạ?
- Chị cứ nói là Kỳ Anh muốn gặp ông ấy.
- Vâng, xin đợi một lát.
- Có chuyện gì vậy Kỳ Anh? – giọng một người đàn ông vang lên, pha lẫn chút lo lắng
- Cháu vừa ghé ngang qua một nhà hàng SP, và thấy những điều không nên thấy… - nó nhếch mép cười – cháu chỉ muốn thông báo cho chú biết để giải quyết cho hợp lý thôi. Sắp tới tập đoàn SP có một đợt kiểm tra thanh lọc các cấp lãnh đạo, tạo cơ hội thăng tiến cũng như loại trừ các thành-phần-không-tốt của tập đoàn, chú biết chứ?
- À… chú biết rồi, cảm ơn cháu chú sẽ giải quyết chuyện này ổn thỏa – toát mồ hôi lạnh.
- Cảm ơn chú – nó gật đầu hài lòng, gác máy.
Người ở đầu dây bên kia lập tức nổi trận lôi đình, gọi ngay một cuộc điện thoại đến thằng con quý tử.
- Mày bôi tro trát trâu lên mặt cha mày rồi đó nghe chưa? Khôn hồn thì yên phận, nếu không thì tao cũng không giữ nổi cái chức giám đốc này đâu! Lúc đó thì cả nhà ra đường mà sống!
-------------------------------------------
Cả ngày, Phong và cậu làm đủ thứ việc: đi ăn kem, dạo mát, tô tượng, vô công viên giải trí rồi lại đi ăn. Hai người nhong nhong đi chơi với nhau đến tối anh mới chịu chở cậu về.
- Anh tô tượng xấu hoắc – cậu cầm bức tượng trên tay, lè lưỡi trêu chọc
- Cậu cũng đâu có tôi đẹp được hơn gì tui – anh cũng cãi lại
- Xí, anh xem, tui tô có mảng đàng hoàng, ai như anh, tô gì mà cái mặt dính màu còn nhiều hơn bức tượng – cậu cười lớn làm anh ngượng chín cả mặt (thằng này tô đẳng cấp thật)
- Đâu có bằng cái người đi nhà Ma mà la còn hơn mấy đứa con nít? – Phong cũng không vừa
- Anh nói ai đó? – cậu chợt rùng mình nhớ lại lúc nãy
- Hì, mấy con đó mà cũng sợ nữa… Xí hổ quá đi… - anh tiếp tục chọc. – aaa. Đau…. Chơi gì chơi nhéo, không thấy tui đang chạy xe hả?
- Hehe, cho đáng đời ai biểu chọc tui chi? – câu che miệng cười khoái trá
- Ai chọc tui trước?
- Thôi, không cãi với anh nữa. – cậu mỉm cười – cảm ơn anh nhiều lắm. Lâu rồi tui không có đi chơi vui đến vậy.
- Không có gì đâu – anh cười nhẹ - cậu vui là được rồi.
Xe dừng lại trước nhà cậu. Tuấn Kiệt cười thật tươi
- Dù sao cũng cảm ơn anh. Ngủ ngon.
Cậu vừa quay mặt lại bước vô nhà thì Phong nắm lấy tay cậu, kéo về phía mình.
- Hả? Anh làm trò gì vậy? – cậu ngượng ngùng, giãy nãy.
- Tui… - anh lúng túng, nhắm mắt lại, hít thở mạnh rồi nhìn thẳng vào đôi mắt nâu thủy tinh – tui…yêu cậu.
Kiệt mở to mắt, vội giằng ra khỏi vòng tay anh làm Phong cảm thấy hụt hẫng, nhưng vẫn nhìn cậu chằm chằm, chờ đợi.
- Anh… anh vừa nói gì?
- Tui nói là tui yêu cậu. Anh yêu em. – anh lặp lại lần nữa, kiên quyết hơn, mạnh mẽ hơn. Bàn tay anh khẽ siết chặt tay cậu.
- Tui… anh… - cậu lắp bắp. Mọi thứ đang diễn ra quá nhanh khiến cậu không thể theo kịp. Cậu yêu anh, cậu biết nhưng khi nghe chính miệng anh nói yêu cậu, cậu không khỏi ngỡ ngàng, tình yêu của mình được đáp lại.
- Anh biết, em sẽ rất bối rối, khó xử, nhưng anh yêu em, và anh không thể giấu mãi cảm xúc của mình được. – anh thở dài, đôi mắt nâu tối buồn bã – em có thể xa lánh anh, có thể nói anh biến thái, nhưng anh vẫn yêu em. Chuyện lúc sáng đã làm anh nhận ra em quan trọng thế nào với anh. Anh đã rất sợ, và anh không muốn mình im lặng mãi. Dù em có chấp nhận hay không, anh sẽ bảo vệ em như những gì anh đã làm từ trước đến nay.
- Em cũng yêu anh – cậu mỉm cười. Tới lượt anh ngạc nhiên tột độ, không tin những gì mình vừa nghe thấy
- Em… em nói sao?
- Em… yêu anh – cậu nói lại lần nữa, khuôn mặt đỏ lựng lên
Anh sung sướng nhảy khỏi xe, ôm lấy cậu xoay mòng mòng. Niềm sung sướng này khiến anh muốn la lên thật to, nhưng sợ làm phiền những người xung quanh nên anh mới kiềm lại được (cũng không mất hết lý trí).
- Chóng mặt… dừng lại đi – cậu cảm thấy hoa mắt
- Ơ, anh xin lỗi – anh lúng túng gãi đầu – tại anh vui quá.
Kiệt phì cười. Ánh mắt hai người chạm nhau, trao cho nhau tình cảm chất chứa tận đáy lòng. Môi chạm môi. Cậu nhắm mắt lại, tận hưởng nụ hôn ngọt ngào của anh, thấy mình như sống lại lần nữa với cảm giác yêu thương. Hai người trao cho nhau nụ hôn bất tận, ngọt ngào, đê mê…
------------------------------------------
Thanh Vân choàng tỉnh, mồ hôi ướt đẫm cả lưng áo. “Thì ra chỉ là một giấc mơ…” Bà vuốt ngực, điều chỉnh lại nhịp thở của mình. Cơn ác mộng đó đã từ lâu đi vào quên lãng và hôm nay như trỗi dậy mạnh mẽ hơn. Gương mặt xinh đẹp trở nên đau đớn, nước mắt cứ thế tuôn ra như suối. Bà đã tìm kiếm suốt nhiều năm và trở về chỉ với con số 0. Không manh mối, không tin tức. Bà đã cố quên, nhưng không được. Nỗi đau đó cứ âm ỉ đốt cháy ruột gan của bà từng ngày, từng ngày một. Và hi vọng, dù biết rằng rất mong manh, nhưng với bà, đó là tất cả… Trong ký ức ngày càng mờ nhạt theo thời gian, bà chỉ nhớ như in một dấu hiệu, dấu hiệu duy nhất để bà tìm thấy…
- Minh Quân… con đang ở đâu?
Tiếng thở dài nặng nề hòa vào bóng đêm cô tịch. Mọi thứ dường như chìm vào bức màn tối tăm, không thể nhận biết được rõ ràng.
Chap 2: Lựa chọn
- Khô..ô…ô…ông!!!!!! – Vũ gào thét, lắc đầu nguầy nguậy – Phản đối!!! Phản đối!!!!!
- Im, không có việc của anh/mày ở đây – nó và nhỏ quay sang lườm hắn và tiếp tục bàn chuyện còn dang dở lúc nãy.
- Kỳ Anh, sao mày không chọn đi nghỉ ở biển mà lại nằng nặc đi Đà Lạt mới chịu? – nhỏ nhíu mày hỏi con cáo già đang cười gian, phe phẩy đuôi (nếu nó có đuôi)
- Thì tại cái tên đó đó – nó nói thật nhỏ, vừa đủ cho Mộc Miên nghe – Vũ sợ độ cao. Tao muốn đi đợt này nhất định là làm cho ảnh không sợ nữa mới thôi.
Nhỏ che miệng cười khoái trá, vỗ vỗ lưng thằng bạn chí cốt, thầm nghĩ “gì chứ hại người thì ta cũng phải có phần. Há há”.
- Ủa – nhỏ như sực nhớ ra điều gì, giật giật tay nó – ê, tao nhớ hồi đó nó đâu có sợ độ cao?
- Trời, nhắc tới chuyện này – nó ôm bụng cười, liếc nhẹ về phía hắn đang nhăn nhó – hình như tao nghe chú Phương nói là chuyến đi chơi núi năm lớp 9, Vũ đang đứng ở đỉnh núi ngắm cảnh thì chú Vĩ từ phía sau đẩy một cái làm cho hết hồn. Đương nhiên là chú ấy vẫn vịn vai Vũ cho khỏi ngã, nhưng hắn lúc ấy mặt xanh như tàu lá. Về nhà còn gặp ác mộng đến mấy lần nên đâm ra sợ….
Nhỏ mở to mắt nhìn chằm chằm Vũ, sau đó là lăn ra đất cười như điên.
- Kỳ Anh, sao em đi nói cho Mộc Miên nghe chi vậy? – hắn giãy nãy
- Sao lại không? – nó nhún vai – nhỏ là bạn thân của chúng ta mà.
- Mày nói chí lý – nhỏ vỗ vai nó, gật gù – tao suy nghĩ lại rồi, chúng ta đi Đà Lạt đi.
- Tao cũng nghĩ vậy – hai con ác ma nhìn nhau cười “thâm hiểm”
- Không!!!!! – hắn vùng vằng – mọi người đi Đà Lạt thì tao không đi.
- Anh không đi? – nó nhướng mày
- Không.là.không – nhấn mạnh từng chữ.
- Anh nghĩ là có khả năng thoát khỏi tay em không? – nó nhếch môi – nhất là khi anh đang ở nhà của em. Mộc Miên, mày chuẩn bị tinh thần gô cổ anh Vũ giúp tao.
- Ừ - nhỏ xoay xoay cổ tay nhìn hắn khiêu khích
- Em cho anh hai lựa chọn. – nó thản nhiên – một là anh tự nguyện lên xe, hai là em sẽ dùng biện pháp mạnh để anh lên xe.
- Không có lựa chọn thứ ba sao? – hắn khổ sở. Ai cũng nói quen được Kỳ Anh là hắn sướng lắm… Sướng thì sướng thật nhưng một khi nó quyết định chuyện gì thì phải nghe theo. Thường những chuyện nó quyết định đều muốn tốt cho hắn, hắn biết chứ, nhưng đi lên núi đối với hắn bây giờ là một-cực-hình-vô-cùng-tàn-nhẫn.
- Không. – đồng thanh, áp đảo đối phương.
Hắn thân cô thế cô làm sao có thể chống lại được nó? Giờ thêm Mộc Miên nữa thì coi như số phận hắn đã được định đoạt. Trong thâm tâm hắn gào thét “Trời ơi, đáng lẽ mình nên ở nhà mới đúng…”
- Anh đi, được chưa? – hắn ỉu xìu – em toàn ăn hiếp anh thôi.
Vũ bĩu môi hờn dỗi, trông dễ thương khiếp. Nó mỉm cười, tiến lại gần nhéo má hắn.
- Anh dễ thương quá đi. Có cái này tặng anh nè...
Nói rồi, nó tìm đến môi hắn, đặt lên đó một nụ hôn dài đốt cháy hết không khí trong buồng phổi.
- E hèm, tụi bây cứ coi như tao là không khí – nhỏ tức tối, kéo nó ra làm Vũ tiếc hùi hụi đâm cáu
- Mày làm gì vậy? – hắn nhăn mặt – không được như tụi tao ghen ăn tức ở hả?
- Xí – Mộc Miên nguýt dài – anh Vũ của tao tốt hơn mày nhiều.
- À, nói tới anh Vũ – nó quay sang nhỏ - mày nhớ rủ anh ấy đi chung nha.
- Ừ, tao cũng tính như vậy, để tao gọi liền – nhỏ hí hửng, lấy điện thoại ra và... buông lời đường mật là hai đứa kế bên rởn gai ốc
- Anh đó hả? Em nè…
- Vợ yêu gọi cho anh có chuyện gì vậy?