Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo

Phải chăng đó là nụ cười?

Tác giả: nguoi_vo_hinh_hhdphl
Thể loại: SA, YA, angst, Happy Ending (?!)
Giới hạn tuổi: 16+
Cảnh báo: có 1 số cảnh rape (chỉ 1,2 cảnh gì thôi) và YA. Nếu có mình sẽ thông báo
Nguồn: Diễn đàn Táo Xanh

Phần I: Toxic

Chap 1: Hiện thực

Nụ cười hiện lên trên gương mặt nó thật sự đầy sức biểu cảm, nếu như đôi mắt đen láy ấy có hồn một chút. Nó trống rỗng nhìn căn nhà đang cháy trước mắt. Mất điện cả một vùng. Tất cả các cửa trong nhà không hiểu sao bị khóa lại. Có tiếng kêu cứu vọng ra thảm thiết rồi yếu dần. Mọi người đang nháo nhào gọi nhau đến dập lửa. Từng xô nước thi nhau hất vào căn nhà một cách vô vọng. Lửa vẫn gào thét, minh chứng uy lực không thể lay chuyển của mình.

Tiếng còi xe cứu hỏa vang vọng. Nó nhếch mép, để lại nụ cười bí ẩn trong không khí hỗn loạn.

-----------------------------------------------

Đám cháy đã được dập tắt ngay sau đó. Hai thi thể bị cháy thành than được nghiệm thi và khiêng ra ngoài. Nguyên nhân của đám cháy đã được xác định là do chập điện. Cảnh sát vào cuộc. Họ nghi ngờ có người ám hại. Manh mối đầu tiên chính là cánh cửa bị khóa một cách khó hiểu. Tuy nhiên họ chẳng tìm ra bằng chứng để chứng minh. Không một dấu vân tay lạ nào. Nó được đưa về sở cảnh sát.

- Tại sao cháu lại ở ngoài này? – vị cảnh sát hỏi

- Cháu định về nhà thăm cha và dì nhưng....nhưng đám cháy đó – nó bắt đầu nức nở. Nước mắt nó chảy ra không ngừng.

- Hiện cháu đang ở đâu?

- Cháu đang ở nhà cô Thanh Vân. – Nó nói trong tiếng nấc

- Cô Thanh Vân có quan hệ gì với cháu?

- Cháu cũng không biết nữa.... – nó nghẹn ngào, nước mắt cứ tuôn ra.

- Thôi, cháu nín đi. Nói cho chú biết, con có thấy ai lạ mặt ra vào căn nhà không?

- Dạ,.... cháu không biết....

Viên cảnh sát lắc đầu bước ra, để lại nó khóc thút thít trong phòng. Thoáng một nụ cười nhẹ.....

---------------------------------------------

- Tôi chính là người đang nuôi bé Kỳ Anh. – người phụ nữ nhẹ nhàng nói

- Bà chính là Thanh Vân đúng không? – viên cảnh sát hỏi, vẻ mặt hơi ngạc nhiên nhìn người đang đứng trước mặt

Thanh Vân – người phụ nữ xinh đẹp, nắm trong tay Super Power, tập đoàn hùng mạnh bậc nhất châu lục. Bà sở hữu gương mặt với từng đường nét tinh tế, sắc sảo, đầy quyền lực khiến ai cũng phải nhún mình cảnh giác, đôi mắt sâu thẳm dường như nhốt chặt những người mà chúng tìm đến trong sự hoang mang, lo sợ.

- Chào bà tổng giám đốc – vị cảnh sát kính cẩn nghiêng mình.

- Cảm ơn anh. Tôi đang đưa Kỳ Anh đến gặp cha và dì của nó, nhưng không ngờ lại có chuyện như vậy xảy ra... – ánh mắt bà thoáng vẻ xót xa. – tôi có thể đón nó về được chưa?

- Chưa được, vẫn còn một vài thủ tục điều tra nữa. Đã bắt bà phải chờ rồi..... – vị cảnh sát tỏ vẻ lúng túng
Thanh Vân trở về vẻ lạnh lùng muôn thuở, quay mặt đi.

- Tôi sẽ chờ....

Người trợ lí kế bên bắt đầu gọi điện thoại. Trong khoảng vài phút, cảnh sát trưởng đã đến nơi, nhẹ giọng:

- Xin lỗi cô Trương. Giờ thì cô có thể đón Kỳ Anh về. Mọi chuyện đã được làm sáng tỏ.

- Nhưng thưa cảnh sát trưởng.... – vị cảnh sát kế bên lúng túng

- Đã được làm rõ rồi, cậu có nghe tôi nói không? Đây là một vụ tự sát. Các bác sĩ tìm được một lượng Kali Cyanua trong thức ăn. Và anh cũng đã tìm thấy một lọ chứa KCN trong ngăn bàn của ông Hoàng Thiên, cộng với chìa khóa nhà. Không may trong lúc đó xảy ra vụ chập điện gây cháy – giọng ông cảnh sát trưởng lạnh tanh.

Người kia cúi mặt không thể nói thêm lời nào. Thanh Vân mỉm cười gật đầu. Nó được đưa ra. Nước mắt vẫn còn vương lại trên khóe mi. Bà nhìn nó, ánh mắt thoáng vẻ lạ lẫm, rồi trở lại bình thường ngay sau đó.

- Mình đi thôi con – bà nhẹ nhàng

- Con... con muốn gặp mặt cha và dì lần nữa – giọng nó cất lên trong tiếng nấc nghẹn.

Bà im lặng, một lúc sau gật đầu chấp thuận. Nó đi đến hai thi thể đang cháy thành than, co quắp. Nó im lặng, từng giọt lệ cứ chảy ra khôn nguôi. Nó cắn chặt răng lại. Không ai nói một lời.

- Kỳ Anh, chúng ta về thôi.

Nó rời khỏi đó trong sự lặng lẽ đến ghê người. Chiếc xe màu đen sang trọng đang chờ họ bên ngoài. Cả hai bước lên xe.

- Kỳ Anh, con đừng diễn kịch nữa – Thanh Vân thở dài nhìn đứa bé bên cạnh.

Mọi nét đau khổ trên gương mặt biến mất. Đôi mắt trở lại vẻ vô hồn, à không, sâu trong đó toát lên vẻ vô-cùng-vui-sướng. Nó mỉm cười, gương mặt thiên thần đang trở nên quỷ dị.

- Dì, chúng ta cũng phải diễn một chút mới được chứ - giọng nó trầm lạnh, quen thuộc.

Nó gạt đi nước mắt, vô hồn nhìn ra màn đêm:

- Tôi sẽ để từng người, từng người một phải trả giá.... – nó rít lên, nhẹ nhàng, lạnh lẽo như trận gió đông.

Kỳ Anh vẫn cười thỏa mãn. Thanh Vân nhìn đứa cháu của mình, khẽ lắc đầu. Không phải bà không khuyên nó, nhưng với nó bây giờ, đó là mục tiêu để nó tiếp tục sống....

Cuồng phong đang gào thét bên ngoài xe. Đêm đông đặc.
Bắt đầu những chuỗi ngày của quá khứ. Một con đường đầy gai độc.

Chap 2: Flashback 1 : Nó tồn tại để làm gì?

- Chúc mừng anh, chị vừa sinh một người con trai. – cô y tá bước ra mỉm cười.

Hoàng Thiên ngồi bật dậy, mừng rỡ chạy ngay đến chỗ con mình. Đứa bé đã chìm vào giấc ngủ yên bình trong vòng tay mẹ. Thanh Yến nằm bất động nhìn nó, nước mắt khẽ rơi.

- Thanh Yến, em cảm thấy thế nào rồi? – Hoàng Thiên mỉm cười nhìn cô rồi chuyển ánh mắt trìu mến sang sinh linh nhỏ bé đang say giấc. Hắn đưa tay nhẹ véo vào gương mặt thiên thần. Tạo hóa đã mang cho nó một nét đẹp trong sáng như một thiên sứ ngay từ khi mới lọt lòng.

Cô nở một nụ cười rạng rỡ, nhìn hắn. Ánh mắt ẩn hiện nỗi lo lắng không tên. Nhưng nó đã nhanh chóng biến mất trong sự mừng vui hiện tại.

Hoàng Thiên nhẹ bế đứa bé trên tay. Niềm vui được làm cha len lỏi trong từng cơ quan trong cơ thể. Đứa bé bỗng khóc ré lên. Hắn lúng túng nhìn những giọt nước mắt trong suốt.

- Ơi, ngoan, ngoan nào...ba thương....

- Anh à, nó đói rồi đó. – cô mỉm cười nhìn hắn

Hắn vội đưa cho cô. Đứa bé bú sữa ngủ ngon lành. Đôi mắt nó lim dim như đang tận hưởng.

-Mình đặt tên con là gì anh nhỉ?

- Đặt tên nó là Kỳ Anh nhé em – hắn không cần suy nghĩ, nói ngay

- Kỳ Anh.... cái tên rất tuyệt. – cô lại cười

Hắn gãi đầu, cười cười, niềm vui sướng dâng đầy trong đáy mắt. Cô nhìn Hoàng Thiên bước ra ngoài, đôi mắt trở lại vẻ lo lắng trầm trọng.

- Em xin lỗi.... – cô khẽ nói, nước mắt rơi ra.

Một bóng người đứng trước cửa phòng Thanh Yến. “Cuối cùng thì mày cũng phải khuất phục”. Người đó lấy bức thư trong túi ra, trên đó có đề chữ gì đó không rõ. Khẽ nhếch mép. Nụ cười thỏa mãn độc ác.

------------------------------------------

Hoàng Thiên vui vẻ đẩy cửa bước vào phòng bệnh của vợ, chợt sững lại khi không thấy Thanh Yến ở đâu. Hắn nhíu mày, cảm thấy bất an. “Thanh Yến sinh khó, sao cô ấy không nghỉ ngơi mà lại bỏ đi đâu vậy chứ?”. Chợt một giọng nói thanh thoát cất lên cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.

- Anh đang tìm Thanh Yến à?

Hắn quay mặt lại, sắc mặt có chút thay đổi, lạnh băng:

- Cô đến đây có việc gì? Cô lại muốn phá đám tôi nữa à, Bích Phượng? Chuyện của chúng ta đã chấm dứt rồi!

Một cơn gió vượt qua khung cửa sổ tràn vào căn phòng, cuốn đi nụ cười trên môi người con gái. Có thể nói, đây là một người con gái đẹp, với một sắc đẹp dịu dàng, đôi mắt đen láy sống động, đôi môi hồng nhẹ tự nhiên tựa cánh sen và nước da trắng hồng. Bích Phượng vội chạy đến chỗ Hoàng Thiên, ôm chầm lấy hắn:

- Em...em không thể rời xa anh được. Hãy cho em ở cùng với anh. Xin anh....

Hắn đẩy cô ra không thương tiếc:

- Cô buông tôi ra ngay! Tôi không muốn Thanh Yến phải đau khổ nữa... Cô ấy đã rơi quá
nhiều nước mắt vì tôi và cô rồi! Cô dựng lên màn kịch có thai giả rồi dùng mọi thủ đoạn để đoạt lấy tôi nhưng bị tôi phát hiện. Giờ cô còn muốn lừa tôi lần nữa sao?

Bích Phượng khóc nức nở, bất chấp mọi chuyện ôm chặt lấy người hắn lần nữa:

- Em...em xin lỗi, anh hãy tha lỗi cho em...Chỉ vì em quá yêu anh thôi....Em sợ mất anh....

- Cô thôi đi! – Hắn đẩy cô ta ra một lần nữa

Bích Phượng im lặng, nước mắt vẫn thi nhau tuôn rơi. Không gian trở nên nặng nề lạ thường. Cô bắt đầu gượng dậy, nhếch mép để lộ một nụ cười, giọng cô như vỡ ra:

- Anh tưởng...anh tưởng vợ của anh là một thiên sứ sao? Thật sai lầm! Cô ta cũng không khác gì một con đàn bà lăn loàn, trắc nết mà thôi....

CHÁT! Bích Phượng ngỡ ngàng, những ngón tay vẫn còn hằn đỏ trên gương mặt của cô. Hoàng Thiên nổi giận thật sự.

- CÔ! CÚT ĐI KHUẤT MẮT TÔI TRƯỚC KHI TÔI SẼ KHÔNG-ĐỂ-CÔ-SỐNG-SÓT-THÊM-MỘT-GIÂY-PHÚT-NÀO-NỮA!

Hắn hét lên, bất chấp đây là một bệnh viện. Một bác sĩ chạy ngay lại phòng, nhíu mày khó chịu:

- Tôi đề nghị các anh chị phải giữ trật tự, đây là bệnh viện, còn biết bao nhiêu bệnh nhân nữa. Các anh chị làm ầm ĩ lên làm sao các sản phụ khác có thể nghỉ ngơi được.

Hắn liền hạ giọng, cúi đầu bối rối

- Xin lỗi bác sĩ. Cho tôi hỏi, bệnh nhân phòng này đâu rồi ạ?

- Bệnh nhân tên là Trương Thanh Yến đúng không?

- Vâng.

- Cô ấy đã làm thủ tục xuất viện rồi.

Hắn hốt hoảng, lắp bắp nói không thành lời:

- Sao...sao vậy?

- Tôi không biết, cô ấy kiên quyết muốn xuất viện trước khi anh đến đây.

- Còn con tôi? Con tôi đâu? – Hắn có cảm giác mọi thứ đang sụp đổ trước mắt mình.
Nỗi lo lắng ngập tràn trên gương mặt

- Cháu bé đang được chúng tôi chăm sóc. Sau khi xuất viện, có người nhờ tôi đưa bức
thư này cho cậu.

Vị bác sĩ chìa ra một bức thư. Hắn nhanh tay chộp lấy nó như thể nó sẽ biến mất ngay
lập tức. Bích Phượng nhìn hắn, đôi mắt se lại, nụ cười thoáng ở trên môi rồi chợt tắt.

Tay hắn run run cầm bức thư trên tay, mắt chăm chú vào từng dòng chữ viết trên đó. Gương mặt hắn thay đổi liên tục, từ trắng bệch, chuyển sang xanh xao rồi tự dưng đỏ bừng lên. Đôi mắt đỏ ngầu trông thật đáng sợ.

- KHÔNG!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Tại sao? Tại sao? Đây không phải là sự thật. Thanh Yến, em đang lừa anh đúng không? Thanh Yến.............

Hắn bỗng chốc ngã khuỵu xuống. Những giọt nước mặn chát rơi trên gương mặt góc cạnh.

Bầu trời bên ngoài tối sầm. Mây đen kéo đến, che lấp ánh mặt trời lúc nãy vẫn còn tỏa ánh hào quang. Trời sắp mưa.

-------------------------------

Loading disqus...