Tôi im lặng...
- Khi chia tay em, anh cũng đau, đau nhiều lắm. Nhưng anh không thể cứ nhìn lại quá khứ mãi được, anh phải giấu nỗi buồn vào góc khuất của con tim, học cách chấp nhận và nhìn về phía trước. Nếu đi ngược về quá khứ ấy, anh sẽ không được thanh thản. Nhưng anh muốn em biết dù anh ở đâu, anh cũng vẫn yêu em.
Tom ngập ngừng rồi kéo tôi lại, đặt lên môi tôi một nụ hôn.
- Hãy nhớ rằng tình yêu không phải thứ quan trọng nhất ở cuộc đời này, em sống không phải vì cho một tình yêu mà còn cho cả một cuộc đời. Đừng tự làm tổn thương mình nữa...
Tom đứng dậy, quay lưng bước đi. Nhưng không hiểu sao tôi lại ngồi thừ dính chặt vào ghế, tôi không cử động được. Tôi muốn chạy theo níu Tom, ôm ảnh thật chặt nhưng cơ thể tôi cứ đơ ra như tượng. Tôi bất lực nhìn Tom từ từ xa dần xa dần vào cánh cửa của quán café. Tôi cố gắng hét lên nhưng ảnh vẫn không nghe thấy.
“Tommmm...” – Tôi giật mình tỉnh dậy, khắp người tôi được băng bó, tay được truyền nước biển, tôi thở hổn hểnh vì đã trải qua một giấc mơ mà tôi không thể nào quên được. Tôi đang nằm trong bệnh viện, tôi nhìn qua thành giường thì thấy một người đang nằm úp mặt ngái ngủ. Thấy tôi động đậy, người đó mở mắt ra nhìn, chính là Tuấn. Hai mắt hắn trở nên sáng bừng khi thấy tôi đang nhìn hắn ngơ ngác.
- Phương, em tỉnh rồi hả? – Hắn đắp lại mền của tôi cho ngay ngắn rồi lấy khăn ướt lau mồ hôi cho tôi.
- Sao anh lại ở đây? – Tôi uể oải.
- Em bị hôn mê mấy ngày rồi. Anh ở lại để chăm sóc em. – Hắn xị mặt. Nè, đừng nói là em sẽ đuổi anh nhé...
Mặt hắn cũng băng bó tùm lum, cũng thương tích đầy, mà cũng do tôi gây ra nên tôi cảm thấy mình có lỗi với hắn cực kỳ.
- Ê Tuấn.
- Gì?
- Mọi người đâu? Bà nội, cái Quỳnh...?
- Họ mới đi về lúc nãy rồi. Có cả bố của em nữa đó...
- Hả?
- Bác ấy chửi anh quá trời vì cái tội làm em đi cấp cứu. Hic... – Hắn vừa nói vừa lấy hai ngón tay chọt chọt vô nhau, nhìn mặt thảm thương phát tội. Nhìn hắn như đứa trẻ bị phạm lỗi, hành động của hắn khiến tôi bật cười.
Tôi nghĩ đến bố tôi, ông ấy rất thương tôi, nhưng vì công việc bố mẹ tôi phải đi xa nên tôi không được gần bố mẹ nhiều, biết bố tôi trở về tôi rất vui...
- Em nghỉ ngơi đi. – Hắn lấy nước lọc cho tôi uống.
- Điện thoại? – Tôi gạt tay hắn.
Hắn móc túi hắn đưa điện thoại của hắn cho tôi.
- Không phải, điện thoại của Phương đâu?
- Quỳnh đem về nhà rồi...
- Không biết có tin nhắn của Tom không? – Tôi lẩm bẩm một mình.
- Em lúc nào cũng Tom, Tom... Hôn mê cũng thấy nói tên thằng đó ra hoài, thấy phát ghét – Tuấn nói cái giọng giận dỗi.
- Thì đó là người yêu, không nói ra không lẽ nói tên ông hả. – Tôi lườm Tuấn, bĩu môi, lè lưỡi chọc hắn.
- Khônggggggg... Thằng đó nó có yêu em đâu?
- Sao ông biết? – Tôi nhìn Tuấn đầy ngờ hoặc.
- Nếu yêu mà lại không cho gặp mặt lúc chia tay, không thèm liên lạc... Tình yêu gì vậy? – Tuấn khoanh ngực nói giống như đang trách móc tôi.
- ... tui... tui... Thôi mệt quá, đi ngủ đây. Bye! – Tôi kéo mền lên che mặt rồi nhắm mắt. Không hiểu sao tôi lúc này mới nằm viện xong mà vẫn có sức để cãi nhau với tên Tuấn. Mà câu nói của hắn cũng khiến tôi suy nghĩ, tại sao Tom lại cư xử như vậy? Tôi không biết phải trả lời như thế nào. Thật sự... Tôi cảm thấy rất hụt hẫng vì điều này.
CHAP 41: BLUE
Sáng sớm tôi đã bị đánh thức bởi cô y tá, sau khi được thay băng gạc, chăm sóc vết thương ở đầu thì cô ta bỏ đi để tôi ở trong phòng một mình. Lúc này tôi mới cảm thấy cô đơn, không có ai hết, Tuấn cũng không thấy. Một ngày mới lại bắt đầu... Bỗng nhiên không gian yên tĩnh lại bị quấy rầy bởi hai cái giọng nghe mới thân quen làm sao.
- Xê ra, tui vào trước. – Giọng con Quỳnh.
- Tui trước, bà đi sau đi – Giọng cha Tuấn.
Hình như hai đứa nó đang giành đường đi ở hành lang để vô phòng bệnh của tôi. Thiệt tình hai đứa này, ở bệnh viện mà như ở nhà. Mà hình như bọn nó chưa vào mà đang đứng ở trước cửa phòng tôi cãi lộn hay sao áh.
- Trời đất ơi, trời ơi. Bà ngon quá ha, cái miệng bà chắc sinh ra trước cái thân bà quá, đi đâu cũng thấy cái miệng tía lia. – Giọng Tuấn.
- Gì zạ cha nội?
- Bà đi tới bệnh viện mà cái miệng bà om sòm vậy có tin tui kêu bảo vệ đuổi bà ra không?
- Ủa gì vậy, tui tới thăm em tui – người thân của tui. Liên quan gì tới ông mà cái mặt ông đỏ bừng bừng rồi phun mưa tùm lum tùm la vô tui zậy cha? – Con Quỳnh cãi lại.
“Ầm” – Hai đứa xô nhau té vào phòng tôi.
- Hai người cãi nhau hả? – Tôi ngồi trên giường nhìn 2 đứa.
- Cũng tại thằng cha này nè. Đi đi mà cứ giành giành đường. – Quỳnh đánh vai cha Tuấn.
- Tại con mẹ này nè, vô bệnh viện mà cái mồm oang oang. – Tuấn chỉ tay vô con Quỳnh.
Nghe hai đứa cãi nhau phát mệt. Để tách hai người ra tôi phải giả bộ nhờ Tuấn đi mua dùm đồ ăn, còn Quỳnh thì ngồi lại chăm sóc tôi. Lúc này trong phòng chỉ còn mình tôi với Quỳnh, tự nhiên Quỳnh nói.
- Ê tao thấy thằng Tuấn cũng được á, sao mày không chịu đi?
- Không, tao chỉ muốn có Tom thôi.
- Tom nó có thèm nhắn tin gọi điện hỏi thăm mày đâu... – Quỳnh nói rồi móc trong túi xách cái điện thoại của tôi ra, quăng lên giường. Tôi vớ lấy và kiểm tra liên tục mục lịch sử xem có cuộc gọi hay tin nhắn nào của Tom không? Nhưng tất cả đều là một màn hình trắng xóa.
Quỳnh lại tiếp tục nhìn tôi ngao ngán.
- Thằng Tuấn nhìn nó bình thường vậy chứ trong lòng dậy sóng lắm. Tao nghĩ nó thích mày thật lòng đó!
- Nhưng tao không thích... thôi nói chuyện khác đi.
Tôi với Quỳnh đang định đổi chủ đề thì một người đàn ông bước vào. Phải, đó chính là bố tôi. Tôi đang bần thần và băn khoăn, tôi không biết mình nên cười hay khóc khi thấy bố nữa. Tôi sợ đối diện với bố, vì bố tôi luôn giành những điều tốt đẹp nhất cho tôi, còn tôi lại không bao giờ dám nói sự thật của mình cho bố tôi biết, đó là chuyện tôi là gay.
Bố tôi chậm rãi nở một nụ cười rồi đi đến ngồi cạnh tôi.
“Con khỏe chưa?”
“Ba...” – Nước mắt tự dưng trào ra, tôi chồm tới ôm bố tôi. Bố tôi cũng vòng tay ôm lại tôi.
“Ba... con muốn nói một điều, con đã giấu trong lòng mình mười mấy năm rồi.” – Tôi nói chậm rãi trong vòng tay của ba tôi.
“Con nói đi”
“Con là thằng gay, con không có cảm giác với con gái và con đang yêu một người con trai...” – Tôi nói và nấc lên từng tiếng.
... Vòng tay của ba tôi giành cho tôi bỗng dưng lỏng ra, ông lui người lại, nhìn tôi đầy kinh ngạc...
“Ba sẽ đánh con, sẽ đuổi con đi đúng không?” – Tôi vẫn sụt sùi như một đứa trẻ, tôi thoáng nhìn thấy Quỳnh đang đứng phía sau bố tôi, mặt nó tái mét, nó có lẽ cũng đang bất ngờ vì tôi đã nói bí mật kinh khủng nhất cuộc đời tôi cho bố tôi biết ở một hoàn cảnh trớ trêu như vậy.
Nhưng tôi không muốn trốn tránh mãi. Thà để bố tôi mắng thẳng vào mặt, đánh tôi, chửi tôi để cho đỡ nặng lòng còn hơn. Tôi đáng bị như thế mà... Tôi cảm thấy khung cảnh xung quanh trở nên vỡ vụn khi đôi mắt của bố tôi bắt đầu nghiêm nghị. Bỗng chốc tôi sợ. Tôi sợ phải thấy đôi mắt thất vọng của bố tôi vì đã sinh ra một đứa con “không bình thường” như tôi... Tôi sợ lắm...
Và tôi rùng mình khi thấy bố tôi lên tiếng...
“Ba đã biết từ lâu rồi...”
Tôi nghe từng từ từng từ một trong im lặng. Quỳnh đang đứng đằng sau bố tôi, nó cũng run lên từng hồi và cũng chẳng nói năng gì. Chốc chốc nó lại lắc đầu với tôi. Nó đâu biết tôi cũng lo lắng y chang nó.
“Ba biết từ lúc con còn nhỏ. Tất cả những gì con cần trong ngày sinh nhật là một con búp bê. Và con có vẻ thất vọng khi ba tặng cho con một con rôbốt, một khẩu súng hay một chiếc máy bay...”
Im lặng.
“Ba không biết sẽ nói gì nữa, nhưng nếu đó là con người thật của con, ba sẽ vẫn luôn yêu thương con.”
“Được chưa?” – Bố tôi đặt một tay lên vai tôi và nở một nụ cười hiền từ. Tôi xúc động đến nghẹn ngào siết chặt lấy bờ vai của bố, mặc dù vết thương vẫn làm tôi đau nhưng cuối cùng tôi cũng đã cảm thấy mình trút bỏ đi được một gánh nặng.
“Cảm ơn con đã nói sự thật cho ba biết” – Bố thì thào với tôi.
Tôi vừa khóc vừa lau nước mắt vừa nhìn bố tôi.
“Con xin lỗi ba vì đã làm ba thất vọng.”
“Con không có lỗi... Ba rất sung sướng và mãn nguyện khi đã có một đứa con tuyệt vời như con. Con biết không? Những người làm cha làm mẹ, điều hạnh phúc nhất đối với họ là nhìn thấy con cái mình sống một cuộc sống thật tốt đẹp. Làm sao ba có thể sống vui vẻ khi biết rằng con trai của mình đang có một gánh nặng đè lên vai mà không dám kể ai biết được chứ.” – Bố cầm tay và nhìn vào mắt tôi. Tôi cảm giác như mình được trở lại thời ấu thơ, khi mỗi chiều được bố nắm tay dẫn đi chơi thả diều, đạp xe...
“Con muốn được qua Châu Âu để gặp người con yêu.” – Tôi được thể lấn tới luôn. Bởi tôi biết chỉ có bố tôi mới có thể giúp tôi chuyện này.
“Nếu con muốn, ba sẽ làm mọi thứ để bù đắp cho những thiệt thòi trước đây của con. Ba sẽ cho con đi mọi nơi trên thế giới này để con được là chính mình...”
Câu nói của bố đã kết thúc bi kịch của tôi. Tôi cười trong nước mắt, những giọt nước mắt của yêu thương và trân trọng. Tôi như tìm được chút lửa trong trái tim đầy băng giá của mình. Những lời bố tôi nói như in đậm vào trong tâm trí tôi. Quỳnh cũng vui lây khi thấy bố con tôi hạnh phúc như vậy. Tuấn lúc này xuất hiện và đem theo bánh mì mà tôi thích, đó là bánh đường. Tôi thích những thứ ngọt ngào.