Nỗi niềm UKE xấu Trang 26

“Anh sẽ vui vẻ và hạnh phúc khi trở về nơi đó nhé, hứa với em đi.” – Tôi kéo tay lên làm dấu móc.
“Anh sẽ cố gắng...” – Tom móc nghéo với tôi rồi tiếp lời.
“Vì anh đã có cái này...” – Tom nói và đưa tay lên khoe chiếc nhẫn tôi tặng ảnh.

Tôi cười và đứng dậy, viết trên cát dòng chữ “Best wishes for Thomas”... Nghe nói là nếu viết lên cát thì mong sóng biển sẽ đến, mang cảm xúc theo hòa vào đại dương, đưa những điều ước đi thật xa ... tới nơi mà nó sẽ trở thành sự thật.... ;)

Tom cười rồi với tay lấy một cành cây khô gần đó quăng vô tôi. Miệng trách tôi ngốc nghếch. Tôi lại ngồi bên cạnh Tom ngắm biển đêm.
Một không khí im lặng, chắc việc này tôi có thể làm suốt đời mà không chán. Rượu đã khiến cho Tom ngủ lịm trên vai tôi rồi...
Phải khó khăn lắm tôi mới dìu được cái thân xác to lớn nhưng tâm hồn em bé này ra ngoài đường để đưa về khách sạn...

Đến sáng hôm sau, khi nghe giọng Quỳnh đập cửa, tôi vẫn đang ngao ngán ngáp ngắn ngáp dài trên giường.

“Bọn họ đi rồi.” Quỳnh chỉ nói một câu cụt ngủn ấy thôi nhưng cũng làm tim tôi tan nát.

Tom đi rồi.
Nhưng tại sao? Ảnh lại không cho tôi cơ hội để tiễn ảnh?
Những câu hỏi chạy lăng xăng trong đầu khiến tôi như muốn vỡ tung. Tôi chạy như bay đến đường lớn, chạy thẳng qua khách sạn của Tom nhưng bộ phận lễ tân thông báo là đã trả phòng. Tôi bấm điện thoại cho Tom nhưng im lìm, không liên lạc được, không có ai bắt máy.

Tom đã đi như thế đó, khi còn chưa kịp nói lời tạm biệt. Có lời nào diễn tả được thứ cảm xúc hỗn độn này?

Tôi như người mất hồn, chạy vội vàng về nhà, thay bộ đồ ngủ PJ rồi chạy đi đón taxi để ra sân bay Cam Ranh. Ngồi trên xe tôi cứ hối anh tài xế lái nhanh nhanh, tim tôi sắp văng ra khỏi lồng ngực, nước mắt cứ trào ra mãi không tôi. Phải mất gần cả tiếng mới đến được sân bay, tôi đã chạy vội vã vào sảnh nơi bàn làm thủ tục, lúc này tôi mới trách mình ngu, mình không hề biết một chút thông tin gì về chuyến bay của anh. Tôi đã chạy lòng vòng quanh cái sân bay rộng lớn đó, chạy cho đến khi khuỵu hẳn xuống, đó là cảm giác bất lực, tôi cũng mặc kệ cho không khí lau khô nước mắt.

Mới đây thôi, tôi còn nắm tay ảnh, còn được dụi đầu vào vòng tay ấm áp của ảnh, mới đây thôi mình còn thấy nhịp đập run rẩy của trái tim ảnh...

Tôi đã tưởng tượng ảnh sẽ xuất hiện lúc này, ảnh sẽ ôm lấy tôi, còn tôi sẽ chực khóc òa như một đứa trẻ, sẽ đánh liên tiếp vào ngực ảnh vì “cái tội” đã bỏ đi mà không nói lời nào, rồi ảnh sẽ an ủi và vỗ về tôi... Nhưng không... tưởng tượng vẫn chỉ là tưởng tượng. Tom không xuất hiện... Tôi vẫn trơ trọi ở giữa sân bay với bao ánh nhìn ngờ hoặc. Tôi vẫn luôn tự hỏi tại sao đôi khi trong cuộc sống lại không có những kết thúc trọn vẹn như trong những cuốn tiểu thuyết hay những bộ phim mình đã từng xem. Tại sao câu chuyện ngoài đời thực lại dang dở và cụt ngủn đến như vậy...

Những ngày hè bắt đầu trôi qua nhanh chóng, một cuộc sống cũ, tôi lại trở về với cuộc đời của một kẻ thất bại, cô đơn và lạc lõng. Tom đến, mang theo bình mình và anh ra đi, bỏ lại sau lưng một thành phố biển cũng vẫn đầy rực rỡ nắng gió, nhưng cùng với nó là những tiếc nuối, những vụn vặt dở dang...
Như một cuốn sách đọc chưa hết bỏ ngỡ...
Chiếc điện thoại chính là vật bất ly thân của tôi lúc này, tôi mong chờ từng tin nhắn của Tom, nhưng không thấy... Thi thoảng nhớ anh tôi vẫn lấy hình của Tom ra ngắm. Suốt một khoảng thời gian dài, tôi như người mất hồn, đi đâu làm gì cũng thấy hình bóng của Tom.

Nhưng bạn biết không, thời gian sẽ xóa nhòa tất cả.
Tôi vẫn phải đối mặt với một cuộc sống thực sự không dễ dàng khi thiếu vắng Tom. Thỉnh thoảng tôi vẫn đi bộ qua bờ biển mình gặp Tom. Không biết cuộc sống của Tom lúc này thế nào, và tôi cũng không biết ai để mình có thể hỏi thăm về cuộc sống của Tom.
Tom là gió. Phải. Một cơn gió tự do, anh đến thổi cho cuộc sống của tôi những hi vọng, những khoảnh khắc hạnh phúc và anh lại bay đi mất.
Tôi đang mơ màng nghĩ có lẽ Tom lúc này đang bận bịu với những hoạt động ở trường, những con đường riêng của ảnh... Nhớ lại nụ cười của Tom, tôi khẽ mĩm cười...

CHAP 38: LIFE

Tom là gió. Phải. Một cơn gió tự do, anh đến thổi cho cuộc sống của tôi những hi vọng, những khoảnh khắc hạnh phúc và anh lại bay đi mất.
Tôi đang mơ màng nghĩ có lẽ Tom lúc này đang bận bịu với những hoạt động ở trường, những con đường riêng của ảnh... Nhớ lại nụ cười của Tom, tôi khẽ mĩm cười...

Tôi lại bắt đầu cuộc sống cũ với những tin nhắn đầy “gạ gẫm” từ gã Tuấn kia. Hic. Thật ra hắn cũng là người tốt, nhưng tôi đã hứa là sẽ đợi Tom rồi, nên không thể nào làm chuyện có lỗi với Tom được.

Hôm nay tôi đi mua đồ ở siêu thị một mình. Sau một hồi khệ nệ xách đồ đi về ngoài đường thì có một đám người chặn đường tôi. Trong đó có một thằng nhóc cầm đầu. Nó chặn đường tôi rồi đẩy tôi vào tường làm tôi mất thăng bằng, khiến cho đống đồ ăn tôi mua ở siêu thị văng tung tóe.

- Mày biết mày làm gì không?
- ... Mình đi siêu thị. – Tôi đang rất lo sợ.
- Im đi. – Nó nạt tôi. Mày biết là Tuấn đã có người yêu là tao rồi chứ? – Nó trợn mắt với tôi.
- há... – Tôi sợ hãi nhíu mắt nhìn nó không nói nổi một lời.
- Đừng có giả ngu. - Nó đẩy mạnh tôi vào tường.
- Mình không biết. Mình với Tuấn chỉ là bạn bình thường thôi mà – Tôi cười một cách gượng gạo.
- Đồ khốn, xấu như mày mà đi dụ dỗ bạn trai người khác, mày lẳng lơ với Tuấn, làm anh ấy suốt ngày chỉ nghĩ tới mày.

Nó nói rồi giật cái điện thoại trên tay tôi đập mạnh xuống đất. Mặt kính điện thoại bị nứt rạn. Tôi đưa tay cúi xuống lượm thì một đứa khác trong đám của nó đạp tôi té và khiêu khích.

- Tát chết cha nó đi. Cho nó biết tay – Một đứa khác trong băng của nó nói.
- Đánh chết mẹ nó!
- Lấy điện thoại ra quay phim lại.

Sau đó là những cú đánh đau thấu xương, tôi ôm người đưa tay đỡ đầu chịu trận, những âm thanh xỉa xói cứ vang vẳng trong đầu tôi. Bọn chúng nói tôi là mất dạy, đi giựt bồ người khác, đi lẳng lơ, lăng loàn... Tôi chấp nhận chịu trận, trái tim sỏi đá từ bé đã bị người khác bắt nạt vì là gay, vì xấu xí lâu ngày cũng hóa ra vô cảm, tôi cũng chẳng buồn khóc. Nhưng lúc này tôi lại nhớ đến Tom vô cùng, nếu có ảnh ở đây, ảnh sẽ bảo vệ và che chở cho tôi...

Trước khi kết thúc trận đòn, thằng nhóc kia còn kéo tóc tôi và cho tôi một tát thật mạnh vào mặt, mạnh đến nỗi môi của tôi bị trầy và rỉ máu...

Sau khi no đòn, thân thể bầm tím, mặt mũi đầy dấu giầy, môi sứt, bọn nó bỏ đi. Tôi đứng dậy, xếp lại đống đồ đổ ngổn ngang vào túi, phủi phủi tóc tai và đi bộ về nhà. Tôi muốn khóc lắm, nhưng không biết khóc để làm gì, cũng chẳng ai hiểu. Tôi cũng không muốn nói lời nào. Cũng chẳng biết giải bày cho ai. Quần áo xộc xệch... tôi chậm chạp lê bước về nhà...

Tôi nặng nề mở cổng nhà, ngồi vào phòng khách. Ngồi trầm ngâm một mình với khuôn mặt đầy vết tích.
- Về nhà rồi hả Phương, ăn gì chưa? – Giọng nội tôi dưới nhà bếp vang lên.
- ....
- Phương...
- Dạ... con không ăn đâu. Nội ăn trước đi... – Tôi vừa nói vừa kìm nén, chực một động nhẹ cũng đủ làm tôi trào nước mắt...
- Trời, ai làm gì mày vậy? – Giọng con Quỳnh reo lên khi nó từ cầu thang bước xuống.
Nội tôi nghe vậy cũng từ dưới bếp chạy lên, thấy hai người, tôi vẫn kìm nén...
- Chỉ bị té thôi...
- Không sao đâu... – Tôi đưa tay che lấy khuôn mặt thảm hại của mình lúc này để chạy lên phòng. Tôi không muốn ai nhìn thấy mình lúc này hết. Tôi chạy nhưng bay lên phòng. Tôi đóng mạnh cửa phòng và òa khóc như một đứa trẻ.

Nỗi nhớ Tom, cùng với nỗi nhục nhã mà người yêu của Tuấn cùng một lúc đè lên đôi vai tôi. Khiến nước mắt cứ rơi ra không nguôi. Tôi không có đủ kiên nhẫn nữa, làm sao tôi có thể vượt qua nỗi đau này. Tôi bó gối ngồi ở góc giường, căn phòng này thôi, mới đây còn có vòng tay của Tom, nhưng bây giờ chỉ còn một mình tôi. Nếu ảnh thấy “bộ mặt thảm hại” của tôi lúc này, ảnh sẽ chạy lăng tăng đi lấy bông băng thuốc đỏ để tha cho tôi một cách vụng về. Chắc chắn ảnh sẽ nói những điều tốt đẹp khiến cho tôi vui lên, nhưng sự thật, ảnh đã đi rồi.

Tôi đã thật sự mất Tom rồi, ảnh đã ra đi thật sự và sẽ không bao giờ trở về nơi này nữa. Tôi cũng không hiểu tại sao người yêu của Tuấn lại đánh tôi, tôi không biết gì cả và đã cố gắng giữ khoảng cách với Tuấn rồi. Hình như cuộc sống này quá nghiệt ngã đối với tôi.

Tôi nằm miên man, không ăn không uống gì mấy ngày sau đó. Tôi cũng không muốn ra đường...

- Nè, điện thoại của mày đó. – Con Quỳnh quăng cái điện thoại lên giường tôi một cách ngán ngẩm. Điện thoại mày bị nứt sửa xong rồi đó.
- Cảm ơn mày... – Tôi vừa nói vừa tra mục history xem có tin nhắn hay cuộc gọi của Tom không, không có... chỉ có số của Tuấn gọi.
- Mày làm sao thì làm, ăn uống vào, si tình như mày sợ chết trước khi Tom trở về với mày quá!
- Um. Không sao... Tao cũng buồn vì bị người yêu của thằng cha Tuấn đánh.
- Cái gì? Vậy mà hôm nọ kêu bị té, ba xạo dễ sợ.
- Um... bị đánh đó... Nó kêu tao cướp Tuấn của nó. – Tôi thở dài.
- Trời đất. Đưa cái điện thoại đây.

Quỳnh nói rồi giật cái điện thoại từ tay tôi, Quỳnh có vẻ rất giận dữ, nó cầm điện thoại lên bấm vào số liên lạc của Tuấn rồi kể lại câu chuyện trước sự bất lực của tôi. Nhưng quả thật tôi cũng không còn gì để nói nữa, tôi buông xuôi...

Loading disqus...