Nỗi niềm UKE xấu Trang 15

Đúng rồi, tình cảm này rồi cũng sẽ chẳng đi về đâu hết trơn hết trọi. Lẽ ra tôi chỉ nên coi Tom như tình một đêm thôi. Chứ mỗi người một giấc mơ thầm kín thì chắc chắn sẽ rất khó được ở bên nhau rồi. Rồi một ngày tôi lên facebook và thấy Tom đã lấy vợ, hoặc ko lấy vợ thì cặp với lại một người nào đó tôi cũng không thể chịu được…
- Á Á Á, không thể thành sự thật. – Tôi hét lên thành tiếng.
- Gì vậy mày? – con Quỳnh ngạc nhiên trước hành động điên khùng của tôi.
- Phải làm sao để ảnh mãi mãi bên tao đây?
Tôi vừa suy diễn lung tung vừa đi qua đi lại, đi lại đi qua, đi qua đi lại, đi lại đi qua.
- Sao đi hoài zậy mày, đứng lại! – con Quỳnh nạt tôi.
- … - Tôi đứng lại
- Trời ơi, mày đi zòng zòng zòng như cái cá lòng tong vậy, tao chóng mặt quá. Có chuyện gì nói nghe coi.
- Ủa chóng mặt hả, vậy tao đi ngược lại. – Đi lại lại đi đi lại lại đi đi lại lại đi…
- Trời đất ơi, người ta đi trên dây điện là đã khùng rồi. “Con” này nó đi trên dây điện …thoại chứ ko phải thường - Quỳnh tự nói một mình.
- Ê, thôi nha, xúc phạm quá nha – Tôi nạt lại nó.
- Rồi sao? Chuyện gì mà mày chạy mòng mòng như cái bông zụ vậy? – Quỳnh hất cầm.
- Uả nãy giờ mày ko biết gì hả?
- Chuyện gì?
- Thiệt tình, mày nghĩ coi làm sao để ảnh ở Việt Nam mãi mãi dùm tao coi.
Con Quỳnh không thèm trả lời mà cười phá lên như điên. Tôi cũng ngớ người.

CHAP 22: SPECTRUM

Thực ra tôi cũng biết chuyện Tom ở Việt Nam mãi mãi là chuyện không thể xảy ra nhưng tôi vẫn hi vọng một phép màu … vớ vẩn nào đó. Đúng là, cuộc đời không như mình mơ. Tôi nghĩ thầm trong lòng.
- Ê bà, xuống ăn mì gói không? Đói bụng kinh – Tôi kéo tay con Quỳnh.
- Ăn một mình đi, lười lắm. – Quỳnh gạt tay tôi.
Tôi cũng không năn nỉ, tôi xuống nhà ăn một mình. Đang nấu mì gói thì thấy tin nhắn của Tom.

Tom: Em ăn gì chưa?
Tôi: Đang ăn, anh ăn chưa?
Tom: Cũng đang ăn...
Tôi: Trùng hợp ghê. Thôi ăn tiếp đi anh.
Tom: Ok.

“Từng tưng tứng” – Âm báo tin nhắn. Lần này là của một số lạ quắc.
Người lạ: Ê ku, biết ai đây không?
Tôi: Nhảm. Ai vậy?
Người lạ: Đoán đi.
Tôi: Thôi đang ăn, bye!

Công nhận tôi chảnh kinh, nhưng kệ, tôi cũng đang lười. Ráng ăn cho xong rồi lên tắm rửa đi ngủ.
“Từng tưng tứng”
Người lạ: Ê, nhắn tin nói chuyện chơi coi.
Tôi cầm điện thoại lên đọc mà cũng không thèm reply. Giờ tôi chỉ muốn nghe giọng của Tom thôi, nhớ giọng nói ấm áp, cử chỉ nhẹ nhàng của Tom. Tôi vừa ăn mì mà hai mắt trợn ngược lên tưởng tượng. Ăn xong tôi quăng đó rồi lên phòng đi tắm rửa để đi ngủ. Trong lúc dọn quần áo thì tôi mới nhặt được thiệp mời đi đám cưới của con bạn cũ. Tôi gọi điện cho Tom.
- Tom, ngày mai anh đi đám cưới với em không, vui lắm!
- Hmmm... Ok!
- Anh đang làm gì?
- Watching TV.
- Xem gì vậy? – Giọng tôi hớn hở.
- Disney Chanel…
- Nhí nhảnh dễ sợ!
- Nhi nhanh là gì? – Tom hỏi lại.
- Không có gì, muốn được nhìn thấy mặt của anh… – Tôi giả giọng năn nỉ.
- Thôi để mai đi, anh đi ngủ.
- Ok, bye!
- Bye.

Nằm trên giường, tôi nhớ lại những kỷ niệm với Tom, tự nhiên trong lòng tôi cảm thấy vui lạ thường. Tôi nhìn ra cửa sổ, ánh đèn đường heo hắt… Bây giờ tôi mới hiểu con người Tom, ảnh rất ít nói nhưng tâm hồn của ảnh vẫn còn ham vui và nghịch ngợm…

Buổi sáng, tôi đang nằm ngủ thì nghe một giọng nói “nhẹ nhàng” vang lên.
- Dậy đi thằng kia. Xuống ăn sáng.
Chắc không cần giới thiệu cũng biết là giọng của con bánh bèo vô dụng Như Quỳnh. Giờ tôi mới để ý cái tên nghe cũng cẩm huệ phát ghét. Tôi đánh răng súc miệng rồi xuống dưới nhà ăn sáng cùng con Quỳnh và bà nội. Thỉnh thoảng tôi mở điện thoại ra coi thử có tin nhắn của “hoàng tử” trong lòng tôi không. Hic. Vẫn không có gì. Tom đúng là người ít nhắn tin. Buồn ghê gớm.
Tôi với con Quỳnh vừa ngồi ăn vừa coi tivi. Tivi đang chiếu phim tình cảm, không biết là phim gì mà nhân vật nam chính đẹp trai dễ sợ sợ sợ sợ luôn.
Tự nhiên thấy có người đẹp trai cái là tôi quên mất “bạn trai” Thomas Robert của mình. Trên màn hình tivi đang có cảnh Chàng chạy trên biển, nàng cũng đang chạy tới. Tôi nhìn qua cái mặt con Quỳnh, nó đang tưởng tượng nó là nữ chính cho coi, cái mặt nó mơ mơ màng màng nhìn chàng diễn viên đắm đuối thế kia. Nó tưởng tượng bộ tôi không biết a. Tôi cũng tưởng tượng chàng diễn viên đẹp trai chạy về hướng nó, nhưng không ôm chầm lấy nó mà ôm chầm lấy …tôi – đang đứng phía sau nó.
“Bốp” – Con Quỳnh cho tôi một tán thật mạnh.
- Làm gì trợn ngược hai con mắt ghê vậy mày, mày lại tưởng tượng bậy bạ hả. Đồ cái thứ… hư thân mất nết.
- Nè, sao mày dám “phá hoại” hạnh phúc của người khác... Anh ấy là của tao. – Vừa nói tôi vừa chỉ vô anh chàng diễn viên đẹp trai trên tivi.
- Của tao, ảnh không thích gay xấu như mày đâu… - Nó giật tay tôi lại.
- Hai đứa bây bộ ngoài ăn ngủ với chơi ra không còn gì để làm hả. Suốt ngày chúi đầu vô ba cái phim tình cảm ảo tưởng rồi cãi nhau – Giọng nội tôi vang lên từ dưới bếp.
Nhưng hình như lời nói của bà nội tôi không có tác dụng lắm. Tôi và Quỳnh đang cãi nhau kịch liệt. Nói cũng lạ, bọn tôi rất thương yêu nhau, nhưng hay cãi nhau vì mấy chuyện rất vớ vẩn.
- Nè nè, tao trù cho mày ế chồng suốt đời.
- Mày thì hay quá, cái thứ phim ma, phim kinh dị, nhìn cái mặt là phát sợ rồi.
-
Từng tưng tứng – tin nhắn… của tui.
Người lạ: Dậy chưa cưng?
Tôi quay qua hỏi con Quỳnh, ê mày coi: Mới sáng sớm có vong ám rồi nè. Nói rồi tôi đưa điện thoại cho con Quỳnh đọc tin nhắn.
- Ai vậy? – Quỳnh hỏi.
- Nếu biết được tao con mày.
- Lơ nó đi, coi chừng mấy đứa bạn cũ mượn tiền. – Quỳnh chép miệng.
- Biết rồi má!

Từng tưng tứng – tin nhắn… của tui nữa.
Tom: Goodmorning, miss you all night so I can’t sleep… 
Tin nhắn của hoàng tử trong lòng mình. Tôi reply lại.
Tôi: Me too..
Tom: what are you doing? I miss you so much ….
Tôi vừa đọc tin nhắn vừa cười thầm. Thì bỗng nhiên nghe thấy giọng nội tôi từ dưới bếp.
- Hai đứa ở nhà coi nhà 2 ngày nhé. Bà phải đi lễ ở Đồng Tháp 2 ngày...
- Hả? – Tôi và Quỳnh cùng đồng thanh.
- Hôm nay tao định đi đám cưới – Tôi nói với Quỳnh.
- Tao có hẹn đi đánh bài. – Quỳnh nói lại với tôi.

Hai đứa tiếp tục chiến tranh, cãi lộn và cuối cùng phần thua đã thuộc về tôi. Con Quỳnh thay đồ đi chơi với bạn nó, bỏ tôi ở nhà một mình. Nó hứa sẽ trở về trông nhà chiều nay để tôi đi đám cưới con bạn cũ. Nằm trên giường một mình tôi nhắn tin với Tom, lúc nãy Tom có hỏi tôi đang làm gì.

Tôi: Đang ở nhà một mình.
Tom: Anh muốn được gặp em, nhưng không biết làm cách nào.
Tôi: Chiều tối đi đám cưới với em nhé.
Tom: Uhm.
Tôi: Anh đi chơi đi, đi thả dù lướt ván ca nô gì đó đi.
Tom: Anh chỉ muốn đi với em thôi.
Tôi: Thôi, anh đi đi, em phải ở nhà coi nhà.
Tom: Uhm. See you soon, love you!
Vừa nhắn tin cho Tom tôi vừa cười thầm một mình. Nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao có lúc Tom lại ngọt ngào mà cũng có lúc Tom lại rất lạnh lùng…

EXTRA CHAP 22: FOREVER ALONE

Quay trở về nhân vật Quỳnh. Quỳnh thật ra không đi đánh bài mà nó đi café với một con bạn tên là Hà. Vừa ngồi chưa kịp ấm chỗ là nó và con bạn của nó đã tám lia lịa, đúng là bánh bèo.
- Sao rồi? Đời sống FA vui không? – Quỳnh hỏi Hà.
- Vui con khỉ.
- Mày biết không, tao nói chuyện với Phương nhà tao. Thằng Phương zậy nè.. – Quỳnh vừa nói vừa uốn éo cái tay dẻo thiệt dẻo.
- Biết, Phương cá sấu chúa đó hả. Rồi sao?
- Tao nói tao với mày là hai cô gái độc thân quyến rũ nhất trái đất này.
- Haha… - Hà cười phá lên.
- Mà mày biết không Hà, thật ra thì tao chỉ sợ một ngày nào đó tự nhiên mày sẽ nói với tao về một chàng trai nào đó. Chắc lúc đó có một mình tao FA quá. – Quỳnh tiếp lời.
- Uh, anh ấy tên là Kiệt – Hà nói và đưa cho Quỳnh xem tấm hình Hà chụp chung với trai.
Quỳnh đứng hình vài giây. “Vậy mà nó dám kêu nó sẽ FA giống như mình suốt đời” – Quỳnh nghĩ thầm. Đúng là cái con bạn hai mặt. Tuy trong đầu nghĩ vậy nhưng Quỳnh vẫn cầm bức hình của bạn trai Hà lên xem.
- Hông được đâu mày ơi.. Nhìn sao “ẻo” quá vậy mày.
- Bậy, ẻo gì. Menly lắm đó mày, không như thằng Phương nhà mày đâu. Bữa tao đi xe buýt đó, gặp ảnh đó, hai đứa nói chuyện vui dã man. Nói từ sáng tới tối mà chưa hết chuyện. – Hà hí hửng kể.
- Gì, con gái con lứa gặp trai tơm hớp vậy mày, hư hỏng kinh khủng. – Quỳnh nói và trong lòng đang có một chút GATO nhẹ (ghen ăn tức ở). “Nghĩ sao cỡ mình không có bồ, còn như nó lại có bạn trai đẹp trai vậy.”
- Thôi không nói chuyện tao nữa, nói chuyện mày đi Quỳnh. Sao rồi, có bồ chưa? – Hà nói.
- Tao hả… Ờ thì…
- Kể nghe coi – Hà hí hửng.
- Thì… ờ tao đang cũng đang quen một anh… Đẹp trai hơn cả anh Kiệt của mày cả trăm lần. Xí. – Quỳnh bịa chuyện.
- Vậy hả. Vậy hôm nào dẫn đi café nha. – Hà dằn mặt.

“Vậy hả, vậy hôm nào dẫn đi café nha” – Quỳnh vừa bước đi ngoài đường thẩn thờ vừa lặp đi lặp lại câu nói đó một cách vô thức. Nó biết đào đâu ra trai để đóng vai bạn trai nó đây.

Quỳnh lê bước chân chậm rãi, thẩn thờ, đi đâu và về đâu. Nó cầm điện thoại lên nói chuyện với thằng Phương:
- Ê Phương, giờ chỉ còn một mình tao là FA thôi mày ơi. Con bạn FA duy nhất của tao đã phản bội lời thề rồi.
- Cái thứ mê trai đó mà, ủa mà tao với mày cũng mê trai mà… Cái thứ phản bạn đó mà. Ta nói mai mốt cũng bị đá cho coi – Giọng thằng Phương an ủi trong điện thoại.
- Thiệt tao muốn có bạn trai ghê mày ơi. Xấu xấu như mày còn có, còn tao gái chính hiệu còn mà nhan sắc hoa hậu sao không có thằng nào tán hết vậy mày.
- Thôi đi dựt chồng người ta đi mẹ. Mệt, an ủi còn chê xấu xấu, giận dễ sợ - Phương tự ái rồi cúp máy cái rụp.
Quỳnh bấm máy gọi lại cho Phương:
- Ê dựt chồng bị đánh ghen mày ơi, chắc tao kiếm bừa thằng khùng nào đó để đi ra mắt con Hà quá.
- Thôi mày bớt giỡn. Về nhà đi rồi tao với mày nghĩ kế. – Phương nói.
Quỳnh đứng giữa đường đắn đo rồi sau đó vội vàng chạy về nhà...

Loading disqus...