Nỗi niềm UKE xấu Trang 13


CHAP 18: DEEP RIVER

Tôi với ảnh đi ăn ở Nha Trang Center, cái chỗ này giống như khu ẩm thực vậy đó, chia ra từng khu từng khu từng khu, mà nói là nói vậy thôi chứ mình ảnh ăn à, còn tôi, đang bận…shopping. Tại lúc đi ngang ở tầng một, thấy chỗ Tommy Hilfiger kia Sale off 50% luôn nên tôi hớt hơ hớt hải đi lựa, bỏ mặc ảnh.
- Bi giờ em nói nghe nè, ở tầng 4 có khu ẩm thực đó, có món nhật món tàu hàn quốc campuchia lào thái đài loan tùm lum tùm la món gì cũng có, anh muốn ăn món gì anh lên đó ăn đi nha, rồi chút em lên ăn sau. Đi đi…
Vừa nói tôi vừa đẩy ảnh vô cái thang máy, ảnh thì nhìn tôi mà không nói nên lời, mặt ảnh có vẻ xúc động trước sự quan tâm vô bờ bến của tôi lắm. Đợi cho cửa thang máy đóng lại tôi mới “yên tâm” đi lựa đồ sale tiếp…

Ta nói chu cha mẹ ơi, sale có khác, chen muốn mệt luôn, tui vơ lấy vơ để, sau khoảng 30 phút vật lộn với mấy đứa khác để giành mua đồ tôi đã sắm sửa được cho mình đống đồ lỉnh khỉnh. Tôi đứng xếp hàng để tính tiền.
- Oh, e kiu sờ mi (Excuse me!) Xin lỗi… - Giọng một thằng cha nào đó vang lên, không như vậy thằng chả còn vỗ mông tôi nữa.
- Nè nè, tôi không có muốn sờ anh, đừng có lợi dụng mà thả dê với lại người đẹp nhất cái thị trấn Nha Trang này nghe chưa. – Tôi quay mặt lại lườm.
- Trời, trong kia có cái kiếng đó em. Vô soi lại dùm đi. – Hắn ta vừa nói vừa giành chỗ xếp hàng của tôi.
- Đồ…. đồ …… Kệ! tui xấu mà tui …cười …duyên được chưa. – Tôi vừa nói vừa nở một nụ cười mà phải nói là nham nhở khủng khiếp.
- Ọe ọe. – Hắn giả bộ nôn ọe.
- Xê ra !!! - tôi đẩy hắn ra phía đằng sau lại.

Cuối cùng thì tôi cũng tính tiền xong, mặc cho thằng điên vô danh vô chủ đằng sau lải nhải. Tôi nhìn vào điện thoại xem giờ và vội vàng chạy lên tầng 4 với Tom… Vừa xách một mớ đồ vừa tìm Tom đang ngồi ở đâu, loay hoay mãi mới tìm ra Tom đang ngồi một mình ở góc gần cửa kính nhìn ra biển. Ảnh đang ngồi chống cằm nhìn ra ngoài cửa kính.
- …
- Tom, anh chưa ăn hả ? – Tôi kéo ghế ra và đặt mớ đồ mới mua vào ghế bên cạnh.
- Uhm… - Tom nói mà cũng không thèm ngước lên nhìn tôi.
- Em có mua tặng anh nè, tôi lấy ra một cái đồng hồ vừa mới mua lúc nãy, rồi tôi kéo tay ảnh ra đeo vào.
- Đẹp ghê ta – Tôi tự khen !
- Uhm…
Tôi nghĩ chắc Tom đang giận ai, tôi thò tay lấy cái menu rồi chỉ cho ảnh, ăn món này, món kia nhưng ảnh toàn lắc đầu. Ảnh không thèm mở miệng ra nói gì với tôi. Bực mình quá tôi gọi đồ ăn theo ý của mình, không thèm hỏi ý kiến của ảnh. Nhưng suốt bữa ăn, ảnh cũng không để ý gì tới các món ăn, ảnh cứ như người trên trời, làm cái mặt lạnh tanh. Tới mức tôi phải dừng việc táp lại, tôi nhìn ảnh :
- Tom, nhìn em coi !
Tom quay qua nhìn mặt tôi rồi lại hướng đi chỗ khác, đúng là một hành động coi thường mà tôi không thể nào chấp nhận được.
- Anh bực chuyện gì ?
- Nothing.
- Anh mệt hả ?
- Không.

Tôi nghĩ, thiệt ngang ngược, bực cũng không nói ra, giận cũng không nói, cái mặt cứ im im, thiệt lòng là trong đầu tôi rất bức xúc.
“Nếu muốn giận, được thôi, xem ai thắng” – Tôi nghĩ thầm và từ giờ phút đó tôi không mở thêm một lời nữa. Bữa ăn trôi qua trong im lặng, tôi cũng cặm cụi ăn mà không thèm nhìn ảnh. Hình như ảnh không chịu nổi nữa hay sao, ảnh mới cất tiếng:
- Phuong…
- … - Tôi vẫn giả vờ như không nghe thấy.
- I don't want to make it complicated (Anh không muốn làm chuyện này trở nên phức tạp).
- … - Tôi vẫn im lặng không trả lời.
- Phuong.. Anh hỏi em điều này được không?
- … - Tôi vẫn lơ
- Đừng như vậy nữa? - Ảnh cầm lấy tay tôi không cho tôi ăn nữa.
- Tom, anh sao vậy? – Tôi ngước mặt lên nhìn ảnh.
- Em mới làm sao đấy. – Tom nheo mày.
- Anh luôn ở bên em, nhưng mà em ... - Ảnh bóp trán.
- ... – Tôi vẫn im lặng lắng nghe.
- ...Em đối xử với anh như vậy, mấy món đồ giảm giá đó có ý nghĩa với em như vậy hả? - Ảnh vừa nói vừa gỡ cái đồng hồ tôi mới mua trên tay ảnh xuống.
- Tom, cái đó... – Tôi đang nghĩ một lý lẽ để cãi xóa, nhưng chưa kịp nghĩ ra thì Tom đã tiếp lời.
- Em chỉ cần trả lời dùm anh một câu hỏi thôi? – Tom chồm người lên nhìn vào mắt tôi.
- Câu hỏi gì...? – Tôi vẫn thản nhiên cắm nĩa vào miếng tôm rồi cho vào mồm nhai.
- Em đi chơi với anh để làm gì?
- ...Thì để cho ...vui. – Tôi trả lời không chút ngập ngừng.

Ảnh không nói nữa mà quay mặt qua hướng khác, miệng ảnh thì giống như cười thầm, còn mắt ảnh thì nheo lại giống như đang muốn khóc. Mặt ảnh đỏ hoe... Ảnh chần chừ hồi lâu rồi mới nói, nhưng vẫn không hề quay qua nhìn tôi, hai tay ảnh khoanh trước ngực.
- Em đi chơi với anh để cho vui, còn anh... Anh chỉ có một suy nghĩ là muốn được gần em... muốn được dành nhiều thời gian cho em... Chúng ta đang đi chơi cùng nhau mà, không phải tới rồi mỗi người một việc.
- Thì…
- In the fact, I can’t understand what do you want… (Thật sự, anh không hiểu em muốn gì nữa?).
Tom nói mà không nhìn vào tôi. Chắc chắn một điều Tom đang giận tôi ghê gớm. Tôi chưa bao giờ thấy Tom giận như vậy hết. Cả bữa ăn trôi qua trong yên lặng. Ăn trưa xong, Tom vẫn giúp tôi đem đống đồ lỉnh khỉnh mới mua để vào cốp xe, rồi lái xe đưa tôi về nhà… Nhưng tôi không muốn về...

CHAP 19: WINGS

Tôi không dám ngồi ở hàng ghế đầu cạnh Tom, tôi vẫn còn xấu hổ và áy náy vì hành vi của mình, tôi chỉ dám ngồi ở hàng ghế sau. Tom lái xe mà không nói tiếng nào, có lẽ Tom vẫn còn giận.
- Tom, đừng về nhà… Em muốn đi tới một nơi… - Tôi ngồi ở ghế sau nói.
- … - Tom không trả lời.
Mặc dù Tom không trả lời nhưng Tom vẫn lái xe theo hướng của tôi đã chỉ, nơi mà tôi muốn đến, thực ra tôi cũng không biết là gì, nó chỉ là một con đường dài dọc bờ biển Cam Ranh, một bên là núi, một bên là biển. Con đường này rất đẹp và hùng vĩ, nếu đi từ sân bay Cam Ram về thành phố Nha Trang thì sẽ đi qua con đường này. Tôi dùng điện thoại để google “Phương pháp khiến người ta tha thứ cho mình”, rất nhiều kết quả được đưa ra nhưng tôi vẫn không thấy một kết quả nào có thể áp dụng được. Tôi nhắn tin cho con Quỳnh cầu cứu nhưng vẫn không thấy nó trả lời, quân sư của tôi giờ đang bị ốm nằm liệt giường rồi. Hic. Tom vẫn một khuôn mặt lạnh như tiền.

Một không gian yên lặng đáng sợ… “Vậy là bùa yêu không hiệu nghiệm rồi.”
Xe đã đi tới đường biển Cam Ranh, con đường rộng lớn với một bên là núi, những hàng cây cao tít tấp, một bên là biển, nhìn ra thấy mấy con thuyền đánh cá nhỏ xíu như con kiến. Tôi bấm cửa kính xuống để gió thổi vào và ngửi mùi biển. Tôi sinh ra ở Nha Trang nên tôi cảm thấy mình rất thích biển. Biển rộng lớn và rất trừu tượng, tôi không thể nào nói về một vấn đề mà chính bản thân mình cũng không hiểu. Theo chỉ dẫn của tôi, xe dừng ở một đoạn đường, đoạn này khá rộng và có một vùng đất đầy cỏ nhìn ra phía vịnh. Tôi mở cửa leo xuống xe và phải trèo qua rào chắn của đường thì mới ra được bãi đất này. Tôi ra dấu cho Tom, ảnh đi theo tôi nhưng không trả lời.
- Đẹp không? – Tôi ngồi xuống bãi cỏ và hướng mặt ra phía vùng vịnh nơi có chim hải âu đang bay và mây xanh bát ngát.
- …

Tom vẫn không trả lời, ảnh cũng không ngồi xuống, vẫn đứng yên khoanh tay trước ngực và nhìn về phía vịnh. Nắng chiều bắt đầu buông…
- Anh vẫn còn giận em hả?
- …
- Em xin lỗi…
- …
- Phải làm gì để anh hết giận?
- …
Tôi suy nghĩ mãi nhưng vẫn chưa tìm ra cách để Tom hết giận. Tôi đứng dậy, mở điện thoại, chọn bài “Gentleman” của PSY và mở volume max hết cỡ. Đúng vậy, tôi chuẩn bị làm một chuyện mà tôi nghĩ trước giờ tôi nghĩ là hành động đáng xấu hổ nhất trong cuộc đời. Vì tôi chỉ dám làm chuyện này trước gương mỗi khi ở trong phòng một mình thôi. Đó chính là nhảy theo nhạc. Nhạc vừa vang lên đoạn dạo đầu. Nếu bạn coi Music Video của bài hát này thì cũng hiểu, tôi đẩy Tom lui ra xa xa một tý, rồi quay lưng lại…
Tôi bắt chước điệu bộ của ca sĩ PSY, xoay người một cái rồi xòe tay ra rồi lipsync y hệt như PSY. Ở nhà lúc rảnh tôi hay bắt chước lắm nên giờ tôi diễn y như thật.
“Motherf**k gentle man…”
Khuôn mặt Tom từ lạnh như tiền đã bắt đầu lay chuyển có vẻ ấm áp hơn một chút. Nói chung là từ vùng Bắc cực nay đã chuyển xuống khu vực cận xích đạo rồi.
“AM AM AM AM MA a mother father gentle man.”
Nhạc bắt đầu chuyển tốc độ, bắn nhanh như tên lửa làm tôi nhảy theo nhịp muốn mệt luôn, tôi lắc hông muốn đù người. Một vài động tác tôi quên nên tôi phải lắc lắc bậy bạ cho qua nhịp. Hic. Kết thúc bài hát. Tôi – mồ hôi mồ kê nhễ nhại, cảm giác giống như mới bị Tào Tháo rượt và bây giờ tôi đã giải quyết xong. Mừng hết sức, và càng mừng hơn nữa khi khuôn mặt băng giá của Tom đã trở nên tươi tắn, ảnh há hốc kinh ngạc, dường như ảnh đã quên đi cái giận lúc nãy. Ảnh đập tay cái bộp:
- OMG, how… how can you do that? (Trời, sao em làm được?)
Tôi thở không trả lời nổi vì quá mệt, nhưng vẫn cố gắng nói.
- Giờ anh hết giận chưa?.
- Anh đâu có giận… Đợi một chút. - Ảnh vừa nói vừa chạy ra chỗ xe.
Tôi ngồi bệch xuống, vuốt mồ hôi trên trán… Tom loay hoay ở chỗ xe ra rồi ngồi cạnh tôi, đưa cho tôi chai nước. Tự nhiên ảnh nói, mà cái mặt ảnh nhăn thấy ớn.
- Chuyện lúc ăn trưa… Bỏ đi nhé.
- Uhm… nhưng anh phải chấp nhận lời xin lỗi của em. – Tôi quay qua nhìn ảnh.
- Ok. Với một điều kiện.
- Điều gì?
- Do it again (nhảy lại lần nữa).
- Hết sức rồi. – Tôi thở dài ngao ngán.
- Đi mà… - Tom đẩy vai tôi một cái, ta nói đang mệt, ảnh đẩy một cái tôi ngã qua luôn.
- Ao, Anh… - Ảnh hốt hoảng, một tay ảnh che miệng đầy hoảng sợ, một tay kéo tôi dậy.
- Em không sao… - Tôi ngồi dậy.
... Hoàng hôn đã bắt đầu buông. Tôi ngồi bên cạnh ảnh bứt bông hoa cứt lợn gần đó, tôi bứt từng cánh hoa ra, lòng tà dâm lại nổi lên.
“Quất – không quất – quất – không quất – quất – không quất”.
- Em đang nghĩ gì vậy? – Tom quay qua hỏi.
- À không có gì. – Tôi giật mình.
Cả hai ngồi cạnh nhau ngắm nhìn hoàng hôn…

Loading disqus...