Nhật ký chàng lọ lem Trang 26

“Ra!”

Kento lôi tôi ra khi xe hắn bất chợt dừng lại từ tốc độ 160km/h. Oh không, đau quá, hắn lôi tôi khiến tay và vai tôi đau không chịu được. My God….

Đến khi tôi kịp nhận ra mình đang đi đâu thì tôi và hắn ta đang tiến đến mép vực. Phía dưới sóng biển đập vào đá dữ dội,mặt biển xanh bao la làm tôi bất giác sợ.

Hai bên vực đá là 1 cánh rừng, phong cảnh chỗ này hữu tình hết sức. Nhưng bây giờ tôi ko còn thấy nó đẹp nữa khi đằng sau lưng Ryo có police >”<

“Ấy ấy, thả bạn tôi ra đi ^^ “

Cậu em của Yuu giơ 2 tay lên từ từ tiến đến. Đằng sau cậu ta là cảnh sát mà họ không dám manh động.

“Yuu đâu?”

“Tui không biết ^^ “

Ryo nham nhở hết sức, vừa cười vừa nói. Tôi bắt đầu lo sợ khi không thấy Yuu đâu. Xe hắn để đó, vậy hắn đâu? Tôi đứng 1 tư thế cứng ngắc cùng với hắn ta, bên cạnh là họng súng kề sát đầu….. lùi dần…… lùi dần….

“Yuu đâu?”

Hắn ta đã nổi giận thật sự rồi, giữ chặt lấy tôi như một con tin đắt giá. Hắn ta gào tên Yuu tức tối như thể Yuu đã chơi khăm hắn.

“Mày kêu tao hả?”

Yuu xuất hiện đột ngột ở đằng sau lưng hắn ta. Thì ra anh ta đã vòng qua cánh rừng để đến từ phía sau và Ryo thì làm hề trước mặt Kento để hắn ko để ý.

“Buông ra!!!”

“Chạy đi đồ ngốc!”

……………..
………..
…….

Đó là những tiếng động hỗn loạn khi Yuu và hắn giằng co nhau bên bờ vực. Cả 2 cứ lùi dần cho đến khi đứng sát mép vực. Cả 2 giằng co cùng khẩu súng và Yuu đẩy tôi ra khỏi Kento. Khi tôi chạy về phía Ryo thì bỗng 1 tiếng “đoàng” vang lên.

Họng súng hướng về phía tôi, Kento muốn giết tôi. Cảnh sat và Ryo há hốc mồm. Như 1 thước phim quay chậm, Yuu buông hắn ta ra và lao về phía tôi.

Trong phút giây nguy hiểm đó, tôi cảm thấy 5 ngón tay Yuu bấu vào vai mình và xoay tôi ra phía sau hắn. Ryo chạy nhào đến bẻ tay Kento và cảnh sát thì còng tay hắn. Thời gian như chạy chậm trước mắt tôi…..

Thân người Yuu đổ xuống ngay cạnh tôi và hắn ko cử động nữa. Lúc nãy khi giằng co với tên kia, Yuu đã lãnh 1 phát đạn vào đùi rồi, nhưng hắn vẫn nén đau……

“Anh hai!!”

Em trai của Yuu chạy đến và lật Yuu lên. Hắn ta nhắm mắt, cái áo sơmi trắng của Yuu đã ướt thẫm 1 màu….đỏ. Nhưng lần này ko phải máu của cô gái kia…..là máu của Yuu….máu của Yuu…….

Tôi quì xuống cạnh bên hắn. Tôi mở to mắt nhìn hắn……Anh cử động đi Yuu, đừng nằm im như thế….. Mở mắt ra đi, đánh tôi đi, chọc ghẹo hay làm gì đó đi….

“Đây chưa chết, làm gì ghê thế ^”^ “

Tiếng hắn chợt vang lên. Yuu đưa bàn tay nhéo má tôi đau điếng. Vừa lúc Yuu cố ngồi dậy thì xe cấp cứu cũng vừa tới và họ đưa hắn tới bệnh viện.

“Ryo, đưa cậu ấy về!”

“Không, tôi đi với anh”

Hắn ko cho tôi theo xe cấp cứu. Bắt Ryo lấy xe riêng đưa tôi về.

“Yuu!”

“Về đi nhóc, tôi chưa chết được đâu ^_^”

Tôi chạy theo và chui luôn vào xe nhưng hắn bảo dừng lại và bắt tôi xuống.

“Nhưng anh….”

“Nhóc àh, …..về đi em, mai đến thăm.”

Yuu thì thầm khi dùng tay kéo đầu tôi xuống

“Nhóc mà ko xuống xe là tôi giận đấy, đừng lo cho tôi”

“Uhm….”

Tôi gật đầu và xuống khỏi xe cấp cứu. Ryo gọi điện thoại bảo người đến lấy xe của Yuu về, còn cậu ta dùng xe riêng đưa tôi về. Trong lòng tôi bây giờ rộn lên cảm xúc rất lạ, tôi……đang lo cho Yuu.

Về nhà, tôi chẳng làm gì được ngoài việc nằm dài ra úp gối lên mặt. Tại sao Yuu đuổi tôi kia chứ, tôi có lỗi mà…. Chính tôi đã lôi kéo hắn vào chuyện này…. Tôi đã làm hại Yuu……

--------------

“Hi anh yêu, bọn trẻ đã xử lý xong “cuộc chiến” của chúng nó ^_^”

Yuuhi nói với Shuichi, bò ra khỏi chăn bật tivi lên. Bản tin mới nhất là về sự sụp đổ của Kozo – tập đoàn khá lớn, và đưa tin về lệnh bắt giữ Kozo Kento

“Em hài lòng quá nhỉ?”

Shuichi ngáp, cố gắng ngồi dậy. Về nước gần 1 tháng rồi vẫn chưa thích nghi giờ giấc được. 7h tối mà buồn ngủ cứ như 1,2h sáng.

“Hài lòng chứ! Nhưng con trai bé bỏng của em đã lãnh 2 phát đạn. Nó dám bắn con em”

“Thôi em ơi, Yuu cũng lớn rồi. Với lại…chả phải em ưu ái thằng bé Ryo hơn hay sao?”

“….Yuu cũng là con em. Lần này nó đã có công giúp em “rửa” cái vụ “quê” lần trước!”

Yuuhi nói và hồi tưởng lại chuyện cách đó 2 tuần. Khi mà ông bị Yui (bố của Kento) chơi 1 cú quê cả mặt. Shuichi nhìn người yêu lắc đầu, nếu Yuuhi đã bị chọc trúng chỗ ngứa 1 lần thì người có cái gan trời ấy sẽ nhận lại 10 lần, Cách đây 2 tuần có 1 vị nguyên thủ quốc gia khác đến thăm. Vị thủ tướng ấy tiếp người lãnh đạo của các tập đoàn tư bản lớn để đàm phán về hợp tác kinh tế. Thời gian tiếp là từ 8h30 đến 11h30 AM và buổi chiều nhưng Yuuhi lại đến vào lúc 8h PM. Ông đi cùng Ryo với tư cách trợ lý, nhưng đến lúc vào đàm phán thì ông lộ diện.

Mục đích của Yuuhi là khai thác và mua từ ViệtNam để lọc do VN không có nhà máy lọc dầu. Ngược lại sẽ bán dầu về VN theo giá thấp hơn và bán nhiên liệu vào trong nước cũng với giá đó để ổn định giá.

Yuuhi đã thuyết phục được họ suy nghĩ về việc đó. 9h30’ ông bước ra khỏi phủ thủ tướng thì……báo chí ở đâu vây đầy trước cổng. Sao họ biết chuyến viếng thăm này??? Chỉ có các thành viên của hội đồng quản trị biết. Vậy là có cài người vào nội bộ côngty.

Ryo tháo cái áo vest ra chụp ngay lên đầu Yuuhi bởi vì ông chưa bao giờ xuất hiện từ 25năm nay. Họ chặn hết các lối vào bãi đậu xe nên ông ……ko chuồn được!

“Chào ông, có phải ông là chủ tịch hội đồng quản trị đương nhiệm của S.M.E?”

Im lặng đi ~~~

“Chúng tôi đưa tin về cuộc viếng thăm nguyên thủ quốc gia bí mật của S.M.E”

Cái đài truyền hình nhiều chuyện >”< Yuuhi rủa thầm khi được biết bây giờ họ đang được thu hình. Vào bản tin lúc 11h tối sẽ có cái tin này trên tivi. Yuuhi im lặng bước đi cạnh Ryo và giữa vòng vây cận vệ cho đến khi ông nghe được những câu đám phóng viên xì xầm với nhau:

“Ông ta đã không lộ mặt lâu lắm rồi. Hay tại…..già nua xấu xí?”

Nhịn….. ^”^

“Chắc giữa S.M.E và bên Miami có hôn ước hay gì đó mà họ mới có đủ khả năng lên giao dịch với “ông hoàng chứng khoáng”. Nghe đâu Yuuhi là tình nhân của bà Reika vợ ông Shuichi?”

Máu lên đến cổ….. ^”^

“Shuichi cũng giấu mặt lâu lắm rồi! Chắc sợ bị cái tin “cắm sừng” làm hạ danh tín”

Nhịn ^”^

“Nghe đâu Yuuhi đang triệt hết mọi đường làm ăn của Yui. Nhưng làm dựa trên “tình cảm” thì nhục nhỉ!”

Máu lên đến não rồi ^”^

“Thôi đi!”

Sau 15’ im lặng, 1 tiếng hét lên cùng sự cộng hưởng với micro đang chĩa vào Yuuhi và Ryo làm mọi tiếng xì xầm chợt im bặt. Rồi lại vỡ òa như tổ ong.

“Ông ta lên tiếng rồi!”

“Mấy người im lặng đi >”<”

Im ~~~

“-Thứ nhất, tôi ko tuyệt đường làm ăn của Yui, không độc quyền cung cấp nhiên liệu.
- Thứ 2, tôi và S.M.E có thể lên sàn giao dịch với Shuichi là do có đủ điều kiện và khả năng không phải hôn ước, quan hệ tình cảm gì ở đây hết!
- Thứ 3, tôi không có quan hệ gì với bà Miami Reika. Shuichi cũng chả phải sợ gì mà ko dám cho các người quay film chụp hình, muốn thì có thể đến LyLy – Biệt thự tím mà tìm ông ta >”<
- Thứ 4, các người có đủ tỉnh táo không mà bảo Hamamoto Yuuhi này già nua xấu xí?”

“Nếu ko thì ông hãy ra mặt đi!”

“OK!”

“Bố! Bình tĩnh bố ơi >”<”

Ryo ngăn cản Yuuhi, nhưng ông cương quyết bỏ cái áo vest che mặt xuống. Đây là lần đầu tiên họ thấy ông sau 25 năm ẩn mặt. Tiếng máy ảnh và máy thu hình vẫn hoạt động nhưng mọi tiếng nói thì đã tắt hết. Đơn giản là họ bị shock.

“Mãn nhãn chưa?”

Yuuhi bực bội nói và 1 cách tự động, họ dãn ra, nhường đường cho ông đi lấy xe và về.

…………………

10h45’

Yuuhi bước vào nhà trong cơn tức giận sôi sục. Ông đi vào phòng riêng và dập cửa xong ko khóa

“Píp!”

Yuuhi bật tung hết cửa sổ và mở tivi lên

“Khốn thật!”

Ông lên tiếng chửi và ném cái remote vào tường khiến nó bị vỡ ra 0_o. Họ đưa tin sớm hơn những 15ph >”<

“Anh về đấy à?”

Tiếng 1 phụ nữ vang lên nhỏ nhẹ sau lưng ông. Giọng bà nhẹ tựa lông hồng nhưng nghe nặng như chì và đầy mỉa mai. Yuuhi quay lưng lại nhìn người phụ nữ đó = 1 nửa con mắt đầy vẻ bất cần.

Đó là 1 người phụ nữ trông rất trẻ. Gương mặt thanh tú và làn da sáng của một cô gái hơn 20 nhưng thật ra đã 48t rồi. Người phụ nữ đầy cao quí trong bộ đầm đen, đeo 1 chuỗi hạt trai đen và tóc vấn cao…. Hamamoto Akie, mẹ của Yuu và Ryo.

“Anh đang bị Yui gây áp lực?”

“Không!”

“Yuuhi ah! Anh đang tức giận đấy!”

“Uh! Thì sao?”

Yuuhi gạt phăng đi và nhìn Akie, 1 cái nhìn mang hình lưỡi dao

“Ok, ok tôi ko nói nữa ^^ “

Cũng như Shuichi, tình cảm của Yuuhi với vợ ko tốt lắm. Họ có vợ để che giấu bản chất thật sự và có vợ cũng để có con.

“Thằng Yuu đâu?”

Ông hỏi Akie, bà ấy vừa định đi ra khỏi phòng. Họ ko ngủ chung 1 phòng vì sự tự do của cả 2

“Nó ko về nhà cả tháng rồi. Lúc trước thì bỏ nhà đi 6 tháng liền, về ở được vài tuần lại đi du lịch gần cả tháng trời. Nó vừa về nước hồi cuối tháng 9 xong lại đi nữa rồi!”

“Sao ko kêu con về?”

Yuuhi nói, dường như cơn giận của ông đã xẹp bớt. Khi về nước, ông đã đến Apollo và nghi là Yuu đã đóng đô ở đó, đúng thật!

“Con anh mà, anh bảo nó chứ tôi đâu có bảo được. Người cha tồi như anh đã làm hỏng cả thằng Yuu lẫn Ryo!”

“Hahaha….. sao cô lại trách tôi? Chả phải lúc đầu cô đã cá cược với tôi là 2 đứa bé sẽ ko như thế mà? Thua rồi phải ko?”

“Anh đúng là đồ vô trách nhiệm!”

Akie nói, bà khẽ hừ 1 tiếng. Bà yêu Yuuhi nhưng thừa biết ông ko thuộc về mình. Và bà còn dính líu đến gia tộc này cũng nhờ 2 đứa con. Akie ko thể li dị chồng, lấy chồng theo chồng, ko được về nhà. Với lại giàu sang phú quí cũng thích chứ.

“Chả phải tôi đã nói rồi sao? Cha mẹ sinh con trời sinh tính, ko thể ép được, cô phải chấp nhận thôi!”

“Giống như tôi đã chấp nhận anh hả? Trời sinh tính hay anh làm chúng nó như thế?”

Akie nói và liếc nhìn màn hình tivi. Yuuhi dám cho báo giới thấy mặt, ông ta gan thật.

“Nghe nè Akie ^^, có những điều ông trời muốn con người ko cưỡng lại được. Nhưng, có những điều con người muốn…..chỉ trời mới cản được thôi!!”

Đấy, lại là câu đó, bà hiểu Yuuhi quá mà. Akie ko có quyền hành gì với Yuuhi cả, nghe thế thì phải im lặng thôi. Yuuhi cười, nhưng là nụ cười đe dọa, bà gật đầu rồi lui ra ngoài, để yên cho chồng nghỉ ngơi. Lúc sanh bé Ryo, bà đã lỡ cá cược với Yuuhi và giờ bà đã thua…. Akie đã mất Ryo, nay mất luôn Yuu, nó ko thèm ở nhà….Ryo được lòng bố hơn nên rất ít giao tiếp với mẹ, coi như mất. Còn Yuu…tự tay bà chăm sóc nó giờ nó cũng đi……

“Chúng nó lớn cả rồi….”

Bà ngước nhìn 2 tấm ảnh lớn để trong phòng mình. Con đã lớn như cánh chim rời tổ, vì cái niềm tin ấy, bà vẫn có thể gượng sống đến bây giờ.

Ring…….ring……….reng……….reng

Tiếng chuông báo thức réo ầm cả lên

“Tít!”

Tôi ngồi dậy, tắt chuông rồi nằm xuống tiếp. Đó là thói quen cố hữu của tôi và ko bỏ được. Nhưng chợt nhớ ra 1 điều quan trọng hơn, tôi lại ngồi dậy…. Sáng nay tôi có thể vào thăm Yuu, vì hắn ta mà tối qua tôi trằn trọc mãi.

“Dậy nào!”

Tôi vươn vai, cách khởi đầu 1 ngày mới khỏe mạnh và đầy may mắn. Tôi nhanh chóng thu xếp rồi đón xe điện. Điều đầu tiên tôi nghĩ đến bây giờ là thăm Yuu……

…………

“Bệnh nhân Hamamoto ở phòng 507”

Cô y tá nói với tôi như thế. Còn tốt bụng dẫn luôn đến tận cửa phòng. Tôi cảm ơn cô nàng và cười, cô ta cũng….. cảm ơn tôi??? ^^” rồi ngượng ngùng chạy đi. Trước cửa phòng 507 có 2 nhân viên bảo vệ, họ yêu cầu tôi trình giấy tờ 0___o

“Cám ơn! Cậu có thể vào!”

“Sao lại khó thế?”

“Ah, ông Yuuhi bố trí chúng tôi bảo vệ cậu chủ ko cho ai vào. Nhưng cậu chủ Ryo dặn chúng tôi khi nào cậu Kuraichi Masako đến thì cho vào, nên chúng tôi mới yêu cầu giấy tờ xác minh, xin lỗi nếu làm phiền”

“Ờ, ko có gì 0_o”

Vượt qua cửa ải, tôi bước vào phòng. Căn phòng sặc mùi thuốc sát trùng, cũng may là cửa sổ mở nên cũng đỡ mùi. Yuu nằm trên giường và còn ngủ. Cái tủ bên cạnh có đặt 1 lọ hoa Lys và một đóa cúc đại đóa.

Tôi nhìn đồng hồ, mới 7h15, ai mà còn đến sớm hơn cả tôi. Tò mò, tôi đến gần cái tủ và thấy 2 mẩu giấy:

“Yuu, mau khỏe nhé!” – Hiroshi”

“Thằng ngốc mà cũng có lúc vào viện àh? Mau mau ra khỏi bệnh viện đi nha – Shiho”

Họ đã biết rồi. Còn gởi hoa đến sớm hơn cả tôi. Lys tím là của Shiho và bó hoa mấy chục ngàn Yen kia là của Hiroshi. Yuu vẫn còn ngủ, phía trên tay còn cắm 1 sợi dây truyền nước biển…..

Tôi lấy ghế ngồi xuống cạnh cái giường và nhìn Yuu. Hẳn là hắn phải trải qua 1 ca phẫu thuật lớn, hắn tưởng tôi ngu lắm sao? Vết đạn vào ổ bụng rất nguy hiểm và…..tôi đã lo hắn sẽ ko chịu nổi.

“Nghịch quá!”

Tiếng hắn vang lên khi tôi dùng tay véo má của hắn 1 cái.

“Véo coi anh còn sống không!”

Loading disqus...