Nhật ký chàng lọ lem Trang 12

Chiều khoảng 3h thì Usa gọi điện cho từng phòng, rủ đi ăn ghẹ nướng, là một loài hải sản giống cua.Mọi người tập trung ở dưới khu vực gần hồ bơi và đi vào đất liền.Hòn Ngọc Việt nằm trên một cái đảo bao bọc bởi biển, nên bây giờ chúng tôi phải đi vào đất liền.

“Ông nổi quá ha Usami? ^^”

Yuu nói, khi chúng tôi đứng đợi tàu.Usa nổi hứng mặc cái áo hoa hòe hoa sói, cây dừa bãi biển.Thiệt tình là nhìn giống Hawaii lắm luôn.Thêm chút xíu họa tiết nữa là thành dân Hawaii rồi.

“Ờ há, sao hôm nay ông chơi nổi vậy?”

Cả bọn đồng loạt nhận xét.Yuu luôn luôn tuân thủ qui tắc của hắn, đen toàn diện, có được mỗi đôi giầy Adidas là trắng.Hiro thì quần Kaki trắng kem, mặc một cái áo 2 tay, tay dài đen và cái áo màu trắng.Shiho mặc quần túi hộp đen, và nhìn hắn có vẻ kênh kiệu sao sao ấy khi lúc nào cũng nhắm mắt nghe MP3.Tôi thích cái áo của Shiho, cũng là sơmi trắng cách điệu, nhưng dùng nút bấm cỡ lớn, hắn chỉ cài ba cái nút dưới cùng và đeo một chuyền dây đen.Còn Ryo em của Yuu, hôm nay cũng nổi hứng đen thui tối hù giống ông anh, nhưng cậu ta cũng mặc áo hai lớp, lớp trong trắng nên đi kế Shiho nhìn đỡ chỏi nhau.Còn tôi thì vẫn quần Jean loại đến ống chân và loại áo pull bó sát, thêm một vài phụ trang lỉnh khỉnh như dây chuyền… (chắc phải xử tên Ryo vì mấy bộ quần áo này của hắn).Nguyên thì mặc quần jean, nhưng lại xắn ống quần lên.Mặc áo sơmi ngắn sọc caro đỏ, nhìn trẻ con gần chết.Tất cả đều mang túi chéo hoặc Balô, nhìn xa xa thấy giống một đám ăn chơi >_< Thiệt khổ.

“Ngày mai, tôi với ông đọ xem ai nổi hơn hén?”

Yuu nói tiếp và cả lũ cùng cười thật lớn.Chúng tôi lên thuyền vào đất liền và đi mua ghẹ.Với một cái giá rẻ mà chúng tôi mua được nguyên một xô toàn ghẹ sống.Người bán còn mừng ơi là mừng khi Yuu trả tiền cho họ.Cuối cùng thì cả đám ngồi quây quần nướng ghẹ mà ăn.Mỗi người một việc, có chuyện ăn thôi mà cũng khó, làm bao nhiêu là công đọan.

Cuối cùng, chúng tôi rủ nhau thuê xe đạp đôi đi đâu vòng lòng chơi.

“Usa, ngày mai chắc tôi phải vào đây lần nữa.”

Yuu ngắc Usa và nói khi cả đám thuê được xe đạp và chuẩn bị chia ra đi.

“Cần gặp một đối tác, công ty tôi đã nhận trang trí nội thất cho nhà nghỉ của khu du lịch đó”

“Đưa tôi coi địa chỉ coi”

“Ok”

Hắn đưa cho Usa tờ giấy Fax địa chỉ.

“Gần đây, sẵn tiện đi luôn”

“Ok”

Yuu đáp lại, và quay sang gọi mấy người kia lại trong lúc chia xe mà đi, thật khổ.Rồi hắn quay sang tôi bảo tôi leo lên đàng sau xe của hắn, vì chúng tôi đi có việc.Tôi buộc phải leo lên, nếu không cần thiết thì tôi không dám ngồi chung xe với tên này.Tôi thề là như vậy đấy.

“Em đi chung với anh Hiro”

Ryo phát ngôn,bởi vì chúng tôi thừa biết cho đánh chết cũng không ngồi chung xe với Shiho.

“Ok, Ok, tôi sẽ đi một xe đơn, còn Shiho và Nguyên đi xe đôi.Masako và Yuu xe đôi, ok?”

“Ông đi xe đơn à?”

Hiro hỏi khi Usa nói sẽ để Nguyên đi xe đôi với Shiho.

“Nguyên xe dẫn các bạn đi một vòng, tí hồi quay lại đây, tôi dẫn Yuu đi có việc chút.Được không?”

“Ok”

Tất cả trả lời và rẽ ra hai nhóm để đi.

---

Mất mười phút để lội xe đến đó.Đi với Yuu đúng thật nguy hiểm,hắn cho xe đổ dốc cầu mà không bóp phanh rồi thường xuyên bóp phanh gấp làm tôi chỉ xuýt té nhào khi ngồi đàng sau.

“Dốc cầu không cao lắm, nên cái trò trượt dốc cũng không thú vị gì…”

Yuu lắc đầu nói, làm cái vẻ mặt thất vọng, trong khi tôi thở nhẹ nhõm. Dốc cầu chỉ thoai thoải, dốc nhẹ mà tôi đã muốn rụng tim rôi chứ nói gì…^^”

Usa luôn bám theo sau chúng tôi và luôn miệng nhắc nhở Yuu phải đi cẩn thận. Hắn là tay lái chính, lèo lái cả chiếc xe. Thế mà hắn cứ lạng qua lạng lại, ớn gần chết.

Chúng tôi đi một đoạn khoảng mười phút, dừng trước cửa một Resort bốn sao. Usa bảo đi thêm một đoạn vòng ra sau gửi xe thì thấy trong bãi toàn…xe hơi, còn không cũng… loại mắc tiền ở Việt Nam

“Tôi sẽ chờ ông ở quán “thư giãn”đối diện”

Usa bảo Yuu và qua đường. Àh, cái quán đó là quán kem, trông cũng…mẵ é >_<

“Đi thôi Masako”

Yuu kéo tay tôi đi vòng cửa trước, trông cũng khá gần, đi khoảng năm phút.

………

………

………

“Anh không thể vào quán gặp giám đốc của chúng tôi và cũng không thể vào”

“Why ?”

À há………

Bảo vệ đã chặn chúng tôi ngay cửa. Nói thì có vẻ hợp lý là chúng tôi không hẹn trước, không có quyền gặp và cũng không phải là người có liên quan. Resort chưa mở cửa, nhưng chưa khánh thành, khách không được vào. Nhưng khi Yuu đã đưa họ coi bản Fax cùng giấy hẹn thì bốn nhân viên bảo vệ ấy cũng không cho chúng tôi vào.

“Sợ các cậu vào làm chuyện mờ ám như ăn cắp đồ chẳng hạn”

“Điên”

Họ trả lời và gọi tôi với Yuu là “các cậu” trông cũng có vẻ bằng chúng tôi, mà lại xưng hô như thế. Lại còn “ăn cắp” nữa. Tôi thì phơt tỉnh Ăng_lê nhưng coi bộ Yuu “nóng” rồi. Mặt hắn hầm hầm.

“Ngài xuống liền? Vâng, tôi sẽ chờ”. Hắn nói với đối tác bằng tiếng Anh, rồi bực bội gập điện thoại lại bỏ vào túi quần. Chúng tôi phải chờ gần mười phút mời thấy giám đốc và quản lý resort chạy ra. Nhưng ông ta cứ ngó nghiêng tìm kiếm cái gì đấy, đến lúc thấy chúng tôi, ông ta cười nói và hỏi một câu:
“ Có phải hai cậu là trợ lý…”
“ Thưa ngài…”
Ông ta chưa kịp nói hết câu thì Yuu đã lên tiếng chặn họng lại. Tôi có cảm giác là khói đang bắt đầu bốc ngùn ngụt trên đầu hắn.

“ Tên khai sinh của tôi là Hamamoto Yuu, là đối tác của ông đó”

“Hả ………!!!”

Cả năm, sáu người trong đòan ra tiếp đồng lọat há hốc mồm ngạc nhiên.
Sau vài phút “ đứng hình ”, giám đốc và quản lý niềm nở tay bắt mặt mừng mời hắn và tôi vào trong, không quên để lại vài câu chửi rủa dành cho bảo vệ.

Họ mời chúng tôi vào, tiếp đãi rất tử tế. Sau khi cái đầu Yuu hết bốc khói thì ông giám đốc mới dám mở lời hỏi thăm:

“ Xin lỗi… tại tôi thấy cậu trẻ quá nên không thể ngờ được …”

“ Được rồi, chúng ta bàn công việc chứ ? ”

Yuu xua tay gạt đi, sau đó chúng tôi được dẫn đi một vòng để coi tiến độ công việc. Gặp các nhân viên được điều xuống, chỉnh sửa các sai sót và ký hợp đồng chính thức. Khỏang 3 giờ sau thì chúng tôi có thể ra về. Yuu vòng ra phía sau lấy xe, còn tôi thì gọi điện thoại kiếm xem Usa ở đâu.

Tìm được đám bên kia thì họ đã đi được một vòng rồi. Bây giờ chỉ có thể rủ nhau cùng đi ăn tối thôi.

“ Anh Usa, đổi xe với em đi ”

Tôi gọi và nói với anh. Từ bây giờ, tôi sẽ không để Yuu chở nữa, hoặc là đi một mình, hoặc là người khác chở.

“ Sao vậy ? ”

Anh ấy hỏi tôi và nở một nụ cười đáp lại.

“ Em không ngồi với Yuu, hắn đi ẩu lắm ”. “ Mà giờ ai cũng có cặp hết rồi, đổi với ai được ”

“ Ơ…”

“ Đi mà…”

“……..”

“… Đổi xe đi anh, không anh chở em ”

“… Thôi được, Yuu, đổi xe không ? ”

Anh trả lời tôi và hỏi ý kiến hắn. Nếu bây giờ hắn không cho thì tôi vẫn đổi, nhất quyết không ngồi với hắn.

“ OK, mình tui chạy đỡ nặng ”

Hắn trả lời và đồng ý ngay tức khắc. Yuu leo ra khỏi xe và chuyển sang chiếc Martin đen của Usa.

Bọn tôi cùng đạp xe kiếm chỗ ăn tối rồi mới trở về Hòn Ngọc Việt. Đi du lịch tự túc cũng có cái sướng, không bị kiềm kẹp bởi lịch tham quan. Suốt thời gian đạp xe và ăn tối, tôi bám anh chặt cứng đến mức Nguyên không có cơ hội chen vào.

Anh hỏi tôi về cuộc sống và tôi kể cho anh nghe những chuyện vui buồn của mình. Tôi biết rằng trong mắt anh, tôi vẫn có một vị trí nào đó, tôi lợi dụng nó để mình không lẻ loi nữa…

“ Sao Yuu hôm nay lạ thế ? “

“Anh nói sao cơ ? ”

Anh hỏi tôi và chỉ về hướng Yuu khi chúng tôi lên đảo.

“ Em không biết, mặc hắn, mình đi ”

Tôi đáp lại và thản nhiên kéo anh đi, mặc cho ánh mắt người yêu của anh nhìn tôi kinh ngạc. Tôi nhếch mép nhìn cậu ta và cười. Lúc này, trông Nguyên lẻ loi đến đáng thương. Tôi buộc anh phải khó xử, để anh không thể rời xa tôi dù chỉ là nửa bước.

“ Nguyên, lại phòng giúp tôi coi lại cái điện thoại”

Một bong dáng quen thuộc đến sau lưng Nguyên và kéo cậu ta đi, Yuu…, hắn bỏ lại cho tôi một tia nhìn kỳ lạ, rồi lôi tụôt Nguyên lên phòng.
------------------------
8h30.pm
Tôi về phòng và trả lai sự tự do cho anh. Chúng tôi vẫn trọ theo mô hình cũ, tức là tôi, Hiro và hắn vẫn ở cùng phòng. Về đến nơi thì chẳng thấy hắn đâu cả. Anh Hiro thì bận rộn với cái Laptop của mình. Hiro chỉ khẽ liếc mắt ra chào tôi rồi lại gõ gõ liên tục.

“ Yuu đâu ? ”

“ Không biết nữa. Nó bốc hơi gần 30 phút rồi ”

Anh trả lời rồi lại tiếp tục với công việc, không thèm nhìn tôi lấy một cái. Tôi thở dài ngao ngán rồi rời khỏi phòng. Bây giờ tuy đã tối nhưng cả khu resort cũng ồn ào vì những họat động về đêm. Tháng 9 ở Việt Nam nhưng trời nóng như điên. Tôi đi dọc khu hồ bơi thì bỗng thấy có bóng người đang ngụp lặn.

“ Anh cũng ra đây bơi àh ?”

Thì ra đó là Usa, anh vừa leo lên khỏi hồ bơi. Người anh ướt mem, mái tóc rũ xuống dính chặt vào hai bên má. Anh không thay đồ bơi nên áo sơmi Hawaii dính chặt vào người. Cái áo mỏng ấy dính nước phô ra làn da ngăm của anh. Tôi nhìn như hóa đá. Từng đường nét, làn da đến cơ bụng rắn chắc…. Tất cả khơi gợi cho tôi một cảm giác khó tả…

“ Em làm sao vậy ?”

Anh gọi và đưa hai ngón tay qua lại trước mặt tôi. Tôi chợt giật mình và lắc đầu. Tôi đứng lên và ngồi xuống ở cạnh hồ, thả hai chân xuống nước.

“ Anh thích bơi giờ này lắm sao ? Mà sao anh không thay đồ bơi ?”

“ Àh…”

Anh gãi đầu bối rối và cười. Đúng lúc đó thì có một bàn tay ai đó nắm lấy chân tôi và … kéo xuống.

“ Óai”

Tôi kêu lên và bám chặt lấy Usa.

“ Yuu, đừng đùa nữa.”

Anh nắm lấy tay tôi kéo giật lại. Nhờ thế mà tôi không rớt xuống nước.

“ Haha…”

Một trận cười kéo dài và một bóng người trồi lên từ mặt nước… Khác với Usa, Yuu mặc độc một cái quần bơi nhìn sexy quá thể. Nhìn bề ngoài yuu trông có vẻ không đô con nhưng cơ ngực và cơ bụng của hắn… cưc săn chắc. Nứoc chảy dài trên cơ thể hắn, từ mái tóc màu hung làm ướt đẫm cả khuôn mặt…

“ Phụt…”

Môt tiếng động không hay ho gì xuất phát từ…tôi. Quái đản thật, tôi cảm thấy mình điên điên thế nào ấy. Con người đứng trước mặt tôi lúc này dường như không phải Yuu mà tôi biết. Tôi nhìn hắn chăm chăm và một dòng nước đỏ nóng ấm chảy ra từ … mũi của tôi !!!

“ Sao tự nhiên chảy máu cam vậy ?”

Anh Usa với bịch khăn giấy và chậm vào mũi tôi trong khi Yuu vẫn tiếp tục cười và tiến đến… Lạy chúa…cầu mong hắn mặc quần áo vào… Tôi quay mặt đi và không nói gì. Thấy vậy, Yuu lại xuống hồ và bơi tiếp.

“ Anh cũng bị nó kéo xuống hồ. Đi ngang qua thôi chứ có muốn bơi đâu”

“ Tên Yuu này…”

Tôi làu bàu chửi, người đâu mà kỳ cục. Cũng tại hắn mà tôi chảy máu cam. Đồ đáng ghét!!!

“ Em chảy máu cam là tại Yuu phải không ?”

“ Làm gì có…”

Anh chợt hỏi tôi ! Nhưng tôi chối bay. Làm sao mà có thể nói ra điều đáng xấu hổ này kia chứ ! Bệnh nghề nghiệp của tôi là luôn quan sát mọi thứ kỹ càng nhất có thể. Cũng tại nó mà nhiều khi tôi xém xỉu vì mất máu >_<
Anh chỉ cười ẩn ý rồi cũng nhảy xuống hồ. Bỗng nhiên xung quanh tôi trở nên yên lặng. Nước hồ mát lạnh và những cơn gió làm tôi không còn thấy nóng nữa. Tiếng quạt nước của hai người kia làm tôi cảm thấy buồn ngủ…Đang suy nghĩ miên man thì…

“ Á…”

Tôi chỉ kịp thét lên một tiếng hãi hung rồi cảm thấy tối sầm. Tôi bị ọc nước do không biết bơi, sặc nước và không thở được. Đến lúc mà tôi tưởng sắp chết thì có ai đó lôi tôi lên và hô hấp nhân tạo để tôi thở được. Tôi ho sù sụ và cố gắng mở mắt ra thì thấy… anh đang hôn tôi. Đây không còn là hô hấp nhân tạo nữa mà là một nụ hôn !

“ Bình tĩnh lại chưa”

Anh ôm chặt tôi một lúc lâu và buông ra khi tôi đã có thể đứng vững, chân chạm đáy hồ!

“ OK, em ổn rồi !”

Tôi đáp lai trong khi Yuu chòang một cái khăn khô lên người tôi . Hắn chính là kẻ đã kéo tôi xuống. Miệng thì nói ổn nhưng tôi lọang chọang muốn ngã, không thể bước vững vàng vì chóang.

“ Yuu, bế Masako về phòng đi”

“ OK, không dè sau bao năm vẫn không biết bơi !”

Yuu nói, mặc áo chòang vào và bế sốc tôi lên, mặc cho tôi gào thét phản đối, hắn ngang nhiên bế tôi vào phòng. Khi chúng tôi bước dài qua khu vực ghế ngồi thì thấy một bóng người vụt chạy thật nhanh. Đằng sau lưng… Usa vẫn đứng giữa hồ, nước chảy ướt sũng cơ thể. Cảnh ấy trông thật đẹp…
------------------------

Loading disqus...