Ở trước mặt đám bạn học Lô Y Y thản nhiên dựa vào Nghiêm Ngôn, đắc ý kéo tay Nghiêm Ngôn đi đến giới thiệu từng người một, nghiễm nhiên trở thành bạn gái hắn trong mắt mọi người, bên cạnh đám chị em nhìn thấy đều tiếc nuối vạn phần. Chớp thời cơ Chu Cương, Cung Gia Hoa, Liêu Phi nhảy vào an ủi tấm lòng non nớt của các cô em gái. Tô Tiểu Mễ thì ngồi bên cạnh dán mắt vào bàn tay Lô Y Y đang kéo lấy Nghiêm Ngôn, nghĩ muốn lấy chém rớt ngón tay rồi gửi về cho cha mẹ cô ta.
Bên này Lô Y Y đứng ở bên cạnh Nghiêm Ngôn nói nhỏ.
"Nghiêm Ngôn, em thực thấy vọng về anh, không ngờ định lực của anh lại kém đến vậy, mới một câu mà anh đã chảy máu mũi rồi? Thật ra em còn dạy cậu ta nói những lời nóng bỏng hơn, chỉ tiếc haizzz. . . . . ." Lô Y Y buông lời trêu ghẹo, không chiếm được Nghiêm Ngôn trả thù hắn một chút cũng được.
Nghiêm Ngôn xanh mặt không ngờ bản thân lại có ngày bị cô gái này chê cười, hận hơn sao lúc đó bản thân không chịu kiềm chế để bây giờ khỏi phải mất mặt
Trên bàn ăn, Lô Y Y cứng rắn chen vào ngồi giữa Tô Tiểu Mễ cùng Nghiêm Ngôn. Nghiêm Ngôn không phản ứng, Tô Tiểu Mễ thì thiếu chút nữa đem băng ghế nện lên đầu Lô Y Y, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng chỉ có thể phẫn nộ nhìn chằm chằm Lô Y Y. Không ngờ Lô Y Y đột nhiên quay đầu lại trừng mắt so với Tô Tiểu Mễ còn lớn hơn, Tô Tiểu Mễ cũng không sợ trợn mắt nhìn lại, mấy giây sau lại cúi đầu yên lặng ăn cơm. Lúc Lô Y Y quay đầu lại, biểu tình đã thay bằng nụ cười quyến rũ: "Nghiêm Ngôn, anh muốn ăn món nào, em gắp giúp anh."
Mấy cô gái bên cạnh cũng tranh giành gắp thức ăn về cho Nghiêm Ngôn, ba thằng bạn thân cũng đang bận rộn giúp đám phụ nữ, Tô Tiểu Mễ ăn ăn càng ăn càng cảm thấy cô đơn giống như màn hình bị chia cắt vậy, bầu trời rõ ràng trong xanh thoáng cái thổi đến từng đợt gió lạnh. Đây là sự chênh lệch khoảng cách sao?
Sau khi dùng cơm, Lô Y Y lại ồn ào muốn đến KTV, trừ Nghiêm Ngôn cùng Tô Tiểu Mễ cùng vài người khác ra ai cũng giơ hai tay đồng ý. Lô Y Y đẩy Nghiêm Ngôn đi về phía trước, Tô Tiểu Mễ vội vàng chạy theo sau. Mấy nơi ca hát này đâu đâu cũng tối như mực, ai bảo đảm loại phụ nữ phóng đãng như Lô Y Y sẽ không có hành động kỳ quái.
Cả bọn vào phòng, Lô Y Y phân xong chỗ ngồi lại lần nửa đặt mông cắm giữa Tô Tiểu Mễ cùng Nghiêm Ngôn. Tô Tiểu Mễ thật sự chỉ muốn cầm châm tới đâm nát mông Lô Y Y .
Chu Cương chỉ ca được vài bản đã chịu không nổi, trước màn ảnh khua tay múa chân. Lô Y Y cùng Nghiêm Ngôn không biết đang nói gì từ lúc vào phòng đến giờ chưa hề ngừng qua. Tô Tiểu Mễ ngã người về sau, đầu tựa vào ghế sa lon. Lỗ tai không ngừng truyền tới giọng hát gào khóc thảm thiết, rõ ràng không uống rượu Tô Tiểu Mễ lại mơ màng như người đang say.
Trong bóng tối cậu cảm giác có đôi bàn tay nóng ấm đang nắm lấy tay mình. Vừa quay đầu lại liền thấy Nghiêm Ngôn nhoẻn cười nhìn cậu, nhìn qua Lô Y Y, cô ta ra sức gào rú trước màn hình, Nghiêm Ngôn lại từ từ nhích tới gần Tô Tiểu Mễ.
Trái tim Tô Tiểu Mễ đập thình thịch, chung quanh dường như trở nên tĩnh lặng, Tô Tiểu Mễ không nghe được bất cứ đều gì, chờ đợi lời tỏ tình kinh động sắp đến. Cậu chăm chú nhìn khuôn mặt Nghiêm Ngôn ngày càng đến gần, lỗ tai lại lanh lãnh giọng nói dễ nghe của Nghiêm Ngôn.
"Tô Tiểu Mễ, cậu lúc này có phải rất muốn ngồi cùng tôi đúng không, hôm nay tôi sẽ thành toàn cho cậu."
Tô Tiểu Mễ nghe thấy âm thanh vỡ vụn, mắt trợn to: "Con mẹ nó, anh nói lời dễ nghe chút không được à?"
Muốn nói thêm, Lô Y Y đã hát xong một bài, đi tới đặt mông ngồi lên bàn tay Tô Tiểu Mễ cùng Nghiêm Ngôn đang nắm lấy nhau, Tô Tiểu Mễ kết luận cô ả xấu xa này nhất định cố ý bởi vì cô ta đã dùng hết sức bập mông xuống tay Tô Tiểu Mễ, khi áp xuống còn vặn vẹo không sợ mông bốc cháy. Tô Tiểu Mễ đau đến nhe răng nhìn sang không biết Nghiêm Ngôn đã rút tay tự bao giờ , mắt dán lên màn ảnh như không liên quan đến mình cũng không tính toán cứu cậu.
Đến khi cả đám hát xong muốn rời đi, Lô Y Y mới đứng lên nhấc mông giải thoát Tô Tiểu Mễ, bàn tay bị đè đến đỏ tấy, Tô Tiểu Mễ mới cử động cổ tay, hoạt động đốt tay, thiếu chút nữa bị độc phụ này ngồi gãy tay luôn rồi. Lô Y Y ban nãy đè bẹp tay Tô Tiểu Mễ nên trên đường trở về không tiếp tục quấy phá.
Cuối cùng Lô Y Y quyết định nhóm Liễu Phi chịu trách nhiệm mấy bạn nữ về nhà, đợi đám người họ đi xa dưới ánh đèn nhàn nhạt chỉ còn lại Tô Tiểu Mễ cùng Nghiêm Ngôn.
Nghiêm Ngôn kéo tay Tô Tiểu Mễ : "Đi thôi!"
Lòng bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp lan rộng khắp toàn thân, Tô Tiểu Mễ siết lấy bàn tay Nghiêm Ngôn đuổi theo bước chân hắn. Hai người từ từ biến mất trong đêm tối.
Buổi tối, Tô Tiểu Mễ nằm trên giường ngủ, ôm khung hình 100 nguyên, trước lúc ngủ chỉ có một ý nghĩ duy nhất nếu như nghe được thêm nhiều lời ngọt ngào nửa thì tốt biết mấy.
Chương 10:-100 nguyên dẫn đến thảm án
Cùng Nghiêm Ngôn xác định quan hệ hơn một tháng, trừ trưa mỗi ngày cùng nhau ăn cơm, buổi tối gửi thêm một tin nhắn chúc ngủ ngon hết thảy vẫn bình thưởng. Những việc làm lãng mạng hay rầm rộ Tô Tiểu Mễ nghĩ trước đó đều không có công dụng, cuối cùng chỉ có thể đem 100 nguyên xếp thành hình tam giác lồng vào sợi dây đeo lên cổ thay bùa hộ mệnh, không quản ba cậu bạn cùng phòng hết lòng khuyên ngăn : Tiểu Mễ, tiền tài là vật ngoại thân.
Tôn Dệu ở bên cạnh đẩy đẩy Tô Tiểu Mễ đang ngẩn người: “Cậu đang nghĩ gì đó?”
“Không có gì.” Tô Tiểu Mễ lắc đầu thu hồi suy nghĩ
Hiện tại Tô Tiểu Mễ cùng Tôn Diệu còn có những bạn học đang đứng trước khu công trường kiến trúc khu vực ngoại thành, bố Tôn Diệu làm việc tại nơi này, Tôn Diệu mới kéo mấy bạn học đến hiện trường tham quan tìm hiểu, chỉ mới thi công mấy ngày nên công trường tương đối gập gềnh, Tô Tiểu Mễ đưa cánh tay sờ sờ đám cỏ dại, quả thật rậm rạp, lúc ấy quay xúc xắc chọn phải ngành kiến trúc, hiện tại Tô Tiểu Mễ hối hận lúc đó cậu tại sao không chọn hệ quảng cáo.
Giữ nón bảo hộ cả đám dưới sự hướng dẫn của bố Tôn quan sát hoàn cảnh chung quanh, trên đường đi bố Tôn giải thích một số vấn đề kỹ thuật, Tô Tiểu Mễ một chữ cũng không nghe lọt, thẩn thờ theo một nhóm người đi vào trong núi.
Trở về phòng ngủ, bỗng nhiên Tô Tiểu Mễ hét một tiếng sau đó lao khỏi nhà tắm, quét qua đám bạn cùng phòng hỏi: “Có ai thấy 100 nguyên của tớ không?” Ba người đồng thời lắc đầu.
Tô Tiểu Mễ cởi bỏ mấy thứ vướn víu trên người tìm chung quanh phòng, từ lục tung giường Chu Cương đến mò mẫm gầm giường Cung Gia Hoa, thiếu điều lật tung cả gian phòng, sau đó lại lao khỏi phòng ngủ, cúi đầu dọc theo đường trở về nhà tìm thêm một lần. Gần đến cửa trường học mới bị một người kéo lại, Tô Tiểu Mễ hất ra: “Không thấy đại gia đang tìm đồ sao?”
“Cậu mặc quần bốn góc chạy lung tung trong trường học làm gì?” Giọng nói không vui gằng lên.
Tô Tiểu Mễ nghe thấy giọng nói quen thuộc liền ngẩng đầu, nhìn thấy biểu tình lạnh nhạt của Nghiêm Ngôn, bắt lấy tay hắn, gấp gáp nói: “Không thấy, vật kia không thấy, 100 nguyên anh tặng em, không biết bị em ném chỗ nào rồi.”
Nghiêm Ngôn nhìn Tô Tiểu Mễ biểu tình như sắp khóc tức giận gì cũng không còn. Ban nãy trong giờ học nghe Lô Y Y nói cậu mặc quần bốn góc chạy lung khắp nơi không biết đang nổi điên chuyện gì.
Nhìn đám người nhoi nhoi xem chuyện vui, Nghiêm Ngôn cỡi ra áo khoác choàng lên người Tô Tiểu Mễ : “Đến chỗ khác rồi nói.” Kéo Tô Tiểu Mễ đến một nơi yên lặng.
“Không thấy thì thôi, em muốn anh đưa em 100 nguyên nữa là được.” Nghiêm Ngôn nói
Tô Tiểu Mễ lắc đầu liên tục như trống bỏi: “Cái đó không giống, nhất định đánh rơi tại công trường.”
“Nơi nào?”
“Bắc khu, công trường nằm ngay ngã tư con đường mới, không được, để em tới đó tìm.”
“Đừng làm càn, em đang có tiết học vả lại nơi đó lại xa như vậy, anh thật không hiểu nổi em, 100 nguyên đó đáng giá lắm sao?”
Đôi mắt Tô Tiểu Mễ đã đỏ hoe, cậu mất 100 nguyên đã đủ nóng lòng, Nghiêm Ngôn còn không hiểu tâm tình của cậu còn ở bên cạnh nói mát. Thật ra Tô Tiểu Mễ đã đem 100 nguyên kia trở thành vật định tình, không có 100 nguyên đó nói không chừng cậu và Nghiêm Ngôn hiện tại chỉ là người xa lạ, nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy ủy khuất, cậu mắng một câu rồi tức giận bỏ chạy: “Anh cái gì cũng không hiểu.”
Chạy trở lại phòng ngủ liền nhào lên giường, đám bạn cùng phòng biết cậu đánh mất 100 nguyên cũng không dám quấy rầy, sắp đến giờ lên lớp Tô Tiểu Mễ thét lên một tiếng. Tô Tiểu Mễ cắn môi nghĩ thầm: Nếu anh ta không quan tâm đến tình cảm của mình, mình để ý 100 nguyên kia làm gì, thở phì phì ôm sách đi theo đám người Chu Cương.
Giữa trưa ngày thứ hai, những người khác đều đi ăn cơm, Tô Tiểu Mễ không nuốt nổi, thẩn thờ nhìn ngoài cửa sổ nghĩ đến 100 nguyên, không được, chiều nay phải xin phép để đi tìm. Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Tô Tiểu Mễ đi đến mở cửa, nhìn thấy Nghiêm Ngôn liền lập tức đóng cửa, ai ngờ bị hắn chen tay tới đẩy ra.
“Anh tới đây làm gì?” Tô Tiểu Mễ hùng hổ chất vấn.
Nghiêm Phương biểu tình mệt mỏi đem 100 nguyên xếp thành hình tam giác ném tới trước mặt Tô Tiểu Mễ. Tô Tiểu Mễ mất đi khí thế, mở to miệng nhìn 100 nguyên trong tay, 100 nguyên đáng yêu lại trở về với cậu rồi, sương mù trong lòng thoáng cái bị quét sạch, ngẩng đầu nhìn Nghiêm Ngôn: “Anh nhặt được ? Nhặt được sao không nói?”