“Tại sao a, để em ngủ thêm một lát đi” Tô Tiểu lẩm bẩm xong muốn chui vào ổ chăn ấm áp của mình.
“Không phải hôm nay phải đi làm sao, nhanh lên một chút.” Nghiêm Ngôn đã rời khỏi giường.
“A Ơ, em chỉ muốn ngủ không muốn làm việc, anh giúp em đi từ chức đi” Đang muốn nằm lại trên giường, Tô Tiểu Mễ bị Nghiêm Ngôn lôi tới phòng tắm tẩy sạch, hoàn toàn không để Tô Tiểu Mễ gào hét inh ỏi. Chờ hai người dùng xong bữa sáng. Nghiêm Ngôn đến nhà giữ xe lái xe ra, Tô Tiểu Mễ thì đứng chờ dưới lầu, Nghiêm Ngôn lái xe ra thấy Tô Tiểu Mễ vẫn còn đứng nghiêm chỉnh, ngừng xe muốn nói gì, Tô Tiểu Mễ đã mặt dày chui lọt vào xe, Nghiêm Ngôn nhìn Tô Tiểu Mễ nịt dây an toàn, hỏi: “Thuận đường?”
“Thuận, thuận, đương nhiên là thuận, ở gần công ty anh thôi” Dứt lời liền vô cùng trịnh trọng khom lưng với Nghiêm Ngôn: “Sau này làm phiền lão đại anh chiếu cố nhiều hơn”
Nghiêm Ngôn khởi động xe: “Tô Tiểu Mễ, cho em một nhắc nhở nghiêm túc, ra ngoài làm việc nhớ giống người bình thường một chút”
Nói xong Nghiêm Ngôn liền lái xe đưa Tô Tiểu Mễ đến chỗ làm việc, còn cố ý từ trong xe nhìn thoáng qua thì ra đang xây tòa nhà. Nghiêm Ngôn quay xuống cửa xe, gọi lại Tô Tiểu Mễ muốn chạy vào: “Em đến chỗ nào cũng phải mang mũ an toàn đấy”
Tô Tiểu Mễ đứng nghiêm, dựng thẳng người giống cảnh sát, làm tư thế đưa tay lên chào: “Thủ trưởng, xin yên tâm”
Nghiêm Ngôn tiện tay nắm một thứ trên xe ném vào người Tô Tiểu Mễ : “Ông đây không phải mới bảo em giống người bình thường chút sao?” Chưa chi Tô Tiểu Mễ đã bỏ trốn mất dạng.
Cả ngày sau đó Tô Tiểu Mễ đều mang mũ dạo khắp công trường, đi theo một người hướng dẫn quan sát khắp nơi tiện thể lưu ý mấy điều cần thiết, bởi vì thực tập nên không quá mệt mỏi, tới trưa cậu đã chính thức hiểu được quá trình làm việc của mọi người. Thời gian nghỉ ngơi mới đến, Tô Tiểu Mễ tức tối chạy sang công ty Nghiêm Ngôn.
May Nghiêm Ngôn vẫn còn chưa dùng cơm: “Ngôn, em đặc biệt tới đây tìm anh để ăn trưa”
“Xem ra em đã nghĩ rất chu toàn nhỉ, đi làm việc ở công trường gần đây là vì việc này đúng không” Một câu Nghiêm Ngôn đã nói trúng lòng Tô Tiểu Mễ. Tô Tiểu Mễ đương nhiên chết cũng không thừa nhận : “Trí tưởng tượng của anh phong phú quá, ha ha, thật là, đúng rồi, công ty anh có nhà ăn của nhân viên đúng không, anh đưa em đi có được không?”
“Chút nữa anh phải di dùng cơm với khách hàng”
Trong nháy mắt khuôn mặt Tô Tiểu Mễ xụ xuống: “Em đi trước” Tô Tiểu Mễ tức giận đi về hướng cửa lại bị Nghiêm Ngôn gọi lại: “Bất quá anh có thể nhìn em ăn xong mới đi” Nghiêm Ngôn đứng lên kéo Tô Tiểu Mễ còn đang thẫn thờ đi đến nhà ăn nhân viên, mọi người đang dùng bữa thì thấy ông chủ đi tới, ai cũng kinh ngạc rối rít nhường chỗ cho hai người.
Nghiêm Ngôn chọn một nơi thoáng mát ngồi xuống, đốt một điếu thuốc chờ Tô Tiểu Mễ lấy thức ăn, chờ Tô Tiểu Mễ bưng món ăn trở lại thì Nghiêm Ngôn đã bị nhìn đến không được tự nhiên, Tô Tiểu Mễ ngẩng đầu: “Anh mặc dù không ăn nhưng cũng đừng nên nhìn em vậy chứ”
“Nếu không anh có thể làm gì”
“Em thấy người trong công ty gặp anh đều tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc, anh chẳng nhẽ chưa tới đây lần nào”
“Dạ, lần đầu tiên tới”
Bỗng nhiên Tô Tiểu Mễ che miệng cười trộm: “Anh đem lần đầu tiên này cho em a”
“Cười ngu ngốc gì đó, mau ăn cơm, ăn xong đi làm.” Nghiêm Ngôn nhéo nhéo khuôn mặt cười khúc khích của Tô Tiểu Mễ, Tô Tiểu Mễ đẩy ra bàn tay Nghiêm Ngôn: “Đừng như vậy, ở đây là công ty, anh làm vậy sẽ bị người ta nhìn thấy rồi lại nói xấu thì không tốt”
“Nếu kẻ nào không muốn làm thì cứ nói” Dứt lời lạnh lùng quét tầm mắt đám người chung quanh, mọi người lập tức cúi đầu vội vã dùng cơm.
“Ngôn, nếu không trưa mai em 囧囧 thuận tiện tới đây, chúng ta cùng nhau dùng cơm trưa” Tô Tiểu Mễ lại có hứng thú mới
“Sao em ngày càng giống đàn bà vậy”
“Bởi vì em là người yêu của anh chứ gì” Tô Tiểu Mễ còn giả vờ lắc lắc người
“Chút nữa anh còn phải ăn cơm, đừng ảnh hưởng khẩu vị của người khác” Lạnh lùng phủ quyết
“Nhưng em cảm thấy….” Tô Tiểu Mễ muốn tiếp tục nói lại bị Nghiêm Ngôn vô tình cắt lời: “Em ăn nhanh một chút”
“Nhưng mà…”
“Ăn cơm”
“Nhưng mà…”
“Ăn cơm”
Hai người dây dưa một hồi, Tô Tiểu Mễ mới dùng xong cơm nước lưu luyến nhìn Nghiêm Ngôn lái xe rời đi.
Khí trời dần dần ấm áp, trên đường về nhà Tô Tiểu Mễ vừa đẩy cục đá dưới chân, vừa huýt sáo, lẩm bẩm: Rõ ràng thời gian ở chung rất nhiều sao vẫn cảm thấy còn không đủ? Cứ cảm thấy yêu chưa đủ, cảm thấy còn có thể yêu Nghiêm Ngôn nhiều hơn. Nghĩ đến đây cậu liền lấy ra điện thoại di động, bành bạch đánh một dòng chữ rồi gửi đi.
“Mỗi ngày yêu anh nhiều thêm một chút!” >_<
Nghiêm Ngôn rất nhanh hồi âm trở lại
“Đừng đem lời nhạc gửi đến cho anh”
Chương 70: Lá gan nhỏ như thỏ
Hôm nay Tô Tiểu Mễ đặc biệt dậy thực sớm, rón ra rón rén xuống giường, nhìn thấy Nghiêm Ngôn vẫn còn ngủ rất say liền vội vàng đến phòng bếp chuẩn bị bữa trưa cho người mình yêu, nấu xong lại cẩn thận múc vào hộp giấu vào trong cặp. Mà Nghiêm Ngôn cũng vừa tỉnh lại thấy Tô Tiểu Mễ biểu tình khác thường đứng ở phòng khách.
“Em đang làm gì?”
“Không phải đang rèn luyện thân thể khỏe mạnh sao?” Nói xong Tô Tiểu Mễ còn phối hợp làm vài động tác như đang vận động, Nghiêm Ngôn lướt qua cậu: “Tốt nhất đừng có bày mấy chuyện kỳ quái không đâu”
“Không được nói em như vậy”
Nghiêm Ngôn vào trong rửa mặt chuẩn bị đâu vào đấy rồi ra ngoài, cầm lấy sửa tươi Tô Tiểu Mễ chuẩn bị từ trước vừa uống vừa hỏi Tô Tiểu Mễ: “Công việc thế nào?”
“Rất tốt, mọi người đều rất tốt thường hay giúp đỡ em, anh nói xem có phải bọn họ có ý với em rồi?” Lo lắng, thở dài
“Em nghĩ nhiều”
“Dù thế nào cũng phải đề phòng”
“Anh đã nói em suy nghĩ quá nhiều, đầu óc đừng tối ngày nghĩ chuyện méo mó, mau ăn cơm, nếu không anh không đợi em đâu đấy”
Tô Tiểu Mễ vội vàng vọt tới bên cạnh bàn, cầm bánh bao nhét vào trong miệng. Nghiêm Ngôn nhìn bộ dáng hấp tấp của Tô Tiểu Mễ thì hỏi: “Tô Tiểu Mễ, em rửa mặt đánh răng chưa đó?”
“Chưa, chưa kịp, nếu không hôm nay khỏi đánh răng rửa mặt vậy”
Nghiêm Ngôn ăn bánh bao lắc đầu thở dài: “Anh không ngờ em lại lôi thôi lếch thếch đến vậy” Trên mặt còn trưng ra biểu tình hối hận vạn phần, Tô Tiểu Mễ một ngụm nuốt xuống bánh bao: “Anh không ngờ gì chứ, chỉ có hôm nay đầu em thiếu dưỡng khí chứ bình thường em đều đánh răng”
“Vậy thì nhanh đi”
Tô Tiểu Mễ vô cùng nghe lời gật đầu xông vào phòng đánh răng, miệng ngậm cả đống bọt trắng phao còn cố ngoái đầu ra ngoài: “Anh nói em có nên tắm luôn không, chứ nói thật một canh giờ mà không tắm em liền cảm thấy toàn thân không thoải mái, anh nói em có phải quá ở sạch rồi?”
“Biểu hiện quá … sức” Nghiêm Ngôn lừm Tô Tiểu Mễ đang cố gắng biểu hiện.
Thật vất vả Tô Tiểu Mễ mới nhịn đến buổi trưa, giơ nghĩ vừa đến cậu liền ôm túi của mình chạy đến phòng làm việc của Nghiêm Ngôn, có lẽ chạy nhanh quá mức đến nơi đã thở không ra hơi, chỉ có thể gục trên bàn làm việc của Nghiêm Ngôn thở hổn hển. Nghiêm Ngôn nhìn Tô Tiểu Mễ chật vật nằm trên văn kiện của hắn còn không tự biết, đã vậy còn khiến cho mặt giấy nhăn nhúm khó coi. Đến khi hơi thở ổn định trở lại Tô Tiểu Mễ mới ngẩng đầu nhìn vào mắt Nghiêm Ngôn, ngượng ngùng bò khỏi bàn làm việc “Ngôn, hiện tại ban ngày ban mặt, anh không nên có ý đồ với mấy chuyện sắc sắc kia nha”
“Anh không nghĩ gì cả”
“Anh còn dối, vậy tại sao anh lại nhìn chằm chằm thân thể của em, chỉ cần liếc sơ thôi em đã biết anh suy nghĩ bậy bạ gì rồi”
” Tô Tiểu Mễ, em đang ảo tưởng sức mạnh đó” Nghiêm Ngôn đứng lên: “Đi thôi, đi ăn cơm”
Nghe thấy ra ngoài ăn cơm, Tô Tiểu Mễ hấp tấp kéo áo Nghiêm Ngôn, biểu tình không mấy tự nhiên: “Ngôn, ra ngoài ăn phiền phức lắm”
“Vậy em muốn thế nào” Nghiêm Ngôn ôm tay nhìn thẳng Tô Tiểu Mễ.
‘Buổi sáng em cố ý làm thêm một phần đồ ăn, một mình ăn không hết”
“Không phải nói em đừng có làm mấy chuyện nhàm chán này sao, em chẳng có lần nào nghe lọt”
“Chuyện này sao có thể nói nhàm chán ” Tô Tiểu Mễ nhìn Nghiêm Ngôn không tức giận như trong tưởng tượng, cười hì hì từ trong túi lấy ra hai hộp cơm. Đem một hộp cẩn thận đẩy tớ trước mặt Nghiêm Ngôn: “Ăn không?”
Khuôn mặt Nghiêm Ngôn rất thối, không tự nhiên ngồi lại vị trí của mình, mở ra hộp cơm tiện lợi cầm đũa đâm đâm vào cơm như thể trút giận: “Tối ngày đều làm chuyện ngu ngốc” Nói xong thì gắp một món đút vào trong miệng.
Tô Tiểu Mễ nhoẻn miệng cười rạng rỡ mở ra hộp cơm của mình, còn đem thịt gắp vào hộp Nghiêm Ngôn, Nghiêm Ngôn bực bội trách: “Em cũng ăn đi, muốn mập chết anh phải không?”
Tô Tiểu Mễ vẫn cười mị mị : “Ngôn, anh không biết lúc trước em cô đơn cỡ nào đâu, hiện tại mới tràn ngập hạnh phúc ”
Nghiêm Ngôn không đáp lại chẳng qua nhìn chằm chằm Tô Tiểu Mễ, sau đó cúi đầu ăn cơm, lần này hắn không đả kích Tô Tiểu Mễ.
Chờ hai người cơm nước xong xuôi, Tô Tiểu Mễ lại đem hai hộp cơm nhét trở về trong túi vội vàng đi làm. Mặc dù nói là thực tập nhưng đa số thời gian đều khảo sát ngoài công trường, trí óc không mệt nhưng trên thân thể như bị tra tất, hơn nữa trước đó ở nhà Nghiêm Ngôn quen ăn sung mặc sướng, lúc tan việc cả người cậu đã mệt như không còn phải của mình, đứng ở nơi đó chờ Nghiêm Ngôn tới đón.