Trong phòng thử áo đi ra, Nghiêm Ngôn mặt mày cau có trừng mắt Tô Tiểu Mễ, Tô Tiểu Mễ thì như rơi vào cõi mộng ngẩn ngơ nhìn Nghiêm Ngôn, chung quanh dường như lắng đọng chỉ có trên người Nghiêm Ngôn phát ra quang, bộ quần áo đó mặc trên người Nghiêm Ngôn giống như vương tử từ trong truyện bước ra, hợp với khuôn mặt anh tuấn. Lòng hư vinh của Tô Tiểu Mễ sắp phát nổ đến nơi bởi vì người xuất chúng này chính là vương tử của cậu.
Giờ phút này, Tô Tiểu Mễ tâm trạng rất mỹ diệu, khi cậu cùng Nghiêm Ngôn đẹp rạng ngời đi ra liền bị Thiên Sứ, nữ lang, ma nữ cùng mấy cô gái mặc quần áo kỳ quái chen chúc nước chảy không lọt. Nghiêm Ngôn mặt lạnh đứng nhìn đám con gái bao quanh hắn nói cười không ngớt, đuổi mãi không không đi mà phát bực, bởi vậy hắn mới ghét đến mấy chỗ thế này.
Tô Tiểu Mễ sững sờ đứng đằng xa nhìn Nghiêm Ngôn bị đám nữ sinh bao vây, trong lòng có chút ghen tuông rồi lại nhìn bộ áo Tiểu Miêu tầm thường của mình trong gương đột nhiên cậu cảm thấy tự ti. Nghiêm Ngôn như vương tử cao cao tại thượng, Tô Tiểu Mễ chỉ có thể ngẩng đầu nhìn, nhìn đến cổ cũng đau vẫn chỉ được nhìn. Không biết cậu nên đi tìm hắn hay chờ hắn đến đây tìm cậu. Tô Tiểu Mễ không khỏi nghĩ vẫn vơ, cậu dường như không xứng với Nghiêm Ngôn?
Lưu Ứng Tinh chú ý thấy Tô Tiểu Mễ có vẻ mất mát, đứng phía sau nói: “Không phải cậu tự ti đấy chứ nên tự ti hẳn mấy cô gái kia,vì người cuối cùng Nghiêm Ngôn chọn vẫn là”
Nghe Lưu Ứng Tinh giảng giải một hồi Tô Tiểu Mễ chợt hiểu ra, vỗ đầu mấy cái: “Chuyện đơn giản vậy sao mình không nghĩ tới, tôi đi cái gì lót dạ đây” Tô Tiểu Mễ vui vẻ chạy đến trước bàn bánh ngọt, cầm lấy một mâm cắt một miếng ăn, cố ý không quan tâm đến nhóm người kia, cậu không thể để Nghiêm Ngôn xem thường .
Ánh đèn bất chợt tối sầm, bàn đánh bóng bàn cũng bỗng dưng sáng lóa, Tô Tiểu Mễ cảm thấy kinh ngạc, tại sao Dương Huy đem phòng mình bày trí như quán bar , cha mẹ không trách mắng hắn. Còn đang suy nghĩ vẫn vơ, một cô gái vóc người nóng bỏng dưới tiếng hoan hô đi lên đài, theo âm nhạc mà lắc lư vòng eo, hai tay không ngừng vuốt ve thân thể của mình, quá 囧 rối loạn, tuy nhiên nói thì nói vậy, Tô Tiểu Mễ vẫn phi thường tò mò đến gần nhìn cô gái trên đài, đám người đàn ông chung quanh không ngừng huýt sáo. Tô Tiểu Mễ nhận ra phụ nữ như một món đồ khơi dậy ham muốn phái nam, không biết Nghiêm Ngôn nhìn sẽ có cảm giác thế nào?
“Tô Tiểu Mễ, em ở đây nhìn gì đó?” Thanh âm Nghiêm Ngôn từ phía sau Tô Tiểu Mễ truyền tới, Tô Tiểu Mễ quay đầu lại nói ra sự thật: “Nhìn con gái” Dứt lời liền trông thấy Nghiêm Ngôn nheo mắt lại, chỉ cần Nghiêm Ngôn nheo mắt lại, Tô Tiểu Mễ biết Nghiêm Ngôn tức giận.
“Đẹp không?” Nghiêm Ngôn cắn răng hỏi.
“Không đẹp bằng anh” Tô Tiểu Mễ nói ra lời thật trong lòng, nhưng lời này thật quá trực tiếp khiến Nghiêm Ngôn sững sốt không biết nói gì cho phải, biểu tình có chút mất tự nhiên.
Tô Tiểu Mễ nghiêng đầu ngó chừng vẻ mặt Nghiêm Ngôn, suy nghĩ hồi lâu mới thốt ra một câu: “Ngôn, mới vừa rồi có phải anh đang xấu hổ?”
“Xấu hổ cái rắm”
Ngọn đèn lập lòe lúc sáng lúc tắt, cô gái nóng bỏng trên đài cùng bạn nhảy theo âm nhạc điếc tai nhức óc múa may loạn xạ, ánh mắt Tô Tiểu Mễ theo dõi trên đài nói với Nghiêm Ngôn: “Ngôn, anh nói xem có phải em không xứng với anh, không đủ gợi cảm, không đủ mê người, anh nhìn cô ấy đi có thể khiến biết bao đàn ông hưng phấn, vẫn là phụ nữ thích hợp với đàn ông hơn” Dưới ánh đèn Nghiêm Ngôn nhìn mặt nghiêng Tô Tiểu Mễ trông thấy mất hứng cùng buồn bã của cậu.
Nghiêm Ngôn muốn nói nhưng cô gái trên đài đã đi xuống, xuyên qua đám người dừng lại trước mặt Nghiêm Ngôn, thân thể khêu gợi không ngừng uốn éo, vươn lưỡi liếm môi, hai tay trèo lên cổ Nghiêm Ngôn dâng lên mị hoặc của mình. Tô Tiểu Mễ bị đẩy sang một bên, nhìn màn trước mắt định bụng yên lặng ra khỏi phòng. Mặc dù không muốn hèn yếu nhưng thỉnh thoảng vẫn thấy rất tự ti.
Khi Tô Tiểu Mễ đi tới cửa đang muốn mở cửa lại bị người dẫm cái đuôi, quay đầu thì phát hiện là Nghiêm Ngôn.
“Thế nào? Tiểu Miêu nổi cáu rồi?”
“Em không có, nơi này ngộp quá, em muốn ra ngoài hóng mát”
Nghiêm Ngôn cùng Tô Tiểu Mễ ra ngoài, ngồi dưới bậc thềm cách xa không khí ầm ĩ bên trong cửa, bên ngoài rất an tĩnh, thỉnh thoảng có gió thổi qua. Nghiêm Ngôn đốt một điếu thuốc, rít rồi phun ra ngụm khói trong không khí. Tô Tiểu Mễ ngồi bên cạnh ôm đầu gối mình: “Bình thường ở chung với anh còn không cảm thấy, nhưng mỗi lần cùng anh ra ngoài em mới phát hiện so với tưởng tượng anh còn xuất sắc hơn rất nhiều, cũng rất được hoan nghênh. Bởi vậy em cảm thấy mình cứ như một điểm nhơ trong cuộc đời anh, vương tử trong thần thoại không thể ghép thành đôi với người khác sao?” Tô Tiểu Mễ vẫn không nhìn Nghiêm Ngôn mà nhìn chằm chằm mũi giày mình.
Nghiêm Ngôn im lặng, rút ra điếu thuốc, không khí giữa hai người trầm muộn đáng sợ, cuối cùng chờ thuốc hút xong Nghiêm Ngôn đem đầu thuốc bắn thật xa.
“Anh chỉ thích Tiểu Miêu này, ai nói vương tử cùng Tiểu Miêu không thể yêu nhau?”
Nghiêm Ngôn đưa tay bắt lấy ót Tô Tiểu Mễ hung hăng hôn xuống, hôn triền miên một lúc lâu Tô Tiểu Mễ thở hển đẩy ra hắn: “Anh không muốn mấy cô gái kia, không muốn mấy ngực lớn kia? Gợi cảm, bắp đùi thon dài cũng không muốn sao?”
“Anh chỉ muốn lột tầng da Tiểu Miêu này thôi” Nghiêm Ngôn và Tô Tiểu Mễ vành tai tóc mai chạm nhau.
“Ma quỷ!”
Hai người kích động hôn thật nóng bỏng bị Dương Huy mở cửa vô tình nhìn thấy, giả vờ như gọi điện thoại: “Cảnh sát phải không, mau phái đội càn quét tệ nạn đến đây a”
Nghiêm Ngôn buông ra Tô Tiểu Mễ khuôn mặt đỏ bừng, mắt lạnh trừng Dương Huy: “Muốn quét phải bảo bố cậu quét hang ổ cậu trước đi”
Tô Tiểu Mễ nghe vậy vội hỏi: “Bố anh ấy làm nghề gì?”
“Cảnh sát, sếp đấy nhé” Dương Huy đắc ý nói.
Nghiêm Ngôn đứng dậy: “Tô Tiểu Mễ, em phải biết dù có là cảnh sát vẫn có thể sinh ra đám bại hoại” Nghiêm Ngôn vươn tay về phía Tô Tiểu Mễ: “Tiểu Miêu, chúng ta trở về phòng”
Tô Tiểu Mễ bị Nghiêm Ngôn dắt tay kéo đi, trước khi đi còn lén lén lút lút nhỏ giọng cùng Dương Huy: “Dương Huy, sau này tôi có phạm tội, anh có thể bảo bố anh đừng bắt tôi không”
Chương 69: Mỗi ngày yêu anh nhiều thêm một chút
Tôn Diệu hết sức nhiệt tâm chạy đôn chạy đáo giúp Tô Tiểu Mễ tìm một phần công việc, Tô Tiểu Mễ đương nhiên rất không tình nguyện từ bỏ cuộc sống nhàn nhã hiện tại chạy đi làm việc nặng nhọc mất sức, tuy nhiên vừa nghe nói công trường đó rất gần công ty Nghiêm Ngôn mới miễn cưỡng đồng ý. Sau đó cùng Tôn Diệu đến thăm quan một công trường, bản thân rất hài lòng, chia tay với Tôn Diệu rồi lập tức chạy đến công ty Nghiêm Ngôn.
“Ngôn!” Tô Tiểu Mễ hăng hái trùng trùng đẩy ra cửa phòng làm việc Nghiêm Ngôn.
“Chuyện gì!”
“Em cho anh biết, em tìm được chỗ thực tập rồi”
“Em tìm được nơi thực tập?”
“Anh đang khinh thường em đúng không, em cho anh biết trước kia tại em không muốn tìm, chứ muốn tìm thì cả đống công ty muốn mời em. Anh chỉ nhìn mặt phiến diện, đương nhiên không thấy thực lực được em giấu đi”
“Phải không?” Lại cái cách nói chuyện thờ ơ làm người nghe thật khó chịu. Tô Tiểu Mễ đặt mông ngồi trên ghế sa lon phòng làm việc, gác chân thoải: “Mau, mau nói thư ký anh rót em một ly nước, em sắp mệt chết rồi” Bộ dạng nghiễm nhiên mình là vợ của ông chủ, hai chân gác trên bàn còn như lưu manh hết run rồi lắc.
“Em mà còn lắc, anh đánh chân em ngay” Nghiêm Ngôn nhấn nút điện thoại bảo thư ký đem một ly nước vào, không lâu sau thư ký bưng ly nước cung kính đưa cho Tô Tiểu Mễ, Tô Tiểu Mễ vô cùng hài lòng nhận ly nước: “Em gái, thái độ rất tốt”
“Đừng để ý đến cậu ta, cô ra ngoài trước đi” Nghiêm Ngôn nói xong với thư ký, sau đó quay sang nhìn khuôn mặt đắc ý của Tô Tiểu Mễ: “Anh thấy em tìm được công việc thì rất vênh váo, mấy ngày nữa không chừng bò lên đầu anh luôn đúng không?”
Tô Tiểu Mễ nhìn Nghiêm Ngôn mặt lạnh, mới dùng bộ dạng lấy lòng lon ton chạy qua: “Em nào dám, tối đa chỉ bò lên người anh thôi” Dứt lời liền như vô lại ngồi vào trong ngực Nghiêm Ngôn, Nghiêm Ngôn thấy Tô Tiểu Mễ ngồi trong ngực làm nũng, không nhịn được bật cười khe khẽ, ngay sau đó đưa ra lời thực tế: “Đi làm rồi việc trong nhà sau này ai sẽ làm?”
“Mướn người không được sao, hiện tại em là người có thân phận, không thể làm việc nặng, nhỡ truyền đi sẽ bị cười thối đầu” Tiểu Mễ thật cho rằng bản thân là người làm nên chuyện
Nghiêm Ngôn nhún vai không sao cả: “Được, anh sẽ mướn tiểu bảo mẫu xinh đẹp”
Lời Nghiêm Ngôn vừa mới thốt ra, trong đầu Tô Tiểu Mễ liền hiện ra cảnh phim TV thường chiếu, tiểu bảo mẫu cùng chủ cho thuê nhà tư thông, tiếp theo là những hình ảnh quá mức không chịu nổi.
“Không được, nếu được cô gái nào coi trọng thì phiền phức lắm”
“Mời nam đi”
“Càng không được, càng không được >_<” Tô Tiểu Mễ lắc đầu không ngừng: “Nam nữ đều không được! Chuyện nhà cứ giao cho em hết được rồi”
Nghiêm Ngôn lại lần nữa áp đảo thành công. Lần này Tô Tiểu Mễ hết lòng hết dạ giúp Nghiêm Ngôn nấu cơm, giúp Nghiêm Ngôn quét dọn vệ sinh, giúp Nghiêm Ngôn giặt quần áo, giúp Nghiêm Ngôn làm tất cả việc vặt, triệt để trở thành cô vợ nhỏ chăm chỉ. Nhưng đều khiến cậu kiêu ngạo nhất đó là gì, đó là cậu có thể ra đại sảnh vào phòng bếp, Nghiêm Ngôn nhất định yêu chết cậu.
Rạng sáng ngày thứ hai, Tô Tiểu Mễ đang ngủ ngon thì bị Nghiêm Ngôn đá xuống giường.