Muốn làm ông xã của em Trang 36

Đôi mắt ba cậu bạn liền lóe lên lục quang, Cung Gia Hoa nhỏ giọng hỏi: “Thấy cậu như vậy xem ra Nghiêm Ngôn nhà cậu đồng ý rồi đúng không ?” Sau khi ba người bọn họ biết chuyện Tô Tiểu Mễ cùng Nghiêm Ngôn cũng rất nhanh đón nhận, dù sao bọn họ đều còn trẻ hơn nữa mấy chuyện này căn bản không ảnh hưởng đến tình bạn giữa bọn họ với Tô Tiểu Mễ.

Tô Tiểu Mễ đắc ý vỗ vỗ ngực: “Tớ là ai chứ, tớ bảo hắn đến hắn dám không đến sao? Không phải tớ nổ, nếu hiện tại tớ gọi điện thoại cho hắn dù hắn có bị cụt hai chân cũng phải bò đến đây.”

Nghe đến đây, ba cậu bạn liền dùng ánh mắt vô cùng khinh bỉ xen lẫn hoài nghi phóng về phía Tô Tiểu Mễ, Chu Cương liếc mắt nói: “Nổ vừa thôi ông ơi banh xác bây giờ, không thì cậu thử gọi một cú điện thoại chứng minh đi, bọn tớ cũng muốn xem hắn có bò đến đây không?”

Tô Tiểu Mễ bị nói trúng tim đen, trừng mắt liếc Chu Cương: “Trong giờ học mà gọi điện thoại còn ra thể thống gì, những sinh viên đại học bây giờ thật không có quy cũ gì hết, đừng có nói nhảm nữa, nói mau tối nay mấy cậu muốn ăn món gì?”

“Không bằng chúng ta sang phố phía Tây ăn thịt chó đi, nghe nói chỗ đó nổi tiếng lắm, trước kia vì quá đắt nên vẫn tiếc chưa đi.”

Tô Tiểu Mễ lắc đầu: “Không được, tớ không muốn ăn thịt chó.”

“Tại sao?” Ba người đều tò mò hỏi.

“Bởi vì quê bà nội tớ có nuôi một con chó.”

Chu Cương vỗ vỗ vai cậu: “Không ngờ cậu là người nặng tình như vậy.”

Tô Tiểu Mễ lắc đầu, ánh mắt cô đơn nhìn về phương xa từ từ thuật lại chuyện xưa: “Không phải, lúc nhỏ chú chó đó rất đáng yêu nhưng thời gian trôi qua nó ngày càng lớn cũng bắt đầu lộ ra bản tính thật sự, thường xuyên chạy đến nhà xí ăn phân, người ta nói tớ còn không tin, đến khi tớ tận mắt nhìn thấy hết thảy, các cậu biết lúc đó tớ nghĩ thế nào không? Nó mỗi ngày đều dùng đầu lưỡi liếm phân phân để liếm tớ, sau đó bệnh tình của nó ngày càng nặng cắn cả bvs của nữ sinh, nên. . .”

Nghe xong Tô Tiểu Mễ giải tỏa nỗi lòng, ba người bọn họ đừng nói ăn thịt chó, ngay cả khẩu vị ăn cơm cũng không còn, cuối cùng đẩy hết lên người Tô Tiểu Mễ bảo cậu chọn món nào cũng được.

Sau đó Tô Tiểu Mễ vẫn quyết định bọn họ sẽ đi ăn lẩu, tất nhiên không phải cái lẩu trong truyền thuyết kia, tại vì cậu thấy ăn lẩu sẽ giúp cho con người ta nhiệt tình hơn. Khi mọi người đến đông đủ liền bắt tay đánh chén, ban đầu vẫn còn rất bình thường vừa ăn vừa hàn quyên dăm ba câu, sau đó càng uống càng nhiều, một lát nâng chén chúc phúc tình yêu của Tô Tiểu Mễ mã đáo thành công, một lát lại ồn ào đòi Tô Tiểu Mễ kể lại tình cảnh hai người quen biết nhau, một lát lại lạc đến nói chuyện xưa từ thuở nào, từ năm nhất nói đến hiện tại mà càng nói càng kích động, càng kích động càng uống nhiều, cuối cùng bốn người mặt đỏ như đít khỉ quậy tưng cả gian phòng.

Nghiêm Ngôn ngồi bên cạnh hút thuốc nhìn bốn người chỉ thiếu nhào đến ôm đầu khóc lóc, trong lòng nghĩ: Quả nhiên bạn cùng một phòng đều ngu ngốc như nhau, ăn lẩu thôi cũng như đang xiếc khỉ. Mặc dù trong lòng cười nhạo nhưng Nghiêm Ngôn vẫn rất kiên nhẫn ngồi chờ.

Qua không bao lâu, điện thoại trong túi run lên, trong phòng quá ồn ào Nghiêm Ngôn không cách nghe được tiếng người đầu kia nói gì, đành phải ra ngoài nói chuyện.

Đợi đến khi Nghiêm Ngôn quay vào, Tô Tiểu Mễ đã say mét nhè ngã gục trên bàn, trong miệng còn đang lẩm bẩm nói cái gì đó. Ba người bạn cùng phòng thấy Tô Tiểu Mễ say thành cái dạng này không nhịn được muốn bày ra trò chơi nho nhỏ, ba người trao đổi ánh mắt sau đó đi đến bên cạnh Tô Tiểu Mễ.

Chu Cương nhẹ nhàng nhích tới gần lỗ tai Tô Tiểu Mễ nhỏ giọng gọi: “Nghiêm Ngôn.”

Nghe thấy hai chữ này, Tô Tiểu Mễ gục xuống bàn khuôn mặt bỗng nhiên đỏ bừng, hơn nữa còn cười khúc khích.

“Lô Y Y.”

Tô Tiểu Mễ vốn đang đỏ mặt lập tức xanh mét, nghiến răng nghiến lợi.

“Nghiêm Ngôn.”

Đỏ mặt, cười khúc khích

“Lô Y Y.”

Mặt xanh, cắn răng

“Nghiêm Ngôn, Lô Y Y, Nghiêm Ngôn, Lô Y Y, Nghiêm Ngôn, Lô Y Y.”

Nhìn gương mặt Tô Tiểu Mễ ba hồi đỏ ba hồi xanh, ba người bọn họ thiếu nữa ôm bụng lăn lộn dưới đất mà cười. Liêu Phi ở bên cạnh dùng điện thoại quay lại cười đến tay run lẩy bẩy, màn hình dao động lên xuống.

Lúc này Chu Cương chợt nghĩ đến một chuyện muốn biết gọi thử tên mình Tô Tiểu Mễ sẽ có vẻ mặt thế nào, nghĩ xong liền làm kề đến gần lỗ tai Tô Tiểu Mễ gọi một tiếng: “Chu Cương.”

Kết quả Tô Tiểu Mễ gục trên bàn một chút phản ứng cũng không có, Chu Cương không phục gọi thêm vài lần nữa nhưng cái hắn nhận được vẫn là sự tĩnh lặng của Tô Tiểu Mễ, Chu Cương nói xong liền muốn nhào đến đánh Tô Tiểu Mễ lại bị Cung Gia Hoa cùng Liêu Phi giữ lại, Chu Cương tức giận rống to: “Mấy cậu có nhìn thấy không, ông đây ở chung với hắn ba năm, vậy mà hắn ngay cả chút phản ứng cũng không có, lông mày cũng không nhúc nhích lấy một cái.” Chu Cương quơ lên quả đấm của mình liền bị hai người kia giữ lại : “Không phải cậu ta đang say ư, đừng nóng , đừng nóng.”

Nghiêm Ngôn bàn giao xong mọi chuyện liền quay lại phòng, thấy Tô Tiểu Mễ ngã gục xuống bàn, Nghiêm Ngôn đi tới đở dậy Tô Tiểu Mễ, quay về phía ba người nói: “Cũng đã ăn xong, tôi đưa cậu ta về nhà trước.”

Nghiêm Ngôn đỡ Tô Tiểu Mễ lảo đảo đi đến cửa lại bị Liêu phi gọi lại: “Ơ, Nghiêm Ngôn, anh phải cẩn thận Tô Tiểu Mễ đó.”

Nghiêm Ngôn nhíu mày, lời này có ý gì, thế nhưng hắn cũng không quản nhiều ôm Tô Tiểu Mễ đi khỏi phòng.

Chương 39- Tô Tiểu Mễ một khi say sẽ trở thành người điên

Đang nằm ngủ trên xe Tô Tiểu Mễ đột nhiên mở mắt, nhìn quanh một chút bốn phía rồi quay sang Nghiêm Ngôn: “Chúng ta đi đâu?”

“Còn có thể đi đâu, về nhà.” Nghiêm Ngôn một tay chống tên cánh cửa xe, một tay giữ bánh lái.

Tô Tiểu Mễ đột nhiên rống to: “Em không về nhà.”

Nghiêm Ngôn thấy Tô Tiểu Mễ ầm ĩ liền quay tay lái dừng xe ngay cạnh đường: “Không muốn trở về thế em muốn đi đâu?”

Tô Tiểu Mễ mở to đôi mắt mơ màng nhìn chòng chọc Nghiêm Ngôn: “Em muốn về nhà, liền và ngay lập tức, em muốn nói bố mẹ chuyện chúng ta, ngay bây giờ, anh lái xe nhanh một chút” Dứt lời Tô Tiểu Mễ giống như phát điên đấm cửa xe, ở bên cạnh Nghiêm Ngôn rốt cuộc hiểu tại sao trước khi đi Liêu Phi dặn hắn phải cẩn thận Tô Tiểu Mễ. Thì ra Tô Tiểu Mễ một khi say sỉn sẽ trở thành người điên.

Nghiêm Ngôn cởi nịt an toàn, chồm qua giữ lấy hai tay Tô Tiểu Mễ vẫn đấm vào cửa sổ xe: “Mẹ nó, em tĩnh táo lại cho anh.”

“Em muốn về nhà, em muốn nói chuyện chúng ta với bố mẹ, một phút đồng hồ em cũng không chờ nổi, đừng kéo em.” Không ngờ Tô Tiểu Mễ bình thường gầy như một que xương, uống rượu say lại có khí lực mạnh đến thoát khỏi vòng tay Nghiêm Ngôn, mở được cửa xe liền chạy ra bên ngoài. Nghiêm Ngôn nhìn Tô Tiểu Mễ người đầy mùi rượu sớm biết sẽ không cho cậu ta uống nhiều như vậy, khẽ cắn răng mở cửa đuổi theo.

Từ phía sau ôm lấy Tô Tiểu Mễ nhốt cậu trong vòng tay, Tô Tiểu Mễ nằm trong ngực Nghiêm Ngôn vùng vẫy muốn tránh thoát : “Anh buông ra, hôm nay em mà không nói với bố mẹ chuyện này em không phải là người, anh tốt nhất tránh ra cho em.”

“Em bình tĩnh lại đi.”

“Không muốn, không muốn, không muốn, không muốn.” Tô Tiểu Mễ không ngừng lắc đầu, vừa vùng vẩy vừa dùng khủy tay đánh vào bụng Nghiêm Ngôn , Nghiêm Ngôn ăn đau hừ lên một tiếng, Tô Tiểu Mễ nhân cơ hội vùng thoát liều mạng hướng đường về nhà chạy như điên, trong miệng còn la lớn: “Mẹ, mẹ” Nghiêm Ngôn không hết cách đành đuổi theo phía sau, Nghiêm Ngôn luôn cho rằng bản thân thể lực không tệ nhưng khi đối mặt Tô Tiểu Mễ nổi khùng cũng đành phải bó tay nhận thua, không ngờ tên điên kia thực sự chạy về nhà, dùng sức gõ cửa: “Bố, mẹ, con có chuyện muốn nói cùng các người, con cùng Nghiêm. . .” Lời còn chưa nói hết đã bị Nghiêm Ngôn từ phía sau bịt kín miệng kéo đến một nơi vắng vẻ, mẹ Tô nghe tiếng động ra ngoài mở cửa lại phát hiện bên ngoài không một bóng người, cho rằng bản thân nằm mơ tiếp tục quay trở về ngủ.

Ở trong bóng tối hai người lôi kéo thở hổn hển, Nghiêm Ngôn lớn tiếng quát: “Mẹ nó, chờ sau khi tốt nghiệp em muốn nói với bố mẹ thế nào anh cũng không ý kiến, hiện tại thì không được.” Nhưng khi nhìn đến vẻ mặt đờ đẫn của Tô Tiểu Mễ phát hiện dù có nói thêm nữa cũng không tác dụng, tiếp tục bịt kín miệng cậu kéo đến ven đường chờ xe taxi. Mới vừa vươn tay quắc xe taxi , Tô Tiểu Mễ lại giãy dụa chạy sang ôm lấy cột điện bên cạnh, dùng mặt lê nhẹ lên thân cột điện: “Nghiêm Ngôn, tên này thật kỳ quái, giúp em trừng trị hắn đi.”

Nghiêm Ngôn bất đắc dĩ nhìn Tô Tiểu Mễ, xoa xoa ấn đường, gọi: “Tới đây.”

“Không, Nghiêm Ngôn, cái tên đáng ghét kia muốn dẫn em đi, cứu em a.”

“Nghe lời.”

“Không .”

“Vậy thì đừng trách anh.” Nghiêm Ngôn đi đến phía trước thô bạo đem Tô Tiểu Mễ đặt trên cột điện, tay vươn xuống cởi ra dây lưng Tô Tiểu Mễ, tay còn lại nắm lấy hai tay Tô Tiểu Mễ trói lại, Tô Tiểu Mễ thét chói tai: “Anh làm gì a, đồ điên, buông tôi ra.”

“Em muốn gọi cho tất cả mọi người thức dậy hết đúng không? Câm miệng.”

Tô Tiểu Mễ thấy tay bị trói chặt liền dùng chân đá loạn trên người Nghiêm Ngôn, Nghiêm Ngôn lại rút dây lưng của mình nắm chân Tô Tiểu Mễ trói lại, cuối cùng ôm ngang Tô Tiểu Mễ ném vào ghế ngồi phía sau, nói xong địa chỉ liền tàn bạo nhìn chằm chằm người vặn vẹo bên cạnh: “Tô Tiểu Mễ, em sau này đừng hòng uống rượu.” Từ trước đến giờ Nghiêm Ngôn chưa từng thấy Tô Tiểu Mễ uống say đến không biết phải trái như vậy.

Loading disqus...