"Em có thể ở đây chờ anh tan việc không." Tô Tiểu Mễ cầm khăn lông lau lau hỏi.
"Được, anh đang làm nốt phần này, em tốt nhất ngoan ngoãn ở đó chờ anh."
Tô Tiểu Mễ gật đầu ngồi trên ghế sa lon, mười phút sau cậu lại bắt đầu ngồi không yên. Ở trên ghế sa lon nhúc nhích qua lại, cuối thật sự ngồi không nổi nữa liền chạy tới phòng pha cà phê pha cho mình một tách. Lúc này Thẩm Thiến cũng đã tới đứng ở bên cạnh cậu, Tô Tiểu Mễ đang chuẩn bị chạy, Thẩm Thiến lại gọi cậu: "Người kia, Tô Tiểu Mễ đúng không?"
Tô Tiểu Mễ nghi ngờ quay đầu lại: "Hả?"
"Tôi nghe nói cậu đang ở trong nhà ông chủ học bổ túc?"
"Đúng!" Tô Tiểu Mễ sảng khoái gật đầu.
"Khó trách tại sao tôi lại cảm thấy ông chủ gần đây ít đến công ty, công ty có rất nhiều chuyện đều chờ ngài ấy đến xử lý đây, những cấp dưới chúng tôi đều căng thẳng lại không dám nói gì." Ánh mắt Thẩm Thiến khi nói đều ngó chừng Tô Tiểu Mễ.
Tô Tiểu Mễ không phải kẻ ngốc đương nhiên biết những lời này của Thẩm Thiến mang theo ý gì, sau đó lại thử nghĩ lại, mùa hè này Nghiêm Ngôn vì giúp cậu học bổ túc mà rất ít đến công ty, lúc đó cậu còn cho rằng Nghiêm Ngôn rỗi rãnh mới đến giúp cậu, biết được đầu Tô Tiểu Mễ càng cúi càng thấp.
"Mới đến công ty không bao lâu cậu lại chạy đến, tôi biết nói những lời này thật lễ phép nhưng hai người đều là bạn thân, cậu không nghĩ làm chậm bước tiến của ngài ấy chứ, vậy là không đúng, cậu dù sao cũng đã trưởng thành chẳng lẽ không có chuyện gì làm? Đừng đến quấn lấy ông chủ chúng tôi nữa, nhìn cách ăn mặc cậu cũng không phải thuộc hàng giàu có gì, đừng nghĩ rằng bám ông chủ sẽ được chỗ nương tựa tốt."
Tô Tiểu Mễ nhìn đôi môi tô son bóng loáng của Thẩm Thiến mở rồi lại hợp, đầu óc choáng váng vanh đi vẵn lại mấy lời ban nãy, cậu không quan tâm cô ta nói mình quấn lấy Nghiêm Ngôn để tìm cơ hội tốt, điểm này cậu không thẹn với lương tâm, nhưng cậu đã làm chậm bước tiến của hắn sao?
Bưng cà phê đứng trước cửa phòng làm việc Nghiêm Ngôn, Tô Tiểu Mễ nhớ lại mấy ngày trước, Nghiêm Ngôn gác lại công việc trong công ty giúp cậu học tập, cậu không nghĩ đến lòng tốt của người ta còn gây chuyện khắp nơi, nghĩ đi nghĩ lại Tô Tiểu Mễ chưa từng buồn bã lần đầu tiên nhục chí.
Đi tới trước mặt Nghiêm Ngôn, đặt cà phê lên bàn, cúi đầu nhỏ giọng : "Em nghĩ em nên về trước thôi."
"Không phải vừa rồi còn nói muốn chờ anh về cùng sao?" Nghiêm Ngôn ngẩng đầu liền nhìn thấy Tô Tiểu Mễ mặt mày ủ ê.
"Dù sao đi nữa em cũng về đây." Tô Tiểu Mễ nói xong cũng chạy ra khỏi phòng làm việc, không quản trời đang đổ mưa lớn cậu vẫn chạy thật nhanh, chạy a chạy, mặc dù tình cảnh này cậu luôn muốn có cơ hội diễn, bây giờ được rồi cậu lại thấy khó chịu muốn chết, không biết chạy bao lâu đến khi chính mình chịu không nỗi gục ở ven đường khom người thở hổn hển.
"Tô Tiểu Mễ, em chạy cái gì?"
Tô Tiểu Mễ nghe được âm thanh phía sau, đầu tiên kinh ngạc ngay sau đó lập tức quay đầu lại liền thấy Nghiêm Ngôn đứng cách đó không xa còn đang thở hổn hển, quần áo trên đều bị nước mưa thấm ướt, từ từ đi đến gần cho đến trước mặt cậu. Tô Tiểu Mễ ngẩng đầu ngơ ngác ngó chừng Nghiêm Ngôn: "Ngôn, em không phải kẻ làm chậm bước tiến của anh." Dứt lời liền nhào vào trong ngực Nghiêm Ngôn, ôm hắn thật chặc.
"Người nào nói?" Thật ra Nghiêm Ngôn đã sớm loại bỏ ý tưởng Tô Tiểu Mễ tự nghĩ ra, đầu óc cậu ta có thể nghĩ ra những vấn đề thâm ảo vậy sao?
Tô Tiểu Mễ cúi đầu không nói.
"Nói mau!"
Thấy Tô Tiểu Mễ run run cố chấp nắm vạt áo hắn, hỏi sao cũng không nói, trong đầu Nghiêm Ngôn quét qua tất cả nhân viên trong công ty, sau đó hỏi: "Có phải là Thẩm Thiến?"
"Anh, sao anh lại biết?"
"Cô ấy? Cô ta là cái thá gì mà dám nói như vậy. Hôm nay anh muốn nói với em, Tô Tiểu Mễ, em chỉ là một con người nhỏ bé, em nghĩ rằng bản thân có thể làm chậm bước tiến của anh chắc? Dù em có giữ hai chân anh, ông đây vẫn có thể bước đi như thường."
Tô Tiểu Mễ nghe Nghiêm Ngôn nói như vậy tất cả lo lắng ban nãy đều bay sạch không còn một móng, vùng vẩy rời khỏi lồng ngực hắn: "Lời này là có ý gì, có ý gì, có ý gì, anh nói em không có khả năng làm chậm bước tiến của anh, rõ ràng nghiêm trọng khinh thường em."
"Khinh thường em thì thế nào? Được rồi, em muốn ở đây hứng mưa bao lâu, về thôi."
Cứ thế hai người một thân ướt sũng trở về nhà. Hôm sau, Nghiêm Ngôn dùng chân đá đá môngTô Tiểu Mễ : "Rời giường."
"Tại sao." Tô Tiểu Mễ chôn đầu vào gối tiếp tục ngủ.
"Đi làm."
Tô Tiểu Mễ nghe thấy đi làm liền nghĩ đến những lời Thẩm Thiến nhắc nhở, kéo chăn che mặt: "Không đi, muốn đi một mình anh đi."
"Đứng lên." Nghiêm Ngôn trực tiếp kéo ra tấm chăn phủ trên người Tô Tiểu Mễ.
"Nhưng em không muốn đi."
"Không muốn đi cũng phải đi." Nghiêm Ngôn Vừa nói vừa cầm lấy quần áo ném lên người Tô Tiểu Mễ.
Tô Tiểu Mễ đành phải nhận mệnh mặc vào quần áo cùng hắn đến công ty. Mới đến công ty, Nghiêm Ngôn liền gọi Thẩm Thiến vào phòng làm việc, Tô Tiểu Mễ vừa nhìn thấy Thẩm Thiến liền cúi đầu dán mắt vào giày mình.
"Thẩm Thiến, có một chuyện tôi dường như chưa nói với cô, cô dường như còn chưa biết quan hệ giữa tôi cùng Tô Tiểu Mễ đúng không." Nghiêm Ngôn tựa vào trên bàn làm việc, ánh mắt sắc bén nhìn sang Thẩm Thiến.
Thẩm Thiến không dám nói lời nào, cô đã đoán được tám chín phần mười mình bị Tô Tiểu Mễ tố cáo "Vâng ạ " Lúc này Nghiêm Ngôn đem Tô Tiểu Mễ đứng bên cạnh kéo vào trong ngực mình: "Cậu ta là bà chủ của cô đấy."
Một câu nói kinh hồn được thốt ra, Tô Tiểu Mễ đỏ mặt còn Thẩm Thiết chết đứng tại chỗ, sắc mặt tái nhợt nhìn ông chủ cô đang ôm Tô Tiểu Mễ. Ý nghĩ muốn câu dẫn ông chủ mình thoáng chốc bị vỡ nát, hoảng hốt nói xin lỗi: "Đúng, thật xin lỗi, tôi, tôi không biết, lần sau tuyệt đối sẽ không phạm sai."
"Không có lần sau, ra ngoài thu dọn đồ đi." Nghiêm Ngôn hướng Thẩm Thiến phất tay một cái, Tô Tiểu Mễ cảm thấy xử phạt vậy có phải đã quá nặng, kéo kéo ống tay áo Nghiêm Ngôn, Nghiêm Ngôn lại lườm cậu làm cậu một lời cũng không nói được.
Thẩm Thiến muốn giải thích thêm lại bị ánh mắt đáng sợ của Nghiêm Ngôn đánh bại chán nản lui ra ngoài.
Đến khi Thẩm Thiến rời khỏi tầm mắt, Nghiêm Ngôn mới buông ra Tô Tiểu Mễ ngồi trở lại vị trí của mình, Tô Tiểu Mễ còn đang cảm động định ôm lấy hắn khóc rống một phen lại bị dội một gáo nước lạnh, thử thăm dò: "Anh hình như quá nặng tay với Thẩm Thiến a."
"Cô ta? Bình thường ở trước mặt anh điệu đà tạo dáng không lo làm thì thôi đi, hiện tại lại tăng thêm sai lầm có giữ lại cũng vô dụng."
"Cô bình thường ở trước mặt anh điệu đà tạo dáng?" Tô Tiểu Mễ nghe vậy thì thở phì phì đi qua đi lại trong phòng: "Người này đúng là không biết xấu hổ, khó trách em cứ cảm thấy cô ta ăn mặc ngắn cũn cỡn, thiếu chút nữa chỉ mặc khố đi làm, không ngờ, thật không ngờ. Nữ ác thường góp mặt trong phim thần tượng xuất hiện."
"Đã không sao còn ở đây làm gì, trở về đọc sách."
"A ha, lợi dụng người ta xong rồi muốn vứt bỏ?"
"Trở về đọc sách!"
"Được rồi." Tô Tiểu Mễ ủ rũ trả lời, lúc đi đến cửa thì ngừng lại: "Còn nữa, anh phải sửa lại cách xưng hô, em không phải bà chủ, dù thế nào em cũng là ông chủ mới phải."
"Em muốn làm ông của anh?" Nghiêm Ngôn nheo mắt phóng ra hàn quang.
"Dù sao cũng đâu phải mẹ anh." Tô Tiểu Mễ vừa dứt lời, Nghiêm Ngôn liền lấy văn kiện trên bàn ném tới, Tô Tiểu Mễ nhanh chóng chạy khỏi phòng làm việc.
Mới vừa đặt chân vào nhà, Tô Tiểu Mễ liền gọi điện cho Nghiêm Ngôn, lúc nói còn mang theo tiếng khóc nức nở: "Ngôn, em nói anh một chuyện anh không được tức giận cũng không được trách em, em thật sự vô tội ."
"Nói."
"Lúc ra ngoài em quên tắt TV, TV hình như bị sét đánh trúng" Tô Tiểu Mễ càng nói càng nhỏ.
"Giỏi lắm, Tô Tiểu Mễ, em thật là giỏi." Nghiêm Ngôn dùng sức cúp điện thoại.
Chương 31: Hút thuốc rất có mùi vị đàn ông
Trải qua sự kiện lần đó Tô Tiểu Mễ ngoan ngoãn hơn rất nhiều, khoảng thời gian còn lại của mùa hè đều chăm chỉ học hành nhưng vẫn chưa thể loại bỏ chút ít nguyên nhân khách quan, giả như sau khi TV bị sét đánh hỏng Nghiêm Ngôn không gọi người đến sửa, Nghiêm Ngôn còn đem điều khiển nguồn điện máy tính tuỳ thời đeo bên người, Tô Tiểu Mễ không có cơ hội đành phải tạo tổ trong phòng đọc sách.
Trước tựu trường một ngày, Tô Tiểu Mễ dọn dẹp xong đồ đạc của mình bước ra khỏi nhà Nghiêm Ngôn, mới đi vài bước lại ngoái trở lại
"Không nghĩ tới giờ phút chia ly lại đến nhanh như vậy. Ngôn, lần sau gặp mặt không biết sẽ là ngày nào năm nào, anh nhất định phải bảo trọng, em không thể chăm sóc anh nữa, mọi việc trong nhà cũng giao hết lại cho anh, em cũng không nỡ rời khỏi anh, tình thế bức bách nơi em ở đã xảy ra chiến loạn, em phải đến tiền tuyến trợ giúp bọn họ, anh phải hiểu cho nỗi khổ của em." Tô Tiểu Mễ đáng thương xách theo hành lý đứng ở cửa nói.
"Nhanh đi đi!" Nghiêm Ngôn đem Tô Tiểu Mễ đẩy ra cửa, sau đó sập mạnh cửa lại.
Trở lại phòng ngủ của mình, ba người bạn cùng phòng đã đến trước, nhìn thấy Tô Tiểu Mễ đi vào người oán trách đầu tiên là Cung Gia Hoa: "Tiểu Mễ, đến nhà cậu lại không tìm được người, mẹ cậu nói cậu đến nhà Nghiêm Ngôn học bổ túc, mặc dù thi bị 0 điểm có chút mất mặt nhưng cậu cũng không thể đem các anh em trước mặt như vô hình chứ."
"Ông đây học mấy năm đại học đều thấy mặt các cậu đến chai sạn, giờ nhìn thấy chỉ muốn nôn thôi." Tô Tiểu Mễ vừa nói vừa ném hành lý lên giường, kéo khóa bắt đầu thu dọn đồ đạc.
"Cậu quen biết Nghiêm Ngôn cũng nhiều ngày vậy, ngày ngày chạy đến chỗ hắn sao không thấy cậu nôn?"
"Cậu làm sao có thể so sánh với hắn?" Tô Tiểu Mễ liếc mắt trừng Liêu Phi.
"Cậu xem cậu đang nói gì nha, tuy rằng dung mạo hắn có đẹp hơn tớ một chút nhưng bọn mình là anh em mà, anh em thì phải được đãi ngộ ngang hàng, trong mắt cậu không thể chỉ có Nghiêm Ngôn, thỉnh thoảng cũng nên quan tâm anh em cùng phòng nữa chứ."
"Quan tâm các cậu làm gì, mọi người đều thuộc hàng thổ phỉ trong sơn trại ra thôi."
Tô Tiểu Mễ từ trong hành lý lấy ra một bộ quần áo để ở trước mũi ngửi ngửi, thật tốt, vẫn còn mùi vị Nghiêm Ngôn, sau đó lại đem từng cái ngửi ngửi rồi mới treo vào trong tủ áo.